- Ngươi tốt nhất phái một dòng chính tín nhiệm nhất đi làm chuyện này, nói không chừng đã có người ở trong thủ hạ của ngươi sắp xếp gian tế.
Nghe được lời của Diệp Thần, Lăng Vũ như định liệu trước mỉm cười nói:
- Diệp Thần đại ca yên tâm, ta đã biết bọn họ nằm vùng chính là mấy người kia, sớm có phòng bị.
Lăng Vũ từ nhỏ ở trong đại gia tộc kinh nghiệm những chuyện tình ngươi lừa ta gạt kia, đối với người bên cạnh cực kỳ coi trọng, cũng sẽ không nhẹ nhàng bị Lão Đại cùng lão Nhị đùa bỡn trong bàn tay như vậy.
- Việc này không nên chậm trễ, lập tức hành động a.
Diệp Thần gật đầu nói.
Tuy đám người Diệp Mông, Diệp Tuyền có chút ít không bỏ, nhưng trong ánh mắt cũng mang một tia kiên định, vì gia tộc còn ở vào trong lúc nguy nan, bọn họ không có quá nhiều thời gian lề mề. Diệp Thần một mực yên lặng vì gia tộc làm việc, hiện tại cũng đến phiên bọn họ ra một phần lực cho gia tộc.
- Chư vị, mời đi theo ta!
Lăng Vũ mang theo năm người Diệp Mông, Diệp Tuyền rời đi tiểu viện.
Trong mấy ngày kế tiếp, Lăng Vũ an bài đám người Diệp Mông, Diệp Tuyền chia ra bí mật rời đi Yên Vân thánh thành, để cho thủ hạ mang theo bọn họ đi bái kiến các Chiến Hoàng.
Tại phương bắc Thiên Nguyên Đại Lục, có một tòa núi cao, núi này quanh năm bị Băng Tuyết bao trùm, là một nơi cực hàn, người tu vi dưới Thần Hải căn bản không cách nào lên núi.
Trong một sơn cốc tiếp cận đỉnh núi, một tòa Băng Cung hoàn toàn do Hàn Băng cấu trúc mà thành to lớn đứng sửng ở bên trong Mạn Thiên Phi Tuyết.
Tại đây phong tuyết gào thét, nhiệt độ cực thấp, Võ Giả vừa đến nơi đây liền lạnh run, nhưng mà, độ ấm bên ngoài cùng trong tòa băng cung so sánh, lại được xưng tụng ôn hòa rồi.
Lúc này, ba đạo thân ảnh xa xa xuất hiện ở bên trong băng thiên tuyết địa, chậm rãi tiếp cận tòa Băng Cung này.
Diệp Mông cùng Diệp Tuyền ở dưới sự dẫn dắt của thủ hạ Đạo Huyền cảnh Võ Giả của Lăng Vũ, leo lên tòa núi cao này, nếu không phải có vị Đạo Huyền cảnh Võ Giả này vì bọn họ khởi động một phòng hộ cấm chế, hai người bọn họ đã sớm đông thành tượng băng rồi.
Phải biết rằng, coi như là Thần Hải thậm chí là Thần Huyền cấp bậc, tới đây cũng sẽ bị giá lạnh đông cứng, huống chi Diệp Mông cùng Diệp Tuyền tu vi thấp kém như thế.
Diệp Mông cùng Diệp Tuyền nhìn xem chung quanh hết thảy, mấy ngày nay cùng nhau đi tới, bọn hắn tăng trưởng không ít kiến thức, đối với Thiên Nguyên Đại Lục cũng đã có không ít hiểu rõ.
Xa xa chứng kiến tòa Băng Cung biến mất bên trong băng thiên tuyết địa kia, bất kể là Diệp Mông hay là Diệp Tuyền, trong nội tâm đều có một ít kích động, đồng thời trong lòng cũng có vài phần kính sợ, không biết sư phụ của bọn hắn sẽ là một người dạng gì.
- Người đến từ phương nào?
Một thanh âm thâm trầm trang nghiêm ở bên trong Băng Tuyết vang lên, thanh âm kia uyển như thiên thần chi âm, ở trong cả sơn cốc quanh quẩn.
Ba người Diệp Mông lập tức cảm thấy một cỗ khí tức cường đại đập vào mặt, phảng phất đối phương chỉ cần nhúc nhích ý niệm trong đầu, liền có thể để cho bọn hắn mệnh tang tại chỗ.
Cảm nhận được đối phương tản mát ra uy nghiêm, vị Đạo Huyền cảnh Võ Giả kia sắc mặt biến hóa, lập tức đối với Băng Cung trong Băng Tuyết kia xa xa quỳ xuống, ngữ khí thập phần cung kính nói:
- Tôn kính Tuyết Hoàng đại nhân, ta là thủ hạ của Lăng Vũ đại nhân.
Thấy vị Đạo Huyền Võ Giả kia như vậy, Diệp Mông cùng Diệp Tuyền cũng tranh thủ thời gian quỳ xuống.
Nghe nói là người của Lăng Vũ, khí tức khiếp người của Tuyết Hoàng lui đi một ít, thanh âm cũng hòa hoãn rất nhiều, hỏi:
- Các ngươi tới nơi này cần làm chuyện gì?
- Lăng Vũ đại nhân nói, hắn thay Tuyết Hoàng đại nhân tìm hai người đệ tử, vì vậy để cho ta mang bọn họ chạy tới yết kiến Tuyết Hoàng đại nhân.
Đạo Huyền Võ Giả kia lập tức đáp.
- Hai người đệ tử? Tu vi của bọn hắn, ngau cả Thần Hải cũng không tới!
Thanh âm của Tuyết Hoàng hư vô mờ mịt truyền đến, mang theo một tia đạm mạc.
- Tuyết Hoàng đại nhân, mặc dù tu vi của bọn hắn ngay cả Thần Hải cũng chưa tới, nhưng bọn họ đều là thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50!
Đạo Huyền Võ Giả kia tranh thủ thời gian giải thích nói.
- Thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50?
Tuyết Hoàng tựa hồ có chút không tin.
Một lát sau, chỉ thấy bên trong Băng Tuyết đầy trời kia hai quả Tinh Hồn kết tinh hướng Diệp Mông cùng Diệp Tuyền bay tới, rơi vào trước người Diệp Mông cùng Diệp Tuyền, tất cả đều tách ra hào quang chói mắt.
Tinh Hồn dung hợp độ 53, Tinh Hồn dung hợp độ 56!
Quả nhiên đều là thiên tài vượt qua 50 trở lên!
Dù là Tuyết Hoàng, trong nội tâm cũng không khỏi hơi có chút khiếp sợ, thiên tài Tinh Hồn dung hợp độ vượt qua 50 sớm bị tất cả đại Chiến bộ thu rồi. Tuyết Hoàng độc lập với tất cả đại Chiến bộ, muốn tuyển nhận đến đệ tử Tinh Hồn dung hợp độ 50 trở lên là phi thường khó, mà Lăng Vũ rõ ràng thoáng cái giúp hắn tìm được hai cái.
Mặc dù Diệp Mông cùng Diệp Tuyền ngay cả Thần Hải Cảnh cũng chưa tới, nhưng đối với Tuyết Hoàng mà nói, đem Diệp Mông cùng Diệp Tuyền tăng lên tới Thần Hải Cảnh giới, chỉ cần mấy ngày thời gian là được rồi. Diệp Mông cùng Diệp Tuyền tu vi rất thấp, càng chứng minh Diệp Mông cùng Diệp Tuyền còn không có bị đánh lên lạc ấn của thế lực khác.
- Lại để cho bọn hắn vào đi, trở về chuyển cáo Lăng Vũ, chuyện này hắn làm được rất không tồi.
Trong giọng nói Tuyết Hoàng lộ ra vài phần tán thưởng nói.
Vị Đạo Huyền cảnh Võ Giả kia sắc mặt vui mừng khom người xác nhận, sau đó hướng Diệp Mông cùng Diệp Tuyền chắp tay nói:
- Nhị vị, ta trước hết tiễn đưa đến nơi đây rồi, chúc nhị vị tiền đồ như gấm!
Vị Đạo Huyền cảnh Võ Giả kia triệt hồi phòng hộ bao phủ trên người Diệp Mông cùng Diệp Tuyền, Phi Tuyết đầy trời lập tức rơi xuống.
Diệp Mông cùng Diệp Tuyền thấy phòng hộ cấm chế triệt hồi, căn bản đã làm tốt chuẩn bị đối mặt giá lạnh, không nghĩ tới Phi Tuyết kia tuy rơi ở trên mặt, trên người bọn hắn, nhưng lại không cảm thấy rét lạnh chút nào, ngược lại như là gió xuân quất vào mặt, bọn hắn không khỏi đều lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.
Bọn hắn hướng Băng Cung xa xa nhìn lại, cái Băng Cung to lớn kia, hiện ra hình dáng tráng lệ, tựa như một Tiên cung, đang mở rộng cửa cung chờ bọn hắn đi vào.
Băng Tuyết trên ngọn núi này có lẽ đều nhận lấy Tuyết Hoàng khống chế, cho nên bọn hắn mới không cảm giác được rét lạnh, trong nội tâm Diệp Mông cùng Diệp Tuyền đối với cái sư phó tương lai này đều tràn đầy kính sợ, Băng Cung thần bí phía trước kia không biết rốt cuộc là thế nào.
Diệp Mông cùng Diệp Tuyền nhìn nhau, trong đôi mắt hai người đều hiện lên một tia kiên định chi sắc, ở bên trong Băng Tuyết nhắm mắt theo đuôi hướng Băng Cung kia đi đến.
Chớp mắt thời gian, bóng lưng của Diệp Mông cùng Diệp Tuyền biến mất bên trong Băng Tuyết, trên tuyết kia lưu lại dấu chân thật dài cũng rất nhanh bị Băng Tuyết bao bọc.