Thị trấn Thực Định ồn ào sôi nổi, xe ngựa vừa chạy qua cổng thành, Đậu Chiêu liền nghe thấy có người hô hào: “Mau tới Đông Đậu lấy tiền thưởng!”
Tổ mẫu giật nảy mình, luôn miệng hỏi Hồng Cô: “Nhận tiền thưởng gì cơ?”
Đậu Chiêu cũng thấy lạ, ngẫm nghĩ một lát thì hiểu ra, thấy tổ mẫu hỏi thế thì cười đáp: “Chắc là Bá Ngạn đỗ cử nhân đấy ạ.”
“Ồ!” Tổ mẫu nghe vậy rất vui vẻ, giục Hồng Cô: “Mau đi hỏi han xem.”
Xe ngựa dừng lại, Hồng Cô xuống xe, hỏi bừa một người.
“Ngũ thiếu gia Đậu gia đỗ cử nhân, Thái
phu nhân cho người phát thưởng trước cửa, chậm chân là hết phần.” Người
đó trả lời ngắn gọn rồi vội vàng chạy đi.
“Ôi chao, thật tốt quá!” Tổ mẫu mặt mày
rạng rỡ, “Đậu gia lại có đại quan nữa rồi!” Không hề trách người ta
không nhiệt tình với mình.
Đậu Chiêu bất giác nắm chặt bàn tay đầy
vết chai của tổ mẫu. Kiếp trước nếu không có tổ mẫu, có lẽ nàng đã trở
thành một người chanh chua khó tính, cả ngày chỉ biết hận trời oán đất,
cũng không cách nào được sống những ngày tươi đẹp ở Đậu gia.
Về đến nhà, Đậu Chiêu chuẩn bị ít văn phòng tứ bảo làm quà rồi cùng Đậu Minh sang Đông phủ.
Mẫu thân của Đậu Khải Tuấn Tam phu nhân
mặc một bộ đồ vải lụa bồi Hàng Châu in hoa văn như ý màu xanh ngọc mới
tinh, mặt tươi như hoa, xung quanh là các nữ quyến đến chúc tụng xã
giao.
Đậu Minh khinh thường, “hừ” một tiếng lạnh lùng.
Đậu Chiêu bảo nàng ta: “Không muốn đến thì đừng đến, thiếu gì lý do. Nếu đã đến thì đừng làm ta mất hứng.”
Đậu Minh nở nụ cười ngây thơ, nói nhỏ vào tai Đậu Chiêu: “Tối hôm đó, ta thấy Kỷ Vịnh đến tìm ngươi!” Giọng điệu
vô cùng ác độc, không giấu sự vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Đậu Chiêu thối lui hai bước, nghiêm cẩn nhìn cô bé trước mặt.
“Đậu Minh, ngươi không thích ta, ta cũng
không thích thú gì ngươi. Ta thấy không cần tỏ ra yêu thương nhau một
cách giả tạo cũng tốt.” Nàng trầm giọng, “Nếu muốn, tất nhiên ngươi có
thể hàng ngày dán mắt vào ta mà sống; ta tán thành cái gì ngươi sẽ phản
đối cái đó, ta phản đối thì ngươi lại tán thành. Thậm chí, nhằm khiến ta khó chịu mà tự hạ thấp bản thân. Nhưng ta sẽ không vì ngươi mà thay đổi gì đâu, ngươi phải nhỡ kĩ điều này. Nếu cảm thấy việc Kỷ Vịnh đến tìm
ta là việc tổn hại khuê danh thì ngươi cứ đứng trước đại môn Tây Đậu mà
hét, ta đảm bảo sẽ không ngăn cản.”
Đậu Chiêu đứng dựa lên lan can hành lang
ngoài phòng, váy lụa màu xanh đậu thêu hoa văn bốn cánh màu vàng nhạt rủ trên mặt đất, tư thái hết sức thoải mái, lại hơi hướng người về trước
với vẻ khinh miệt uể oải, giống như dùng kiếm đâm sâu vào lòng Đậu Minh
vậy.
“Ngươi đừng đắc ý!” Nàng ta không chịu nổi, uy hiếp Đậu Chiêu, “Sẽ có ngày ta khiến ngươi phải khóc lóc cầu xin!”
Uy hiếp phải dựa trên thực lực. Nếu người nói câu đó là Tống Mặc chắc nàng run bần bật mất.
Nghĩ thế, Đậu Chiêu cười thầm. Tống Mặc
chắc chắn không bao giờ nói mấy lời ngây thơ đó, hắn sẽ trực tiếp ra
tay, làm người ta phải cầu xin hắn.
Sắc mặt nàng bỗng có chút hoảng hốt.
Từ Liêu Đông đến kinh thành phải mất hơn
một tháng phi ngựa mới tới, thế nên Tổng binh Liêu Đông cứ ba năm mới
hồi kinh báo cáo một lần. Hoàng Thượng răn dạy Tống Mặc, chứng tỏ vẫn
rất ân sủng hắn. Nếu Hoàng Thượng đột nhiên nhớ tới hắn, hạ chỉ tuyên
gặp mà hắn lại không ở kinh thành thì… Đúng là việc khiến người ta đau
đầu.
Đậu Minh đứng đối diện Đậu Chiêu đang run lên vì tức giận. Đậu Chiêu sao có thể khinh thường nàng đến mức này!
Buồn cười lắm sao? Chút phép xã giao cũng không buồn dành cho nàng sao?
Sẽ có ngày, sẽ có một ngày nàng khiến cho Đậu Chiêu phải hối hận!
Trong hậu hoa viên Đông Đậu, hoa sen đã héo, hoa quế còn ngát hương, thêm cành hải đường đang hé nụ, cảnh sắc nối tiếp cảnh sắc.
Một nhóm phụ nữ ngồi trong phòng khách
cười nói rộn ràng, tới tấp chúc mừng Thích thị vốn đã sinh được một con
trai nay lại có phúc mang bầu lần nữa.
Thích thị đỏ mặt, không ngừng nói lời cảm tạ. Muội muội ruột của nàng là tiểu Thích thị gả cho cháu của Ngũ lão
gia, đang ngồi cùng với Ngũ phu nhân, mặt mày tươi tắn, hẳn là rất mừng
cho tỷ tỷ.
Thấy Khấu ca nhi, con trai trưởng của Thất đường ca Đậu Phồn Xương đang thập thò ngoài cửa, Đậu Chiêu lén vẫy hắn lại.
Kiếp trước, nàng năng qua lại với Tam bá
phụ, thành ra cũng thân thuộc với gia đình hai vị đường huynh nhà Tam bá phụ là Đậu Phồn Xương và Đậu Hoa Xương. Nàng nhìn thấy Khấu ca nhi lớn
lên, tự nhiên cảm thấy thân thiết.
Khấu ca nhi đang dán người lên cửa sổ phòng khách, vui mừng chạy tới bên Đậu Chiêu.
“Tứ cô cô,” Hắn nói với giọng non nớt, “An Nguyên ca sai cháu đi tìm mấy nén hương…”
Đậu Chiêu vừa nghe liền hiểu là có chuyện gì.
Ngoài cửa thường treo pháo, trẻ con
nghịch ngợm thường tìm mấy dây pháo không nổ được rồi dùng hương nến
thắp chơi. Vì ngòi pháo treo ngắn hơn pháo bình thường nên thường sẽ có
đứa bị bỏng tay hoặc bị thương chỗ khác, nguy hiểm cực kỳ. Người lớn
nhìn chung đều cấm con cái chơi trò này. Cái tên An Nguyên này nghe quen quen, nhưng không phải trẻ con Đậu gia, tám, chín phần mười là con bên
nhà thông gia với Đậu gia. Hẳn là thấy Khấu ca nhi ít tuổi, lại là con
cháu Đậu gia nên mới xúi giục nó đi xin hương nến.
“Thứ pháo bị người ta vứt dưới đất này có gì hay ho?” Nàng sao có thể để Khấu ca nhi chơi cùng đám người đó, nói
dỗ dành, “Hôm khác Tứ cô cô mua cho cháu thật nhiều pháo nhé. Hôm nay có lê mùa thu mới hái, cô cô gọt lê cho cháu ăn, đợi lát nữa bảo Tố Lan
đưa cháu vào rừng ngắm chim, được không?”
Khấu ca nhi nước dãi ròng ròng, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên chân Đậu Chiêu ăn lê.
Tiểu Thích thị thấy thế liền khẽ hỏi Ngũ
phu nhân: “Tứ cô cô có vị hôn phu chưa ạ?” Để tỏ vẻ thân thiết, nàng bắt chước cách xưng hô với người Đậu gia của tỷ tỷ.
Em trai chồng của nàng cũng đến tuổi làm mai làm mối rồi.
Ngũ phu nhân biết điều đó nên bật cười: “Con chậm một bước rồi, Tứ muội nhà mình sắp thành Hầu phu nhân rồi!”
Một nhà có con gái trăm nhà cầu thân,
huống chi Đậu Chiêu đã định thân, nàng không kỵ việc có người thích Đậu
Chiêu, ngược lại thấy đây là vinh dự của Đậu Chiêu. Cô nương gả đi rồi
giống như trân châu biến thành mắt cá, có tỏa sáng cũng chỉ trong mấy
năm này thôi. Thế nên giọng nói rất lớn, người trong phòng đều nghe rõ
mồn một.
Câu hỏi của Tiểu thích thị cũng dễ tiến lui, không bị xấu hổ, nàng lại thông minh, trực tiếp nói “Chúc mừng” với Đậu Chiêu.
Trước nay Đậu Chiêu không phải người giả
tạo, chỉ cười không nói, mặc kệ mọi người bàn luận. Họ lại được thể càng không kiêng nể gì.
“Tứ muội muội nhà ta cũng là người có
phúc đó. Nếu hồi nhỏ không định thân với nhà Tế Ninh hầu ở kinh thành
thì giờ phải gả vào phủ các lão rồi.” Nhị phu nhân từ khi làm mối cho Ô
gia thất bại vẫn mang tâm bệnh, nay có cơ hội ở trước mặt thông gia nói
đích danh Đậu Chiêu, đương nhiên tận lực, nói lớn không kém Ngũ phu
nhân, “Lúc trước Hà gia nghe nói Tứ muội đã định thân thì tiếc mãi.”
Tẩu tử nhà mẹ của Tam phu nhân liền đánh
giá Đậu Chiêu tỉ mỉ, gật đầu nói: “Vành tai Tứ tiểu thư vừa to vừa dày,
chính là người có phúc.”
“Tất nhiên rồi.” Quan hệ giữa Tam phu
nhân với Đậu Chiêu không bình thường, đương nhiên muốn đề cao Đậu Chiêu, cười nói, “Các người không biết đâu, khi lão Tế Ninh hầu qua đời, cô
thái thái nhà họ cho người qua đây, nói muốn tổ chức hôn lễ trong vòng
trăm ngày. Lão thái thái nhà tôi giận lắm, nói thẳng muốn từ hôn. Ai ngờ vừa dứt lời thì Tế Ninh hầu đã phái chính nhũ mẫu của mình tới, vừa là
nhận sai, vừa là xin lỗi, còn nói thẳng là vì trong nhà không có ai lo
liệu việc nhà chứ không có ý lạnh nhạt với Tứ muội. Sau đó, Rằm tháng
Bảy thì tặng đèn, Tết Trung Thu thì tặng bánh, Tết Trùng Cửu lại tặng
hoa cúc, không sót lễ Tết nào. Ta thấy hắn thật lòng thật dạ muốn mau
chóng cưới Tứ muội về mới yên tâm.”
Ai nấy đều che miệng cười, trên mặt ít nhiều có vẻ hâm mộ.
Đậu Chiêu lại thầm thở dài. Kiếp trước
hay kiếp này, thứ Ngụy Đình Du thích vẫn chỉ là nhan sắc của nàng. Nghĩ
tới đây, nàng chợt thấy bối rối, đàn ông không thích nhan sắc của phụ nữ thì thích gì được? Chẳng lẽ còn đòi hắn trở thành tri kỷ hay sao?
Nói là nói vậy chứ trong lòng cũng hiểu,
cả đời vợ chồng, cuối cùng vẫn vì nhan sắc tàn phai mà bị chán ghét, có ý nghĩa gì nữa đâu? Tóm lại vẫn là coi thường nàng.
Chợt nàng thấy mất hứng, ngẩng đầu lên lại thấy Kỷ Vịnh ngồi một mình bên hồ sen.
Hắn mặc bộ áo bào màu tím nhạt, ngồi ngẩn người trên ghế đá dài. Nắng thu chiếu xuyên qua vòm hoa quế sắp tàn,
đậu lên người hắn thành một mảng lốm đốm, làm cho hắn trông lạnh lùng mà bạc nhược, có vẻ xa ngoài tầm với.
Kỷ Vịnh, chưa từng có phút giây nào yên lặng như vậy. Đã xảy ra chuyện gì ư?
Đậu Chiêu đoán thầm.
Còn Đậu Minh ngồi cạnh nàng thì lòng nóng như lửa đốt, cắn chặt môi, sợ mình lỡ miệng nói lời không nên nói.
Chỉ là gả cho một Hầu gia thôi, mọi người có cần phải nịnh bợ thế không? Hầu gia đó chẳng qua là một kẻ ăn không
ngồi rồi, lấy gì giúp đỡ con cháu Đậu gia mưu cầu quan chức? Có thể nói
giúp Ngũ bá phụ trong Nội các hay không? Mấy phụ nhân kia cả ngày chỉ
biết thêu thùa may vá, chẳng có kiến thức gì cả. Với cả, Đậu Chiêu đã gả đi đâu, nói không chừng một ngày nào đó xảy ra chuyện bất ngờ, mối hôn
sự này sẽ đi tong!
Trong mắt Đậu Minh vừa thoáng ý châm biếm thì thấy Liễu ma ma mời tất cả tới chỗ Nhị thái phu nhân, rằng Thái phu nhân đã bày tiệc trong nhà để thiết đãi mọi người – chi phí mở tiệc là
tiền riêng của Nhị thái phu nhân.
Mọi người lại tấp nập chúc mừng Tam phu nhân và Thích thị một phen.
Tam phu nhân và Thích thị mặt mày hớn hở, mừng rỡ không phải vì mình thiếu chút bạc đó mà vì Nhị thái phu nhân
lấy tiền riêng ra để ăn mừng chứng tỏ Thái phu nhân rất vui sướng và yêu mến cháu trai.
Cả đám người cười cười nói nói đi về chỗ ở của Nhị Thái phu nhân.
Đậu Minh luôn để ý đến Đậu Chiêu, phát
hiện Đậu Chiêu dần tụt lại phía sau, khi họ rẽ qua giàn hoa tử đằng thì
không thấy Đậu Chiêu đâu nữa.
Đậu Minh cười lạnh trong lòng, đứng lại
ngắt mấy bông tử đằng, thấy mọi người đi xa hẳn mới vội đi về hoa
thính*. Giữa đường, nàng bắt gặp Đậu Chiêu và Kỷ Vịnh đang đứng bên hồ
sen.
*Một kiểu kiến trúc nhà vườn
“Sao huynh lại ngồi đây?” Đậu Chiêu trêu
Kỷ Vịnh, “Lẽ nào vì nhà muội có một cử nhân trẻ tuổi, Kỷ biểu ca không
nổi bật độc nhất vô nhị như trước nữa nên cảm thấy mất mát chăng?”
Nếu là bình thường, Kỷ Vịnh nghe thế hẳn
sẽ lập tức nhảy dựng lên, phản kích nàng với lời lẽ cay độc. Nhưng hôm
nay, Kỷ Vịnh chỉ ngẩng lên nhìn nàng, nói với giọng điệu ủ dột: “Ta đang tính toán.”