Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 349: Động Phủ Xa Hoa 1





Trước mắt mọi người hoa lên, khi thấy rõ cảnh sắc chung quanh, Long Trần không khỏi thở dài, đúng là một tiên cảnh nhân gian.

Nơi này là một toà núi nhỏ, cao trăm dặm, chung quanh toàn là cây cao xum xuê, cỏ thơm xanh mướt, đứng trên đỉnh núi có thể quan sát cảnh sắc chung quanh.

Thác nước ầm ầm, nước chảy róc rách, còn có một số chim chóc không biết tên bay qua bay lại trong rừng, mang đến sinh cơ bừng bừng cho bức tranh phong cảnh này.

Hiện giờ mọi người ở ngay trên đỉnh núi, nơi này có một huyệt động, đá ở cửa huyệt động được mài cực kỳ bóng loáng, vô cùng đẹp mắt.

Trên cửa động, một bộ văn lộ cực lớn hiện lên ở đó, Long Trần có thể cảm giác được rõ ràng, văn lộ đó đang chậm rãi hút linh khí chung quanh vào trong huyệt động.

- Được rồi, nơi này là chỗ ở của các ngươi, tòa động phủ này được bố trí Tụ Linh Phù, trình độ nồng đậm của linh khí bên trong vượt xa tưởng tượng của các ngươi, nơi này là động phủ của đệ tử hạch tâm.

Động phủ của các đệ tử còn lại lại bên dưới, dù sao động phủ cũng có cả trăm cái, tự các ngươi đi an bài đi.


Từ nay về sau ngọn núi này chính là địa bàn của các ngươi, các ngươi cứ tận lực nghĩ tên của thế lực mình, như vậy cũng tiện đăng ký.

Được rồi, không nói nhiều nữa, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ có người của tổ chữa bệnh tới giúp các ngươi chữa thương.

Một vị trưởng lão nói với mọi người.

Khi bọn họ được truyền tống tới đây, toàn bộ đều là người dưới trướng Đường Uyển Nhi, người còn lại không có một ai.

Chắc là cũng giống như bọn họ, được truyền tống đến một nơi khác, thấy vị trưởng lão kia muốn đi, Long Trần vội vàng nói:
- Tiền bối, chờ chút.

Vị trưởng lão đó hơi sửng sốt, lập tức hỏi:
- Có việc gì à?
Long Trần vội vàng bước lên phía trước, nói:
- Tiền bối, xin hỏi ngươi một chút, Thiên Mộc Cung ở đâu?
Đây là những lời Long Trần đã nghẹn trong lòng rất lâu, Đồ Phương nói Thiên Mộc Cung và Huyền Thiên Biệt Viện chỉ cách nhau một ngọn núi, rất là gần, có thể ném một hòn đá qua là tới.

Hiện giờ mình tiến vào Huyền Thiên Biệt Viện, cũng tới lúc tìm cơ hội đi thăm Sở Dao, không biết nàng ta hiện tại thế nào, trong lòng vô cùng nhớ nhung.

- Thiên Mộc Cung ở ngay sau Thiên Mộc Sơn, sao vậy?
Trưởng lão đó khó hiểu hỏi.

- Phiền tiền bối chỉ điểm một chút là ngọn núi nào? Ta muốn rảnh thì tới Thiên Mộc Cung một chuyến.

Long Trần nói.

Nghe thấy trưởng lão đó nói như vậy, Long Trần cũng yên tâm hơn không ít, ít nhất thì Đồ Phương và Hoa Ngữ cũng không lừa hắn, lúc ấy hắn luôn cảm thấy hai người có chút cổ quái, xem ra là mình đa tâm rồi.


- Ngươi nói gì?
Trưởng lão đó nhìn Long Trần với vẻ bất khả tư nghị, cho rằng mình nghe lầm.

Long Trần sửng sốt, trong lòng lập tức cảm thấy có chút không ổn, có điều vẫn thành thật nói:
- Ta muốn vượt qua Thiên Mộc Sơn, đến bên kia một chuyến.

Trưởng lão đó nhìn Long Trần, lắc đầu, chỉ vào xa xa nói:
- Thấy chưa, đó chính là Thiên Mộc Sơn, ngươi cảm thấy ngươi có thể trèo qua được à?
Mọi người không khỏi ngẩn ra, thuận theo tay của trưởng lão nhìn về phía trước xa xa, có điều tầm mắt giống như bị thứ gì đó cản lại, căn bản không nhìn được xa.

Long Trần đầu tiên là ngây ra, lập tức nhìn lên trời, không khỏi há to miệng, bởi vì trên tầng mây, thấy một dãy núi.

Dãy núi đó cao ngất trong mây, mà đỉnh núi thì xuyên cả vào trong tầng mây cao hơn, không thấy đỉnh.

- Trời ạ, núi này sao cao thế.

Mọi người thuận theo tầm mắt của Long Trần, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hô lên một tiếng.

- Đừng nói là ngươi, cho dù là chưởng môn của chúng ta cũng không dám nói là bay qua được Thiên Mộc Sơn này, ta cảm thấy ngươi hay là từ bỏ ý định đó đi.

Trưởng lão đó nói.

- Ngay cả chưởng môn cũng không thể bay qua ngọn núi này? Vậy núi này rốt cuộc là cao bao nhiêu?
Long Trần không khỏi chấn động.

- Độ cao rốt cuộc là bao nhiêu thì không ai biết, bởi vì tới giờ vẫn chưa có ai trèo lên đỉnh cả, nghe nói chưởng môn đời thứ bảy muốn khiêu chiến ngọn núi này, leo lên bảy ngày bảy đêm, kết quả bị cương phong khủng bố trong không trung đánh cho trọng thương, thiếu chút nữa thì vẫn lạc, từ đó về sau không có ai trèo lên núi này nữa.

Long Trần không khỏi ngẩn ra, ngay cả đại năng cấp chưởng môn cũng không thể vượt qua ngọn núi cao này, thế cũng quá khủng bố rồi.


- Xem ra chỉ có thể vòng qua thôi.

Long Trần bất đắc dĩ nói.

Trưởng lão đó gật đầu nói:
- Đây mới là phương thức chính xác, có điều tòa sơn mạch này rất dài, ngươi cần đi về phía trước ba mươi bảy vạn dặm, đi tới cuối sơn mạch, sau đó mới có thể vòng qua.

- Ba mươi bảy vạn dặm? Có lầm không đó?
Long Trần không khỏi kinh hô, núi gì mà dài thế?
- Khà khà, lúc trước khi ta đến cũng kinh ngạc giống như các ngươi vậy, có điều ngọn núi này có một điển tích, tương truyền ở thời đại thượng cổ, thiên thần kịch chiến, đánh vỡ toái tinh, một viên thiên thạch rơi xuống, đập ra một hố to trên mặt đất, bên cạnh hố to liền hình thành Thiên Mộc Sơn hiện tại.

Bởi vì thiên thạch là bay chéo, một đường cày ra một khe rãnh rất sâu, cho nên liền tạo thành chiều dài đặc hữu của Thiên Mộc Sơn.

Trưởng lão đó rất hay nói, thế là liền kể lại điển cố này với mọi người.

Long Trần lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, trực giác của mình là đúng, quả nhiên bị lừa rồi, chỉ cách một ngọn núi là sự thật, cự ly ném một tảng đá cũng là thật.

Nhưng con mẹ nó đó là tảng đá mà đại thần thượng cổ trong truyền thuyết ném ra, bảo lão tử làm sao mà qua được? Đúng là lừa đảo.

Trưởng lão đó giải thích xong liền rời đi, Đường Uyển Nhi thấy Long Trần lộ ra vẻ mặt âm trầm, bèn hỏi:
- Sao thế, có tâm sự gì à?
Long Trần lắc đầu, hít sâu một hơi, nói:.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.