Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 27: Thất hoàng tử (1)





Người đến là một thiếu niên, bộ dáng tầm mười lăm mười sáu tuổi, người mặc trường bào màu vàng, đầu đội kim quan, hào hoa phú quý.

- Tham kiến Thất hoàng tử.

Thiếu niên kia vừa đến, mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ, ngay cả Thạch Phong cũng không tình nguyện quỳ xuống.

Thiếu niên kia tên Sở Phong, là con trai thứ bảy của hoàng đế hiện nay Sở Thiên Khoát, cũng là con nhỏ nhất.

Nghe nói thời điểm Sở Phong vừa sinh ra, Sở Thiên Khoát đã bế quan, đến nay chưa từng xuất quan, Sở Phong còn chưa từng nhìn thấy cha ruột của mình là bộ dáng như thế nào.

Đối với Sở Phong, Long Trần nghe nói qua không ít, biết hắn là do Tây Cung hoàng hậu sinh, từ nhỏ được nuông chiều, bạo ngược chuyên quyền, ngoại trừ Thái tử, hầu như không có người hắn sợ, không nghĩ tới ngày hôm nay hắn lại tới nơi này.

Bất quá nhìn thấy Chu Diệu Dương ở bên cạnh, trong lòng Long Trần liền rõ ràng, phỏng chừng lại là nhằm vào mình.


Dựa theo lễ quân thần, hết thảy thế tử gặp hoàng tử đều phải lễ bái, đám người Vu bàn tử và Thạch Phong đều quỳ xuống, trừ khi bọn hắn đột phá Ngưng Huyết cảnh, nếu không không cách nào miễn được.

Long Trần bĩu môi, một con ông cháu cha, cũng muốn Long Trần ta quỳ? Ngoại trừ cha mẹ, người đáng giá Long Trần ta quỳ lạy còn chưa sinh ra đâu.

Thất hoàng tử Sở Phong nhàn nhạt nhìn mọi người, bỗng nhiên nhìn thấy Long Trần như hạc giữa bầy gà, thoải mái ngồi ở chỗ đó, không khỏi sầm mặt lại.

- Long Trần lớn mật, Thất hoàng tử ở đây, ngươi lại không hành lễ quỳ lạy, ngươi là muốn tạo phản sao?

Ở bên người Thất hoàng tử, đám người Chu Diệu Dương cũng không nghĩ tới Long Trần to gan như vậy, lại dám trắng trợn đối nghịch với Thất hoàng tử.

Vương Mãng lúc trước bị Long Trần tát một bạt tai, thấy thế không khỏi đại hỉ, chỉ lo Long Trần kịp phản ứng, vội vàng mở miệng hét lớn, trước chụp mũ cái đã.

Những người khác cũng giật nảy mình, đặc biệt là đám người Vu bàn tử, sợ đến đổ mồ hôi, các thế tử tranh đấu, kia chỉ là trò đùa trẻ con.

Thế nhưng nếu đắc tội Thất hoàng tử, sẽ rất có thể rơi đầu, huống chi cách làm của Long Trần lúc này, rõ ràng là hành vi đại nghịch bất đạo.

Trong mắt Chu Diệu Dương hiện lên vẻ hưng phấn, hắn và Thất hoàng tử có chút giao tình, bình thường không có chuyện gì sẽ theo vị hoàng tử ngu ngốc này phóng túng.

Ngày hôm nay bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ bất chợt, mang Thất hoàng tử tới, nhìn xem có thể chèn ép được Long Trần hay không, dù sao lần trước Long Trần đánh bại Lý Hạo, để danh khí của Long Trần lên rất cao.

Mà đám người Chu Diệu Dương thì như bị bạt tai, bởi vì bọn họ hầu như đều đặt cược ở trên người Lý Hạo, bây giờ cuộc sống rất căng thẳng nha, tháng ngày ăn chơi chè chén đã một đi không trở lại.

Để hắn không nghĩ tới là, sự tình còn đơn giản hơn mình tưởng tượng, không cần mình gây xích mích, Long Trần cũng đã chọc giận Thất hoàng tử rồi.

Nghe Vương Mãng cáo mượn oai hùm gào thét, Long Trần khẽ mỉm cười, có chút thân thiết hỏi:

- Vương Mãng, trứng của Lý Hạo mùi vị như thế nào? Nhìn ngươi tinh thần phấn chấn như vậy, xem ra cái trứng kia rất bổ nha.


Vương Mãng biến sắc, trong dạ dày như dời sông lấp biển, sự tình lần trước để hắn sản sinh di chứng rất lớn.

Hôm nay chỉ cần hắn ăn, thì sẽ nghĩ tới tình cảnh ngày đó, miệng không ngừng nôn mửa.

Hắn bây giờ cái gì cũng ăn không vô, người gầy hốc hác, ở đâu là tinh thần phấn chấn như Long Trần nói.

Vương Mãng tức giận, thế nhưng hắn không dám nói câu nào, liều mạng áp chế dạ dày, hắn sợ vừa lên tiếng sẽ nôn ra.

- Long Trần, ngươi chỉ là một thế tử nho nhỏ, không có quan tước, cũng không có công danh, vì sao nhìn thấy bản hoàng tử lại không quỳ?

Thất hoàng tử nổi giận chỉ vào Long Trần nói.

Thất hoàng tử bình thường hung hăng quen rồi, ngay cả mấy vị hoàng tử, công chúa khác cũng không muốn trêu chọc hắn, ngày hôm nay nhìn thấy một thế tử nho nhỏ, lại dám không coi hắn ra gì, thì cực kỳ giận dữ.

Nhìn thiếu niên khuôn mặt còn chưa hết tính trẻ con kia, Long Trần thản nhiên nói:

- Ngươi chỉ là một hài tử, ta không so đo với ngươi, từ nơi nào đến, thì chạy về nơi đó đi.

- Cái gì?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Long Trần muốn chết sao, vì sao cái gì cũng dám nói, nếu như nói trước đó không quỳ lạy, nhiều lắm là giam hắn mấy ngày, đánh một trận coi như xong.

Nhưng bây giờ Long Trần đại nghịch bất đạo như vậy, đây chính là tội chết, lẽ nào Long Trần điên rồi?

- Ngươi... muốn chết, bắt hắn lại cho ta.

Thất hoàng tử giận dữ, nhìn người bên cạnh hô.


Những người kia đều là người của Chu Diệu Dương, nghe được mệnh lệnh của Thất hoàng tử, không khỏi đại hỉ, không chút nghĩ ngợi nhào về phía Long Trần.

Nếu như bình thường, bọn hắn còn có thể kiêng kỵ, nhưng bây giờ có Thất hoàng tử ra lệnh, bọn hắn không kiêng dè gì nữa, có chỗ dựa này, coi như bọn hắn đánh chết Long Trần, cũng sẽ không gánh bất cứ trách nhiệm nào.

- Ầm.

Bọn hắn vừa nhào tới, Long Trần đã đá cái bàn trước mắt, cái bàn kia do cổ mộc làm thành, kiên cố như sắt, trọng lượng kinh người, lại bị Long Trần đạp bay, lao thẳng tới mọi người.

Chu Diệu Dương đứng mũi chịu sào, thấy cái bàn bay tới, hắn hét lớn một tiếng, vận chuyển lực lượng toàn thân, vung quyền đập lên bàn.

Ầm, cái bàn kiên cố kia bị Chu Diệu Dương đập nát, không hổ là Tụ Khí thất trọng thiên, khí thế cực kỳ doạ người.

Bất quá đánh nát cái bàn, thân hình của hắn hơi ngưng lại, đúng lúc này Vương Mãng ở bên cạnh hắn đã lướt qua Chu Diệu Dương, lại thành “dũng sĩ” thứ nhất đánh về phía Long Trần.

Long Trần như liếc người si, nhìn Vương Mãng nghiến răng nghiến lợi lao đến, khóe miệng hiện ra nụ cười cổ quái, tiện tay vung lên.

- Đùng.

Động tác nhanh đến khó mà tin nổi, mọi người còn không thấy rõ động tác của Long Trần, đã nghe một tiếng nổ vang, bàn tay của Long Trần chặt chẽ dán lên mặt Vương Mãng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.