Tề Tín nhìn thấy Phong Vương Tinh trong tay Long Trần, sắc mặt không khỏi tái mét, đó vốn là thứ của hắn, lại bị Long Trần cướp đi.
Dưới hai tầng dược lực, Quách Nhiên từ từ tỉnh dậy, nhìn Long Trần, hưng phấn nói:
- Lão đại, ta thành công rồi, ta thành công rồi.
Long Trần cười ha ha:
- Ta biết ngươi rất hưng phấn, có điều khẩu vị của tiểu tử ngươi từ lúc nào lại nặng như vậy, ôm đầu người không buông, ngươi là chuẩn bị mang về làm gối đầu à?
Lúc này Quách Nhiên mới phát hiện, mình vẫn nắm chặt đầu người, có chút tự hào nói:
- Lão đại, ngươi không biết đấy thôi, thứ này rất hung, một cánh tay của hắn toàn là xương cốt, không có bàn tay, xương cốt đó lại vô cùng sắc bén, ngươi nhìn lỗ hổng trên người ta này, toàn là bị xương cốt của hắn cắt ra.
Nói tới đây Quách Nhiên không khỏi nghĩ lại mà sợ, kể lại cuộc đối chiến với mọi người, khiến mọi người kinh hãi không thôi, dùng xương cốt của mình làm vũ khí, đích xác là nghe rợn cả người.
- Tiểu tử, chúc mừng ngươi đã thành công, cầm đầu người trong tay ngươi đi đổi minh bài đệ tử ngoại môn đi, sau này ngươi chính là đệ tử chính thức của Huyền Thiên Biệt Viện.
Lúc này từ bên cạnh có một đám người đi ra, đặt một cái bàn dài, nơi đó chính là chỗ đổi minh bài, một lão giả nói với Quách Nhiên.
Quách Nhiên vội vàng đi tới giao đầu người cho lão giả, lão giả đó sau khi thu thiếp báo danh và ngọc bài có đủ bốn chữ thiên địa huyền hoàng trên người Quách Nhiên thì đưa cho hắn một tấm thẻ to bằng bàn tay.
Thẻ đó giống như một khối lệnh bài, có điều là màu đồng đen, cầm vào tay rất nặng, hàn khí bức người, đây là lệnh bài dùng một loại kim loại hiếm đả tạo thành.
Chính diện minh bài dùng cổ văn khắc bốn chữ to Huyền Thiên Biệt Viện, mặt trái thì khắc tên của Quách Nhiên.
- Khà khà, lão đại, sau này ta cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, cho dù về nhà cũng coi như là áo gấm về quê.
Quách Nhiên vuốt ve minh bài, giống như đang vuốt ve cái đùi trắng nõn của tình nhân trong mộng, biểu cảm dâm tà, khiến người ta sởn gai ốc.
- Được rồi, đừng tự sướng nữa, ngươi đi ra sau dưỡng thương đi, chú ý đừng đã đánh mất minh bài, bằng không ngươi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.
Long Trần nói.
- Yên tâm đi, cho dù ta có chết thì nó cũng không mất được.
Có điều ngoài miệng thì nói như vậy, vẫn chạy ra phía sau đả tọa chữa thương, dù sao cũng vừa đại chiến một hồi, cho dù có linh dược phụ trợ, vẫn cần an dưỡng, hòa tan dược lực mới được.
Sau khi Quách Nhiên có được minh bài đầu tiên, khiến không ít người hâm mộ không thôi, đồng thời sự thành công của hắn cũng khơi dậy lòng tin của bọn họ.
Lập tức có người bắt đầu khởi xướng khiêu chiến, có điều đều là khiêu chiến cấp ngoại môn, mười mấy người đi vào, có ba người chết thảm.
Còn có hai người bởi vì nhìn tình hình nhanh, rời khỏi cửa động, mọi người phát hiện từ trong động có một bóng người tóc tai bù xù lao ra, gào thét xông tới muốn kích sát người khiêu chiến.
Nhưng hai thân ảnh đó vừa chạy ra khỏi cửa động, bị quang mang đó cột đá chiếu một cái, hai thân ảnh lập tức phát ra một tiếng hét thảm, cả người bốc ra khói nhẹ, trong nháy mắt liền biến thành hai bộ khô lâu.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến mọi người sợ hãi, đúng là quá hại người rồi, có điều hai người tìm được đường sống trong chỗ chết đó không khỏi sợ tới mức chân nhũn ra.
Khi bọn họ đi xuống, thiếp báo danh và ngọc bài trên người đều bị thu lại, tuy giữ được một mạng, có điều đã mất đi tư cách khảo hạch.
Có điều trừ ba người chết, hai người thất bại ra, người khác toàn bộ đều qua cửa, điều này khiến rất nhiều người đều nhìn thấy hy vọng.
Có điều có một số người, nhìn thấy tỉ lệ tử vong khủng bố như vậy, vẫn quyết định bỏ cuộc, bắt đầu bán ra trọn bộ ngọc bài mà mình thu thập được.
Mà biệt viện căn bản là mặc kệ hành vi này, dù sao chỉ cần ngươi có một bộ ngọc bài thì có thể tới khảo hạch.
Điều này khiến không ít người động lòng, có người dùng đan dược mua, có người dùng vũ khí để đổi, còn có người quen trực tiếp nợ, ngày sau trả lại, nói chung là đủ loại tình thế đều có.
Hiện giờ người bên Lôi Thiên Thương cũng bắt đầu hành động, Đường Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo tay áo Long Trần, nói khẽ:
- Chúng ta cũng nên bắt đầu rồi chứ?
Vào loại thời điểm này, Đường Uyển Nhi có chút khẩn trương, đây chính là đại sự liên quan tới sinh tử của nàng ta, nàng ta có chút không biết làm sao, ngay lập tức nghĩ tới hỏi ý kiếncủa Long Trần.
Không biết vì sao, trong lòng nàng ta cảm thấy tuy Long Trần miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng kỳ thật là một người vô cùng đáng tin.
- Khảo hạch là thế ắt phải làm, ngươi hiện tại nên phát huy một chút mị lực của ngươi, ủng hộ sĩ khí cho mọi người, kéo lòng tin của mọi người lên là được.
Long Trần cười nói.
Mặt Đường Uyển Nhi ửng đỏ, tay ngọc mân mê chéo áo, có chút khó xử nói:
- Nhưng ta không biết nên làm như thế nào, ngươi giúp ta được không?
- Thế không tốt đâu, dù sao thì ngươi mới là đương gia, hơn nữa mọi người cũng đều là vì Đường đại mỹ nhân ngươi mà đến, ta làm thế thì lại thành khách đoạt chủ à.
Long Trần lắc đầu nói.
- Hỗn đản, đây là mệnh lệnh, ngươi phải làm.
Đường Uyển Nhi thẹn quá hóa giận, dứt khoát đẩy Long Trần ra.
Long Trần cười khà khà, không phải là cổ vũ thôi à, Long Trần ta sợ gì chứ?