Cửu Trọng Tử

Chương 126: Tống gia



Chính phòng của phủ Anh quốc công nằm giữa phủ, là một căn nhà năm gian, phía trước là tiền viện, sảnh chính, phòng khách của phủ, đằng sau là một hoa viên nhỏ và Phật đường, từ Di Chí đường nơi Tống Mặc ở đi xuyên qua một con đường trồng đầy trúc xanh là đến. Hắn bước vào sân, bắt gặp bóng dáng dong dỏng, thanh tú đoan trang của mẫu thân. Từ ánh mắt người thấp thoáng toát ra sự kiên cường và cao ngạo. Mẫu thân đứng trên bậc thềm, sắc mặt hơi nhạt, ngây người nhìn về phía cây long não nơi góc sân.

Túi hương trong tay Tống Mặc bỗng như một ngọn lửa bùng cháy, nóng bỏng.

Cây long não này là do đại cữu chuyển từ Phúc Kiến tới tặng mẫu thân nhân dịp sinh nhật ba mươi tuổi, khi ấy còn thấp hơn người mà nay đã cao ngang mái nhà.

“Con đến rồi à!” Tương thị cười chào con trai, ngồi xuống ghế đá dưới giàn nho. Dây nho này mới vừa đâm chồi, ánh nắng tươi đẹp ngày xuân chiếu xuyên qua đó để lại những bóng nắng lốm đốm trên mặt nàng, mái đầu vốn đen óng lại điểm mấy sợi bạc.

Tống Mặc xót xa trong lòng, nhân lúc nha hoàn đang bưng trà rót nước, liền đi ra sau lưng mẫu thân, vừa cười vừa bóp vai, thân mật nói: “Mẫu thân, mẫu thân có tóc bạc rồi này, để con nhổ giúp người nhé?”

Tương thị mỉm cười, nhìn sợi bạc dài trong tay con trai, nửa cảm khái nửa hân hoan đáp: “Con sắp lấy vợ, mẫu thân cũng già rồi.”

Dù có chín chắn kín đáo đến mấy, Tống Mặc vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Mặt mũi hắn bỗng chốc đỏ bừng, thẹn thùng kêu lên: “Mẫu thân này!”

Khó lắm mới có lần được con trai lấy lòng, Tương thị cười hỏi Tống Mặc: “Cô nương con gặp ở Thực Định bao nhiêu tuổi?” Có thể bắt chẹt được con trai mình, hẳn là một nha đầu to gan cẩn trọng, thông minh lanh lợi đây.

“Người hỏi cái đó làm gì ạ?” Mặt Tống Mặc càng đỏ hơn, bất giác nói to: “Người ta đã đính ước rồi!” Lời vừa dứt, cả hai mẹ con đều giật mình.

Có ngọn gió thổi qua giàn nho, những mầm non biếc rung rinh đung đưa trong gió xuân.

Tống Mặc xấu hổ vô cùng. Chẳng qua là mẫu thân tò mò hỏi thăm, cớ sao hắn lại ma xui quỷ khiến thốt ra một câu như thế. Nghĩ tới đây, hắn thấy mặt nóng như thiêu đốt, càng mất tự nhiên hơn mà nói: “Nghiêm tiên sinh đề nghị con và Ngụy Đình Du kết giao. Con thấy ý kiến này không tồi, đang nghĩ nên nói với Tông Diệu như thế nào, nghĩ cách tìm hiểu chuyện này.”

Tương thị nở nụ cười đầy ẩn ý. Nàng hơi tiếc nuối, nhưng biết nói thêm thì khó tránh biến thành bôi nhọ danh dự cô nương ấy.

Tống Mặc ngoài mặt rất xấu hổ, nhìn trái ngó phải rồi hỏi: “Phụ thân đâu ạ? Sao con không gặp người ấy nhỉ?

“Ông ấy đến phủ Tam công chúa rồi.” Nàng thuận theo con trai đổi đề tài, “Phụ thân con không dám mời Thái tử ra mặt, sợ liên lụy đến Thái tử nên muốn mời Tam công chúa đi thăm dò ý tứ Hoàng Thượng.” Nới đến đây, nàng trở nên chán nản, “Ta đã bàn với Mẫn tiên sinh rồi, nếu Hoàng Thượng định bảo lưu tấu sớ sự vụ của đại cữu con thì chúng ta đi mời mấy người trước kia từng đi theo đại cữu con dâng tấu đàn hặc ông ấy. Chỉ là những ai ngày thường đi lại nhiều rồi thì không tiện ra mặt, tránh để Hoàng Thượng nảy lòng nghi ngờ… Chỉ sợ là Hoàng Thượng đã có chủ ý, bất kể chúng ta làm gì cũng mất công vô ích.”

Tam công chúa Ân Vinh do nguyên Hậu Thẩm thị sinh ra, là đích trưởng nữ của Hoàng Thượng, rất được sủng ái. Phò mã Thạch Túy Lan là em ruột của Trường Hưng hầu Thạch Đoan Lan, là bạn nối khố của Anh quốc công, quan hệ rất tốt đẹp.

Làm vậy có tác dụng không? Chi bằng nhờ cậy Đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng Uông Uyên? Tống Mặc mải nghĩ ngợi, mơ hồ gật đầu.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Tống Mặc nắm chặt túi gấm trong tay, mãi lâu sau mới có dũng khí gọi “Mẫu thân…”, nói nhỏ: “Con có lời muốn nói với người…”

“Chuyện gì cơ?” Tương thị ngẩng đầu lên, sâu trong mắt vẫn còn vẻ mù mờ, rõ ràng không nghe rõ con trai vừa nói gì.

Tống Mặc hít sâu, đang định lặp lại những lời vừa nói với mẫu thân, nào ngờ mẫu thân đã chỉnh trang tinh thần, nghiêm mặt nói: “Ta định đi hỏi biểu tỷ Hàm Châu nhà nhị cữu cho con, con thấy thế nào?”

Hắn trợn tròn mắt rồi dần mím chặn môi.

Tương thị thầm thở dài trong lòng, giọng nói vì lý trí mà có vẻ dửng dưng: “Mẫu thân biết, từ nhỏ con đã thích chơi với biểu muội Hiệt Tú nhà tứ cữu, nhưng biểu muội Hiệt Tú của con lại là thứ nữ. Nhà chúng ta tuy không để ý nhưng phụ thân con là người coi trọng chuyện con thiếp, con phu nhân, ban đầu phụ thân con nhất quyết không đồng ý. Nhị cữu con mất sớm, chỉ để lại mình biểu tỷ của con, người khác tốt xấu gì còn có cha có anh quan tâm, còn con bé từ nhỏ đã mất chỗ dựa, bơ vơ một mình không nơi nương tựa…”

Tống Mặc cúi gục đầu. Người biểu tỷ Hàm Châu thích là Doãn Chí, cháu họ của đại cữu học võ ở Tương gia. Điều này ngoại tổ mẫu, đại cữu mẫu đều biết. Đại cữu mẫu vì vậy mà đưa Doãn Chí đến quân doanh của đại cữu, nói với hắn rằng: “Con gái Tương gia không gả cho kẻ nhát gan vô năng. Nếu con muốn lấy Hàm Châu thì hãy lập công trạng làm sính lễ.”

Lúc ra đi, Doãn Chí tặng biểu tỷ Hàm Châu một cây trâm vàng, chính là nhờ Tống Mặc đưa cho biểu tỷ. Nhưng trước cục diện sinh tử, chút nữ nhi tình trường này có là gì? Nắng chiếu lên mặt Tống Mặt làm hàng mi dài trên mắt rủ bóng.

“Hôn nhân đại sự vốn là do cha mẹ làm chủ.” Hắn nhẹ nhàng đáp, dịu êm như gió xuân lướt qua, “Con nghe theo lời mẫu thân ạ!”

Đứa con trai từ nhỏ đã có chủ kiến, chưa từng nghe theo sự sắp đặt của người khác đột nhiên nói vậy, lời nói như gai đâm, khiến Tương thị vô cùng đau đớn, không nói được gì, có cảm giác mất mát.

Cảm nhận được nỗi thương cảm của Tương thị, Tống Mặc cầm tay mẫu thân nói: “Mẫu thân à, con không tủi thân đâu.” Hắn an ủi mẫu thân, “Biểu tỷ Hàm Châu rất tốt, lên ngựa biết giương cung, xuống ngựa biết viết chữ. Nàng ấy gả về đây, mẫu thân cũng thêm người làm bạn… Con sẽ nói với phụ thân là con thích biểu tỷ, vậy thì phụ thân sẽ không phản đối được nữa.” Hắn nói rồi nhoẻn miệng cười với mẫu thân.

Nụ cười ấy lung linh sáng ngời, như vầng mặt trời buổi bình minh, không vương chút sầu lo.

Tương thị ràn rụa nước mắt.

Việc này đâu đáng phải khóc! Tống Mặc mím môi, đưa túi gấm nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay ra: “Mẫu thân, đây là của Từ Thanh vừa đưa sang…”

Hắn chưa nói hết lời, Tương thị đã vội vàng cầm lấy túi gấm đó. Một tờ giấy rất mỏng rộng bằng hai ngón tay mà như nặng ngàn cân. Tương thị nhìn một lượt, chùi nước mắt rồi lại nhìn lượt nữa, rồi mới ngẩng đầu nhìn con trai, sắc mặt trở nên nhợt nhạt: “Là thật sao?” Giọng nói hơi khàn, ánh mắt mệt mỏi.

Tống Mặc dằn lòng gật đầu.

Tương thị thấy trời đất chao đảo, chẳng còn biết mình đang ở nơi nào.

Tiếng nô đùa ầm ĩ từ xa dần tới gần, giọng nói còn non nớt của thứ tử líu lo truyền đến: “Nhanh lên, nhanh lên, ta muốn cho mẫu thân xem.”

Tương thị định thần trở lại, nhận chiếc khăn tay trưởng tử đưa cho, cuống quít lau nước mắt. Tống Mặc cũng ngồi thẳng dậy.

Khi Tống Hàn cầm cung tên chạy tới, mẫu thân và ca ca đang nhàn nhã ngồi bên chiếc bàn dưới giàn nho uống trà. Hắn kéo tay mẫu thân la hét: “Mẫu thân, mẫu thân, người xem, người xem này!”

Người hầu đi cùng dâng cao cái khay sơn màu đỏ thẫm trong tay lên, nằm trên đó là một con gà gô béo tốt, tên cắm nghiêng trên lưng, lộ ra chiếc lông vũ trắng như tuyết ở đuôi tên.

“Đệ giỏi hơn cả ca ca phải không?” Tống Hàn vô cùng đắc ý liếc nhìn ca ca, “Ca ca mười tuổi mới theo Ngũ cữu đi săn.” Năm nay hắn mới tám tuổi, nhỏ hơn Tống Mặc năm tuổi.

Tương thị miễn cưỡng tỏ vẻ vui mừng, tán thưởng đứa con trai nhỏ: “Ừ, Thiên Ân nhà ta lợi hại hơn ca ca nhiều!” Thiên Ân là nhũ danh của Tống Hàn.

Dù trong lòng đau đớn đến mấy, nghe những lời hồn nhiên ngây thơ của Tống Hàn, Tống Mặc thấy nhẹ lòng đi nhiều.

Đây chắc là gà nuôi ở hậu hoa viên trong nhà. Đến cây cung hắn đặc chế riêng, đệ đệ cũng không kéo nổi, làm sao có thể bắn sâu thế này được? Hẳn là do tên hầu kia đuổi đến trước mặt đệ ấy rồi bắn hạ. Còn có khả năng là tên giúp việc bắn chết con gà trước, đợi khi đệ đệ bắn loạn vào bụi cỏ một hồi, bọn họ chạy qua chạy lại rồi mới mang con gà đã giấu sẵn trong bụi cỏ ra…

Bất kể là kẻ trước người sau, hắn đều không muốn làm cho đệ đệ thất vọng.

“Đúng là rất giỏi!” Tống Mặc cười nói, “Trò giỏi hơn thầy rồi.”

Tống Hàn càng thêm đắc ý, chỉ vào con gà trên khay, lớn tiếng sai bảo người hầu: “Đem nó đến nhà bếp, bảo đầu bếp làm thêm món cho bữa tối.”

Tên hầu cúi đầu bưng khay lui xuống.

Tống Hàn ngồi sát cạnh mẫu thân, vặn vặn mình như tiểu đại nhân: “Hôm nay mệt thật đấy!”

Tương thị và Tống Mặc đều cười nhẹ.

Tống Hàn đảo mắt rồi nhảy mạnh xuống bậc đá, nói: “Mẹ, con phải về thay quần áo.”

“Đi đi!” Tương thị còn việc quan trọng cần bàn bạc với trưởng tử, cười cười dặn dò nha hoàn hầu hạ Tống Hàn mấy câu. Đợi đến khi bóng dáng thứ tử khuất sau cửa, nụ cười của nàng cũng dần tan biến.

“Thiên Tứ!” Nàng lên tiếng, mắt lại rớm lệ, “Mẫn tiên sinh có biết không? Đợi một lát ta đến chỗ con, thương lượng với Mẫn tiên sinh, La tiên sinh và Nghiêm tiên sinh xem nên làm thế nào.” Giọng điệu bình tĩnh, đã tỉnh táo trở lại.

Mẫn tiên sinh là phụ tá của Đại cữu, từ Phúc Kiến chạy về đây sau khi Đại cữu gặp chuyện. La tiên sinh cũng là phụ tá ở nhà Đại cữu, giúp Ngũ cữu xử lý việc trong gia đình. Nghiêm tiên sinh tuy từng theo giúp Đại cữu nhưng đã đi theo Tống Mặc từ lâu, cũng coi như người của phủ Anh quốc công. Chuyện của Đại cữu vẫn do Mẫn tiên sinh và La tiên sinh làm chủ.

Mẫu thân không suy sụp, Tống Mặc rất tự hào. Hắn cung kính đáp vâng, hẹn giờ với mẫu thân rồi lui xuống.

Tương thị ngồi lại, tay chân như mất hết sức lực, đầu óc trống rỗng.

Tống Mặc bắt gặp đệ đệ trốn dưới cây bách thô to ngoài cửa, đang vẫy tay với hắn. Hắn cười bước tới đó.

“Ca ca.” Tống Hàn buồn buồn nhìn Tống Mặc, nhỏ giọng nói, “Có phải Đại cữu sắp bị hạ chiếu bỏ tù không?”

Tuy bản thân và mẫu thân đều giấu đệ đệ nhưng chuyện của Đại cữu sớm đã lan truyền khắp nơi, đệ đệ lại rất thông minh, chắc hẳn đã biết rồi. Giờ tiếp tục giấu diếm chỉ khiến đệ đệ cảm thấy bị đùa cợt, chi bằng cứ nói rõ tình hình thực tế ra thì hơn.

“Đừng nghe người ta nói hươu nói vượn.” Tống Mặc ngẫm nghĩ rồi nói, “Hiện nay Đại cữu chỉ bị vấn tội thôi, nói không chừng sẽ vô sự.” Rồi cười nói: “Không phải ai cũng có tư cách hạ chiếu bỏ tù!” Mong muốn cải thiện không khí một chút.

Tống Hàn đánh giá cẩn thận sắc mặt của ca ca. Thấy ca ca nhíu mày, ánh mắt có vẻ thích thú thì không khỏi đỏ mặt, bỏ chạy nhanh như chớp: “Đệ biết rồi!” Giọng nói líu lo vang vọng trên bầu trời làm Tống Mặc hé cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.