Sau khi Mộ Dung Phong đem ngân châm đâm vào huyệt vị xong, vươn tay sờ sờ đầu Đậu Đậu, đáy con ngươi lóe lên ánh sáng lộng lẫy lóa mắt. Không sai. Bọn họ nhất định phải luôn cùng tồn tại.
“Tiểu Phong Phong, ngươi làm sao vậy, sao trên người lại gắn nhiều ngân châm như vậy --” Đậu Đậu khó hiểu nhìn ngân châm trên đùi và trên cánh tay của Mộ Dung Phong, hơn nữa, khi nào thì nàng biết được cái này.
“Ta trúng độc” Mộ Dung Phong thấp giọng nói, sâu trong đáy mắt nổi lên một mảnh mưa rền gió dữ đầy lạnh lẽo, là kẻ nào ngoan độc muốn đưa nàng vào chỗ chết đến như vậy.
Đậu Đậu biến sắc, siết tay cả giận nói: “Là tên chết tiệt nào dám khi dễ Tiểu Phong Phong, không được không được, ta không muốn chờ nữa, ta muốn phế hắn!”
“Bình tĩnh!”
“Ta bình tĩnh không được!” Đậu Đậu trừng mắt quệt miệng nói, chỉ vừa nghĩ đến có người khi dễ Mộ Dung Phong, hắn hận không thể xông lên rút gân, lột da, uống máu chúng
Mộ Dung Phong lạnh nhạt khẽ liếc một cái rồi nhắm lại, nàng chỉ vừa mới phát hiện ra độc dược này, nó lại không phải là những loại sở trường quen thuộc của nàng, muốn giải hết trong chốc lát là không thể.
“Chuyện kia, ngươi thật sự muốn gả cho Thái tử sao??” Đậu Đậu mặt bánh bao, hai mắt đẫm lệ rưng rưng hỏi.
“Không gả”
“A -- Thật vậy sao?? Thật vậy sao?? Thật vậy sao?? Ngươi chắc chắn không gả, ai đổi ý là con chó nhỏ.” Vẻ mặt Đậu Đậu mới vừa rồi còn lo lắng trong nháy mắt đã rạo rực đầy ánh mặt trời sáng lạn, giọng nói cũng không che giấu được hưng phấn cùng kích động.
Hắn rất chán ghét Mặc Trạch Minh, Tiểu Phong Phong là vị hôn thê của hắn, nàng bị người Mộ dung gia khi dễ như vậy, mà hắn lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, loại nam nhân này căn bản không xứng để lấy Mộ Dung Phong.
“Đương nhiên.”
“Tiểu Phong Phong, ta yêu ngươi chết mất, cái loại nam nhân cặn bã này có cũng như không, hắn mới không xứng với Tiểu Phong Phong xinh đẹp đâu.” Đậu Đậu tay nắm tay kiêu ngạo nói, Mộ Dung Phong là tuyệt nhất, không ai có thể đủ phẩm chất để xứng đôi với nàng.
Mộ Dung Phong mở to mắt nhìn Đậu Đậu cười khoan khoái, khóe miệng giơ lên, trừ Mộ Dung Vi ra, tiểu manh oa này là người thứ hai thật lòng đối đãi nàng.
Vài năm nay khi nàng tu luyện, rất nhiều lúc phải nhờ Đậu Đậu chỉ điểm mới có thể khai thông, hỏi hắn vì sao lại biết được những chuyện này, hắn chỉ nói trong đầu hắn có phần trí nhớ đó, hắn còn nói đây rất có khả năng là cha mẹ hắn truyền thừa qua cho hắn.
“Đậu Đậu, ngươi vẫn không nhớ được bản thân mình là ai sao??” Mộ Dung Phong tùy ý hỏi, nàng đánh giá trên dưới Đậu Đậu, trí nhớ nói cho nàng biết, nàng ngoại trừ biết hắn là một củ khoai tây ra, hắn là loại người nào cũng rất mờ mịt.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, tiểu gia hỏa này không đơn giản.
Muốn nói hắn là Linh thú, nhưng *bản thể của hắn chỉ là một củ khoai tây, nhưng một củ khoai tây sao lại có thể hóa thành tiểu hài tử lớn chừng bốn, năm tuổi mà không có sơ sót gì, nội lực trong cơ thể hắn tựa hồ rất mạnh, đã hơn cả một võ giả thông thường.
Một củ khoai tây rất kì ba!
Trong trí nhớ của nàng, đại lục Cửu U hình như không có loại thực vật nào có thể hóa thành người. Vậy chỉ có thể giải thích là, bản thể của hắn có lẽ vốn không phải là một củ khoai tây, mà là bị người ta làm pháp. Hoặc hắn có thể là người của Yêu tộc, nhưng nhìn hắn ra sao cũng không thấy giống một con yêu quái.Hơn nữa, Yêu tộc cũng rất ít lui tới đại lục Cửu U.
“Không có, ta vẫn chưa biết ta là ai, nhưng ta tin tưởng phụ mẫu ta nhất định không phải cố ý vứt bỏ ta.” Đậu Đậu nói chắc như đinh đống cột, hắn chưa từng oán hận phụ mẫu của chính mình.
“Mộ Dung Phong, ngươi lăn ra đây cho ta --”
Bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa, còn mang theo một giọng nói vênh váo, tự đắc đến cực điểm.