Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 39: Hoàng phủ thiên hách



Mấy chiếc thuyền quan đứng đầy tiểu binh nhanh chóng vây quanh một con thuyền nhỏ không chút thu hút nào, thuyền nhỏ dập dềnh trên sông, tựa như một mảnh lá mỏng dài, chỉ cần gió nhẹ thổi cũng có thể khiến cho nó bị lật.

Phía sau đống thuyền binh, là một chiếc thuyền hoa cao ba tầng, dưới mái cong lộ ra lầu các, thành lan can được trạm bằng đá ngọc, từng chùm đèn lồng tinh mĩ treo trên cao, khí thế hào hùng nói không nên lời, trang trí tính xảo, trên lầu ba, bốn năm tuấn nam mỹ nữ dựa vào lan can đứng, đi theo phía sau thuyền binh tiến về phía trước.

Mấy người này chính là Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách đang làm khách ở Ân Đô, cùng với thành chủ Tam công tử Cung Tiêu Tiêu, Hỏa gia cùng Kim gia, ngoài những vị này ra, hôm nay con có thêm một vị khách nữ nữa.

Nữ tử ẩn thân trong mọi người, có vẻ như không tiện lộ diện, mái tóc đen tung bay, làn da như băng tuyết, đôi mắt trong veo, như ngọc như thuỷ, đúng là người đã nhận lời mời đến tham quan đấu thú cung của Hoả gia – Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết cô nương, Lạc Tuyết cô nương cùng vài vị nữ tử ngồi bên cạnh bàn, chốc chốc lại gửi đến bóng dáng anh tuấn của Tĩnh Vương mấy mạt tình cảm lưu luyến.

Chỉ tiếc Hoàng Phủ Thiên Hách lại tựa hồ chưa phát giác ra, cùng mấy vị quý công tử trong thành Ân Đô tựa vào lan can mà nhìn về phương xa, đàm luận về câu chuyện họ vừa mới nghe được, trên mặt đều có ý cười.

Sen đầu hạ, Cung Tiêu Tiêu cùng các vị quý công tử mời Tĩnh Vương điện hạ ngồi thuyền hoa, dạo chơi Ngọc Thuý, ngắm hoa sen, để Tĩnh Vương điện hạ được vui vẻ, thậm chí còn mời cả Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết cô nương đến, chỉ tiếc Tĩnh Vương điện hạ cùng Lạc Tuyết cô nương đã từng gặp mặt một lần, nhưng hình như vẫn không nhóm lên tia lửa nào.

Hoàng Phủ Thiên Hách là một người quân tử mười phần mười, những lời này quả không phải nói chơi.

Hoa sen trên sông Ngọc thuý tuy đẹp, nhưng tựa hồ vẫn không khơi dậy nổi chút hứng thú của Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách, mãi đến vừa rồi có người vào bẩm báo, nói trong chiếc thuyền nhỏ phía trước có một nhân vật vô cùng nguy hiểm, sự thật như thế nào, những người lắm miệng đó đương nhiên sẽ không nói ra, giấu đi chuyện mấy công tử quần áo lụa là muốn cưỡng chế lên thuyền, thêm mắm thêm muối kể quá trình nam tử trên thuyền kia giữa ban ngày ban mặt đánh người vô cớ ra sao.

Cung Tiêu Tiêu nghĩ việc này thật sự làm mất thể diện Ân Đô, không nghĩ tới Tĩnh Vương điện hạ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú, muốn đi xem đến tột cùng là thần thánh phương nào dám làm ra chuyện nực cười lại lớn mật như vậy, mà hết thảy, chẳng qua là khiến hắn nhớ tới một người, người kia cũng có tính cách bốc đồng, cũng tuỳ hứng không biết trời cao đất rộng…

“Người trong thuyền phía trước nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, hãy nhanh chóng ra đầu hàng! Nhanh…nhanh…” Hai chân khoá đứng, một tay chống nạnh, một tay chỉ lên trời, quan gia biết những người trong thuyền hoa phía sau đều là thuộc hạng tôn quý, giờ khắc này hắn đương nhiên phải cố gắng, không thể để tụt uy phong.

Không biết có phải lời nói của hắn có tác dụng hay không, trong thuyền thật đúng là có một người tiêu sái bước ra, một người nam nhân, một người nam nhân vô cùng xinh đẹp.

Ngốc lăng, đờ người ra, quan gia liền quên mất tiêu câu tiếp theo định nói.

Khoé miệng Lâm Cửu hơi hơi giật giật, trên mặt hiện lên một mạt cười xấu xa, nhu nhu khuỷu tay, đang chuẩn bị đem mấy con rệp diễu võ dương oai trước mặt tiêu diệt sạch sẽ, đột nhiên cảm thấy có người nhìn y, ánh mắt không giống với những người khác.

Trong lòng đột nhiên dấy lên một tia nghi hoặc, Lâm Cửu hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía cảm nhận được ánh mắt đó, trong ngực đột nhiên “lộp bộp” một chút, gia hoả đứng trên chiếc thuyền hoa kia sao lại thấy quen mắt như vậy?

Hình như —— hình như là Tĩnh Vương Hoàng Phủ Thiên Hách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.