Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 332: Khảo Hạch Cấp Hạch Tâm 2





Sau khi tới cửa huyệt động, bốn người đều bộc phát ra khí thế mạnh nhất của mình, lấy ra thủ đoạn mạnh nhất đi vào huyệt động.

Quả nhiên bốn người vừa tiến vào huyệt động, lập tức tiếng quát không ngừng, sóng khí trào dâng, tiếng nổ kịch liệt truyền đến, hiển nhiên chiến đấu bên trong đã kịch liệt, đáng tiếc người bên ngoài không nhìn thấy, khiến người ta tiếc nuối không thôi.

Long Trần suy nghĩ một chút, cũng đi tới vách đá, dừng bước trước bậc thang.

- Long Trần, ngươi muốn chọn khảo hạch cấp bậc nào.

Đồ Phương nhìn Long Trần hỏi.

- Nói chung là dãy trên cùng, cái nào cũng được.

Long Trần thờ ơ nói, nếu tiêu chuẩn đều như nhau, vậy không cần chọn.


Cuối cùng Long Trần vẫn quyết định lựa chọn khảo hạch đệ tử hạch tâm, bởi vì hắn phát hiện, chiến đấu của đệ tử hạch tâm, bên ngoài là không thể nhìn thấy, như vậy không có nguy hiểm bại lộ, sợ gì mà không chọn chứ.

- Được, các ngươi tùy ý chọn một cái cho hắn đi.

Đồ Phương nói với những lão giả đó.

Một lão giả cười nhìn Long Trần, nói:
- Rất không tồi, nhiều năm rồi không thấy tiểu gia hỏa thú vị thế này, vậy lão phu tùy tiện chọn một cái cho ngươi.

Tay người đó vỗ lên cột đá trước người, một cỗ lực lượng nhu hòa truyền ra, kéo Long Trần bay thẳng tới huyệt động ở dãy cao nhất.

- Tiểu tử, chúc ngươi may mắn.

Lão giả đó cười nói.

Lúc ban đầu Đồ Phương cũng không để ý, có điều đột nhiên nhớ tới gì đó, không khỏi biến sắc.

Do dự một chút, Đồ Phương cuối cùng vẫn không nói gì, hai mắt nhìn Long Trần:
Chẳng lẽ đây là dị số? Sao lại lựa chọn đúng chỗ đó vậy?
Người ở đây chỉ có Đồ Phương biết, trong cửa động đó là gì, người khác căn bản không thể cố ý đưa Long Trần tới đó, nói cách khác, đây là vận khí của Long Trần?
Long Trần đứng ở cửa động, nhìn về bên trong, chỉ thấy bên trong là một mảng đen xì, linh khí trong Phong Phủ Tinh vận chuyển toàn lực, đồng thời Linh hồn chi lực tản ra, vươn vào trong huyệt động.

- Mẹ nó, ngay cả khí thế cũng không bùng nổ, hắn đây là muốn chết à?
Người người không khỏi lớn tiếng kinh hô, vừa rồi thấy Long Trần cổ vũ cho Long Trần, chỉ huy đâu ra đấy, khí độ bất phàm, không ngờ lại là một kẻ ngu ngốc.

Bọn họ không biết, toàn bộ lực lượng của Long Trần ngưng tụ trong Phong Phủ Tinh, không cần bộc phát ra khí thế giống như người khác, mới có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất.


Chỉ cần một ý niệm của Long Trần, tùy thời đều có thể thay đổi năng lượng trong Phong Phủ Tinh, so với đan điền thì nhanh hơn nhiều.

Linh hồn chi lực tản ra toàn bộ, thăm dò tình huống trong động, hắn phát hiện huyệt động này vô cùng sâu, tiến về phía trước hơn chục trượng vẫn không thấy kẻ địch, điều này khiến hắn không khỏi buồn bực.

Người khác vừa vào huyệt động đã bị công kích, chẳng lẽ chủ nhân trong huyệt động này khá là vênh váo.

Cần mình tự vào mời ra à?
Không dám lơ là, rụt rè tiến về phía trước, đồng thời mỗi một dây thần kinh đều căng ra, nhằm ứng phó công kích thình lình xảy ra.

Chờ trượng Long Trần đi vào hơn ba mươi trượng, đường phía trước lập tức biến thành rộng lớn, lúc này thị lực của Long Trần cũng khôi phục một chút, có thể nhìn thấy nơi này là một đại sảnh, không ngờ có đường kính trăm trượng, cao hơn mười trượng, vô cùng rộng lớn.

- Khằng khặc khằng khặc.

Một trận tiếng cười quái dị truyền đến, giống như lệ quỷ kêu rên, khiến da đầu người ta ngứa ran, xương cốt lạnh toát, giống như lợi nhận, khiến màng nhĩ người ta đau nhói.

Long Trần cả kinh, vội vàng tiến về phía trước xem thử, chỉ thấy ở giữa sảnh, một người mặc trường bào đang cúi đầu, tóc dài rủ xuống, khiến người ta không nhìn rõ mặt hắn.

Thanh âm đó dường như từ trên người hắn phát ra, nhưng lại không thể xác định, toàn bộ đại sảnh trống rỗng, vô số hồi âm nối vào nhau, khiến người ta không phân rõ nguồn phát ra của thanh âm đó.

- Ê, nếu ngươi biết cười, vậy ngươi có biết nói tiếng người không?
Long Trần đứng xa xa, vẻ mặt đề phòng nói.

Hắn không dám đi đến gần, nếu bóng người đó chỉ là mồi nhử, hấp dẫn sự chú ý của mình, mà chân thân lại ở bên cạnh đánh lén, vậy thì phiền to.

- Khà khà, không ngờ gần một ngàn năm rồi ta lại ngửi thấy mùi người sống, đúng là hoài niệm.

Thanh âm của người đó khàn khàn khó nghe giống như cạo sắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, Long Trần lúc này mới phát hiện, đó là một nam tử nhìn qua cách hơn ba mươi tuổi.


Mặt đen xì, giống như thây khô bị lửa đốt, trong hai mắt trống rỗng, hai má đã khô quắt, nhưng chỗ mi tâm của hắn không ngờ cắm một cái đinh sắt.

Đinh sắt to bằng ngón tay người, dài đến hơn một thước, không ngờ xuyên qua cả đầu hắn, trong lòng Long Trần chấn động, quả nhiên là một người chết.

Đây chỉ là một cái xác, không có một tia sinh cơ, nhưng trong cơ thể hắn lại có một cỗ dao động năng lượng kỳ dị.

- Linh hồn chi lực, ngươi là thể linh hồn?
Long Trần cả kinh kêu lên, loại lực lượng này không phải Linh hồn chi lực à? Chỉ có điều cỗ Linh hồn chi lực này quá cường đại.

- Không ngờ ngươi cũng biết không ít, đám hỗn đản này khóa linh hồn của lão phu ở đây, không ngờ muốn nô dịch lão phu, thành công cụ thí luyện của bọn họ.

Khà khà, Quỷ Sa ta há lại dễ dàng khuất phục như vậy? Tiểu tử, ta hiện tại cho ngươi hai con đường, hoặc chết, hoặc khuất phục bổn tọa.

Đừng vọng tưởng chạy đi, đừng nói ngươi chỉ là một con gà Ngưng Huyết cảnh, cho dù những trưởng lão ở bên ngoài của các ngươi vào đây cũng chỉ có đường chết.

Quỷ Sa âm trầm nói.

Long Trần giật nảy mình, cảm thấy có chút không ổn, trường đao trong tay mang theo một đạo kình phong gào thét chém xuống người đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.