Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 55: Hoàng phủ thiên niên



“A…” Miễn cưỡng ngáp một cái, bạch y nam tử nằm dưới bóng cây híp mắt, trong ngực nam nhân chứa một con hắc miêu cũng miễn cưỡng như vậy. Một lớn một nhỏ thích ý hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ, bên cạnh là thị nữ của Tĩnh Vương nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, quạt mát cho một người một miêu.

Thật sự là một ngày nhàm chán a, khe khẽ thở dài trong lòng, Lâm Cửu chải lông cho Tiểu thối miêu trong ngực, lông Tiểu thối miêu thực mượt a, vuốt ve thật thoải mái, thịt trên người cũng mềm mềm, niết a niết, nhu a nhu.

“Ngao ô ——” Phàm… Phàm nhân đáng ghét, tay ngươi đang sờ chỗ nào vậy?!

Kêu ngao một tiếng, Tiểu thối miêu “phịch” một cái, giãy khỏi Lâm Cửu nhảy vào trong bụi hoa bên cạnh, đỏ mặt hai dòng máu mũi ngắn ngủn cũng biến mất không thấy.

“Thối miêu! Ha ha ha…” Thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Tiểu thối miêu, Lâm Cửu nhịn không được ôm bụng cười ha hả, Tiểu thối miêu kia thật sự càng ngày càng đáng yêu, cư nhiên còn có thể xấu hổ, y chỉ tuỳ tiện nhu nhu cái bụng dưới của Tiểu thối miêu mà thôi.

Bảo thị nữ lui ra, Lâm Cửu duỗi cái thắt lưng mệt mỏi trở lại phòng, Tiểu thối miêu phỏng chừng chạy xuống sông bắt cá đi, dù sao đến giờ ăn cơm con Tiểu thối miêu đó sẽ tự biết đường về, khó có được ngày hôm nay Hoàng Phủ Thiên Hách đi ra ngoài, không bằng y cũng ra ngoài đi dạo, dù sao trong túi Càn Khôn vẫn còn không ít tiền.

Ân Đô thành lớn như vậy, nơi có thể chơi có thể đùa cũng rất nhiều a. Nhưng mà không thể dùng bộ dáng này đi ra ngoài ha? Chùm áo choàng trắng cũng không được, rất phiền toái, quả nhiên vẫn là ăn biến hình đan là thuận tiện nhất.

Ăn vào biến hình đan, thân hình Lâm Cửu lúc này cũng không có biến hoá quá lớn, chỉ là bộ dáng thay đổi một chút, trở nên… trở nên giống kiếp trước của y hơn.

“Tuy rằng giống bình thường một chút, thật không nghĩ tới ta tóc dài mặc y phục cổ đại vẫn rất tuyệt a!” Nhìn chính mình đột nhiên lớn thêm mười tuổi trong gương, vừa lòng cười cười, Lâm Cửu “hưu” một cái nhảy ra khỏi phủ viện, nhưng lại quên trên trán mình có liên hoa ấn ký vô cùng rõ rệt.

Trên một ngọn núi phía nam Ân Đô thành từng có một ngôi chùa hương khói thịnh vượng khách hành hương đến đây kì nguyện nối liền không dứt, đáng tiếc sau này gièm pha hoà thượng nơi đó gạt tiền tài người ta, từ đó về sau hoà thượng nơi đó bị đuổi ra khỏi Ân Đô thành, toà miếu kia cũng gần như là bỏ hoang.

“Trước kia có ngọn núi trên núi trên núi có một ngôi chùa

Ở trong chùa ở một lão hoà thượng và một vị một vị tiểu hoà thượng

Đột nhiên có một ngày có một ngày lão hoà thượng nói với cậu

Trước kia có ngọn núi trên núi vẫn như cũ có một ngôi chùa…”

Dọc đường lên núi cũng không có nhiều người lắm, thỉnh thoảng ở sơn đạo có vài người sẽ nhìn thấy một nam nhân bạch y phiêu phiêu, nam nhân bạch y phiêu phiêu tự tiêu khiển tự vui vẻ hát một ít ca khúc kì quái nhưng cũng lại rất thú vị.

“Tiểu hoà thượng xuống núi đi xin cơm

Lão hoà thượng có căn dặn

Nữ nhân dưới chân núi là lão hổ

Nếu gặp ngàn vạn làn phải né tránh….”*

Người hát này đúng là Lâm Cửu đã ăn biến hình đan, kiếp trước y thật thích ở một mình ca hát, bởi vì từ nhỏ là cô nhi, mặc kệ hát thế nào cũng không sợ người bên cạnh giễu cợt, bởi vì bên cạnh y không có ai.

Kiếp này y cũng thực thích ca hát, hát những ca khúc chỉ có y hiểu, tuy rằng bên cạnh có những ánh mắt khác thường đánh giá y, nhưng bên cạnh y kì thật cũng không ai, không một người quen, không một người thuộc về thế giới kia của y.

Trên sơn đạo của thế giới khác, y không sợ bên cạnh sẽ có người giễu cợt y, bởi vì bên cạnh kì thật không ai, không ai hiểu y.

“Cô đơn a, lão tử thực sự là tịch mịch.”

Nhấc chân bước vào trong miếu, Lâm Cửu ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật phủ kín tro bụi: “Uy… ngươi này…”

Còn chưa nói xong, chỉ nghe “phanh” một tiếng vang nặng nề, Lâm Cửu chỉ nhớ tới y giống như nhìn thấy tượng phật đột nhiên ngã xuống, phía sau tượng phật có một người, người kia ngã xuống đè lên người y khiến y đụng phải mặt đất, rất đau.

Sau đó y cùng người kia mạc danh kì diệu mà môi chạm môi.

.

“Úh?”

Tình tiết vẫn thường thấy trong mấy bộ phim chiếu lúc 8h trên TV phát sinh ngay trên người y, Lâm Cửu đương nhiên sẽ không giống như những thiếu nữ đáng thương thét chói tai một cước đá văng nam nhân nằm trên người mình ra, tuy rằng nụ hôn của y cứ như vậy mà mất đi, đã vậy còn là cho một nam nhân mạc danh kì diệu, xuất hiện từ phía sau bức tượng phật.

Vì sao không phải là một cô nương xinh đẹp a? Lâm Cửu phát hiện duyên với nam nhân của mình thật là tốt phi bình thường.

Ngay tại lúc y đang ngốc lăng bất động, nam tử nằm đè lên người y nhanh chóng nhảy dựng lên: “Ngươi là ai?” Thanh âm bình tĩnh lạnh lùng ngoài ý muốn mà lại mang theo khí thế tài trí hơn người.

Có điều rõ ràng là người này làm y ngã trên mặt đất, còn chiếm tiện nghi của y, như thế nào lại có thể dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với y chứ? Lúc này không phải nên giải thích với y trước hay sao? Lâm Cửu từ trên mặt đất ngồi dậy phủi phủi bụi đất bám trên lưng, híp mắt liếc nhìn nam tử đứng bên cạnh.

Một ánh nhìn quen thuộc ngoài ý muốn, giống như đã từng ở nơi nào đó gặp qua, nhưng lại không nhớ nổi có một người như vậy, thôi, nghĩ không ra thì thôi, Lâm Cửu nhanh chóng buông tha cho việc lãng phí tế bào não để nhớ lại, y từ trên mặt đất đứng lên, thản nhiên liếc nhìn vị nam tử y phục hoa quý này, rành rành uy nghiêm đầy người, lại núp sau lưng tượng phật chơi trò trốn miêu miêu.

Úh, bộ dạng còn rất đẹp trai, có điều ấn tượng đầu tiên thật sự là hỏng bét.

“Ây, ngươi là ai?” Lâm Cửu vẻ mặt xoi mói nhìn nam tử từ đầu đến chân, người kia hơi hơi nhíu mày, tựa hồ không dự đoán được người đột nhiên xông vào ngôi chùa này lại dám dùng loại thái độ như vậy với hắn, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, người này hẳn không biết thân phận của hắn mới đúng, nếu vậy loại thái độ đó, cũng có thể lí giải, nhưng không thể tha thứ.

“Đột nhiên mạc danh kì diệu từ phía sau tượng phật xuất hiện, ta còn chưa yêu cầu ngươi giải thích nha, ngươi thế này là thái độ gì, bộ dạng đẹp trai thì giỏi lắm a, nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì, chưa thấy qua suất ca sao?” Dùng sức chà chà môi, Lâm Cửu thấy đối phương chỉ là vẻ mặt kì quái nhìn mình, không khỏi quát: “Ây, ngươi không phải bị ngã thành ngốc rồi đó chứ?”

“Ngươi… ngươi vào bằng cách nào?” Ngoài ý muốn, thanh âm nam tử so với vừa rồi nhu hoà một ít.

“Vô nghĩa, đương nhiên là đi vào, chứ chẳng nhẽ là bay vào hay sao?” Lâm Cửu nhìn bốn phía, kỳ thật kế hoạch ban đầu của y hôm nay không phải là muốn lên núi, nhưng mà nhớ tới chuyện kiếp trước y truỵ nhai, nên cầm lòng không đặng muốn lên núi xem xem miếu, có điều lúc tới gần miếu lại phát hiện, đường phía trước bị người ta che đi.

Con người đều là như vậy ha, càng che giấu lại càng muốn qua đó xem thử, chỉ là lúc Lâm Cửu mang lòng hiếu kỳ chạy vào thì sau đó cũng không thấy người nào, lại không nghĩ tới cư nhiên có người trốn phía sau tượng phật.

“Cũng đúng.” Nam tử mỉm cười lắc lắc đầu, bình thường có rất ít người sẽ vào trong miếu, nhưng để ngừa vạn nhất, hắn vẫn ở trên đường động chút tay chân, nhưng mà không nghĩ tới cư nhiên vẫn có người lọt vào trong miếu.

Quay đầu lại, nam tử nhìn thấy bạch y nam nhân kia đi loanh quanh khắp nơi trong miếu, vừa đi vừa hỏi hắn: “Ngươi vừa ở sau lưng tượng phật làm gì, chẳng nhẽ nơi này ẩn giấu gì sao?”

Sau khi dạo qua một vòng, Lâm Cửu ngồi xổm xuống sau lưng tượng phật chọc chọc, tựa hồ phải tìm kiếm ám đạo hay cơ quan gì đó, quả nhiên ở phía sau tượng phật y phát hiện một khoảng trũng, cư nhiên bị y đoán đúng rồi.

“Sao ngươi lại biết?” Nam tử khẽ híp mắt.

“Trong phim truyền hình đều không phải diễn như vậy sao?” Lâm Cửu ngẩng đầu cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.