Khi Mộ Dung Phong có ý thức lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, có một cỗ đau đớn kỳ dị đang chạy tán loạn trong cơ thể mình.
Cảm giác kỳ lạ khiến nàng nhíu mày, nàng không phải đã chết sao ??
Người chết không cảm giác được đau đớn !!
Nàng vốn là thiên tài y võ của gia tộc Mộ Dung, là một thành viên trong quân đoàn đánh thuê số 17, vì lấy được bảo vật tuyệt thế tháp Tu La, nên bị người đuổi giết, cuối cùng ngay thời điểm nguy hiểm không thể cứu vãn, nàng hủy diệt luôn tháp Tu La chứa đựng ma khí, cùng bọn họ đồng vu quy tận.
Đột nhiên có một lượng tin tức khổng lồ như thủy triều ập vào đầu nàng, làm nàng có chút khiếp sợ.
Đại lục Cửu U lấy võ vi tôn !
Thần Võ quốc thế lực khổng lồ !
Mộ Dung gia địa vị cao ngạo !
Nàng gọi là Mộ Dung Phong, mười bốn tuổi, Cửu tiểu thư của Mộ Dung gia. Dã loại ? Phế vật ? Si ngốc ? Không được gia tộc sủng ái ? Vị hôn thê của Thái tử ?
Mộ Dung Phong cấp tốc tiêu hóa lượng tin tức này, về phần tại sao hiện tại nàng lại cảm thấy đau đớn, đó là vì nàng bị người ta hạ độc.
Sự tình là thế này, Mộ Dung Phong từ nhỏ đã có hôn ước với Thái tử Thần Võ quốc, nhưng Thái tử hắn không thích người vừa si ngốc vừa là phế vật như nàng, mắt thấy nàng đã sắp đến tuổi lấy chồng, ngay hôm nay bị người hạ xuân dược, đồng thời còn hạ độc nàng.
Khi dược tính phát tác, nàng mê loạn phi lễ với Tam điện hạ Mặc Bắc Tà -- phế vật ngu ngốc của Thần Võ quốc.
Phút chốc, nàng mở ra ánh mắt trong trẻo, thứ đầu tiên hiện vào tầm mắt nàng là một đôi con ngươi trong suốt cùng một khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ.
“Ngươi không được khi dễ ta -- “
Mặc Bắc Tà bị Mộ Dung Phong áp ở dưới thân phát ra giọng nói đầy khiếp đảm lại điềm đạm đáng yêu, trong con ngươi sạch sẽ không chứa một tia tạp chất dần dần hiện lên hơi nước.
Con ngươi Mộ Dung Phong trầm trầm, không quan tâm đến hắn ngược lại đưa mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy Thái tử Thần Võ quốc -- Mạc Trạch Minh đứng cách đó không xa, còn có Ngũ biểu tỷ Mộ Dung Thanh Linh, Lục biểu tỷ Mộ Dung Sương, Thất biểu ca Mộ Dung Loan và một số nhân vật trẻ tuổi của các gia tộc khác.
Trên mặt bọn họ đều mang theo vui sướng khi người gặp họa, một bộ dáng xem kịch vui nhìn chằm chằm nàng cùng Mặc Bắc Tà.
“Ngươi không được đè lên người ta, nam nữ thụ thụ bất thân.” Mặc Bắc Tà vươn tay sợ sệt khẽ đẩy Mộ Dung Phong, sợ nàng lại chiếm tiện nghi của hắn.
Mộ Dung Phong lườm hắn một cái, nàng đối với hắn còn không có nửa điểm thú tính đâu --
Không phải nàng muốn đè nặng hắn, mà là nàng không có khí lực đứng lên, độc kia tuy rằng đã bị nàng tạm thời ngăn chặn không cho chạy tán loạn bên trong, nhưng vẫn khiến nàng cảm nhận được đau đớn thấu xương.
Kiếp trước nàng là y giả, tất nhiên rất rõ ràng thân thể này trúng độc có bao nhiêu nghiêm trọng, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải độc, nếu không tất sẽ tránh không khỏi cái chết.
Có thể được mở mắt ra lần nữa, nàng nhất định phải sống thật tốt !!
Mặc Bắc Tà bị Mộ Dung Phong trừng mắt, ủy khuất rụt người lại, ánh mắt mờ mịt hoang mang nhìn chằm chằm nàng.
Mặc Trạch Minh xa xa chau mày quái dị nhìn Mộ Dung Phong và Mặc Bắc Tà, vì sao Mộ Dung Phong dừng lại, nàng giữa ban ngày ban mặt cường hôn Tam hoàng đệ hắn, nhưng bây giờ lại thành cái là tình huống gì??
Trên lầu hai tòa đình viện bên ngoài phủ Thái tử có hai hắc y nhân, hắc y nhân dẫn đầu phía trước đầu tóc có chút rối loạn, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen, khi nhìn thấy Mộ Dung Phong tỉnh lại, sắc mặt không vui nhíu mày.
“Sao lại thế này?? Tại sao nàng còn chưa chết?” Giọng nữ sắc bên chất vấn người phía sau.
“Chủ tử, ta theo phân phó của ngươi đã hạ độc nàng, sống sót, điều đó không thể xảy ra.” Hắc y nhân đứng phía sau lau mồ hôi lạnh trên trán run run nói, hắn rõ ràng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Phong uống hết ly trà có có độc kia.
“Phế vật!!” Nữ nhân hắc y giận dữ quát một tiếng, xoay người nhìn người phía sau, hắc y nhân hoảng sợ còn chưa kịp phát ra âm thanh cầu xin tha thứ, bàn tay to vung lên, lập tức liền xuất hiện một luồng lực lượng đem hắc y nhân đang sống sờ sờ kia cắn nuốt vào trong.