Nhiếp Cửu do dự chốc lát, đưa lưng về phía Tần Bạch, nói: “Chờ tôi trở lại, sẽ đưa cậu về nhà.”
Tần Bạch ôm laptop, “Tôi đi theo, ở trong xe chờ anh.”
Nhiếp Cửu xoay người, mỉm cười: “Cũng được.”
Sau đó Tần Bạch phát hiện, quyết định này là đúng, bởi vì nạn nhân là một tên tuổi nhỏ trong giới giải trí. Dù tên tuổi nhỏ cũng là ngôi sao, luôn có thể chiếm một góc trên tạp chí .
Một chiếc xe thể thao đỏ thẫm lao nhanh trên đường, tốc độ gần tối đa.
“Người chết là Lý Từ Nhị, nữ, năm nay 18 tuổi, trong nhà chỉ còn mẹ, bạn bè không nhiều, tham gia cuộc thi sắc đẹp một tháng trước, dừng lại ở vòng 8 người.” Tô Diệp nói.
“Nghe đồn cô ta có quan hệ mờ ám với giám khảo, sau đó vì người nọ không tiếp tục làm giám khảo, Lý Từ Nhị cũng bị loại.” Tần Bạch nói.
Tần Bạch vừa dứt lời, ô tô đột nhiên lách một cái. Thân mình Tần Bạch lảo đảo, sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Tô Diệp ngồi ở phó lái, quay đầu lại, bật cười: “Nhớ rõ bà mối là tôi a!”
Đường Hàn lại lách xe, khiến Tô Diệp đụng đầu.
Tần Bạch nhịn không được hỏi: “Vừa rồi là tăng tốc à?”
Đường Hàn chưa mở miệng, Tô Diệp đã nói thay hắn: “Hắn rất giỏi lạng lách, tuyệt đối không phải tăng tốc.”
Nhiếp Cửu nghĩ, có lẽ Đường Hàn nghỉ ngơi quá lâu, cuối cùng cũng có cơ hội thư giãn gân cốt nên hưng phấn.
Xe rẽ vào tiểu khu, phanh gấp, dừng lại.
Đường Hàn bước ra, nhìn đồng hồ nói: “Hy vọng thi thể còn mới.”
“……”
Nhiếp Cửu bắt đầu tự kiểm điểm, lần sau mình nên tự lái xe mới được.
Tòa nhà bị cảnh sát phong tỏa, Tần Bạch lải nhải cam đoan sẽ không quấy rầy công việc của bọn họ, Nhiếp Cửu đành mang cậu theo vào, cũng dặn, không thể đưa tin tức liên quan tới vụ án.
Bốn người vào thang máy, lên tầng 26.
Vừa ra thang máy đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Nhiếp Cửu nhíu mày, Tần Bạch nghiêng đầu nhìn quay, sau đó rút cổ, cau mũi nói: “Tôi vào xe đợi.”
Nhiếp Cửu gật đầu, nhìn về phía Đường Hàn.
Đường Hàn đưa chìa khóa xe cho Tần Bạch, khóe miệng nhếch lên.
Ba người cầm lấy bao tay, liếc mắt một liền thấy được Triệu Kì đứng trước cửa.
Triệu Kì đi tới nói: “Tổ trưởng.”
Nhiếp Cửu hỏi: “Ai phát hiện thi thể?”
Triệu Kì chỉ tay, “Bảo vệ ngửi được mùi máu tươi, sau đó gọi điện báo cảnh sát, vừa lúc em ở gần đó, nhận được thông báo liền tới đây. Thi thể trong phòng tắm.”
Đường Hàn cầm thùng dụng cụ đi đến phòng tắm, Nhiếp Cửu đuổi theo.
Nhiếp Cửu cẩn thận đẩy cửa ra, mùi máu tươi và mùi thối mục rữa hòa lẫn, máu đỏ sậm lan tràn khắp nền gạch men, thi thể ngâm mình trong bồn tắm lớn, mặt đã biến dạng.
Đường Hàn nheo mắt, cười nói với Triệu Kì: “Phiền cậu mang thi thể ra, đặt trên sàn, được không?”
Nhiếp Cửu khẽ nhíu mày, tâm nói, may mắn không để Tiểu Bạch vào.
Tô Diệp bĩu môi: “Thi thể này quá ghê tởm, chắc là đã chết rất lâu.”
Triệu Kì là người chịu khổ nhọc, có việc giao cho cậu lại khiến cậu yên tâm thoải mái.
Đường Hàn kiểm tra sơ qua rồi nói: “Thi thể chết hơn 48 giờ, đã xuất hiện lục ban, cánh tay có mấy vết dao, không phải tạo thành cùng lúc. Nguyên nhân tử vong phải kiểm tra cụ thể mới biết được.”
Nhiếp Cửu gật đầu, rời khỏi phòng tắm, xem xét phòng ngủ, đồ dùng dành cho một người, tủ quần áo cũng chỉ có trang phục phụ nữ, hẳn là một người ở.
“Hỏi hàng xóm của Lý Từ Nhị vài câu, sau đó đem camera quan sát hành lang trở về cảnh cục.” Nhiếp Cửu nói với Triệu Kì, “Điều tra về mẹ cô ta.”
Triệu Kì gật đầu, lập tức ra ngoài làm việc. Đi tới cửa, chỉ thấy Tô Diệp tựa tường hút thuốc.
“Tô Diệp, anh rất khó chịu sao?”
“Cậu không thấy thi thể ghê tởm à?” Tô Diệp hỏi lại.
Triệu Kì nghĩ nghĩ, gật đầu, “Nhưng em là cảnh sát, có thể chịu được .”
Tô Diệp nghĩ, có thể chịu được không chẳng liên quan gì đến nghề cảnh sát.
Triệu Kì sờ sờ đầu: “Kỳ thật, nếu anh không chịu được, có thể về cảnh cục trước, pháp y sẽ mang mọi thứ về.”
Tô Diệp cười cười: “Lúc Hàn Hàn làm việc không thích ở một mình.”
Triệu Kì chớp mắt mấy cái, tâm nói, chúng tôi không phải là người sao? Nghi hoặc vén tóc, rời đi làm việc.
Đường Hàn đi từ trong nhà ra, chỉ thấy Tô Diệp đang hút thuốc. Liếc nhìn hắn, hỏi: “Hút thuốc? Nhàn rỗi nhỉ?”
Tô Diệp dập tắt thuốc, nói: “Đêm nay thức trắng.”
Nhiếp Cửu đứng giữa phòng khách, phòng rất gọn gàng, cách trang trí và đồ dùng cho thấy nạn nhân không phải người xa xỉ, thậm chí khá giản dị.
Một chiếc di động đặt giữa bàn, Nhiếp Cửu nhấn thử, phát hiện máy đã hết phin.
Trong phòng không phát hiện gì bất thường, cơ bản xác định phòng tắm là hiện trường án đầu tiên.
Nhiếp Cửu ra khỏi phòng, hàng xóm đang tụ tập xung quanh, xì xào bàn tán.
Triệu Kì cầm giấy bút ghi chép.
“Ai, cô bé này xinh xắn, hát cũng dễ nghe, đứa trẻ ngoan như vậy mà.”
“Chị nói có phải quỷ làm không? Chị cũng thấy rõ, trước đó sắc mặt cô bé tái nhợt, nói không chừng bị quỷ bắt.”
Triệu Kì nghiêng đầu, hỏi: “Mọi người có thấy ai thường đến đây, hoặc ai đó có hành vi kì lạ không?”
Một người trong đám đông lắc đầu: “Không, sắc mặt cô bé kia thường tái nhợt, còn lại không có gì khác thường.”
Triệu Kì dựa theo trình tự hỏi một loạt vấn đề, thấy Nhiếp Cửu đi ra, liền đưa bản ghi chép, còn nói thêm: “Một năm trước mẹ cô ta bị tai nạn xe cộ nên trở thành người thực vật, bây giờ còn ở bệnh viện, tôi đã gọi điện thoại, bệnh viện nói lần cuối cùng thấy Lý Từ Nhị là 4 ngày trước, cũng chính là chủ nhật.”
Nhiếp Cửu lật xem tư liệu. Triệu Kì đứng bên cạnh tiếp tục báo cáo: “Y tá bệnh viện nói, Lý Từ Nhị rất hiếu thảo, thường xuyên tới thăm mẹ. Vì mẹ bị tai nạn mà Lý Từ Nhị phải bỏ học, sau đó tham gia cuộc thi sắc đẹp, chụp ảnh quảng cáo, tóm lại, công việc phức tạp, có thể kiểm tiền là làm.”
Nhiếp Cửu cất tư liệu, “Về cảnh cục, sau đó điều tra công việc của cô ta.”
Tần Bạch vừa gửi tin tức của Nhạc Hồng về tòa soạn, mấy người Nhiếp Cửu cũng vừa xuống lầu, Triệu Kì theo xe của nhân viên khám nghiệm hiện trường.
Còn mấy người mở cửa bước vào xe Đường Hàn, chỉ thấy Tần Bạch nhíu mày nói: “Mùi máu tươi quá nồng.”
Nhiếp Cửu kéo quần áo ngửi ngửi, sau đó dịch sang bên cạnh một chút, mở cửa sổ cho gió lùa.
Tần Bạch bất mãn, dịch thân lại gần, nói thầm: “Tôi chỉ nói mùi máu tươi nồng, không có ý ghét bỏ anh.”
Nhiếp Cửu cong khóe miệng, tâm trạng tốt.
Lúc mọi người tới cảnh cục, trời đã tối. Tần Niệm nghe án mạng xảy ra cũng vội vàng trở về.
Đường Hàn hưng phấn đi tới phòng khám nghiệm tử thi, Tô Diệp ôm máy tính theo cùng.
Nhiếp Cửu pha một ly cà phê, sau đó ngồi trên sofa xem băng ghi hình. Triệu Kì sắp xếp lại bản ghi chép.
Tần Bạch thấy đến giờ cơm tối, liền đem thức ăn đóng gói lúc chiều trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng.
Tần Bạch chia điểm tâm làm hai phân, một phần đặt trên bàn thủy tinh trước sofa, nói với Nhiếp Cửu đang chăm chú xem băng ghi hình: “Phải chờ tôi trở về mới được ăn.”
Nhiếp Cửu gật đầu, uống một ngụm cà phê.
Tần Bạch hỏi vị trí phòng khám nghiệm tử thi, cầm điểm tâm và đồ uống đến.
Ra khỏi thang máy tầng cao nhất, rẽ phải là văn phòng của tổ án đặc biệt, rẽ trái là phòng khám nghiệm tử thi – phòng chuyên dụng của Đường Hàn.
Phòng khám nghiệm tử thi có hai gian, gian ngoài là bàn làm việc, đặt một giường đơn. Đi qua cửa, bên trong là nơi khám nghiệm.
Tần Bạch đặt thức ăn lên bàn, sau đó định thông báo hai người một tiếng.
Mới đi đến trước cửa, chợt nghe thanh âm loảng xoảng, Tần Bạch vội vàng đẩy cửa ra, sau đó hối hận đến cực điểm.
Thi thể được phủ vải trắng, mùi thối bốc lên. Mà kia hai người……
Tô Diệp ôm Đường Hàn vào lòng, hôn từ môi đến cổ, nghe được tiếng mở cửa, quay đầu, mỉm cười: “Phiền cậu đóng cửa lại.”
Tần Bạch gật đầu, sau đó đóng cửa.
Nghĩ thầm, trước mặt thi thể có thể hôn nhau thắm thiết, nói không chừng ăn cơm cũng không thành vấn đề.
“Tô Diệp, anh mau buông ra.”
“Hàn Hàn, hôm nay cậu đẹp quá.”
Tần Bạch nghĩ, thế giới của biến thái chỉ có biến thái hiểu. Biến thái cũng chỉ có biến thái chết tiệt thích.
Tuy Tần Bạch không cho rằng hai người kia biến thái, nhưng trong mắt Đường Hàn và Tô Diệp, đối phương chắc chắn là biến thái.
Mang theo hai chữ biến thái trong đầu, Tần Bạch về văn phòng của tổ án đặc biệt.
Tần Bạch đứng ở cửa nhìn Nhiếp Cửu đang tập trung làm việc, nở nụ cười thỏa mãn.
Nhiếp Cửu dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, ly cà phê đặt trên đầu gối, thỉnh thoảng nhấc lên uống một ngụm. Tần Bạch phát hiện, Nhiếp Cửu có làm việc bao nhiêu cũng không mất tinh thần. Tuy ngày đêm làm việc không tốt cho thân thể, nhưng Tần Bạch không thể không thừa nhận, Nhiếp Cửu hoàn mỹ lại dịu dàng như vậy thực hấp dẫn.
Nhiếp Cửu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Bạch đang tựa vào khung cửa cười ngây ngô, tò mò hỏi: “Sao không vào lại đứng cười ngốc nghếch vậy?”
Tần Bạch chạy tới, ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy cánh gà bắt đầu gặm, thuận tiện xem băng ghi hình.
Nhiếp Cửu xoa đầu cậu, tay khoát lên vai cậu.
Trong băng ghi hình là hành lang tầng của nạn nhân, thời gian ba ngày trước.
Tần Bạch vừa gặm cánh gà vừa nói: “Tổ trưởng, anh đối xử với tôi thật tốt.”
Nhiếp Cửu cười hỏi: “Là vì đợi cậu cùng ăn sao?”
Tần Bạch lắc đầu: “Là vì anh tin tôi.”
Anh tin tôi.
Vài ngày ngắn ngủi cho thấy Nhiếp Cửu vô cùng tin tưởng Tần Bạch, điều đó càng khiến Tần Bạch cảm động. Tuy đương sự đang gặm cánh gà, trên mặt không hiện lên chút cảm động.
Nhưng Nhiếp Cửu thật sự cảm giác được, địa vị của Tần Bạch ở trong lòng hắn càng ngày càng đặc biệt.
Nhiếp Cửu nghiêng đầu, môi khẽ chạm vào má Tần Bạch.