Khi nhìn thấy con số bên trên, vị trưởng lão kia biến sắc, thần sắc không dám tin.
- Sao có thể như vậy được?
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, khiến một vị cường giả cấp trưởng lão biến sắc, đó rốt cuộc là chuyện gì?
Đồ Phương thở dài nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, tên gia hỏa bị nhốt trong huyệt động đó chỉ sợ đã nhiều năm rồi không ai khiêu chiến hắn.
Đường Uyển Nhi cả kinh, vội vàng hỏi:
- Động Linh của huyệt động này là bao nhiêu?
Nàng ta lập tức cảm thấy không ổn, ngay cả trưởng lão cũng biến sắc, trong lòng không khỏi trầm xuống.
- Một ngàn.
.
.
Hai mươi lăm năm.
Trưởng lão đó có chút chua chát nói.
Toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, những linh hồn thể đó cứ trải qua mỗi một lần khiêu chiến, sẽ phải tiêu hao đại lượng Hồn lực, cần thời gian rất dài để khôi phục.
Cái này cũng giống như nuôi lợn, nuôi béo thì giết một lần, mỗi lần khiêu chiến xong, Động Linh của bọn họ bắt đầu tính lại từ không.
Mỗi Tà thi bị đánh bại thì sẽ cắt đầu xuống, nhưng cũng không chết, chỉ có điều linh hồn thể phong tồn trong cơ thể bởi vì hao tổn quá lớn mà cần nghỉ ngơi, có thể lại phải tìm một khối Tà thi khác để đưa vào mới dùng lại được.
Mà quy định của biệt viện, nếu Động Linh của Tà thi khảo hạch cấp hạch tâm vượt quá năm trăm năm, vậy cần trưởng lão tự mình xuất thủ, trảm sát Tà thi, tiêu hao Linh hồn chi lực, đổi một cỗ thi thể khác.
Bởi vì Tà thi Động Linh quá năm trăm năm, đã vượt quá cực hạn mà thiên tài Ngưng Huyết cảnh có khả năng thừa nhận, đi vào chắc chắn là sẽ phải chết.
Sắc mặt trưởng lão đó trắng bệch, hắn phụ trách thống kê tình huống an trí của toàn bộ huyệt động, không ngờ lại để một lỗi lớn như vậy, tội danh này quá lớn.
- Đồ trưởng lão!
Vị trưởng lão kia thở dài buồn bã, nhưng hắn cũng là người quang minh lỗi lạc, biết mình phạm phải sai lầm lớn, hại một vị thiên tài chết thảm, phải lĩnh tội.
Đồ Phương lắc đầu nói:
- Chuyện này không phải lỗi của ngươi.
Đồ Phương ở Huyền Thiên Biệt Viện đã nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính tình của vị trưởng lão này, đó là một người vô cùng cẩn thận, bình thường không thể để xuất hiện sơ suất lớn như vậy được.
Hơn nữa hơn năm trăm năm qua, tất cả huyệt động khác, những huyệt động vượt quá tiêu chuẩn đều được xóa linh, chỉ độc lưu lại một động này, thực sự là có ý vị sâu xa.
Hơn năm trăm trôi qua, trong lúc này có ba đời trưởng lão phụ trách chưởng quản huyệt động, lại không có một ai phát hiện.
Mà khi Đồ Phương nhìn thấy huyệt động đó, lập tức nghĩ tới một khả năng, đây là một loại mệnh số, định trước là Long Trần sẽ lựa chọn huyệt động đó.
Có điều nguyên nhân trong đó hắn lại không dám nói ra, đồng thời cũng nhớ tới lời dặn dò của chưởng môn, trong lòng càng lúc càng bội phục hào khí và sự sáng suốt của chưởng môn, điều này chứng minh Long Trần đúng là một dị số.
Trưởng lão đó thấy trưởng lão chấp pháp luôn thiết diện vô tư lại dễ dàng đặc xá lỗi của hắn như vậy, không khỏi ngẩn ra.
- Động Linh cao như vậy, Long Trần sao có thể vượt qua được, các ngươi còn không mau giải cứu hắn?
Đường Uyển Nhi vừa sợ vừa giận nói.
Đồ Phương lắc đầu:
- Đã trôi qua lâu như vậy, hiện tại đi vào cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hiện tại chỉ trông vào vận khí của Long Trần thôi.
- Thế sao được?
Đường Uyển Nhi gấp tới muốn khóc, nàng ta kích sát Tà thi Động Linh hơn bốn trăm năm kia còn thiếu chút nữa vẫn lạc.
Phải biết rằng, Động Linh càng về sau, tốc độ khôi phục của linh hồn sẽ tăng trưởng gấp bội, chiến lực càng khủng bố hơn.
Đường Uyển Nhi cắn răng một cái, dưới chân khẽ động, cả người đã chạy tới vách đá.
- Uyển Nhi quay lại.
Thanh Ngọc cả kinh, nàng ta biết Đường Uyển Nhi đây là muốn đi cứu Long Trần, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.
Đường Uyển Nhi đã chạy lên Thanh Ngọc.
Ầm.
Khi mọi người ở đây đều nhìn Đường Uyển Nhi trong khiếp sợ, một tiếng nổ vang truyền đến, mọi người kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện sơn động chỗ Long Trần không ngờ nổ tung, một bóng người chật vật bay ra.
- Là Long Trần?
Có người hô lên một tiếng, nhận ra người đó chính là Long Trần, lúc này sau khi Long Trần bay ra khỏi huyệt động, lập tức tung người nhảy xuống dưới.
Hắn vừa nhảy xuống, sau lưng có một chưởng ảnh cực lớn bay theo, thiếu chút nữa thì vồ trúng Long Trần.
Hư ảnh bàn tay đó mang theo lực lượng cuồng bạo, chấn cho màng nhĩ người ta ong ong, toàn bộ vách đá đều rung chuyển.
Chưởng ảnh đó vồ hụt, một tiếng rít gào phẫn nộ truyền đến, tràn ngập sát ý lạnh như băng:
- Tiểu tử hỗn đản, dám lừa lão phu, chết cho ta.
Thanh âm như sóng, vừa dứt lời, một đạo hắc ảnh từ trong huyệt động bay ra, cả người phủ trong sương đen.
.