Trước vách đá, mọi người nhìn thân ảnh của Long Trần biến mất, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cửa động đó.
Nhưng cửa động đó tĩnh lặng tới đáng sợ, không truyền đến một chút động tĩnh nào, khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
- Không phải chết rồi chứ, sao một chút thanh âm cũng không phát ra vậy?
Có người không khỏi nghi hoặc, hiện giờ đã qua mười mấy hơi thở rồi.
Người khác tiến vào huyệt động, không đến hai hơi thở là bắt đầu giao thủ, nổ vang không ngừng.
- Không thể nào, cho dù chết cũng phải phát ra tiếng hét thảm mới đúng.
Có người tiếp lời.
Đồ Phương nhìn cửa động đó, trong hai mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, vốn chuyện như vậy là có thể ngăn cản, nhưng hắn nhớ tới lời dặn của chưởng môn trước khi bế quan, cho nên lựa chọn im lặng.
- Hình như huyệt động đó đã nhiều năm rồi không có ai vào! Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, huyệt động đó là cái sâu nhất.
Trong lòng Đồ Phương không khỏi cảm khái.
Khiến tất cả mọi người kỳ quái là, bên Long Trần thủy chung không có bất kỳ động tĩnh gì, bọn họ không biết là Long Trần lúc đó đã giao thủ với Quỷ Sa, đáng tiếc bên trong quá sâu, vách đá đặc thù, triệt tiêu một bộ phận thanh âm, dẫn tới thanh âm không thể truyền ra.
- Có người ra rồi.
Có người hô lên một tiếng, bởi vì bọn họ phát hiện, có huyệt động thanh âm biến mất, một thân ảnh chậm rãi từ trong động đi ra.
- Là Đường Uyển Nhi.
Tóc dài phân tán, trên người có rất nhiều chỗ mang theo vết máu, nhìn qua thực sự khiến người ta đau xót, tan nát cõi lòng, chính là Đường Uyển Nhi.
Lúc này mặt Đường Uyển Nhi tái nhợt, có điều trong mắt đẹp lại có thêm một tia kiên định, trong tay xách một cái đầu người, chậm rãi đứng ở cửa huyệt động.
- Thật tốt quá.
Người bên Đường Uyển Nhi không khỏi cao giọng hoan hô, mấy thiếu nữ lại mừng quá mà khóc, hai tay Thanh Ngọc ôm mặt, đã khóc không thành tiếng.
Vô cùng hiếm có, trên khuôn mặt nghiêm túc của Đồ Phương cũng hiện lên một nụ cười, một đệ tử hạch tâm đã được sinh ra rồi.
Đường Uyển Nhi bay xuống vách núi, lập tức có người đi tới đưa cho nàng ta một khối minh bài, cũng mang đầu người đi, căn bản không cần nàng ta tự mình động thủ an bài, đây là đãi ngộ của đệ tử hạch tâm.
Đường Uyển Nhi vuốt ve khối minh bài đó, trong lòng tràn ngập tự hào, nàng ta cuối cùng cũng dựa vào nghị lực của mình, bước ra được một bước đó, từ lúc này trở đi, tâm linh của nàng ta đã sinh ra thuế biến.
Tất cả đều phải cảm tạ sự nhắc nhở của tên hỗn đản đó, trên mặt Đường Uyển Nhi hiện lên một nụ cười, trong tiếng chúc mừng chung quanh, đi tìm thân ảnh đó, lại phát hiện có thế nào cũng không tìm thấy.
- Long Trần đâu rồi?
Đường Uyển Nhi hỏi.
Mọi người hơi trầm mặc, Thanh Ngọc nói:
- Vẫn đang khảo hạch.
- Hắn chọn khảo hạch gì?
Đường Uyển Nhi không biết vì sao trong lòng lại giật thót.
- Là! Cấp hạch tâm.
Thanh Ngọc thở dài nói.
- Tên hỗn đản này.
Sắc mặt Đường Uyển Nhi lập tức trắng bệch, nàng ta vừa thông qua khảo hạch cấp hạch tâm, thể hội rõ nhất sự cường đại của Tà thi bên trong.
Đường Uyển Nhi có mấy lần đã đi lướt qua tử thần, cuối cùng lại dồn hết toàn lực, dựa vào ý chí cường đại mà kiên trì, mới trảm sát được đối thủ.
Nàng ta thân là đệ nhất thiên tài của gia tộc, trên người có rất nhiều thủ đoạn giữ mạng, lại cơ hồ phải dùng hết toàn bộ mới may mắn giành thắng lợi, Long Trần đi vào, hy vọng sống sót là quá xa vời.
Đường Uyển Nhi tức tới giậm chân bình bịch, khẽ cắn môi, nước mắt không khỏi tuôn rơi:
- Tên hỗn đản này, sao lại không nghe lời như vậy.
Nghĩ đến đây Đường Uyển Nhi không khỏi ủy khuất, Thanh Ngọc nhẹ nhàng ôm Đường Uyển Nhi vào lòng, khẽ giọng an ủi nói:
- Yên tâm đi, Long Trần không phải người lỗ mãng, hắn sẽ sống sót đi ra.
- Sắc, dựa ào hắn á? Chắc đã xương cốt cũng không còn rồi, các ngươi hay là nén bi thương!.
Trong thế lực của Tề Tín, một nam tử vừa giành được tư cách đệ tử nội môn lạnh lùng châm biếm, có điều hắn còn chưa nói xong, đột nhiên trước mắt hoa lên, một thân ảnh xuất hiện trước người hắn, một đạo phong nhận kề lên cổ hắn, chặt đứt lời nói của hắn.
- Ngươi lặp lại lần nữa xem?
Đường Uyển Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn người đó, trong mắt đẹp tràn ngập sát ý, phong nhận kề lên cổ người đó, bởi vì phong nhận không phải phong nhận chân chính, mà là Phong chi lực tạo thành, không thể nắm giữ tinh vi như vậy, mép phong nhận đã cắt lên da người đó, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Người đó sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Đường Uyển Nhi Đường Uyển Nhi giống như một tử thần xinh đẹp, sắp tuyên án hắn.
- Uyển Nhi.
Thanh Ngọc chấn động, giữ chặt Đường Uyển Nhi lại, nơi này không thể giết người, nếu không sẽ bị phạt nặng.
- Hỗn đản, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện cho Long Trần không sao, nếu không hắn mà có bất trắc gì, ta sẽ băm vằm ngươi.
Đường Uyển Nhi đẩy tên gia hỏa đã sợ tới mức hồn bất phụ thể kia ra, lạnh lùng nói.
Người đó ngã ngồi xuống đất, không ngờ sợ tới choáng váng, được đồng bạn đỡ sang bên nghỉ ngơi.
Đường Uyển Nhi hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, nhìn huyệt động Long Trần lựa chọn:Long Trần, ngươi nhất định phải trở về!
Mười lăm phút sau, Lôi Thiên Thương và Nhạc Tử Phong xuất hiện, bọn họ cũng cả người đều là thương tích, có điều cũng đã thông qua.
.