“Kỷ Kiến Minh!” Cố Ngọc than thở nói, “Mọi người gặp nhau, Uông Đại Hải lại muốn làm thân với hắn, cũng không thể để cho chúng ta và đám quan chủ sự kia ngồi đó uống rượu một mình chứ? Vừa khéo Kỷ Kiến Minh, Hà công tử và Triệu Tử Xu rất thân quen, mọi người muốn đến ngõ Thiên Tự.”
Uông Thanh Hoài tự Đại Hải.
Tống Mặc có chút bất ngờ.
Nếu người đồng hành với Kỷ Kiến Minh lại rất thân quen với Triệu Tử Xu, hiển nhiên Kỷ Kiến Minh cũng biết rõ chi tiết về Triệu Tử Xu. Người bình thường cưỡi ngựa xem hoa, đều là đến thanh lâu tửu quán, hắn thì ngược lại, đến chỗ Triệu Tử Xu
Hắn rốt cuộc là có ý gì?
Cảm thấy Triệu Tử Xu là đào hát, dù gây rối thế nào cũng không quan trọng?
Nhưng hắn có biết rằng, vạn nhất Ngụy Đình Du bị tung tin đồn rằng thích nam kỹ, đối với Đậu Chiêu cũng là một sự tổn thương.
Cảm thấy triệu tử xu là linh nhân, cho dù như thế nào nháo cũng không quan trọng?
Tống Mặc trầm ngâm nói: “Kỷ Kiến Minh, là người như thế nào?”
Cố Ngọc nói: “Rất thông minh, nói chuyện khôi hài, bác học đa tài, đùa bỡn rất có duyên, cũng rất biết chơi đùa…”
Trong đầu Tống Mặc dần hình thành một thiếu niên đắc chí, đọc đủ thi thư nhưng không quản hình tượng bản thân. Người như vậy, bình thường làm việc đều không kín kẽ.
Hắn không khỏi hỏi: “Uông Đại Đải cũng đi?”
Trong số mấy người này, chỉ có Uông Thanh Hoài là có vẻ trầm ổn nhất.
“Đi!” Cố Ngọc nói. “Uông Đại Hải không chỉ đi mà còn có vẻ rất thân quen với Triệu Tử Xu. Triệu Tử Xu vừa thấy Uông Đại Hải đã gọi hai tì nữ xinh đẹp tới hầu hạ hắn, có thể Triệu Tử Xu sớm đã biết được sở thích của Uông Đại Hải.” Hắn châm chọc Uông Thanh Hoài, “Uông Đại Hải lúc này chỉ sợ sớm đã vui đến quên trời đất, không phân biệt nổi phương hướng nữa!” Lại nói. “Xem ra Triệu Tử Xu kia cũng là người thông minh, biết rõ việc buôn bán cần gì. Giờ đến chỗ hắn, ai thích chơi gì cũng được! Nhưng mà, ta không thích cái giọng đó, rõ ràng là bán thịt người mà còn cố tình học theo người đọc sách Giang Nam, đem viện đó thành đình đài lầu các. Còn bày cả mai lan cúc trúc, trang trí thanh nhã, chẳng khác gì hậu hoa viên nhà ta. Ngươi nói xem, ta đi mua vui, kết quả đến đó y như ở trong nhà mình, cảnh trí chẳng khác gì, bên cạnh cũng chỉ toàn là những người đó, chẳng thú vị chút nào. Nếu không vì nể mặt Uông Đại Hải, ta chắc chắn sẽ không đi…”
Những tửu quán trà lâu, những nơi phong hoa tuyết nguyệt ở kinh thành, về cơ bản Cố Ngọc đều đã đến rồi.
Tống Mặc yên lặng nghe hắn lải nhải, thần sắc lại dần dần ngưng trọng.
※※※※※
Lúc này ở ngõ Thiên Tự, tiếng đàn hát đã ngừng, Triệu Tử Xu bồi hồi ngồi trong nhà thủy tạ.
Uông Thanh Hoài nhìn chén qua chén lại, Kỷ Vịnh vui sướng uống thả cửa cùng Ngụy Đình Du, không khỏi lắc lắc đầu cười cười, Hà Dục ngồi bên cạnh hắn cười nói: “Ta chẳng qua chỉ hơn các ngươi 5,6 tuổi mà cũng chẳng dám uống sảng khoái như các ngươi… Có thể thấy được, năm tháng chẳng chừa một ai!”
Hà Dục tuy uống ít nhưng tửu lượng của hắn kém, sớm đã say khướt, nghe vậy cười ha ha, cũng chẳng biết có nghe rõ Uông Thanh Hoài nói gì hay không.
Triệu Tử Xu cười nói: “Thế tử gia, người còn có chuyện quan trọng hơn cả uống rượu, tâm tư đương nhiên không thể nào hoàn toàn đặt vào chuyện uống rượu này rồi”. Giọng nói của hắn khàn khàn, nghe có vẻ rất ôn hòa, hắn đứng dậy lấy ấm tử sa pha trà cho Uông Thanh Hoài: “Nghe nói năm nay ngài không chỉ tiếp tục đào kênh mà còn cải tạo lại đê ở Hoàng Hà? Khắp kinh thành có mấy người được như ngài?! Ta ở đây xin chúc mừng ngài trước!” Nói xong, hắn chắp tay nhìn Uông Thanh Hoài, “Kỷ đại nhân là tân thám hoa lang. Đúng là lúc đường quan rộng mở, Tế Ninh hầu vừa mới mãn tang, còn chưa biết việc đồng áng gian nan. Đều là những người nhàn rỗi vô sự, sao có thể so được với thế tử gia, ai mà chẳng phải khen một tiếng? Chỉ là Cố Ngọc kia, được xưng tụng là kinh thành tiểu bá vương, cũng chẳng nể mặt thế tử gia chút nào sao? Ta thấy có những lời chê bai cũng là đúng thôi.” Hắn cười thấp giọng ngâm: “Thiếu niên chẳng biết sầu phong vị. Thích vút tầng lâu. Thích vút tầng lâu. Muốn phú tân từ gượng nói sầu. Mà nay hiểu rõ sầu phong vị. Muốn nói được đâu. Muốn nói được đâu. Lại bảo êm trời đẹp cảnh thu.” Sau đó chỉ chỉ Uông Thanh Hoài, lại chỉ vào Kỷ Vịnh và Ngụy Đình Du, “Chính là nói Thiên tử, Kỷ đại nhân và Hầu gia đó.”
(* Bài thơ Thái Lang từ của nhà thơ Tân Khí Tập – Bản dịch ở trên là của Nguyễn Chí Viễn – tham khảo thivien.net)
Uông Thanh Hoài cười ha hả.
Trong lòng cảm khái như bị làm nóng, tất cả đều ổn thỏa.
Triệu Tử Xu nháy mắt với tì nữ đang hầu hạ Uông Thanh Hoài.
Tì nữ hiểu ý, khẽ cười quyến rũ bên tay Uông Thanh Hoài, Uông Thanh Hoài lại bật cười lớn, theo tì nữ kia rời khỏi nhà thủy tạ.
Triệu Tử Xu khẽ thở phào.
Kỷ Vịnh từng cùng Hà Dục đã tới một lần, Ngụy Đình Du vẫn là lần đầu gặp. Hà Dục và Uông Thanh Hoài thì cứ vài ba ngày lại đến chỗ hắn ngồi, hơn nữa hai người có chút bất đồng. Hà Dục đa phần là hẹn gặp bằng hữu tại đây, chỉ cần hắn hầu hạ trà rượu đàn sáo, chuyện khác sẽ để mặc theo ý khách của mình. Uông Thanh Hoài mỗi lần đều là tới đây mời người đến chơi đùa, bản thân lại không nhiễm bụi, chỉ lo bỏ tiền. Nói lại, cũng không phải là dạng chủ nhân dễ hầu nhưng lại là kiểu khách tiêu tiền không chớp mắt, là loại khách hàng hắn thích nhất.
Thấy đã trấn an được Uông Thanh Hoài, hắn đang định xoay người nói chuyện đối câu với Hà Dục thì lại thấy gương mặt tuấn tú cảu Kỷ Vịnh.
Triệu Tử Xu hoảng hốt, vội mỉm cười hô, “Kỷ đại nhân”, lại thấy Kỷ Vịnh trừng mắt nhìn hắn, túm tay áo kéo hắn ra ngoài nhà thủy tạ.
Triệu Tử Xu biến sắc.
Hắn mặc dù là đào kép nhưng cũng không phải là gặp ai cũng lên giường, nếu không hắn có khác gì đám người bán thịt kia? Lại dựa vào cái gì để cho đám hào môn quý tộc này coi trọng hắn?
Kỷ Vịnh “Suỵt” một tiếng, kéo hắn đến bên tảng đá Thái Hồ bên ngoài nhà thủy tạ.
“Nếu đêm nay ngươi có thể giữ Tế Ninh hầu ở lại phòng ngươi một đêm…” Hắn thấp giọng nói, “Ngày mai ta cho người đưa cho ngươi ngân phiếu ba ngàn lượng!”
Nhất thời tim Triệu Tử Xu đập loạn.
Làm gì có miếng bánh ngon nào rơi từ trên trời xuống như vậy.
Ngụy Đình Du là người Cố Ngọc dẫn đến, chỉ sợ ba ngàn lạng bạc này hắn có mạng kiếm nhưng không có mạng mà tiêu! Nhưng nếu hắn không đồng ý, Kỷ Vịnh này sẽ bỏ qua cho hắn sao? Người như hắn, có một số tin đồn cũng không chính xác đâu.
Hắn hoảng sợ nhìn Kỷ Vịnh, do dự.
Ánh trăng sáng tỏ rớt xuống mặt hồ, ánh sáng bàng bạc lấp lánh chiếu vào đôi mắt trong veo của Kỷ Vịnh, khiến cho ánh mắt hắn cũng sáng ngời như ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút độ ấm.
Triệu Tử Xu không khỏi rùng mình.
Người như vậy, chẳng lẽ là muốn để cho hắn và Tế Ninh hầu qua đêm?
Hắn không khỏi từ chối: “Chỉ sợ Tế Ninh hầu không thích!”
Kỷ Vịnh mỉm cười: “Cho nên mới đáng giá ba ngàn lạng bạc!”
Răng nanh hắn dưới ánh trăng mà sáng như tuyết, như có thể cắn xé người khác vậy.
Da đầu Triệu Tử Xu run lên, không khỏi nhìn về phía nhà thủy tạ.
Chẳng biết từ khi nào, Hà Dục đã say, gục xuống bàn, chỉ còn một mình Ngụy Đình Du ngây dại ngồi đó cười ngốc nghếch, vừa nhìn đã biết là uống đến hồ đồ rồi.
Ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Đây hiển nhiên là một âm mưu nhắm vào Ngụy Đình Du.
Đồng ý với Kỷ Vịnh là đắc tội với Cố Ngọc.
Từ chối Kỷ Vịnh thì Kỷ Vịnh sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Triệu Tử Xu do dự, bên tai lại vang lên tiếng cười lạnh của Kỷ Vịnh.
Vẫn là ứng phó với cục diện trước mắt này rồi tính.
Triệu Tử Xu nghiến răng, đi qua đỡ Ngụy Đình Du đang mơ mơ tỉnh tỉnh đi…
Trong nhà thủy tạ chỉ còn Kỷ Vịnh và Hà Dục đã ngủ say.
Đợi đến khi trong kinh thành có tin đồn Ngụy Đình Du là kẻ long dương chi hảo*, Đậu Chiêu chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
(* Cách gọi về đồng tính nam của cổ nhân: Xuất phát từ một cố sự về đồng tính luyến ái nam trong Chiến quốc sách – Ngụy sách: Kể về chuyện Ngụy Vương sủng ái Long Dương quân)
Đến lúc đó, Đậu Chiêu sẽ một cước đá bay Ngụy Đình Du đi.
Ta xem Ngụy Đình Du ngươi còn học đòi người ta đi tìm hoa vấn liễu kiểu gì?
Nghĩ đến đây, tâm tình Kỷ Vịnh lại tốt lên.
Cảm giác mệt mỏi ập đến.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, tuy chuốc say Ngụy Đình Du nhưng hắn uống cũng không ít. Giờ tâm tư thoải mái, người cũng thả lỏng, hắn không khỏi ngáp một cái, theo Hà Dục ngủ tít.
Mơ mơ màng màng, Kỷ Vịnh bị những tiếng ồn ào lớn đánh thức.
Hoặc trong lòng còn lo lắng chuyện Ngụy Đình Du chưa thành, hắn vội giật mình ngồi dậy.
Trời đã sáng rõ, xuyên qua tán lá xanh, theo nhà thủy tạ có thể thấy được những bóng dáng mặc áo xanh.
Một đám hộ vệ ngay ngắn trật tự mặc áo xanh vây quanh hai thiếu niên đứng đó.
Cách quá xa, Kỷ Vịnh không nhìn rõ tướng mạo hai người kia nhưng lại có thể cảm nhận được, bọn họ là lai giả bất thiện. (Đến không có ý đồ gì tốt)
Quản gia nhà Triệu Tử Xu bị người thô bạo đẩy đến trước mặt hai thiếu niên, răng va lập cập quỳ xuống, lại bị kéo dậy, hoảng hốt dẫn mọi người đến phòng Triệu Tử Xu, hiển nhiên là muốn tìm Triệu Tử Xu gây rối.
Hôm qua trong đám khách nhân có Cố Ngọc và Uông Thanh Hoài, còn lại chỉ có mình và Hà Dục, ai dám to gan như thế, dám đến làm bọn họ mất hứng?
Kỷ Vịnh có cảm giác bất ổn.
Hắn vỗ vỗ mặt Hà Dục: “Mau tỉnh dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
※※※※※
Hạ Liễn đi trước Tống Mặc, mở cửa phòng Triệu Tử Xu ra.
Trong phòng hôn ám tràn ngập mùi long diên hương.
Triệu Tử Xu hoảng hốt ngồi dậy.
“Ai?” Hắn thấp giọng quát. Cơ thể trần trụi tinh tế như liễu, trắng nõn như ngọc, có chút yếu ớt, đáng yêu.
Hạ Liễn vội cúi đầu.
Tống Mặc liếc mắt nhìn đã thấy Ngụy Đình Du nằm bên Triệu Tử Xu, ngủ say như chết,
Mặt hắn xanh mét, vội sai Hạ Liễn: “Đi lấy chậu nước lạnh, lay tỉnh Tế Ninh hầu dậy.”
Hạ Liễn vâng lời mà đi.
Phía sau Tống Mặc là khuôn mặt nanh ác của Cố Ngọc.
Triệu Tử Xu hoảng sợ thất sắc.
Cố Ngọc đã tìm đến đây…
Hắn bối rối mặc xiêm y.
Ngón tay lại cứng ngắc run run, không nghe sai khiến.
Hạ Liễn bưng một chậu nước lạnh dội vào đầu Ngụy Đình Du.
Ngụy Đình Du xoay người, liếm liếm môi rồi lại ngủ tiếp.
Tay lại ôm lây người Triệu Tử Xu.
Triệu Tử Xu muốn chết.
Mặt mày Tống Mặc lại càng thêm lạnh lẽo.
Hắn trầm giọng gọi Hạ Liễn: “Lại đi lấy thêm mấy chậu nước lạnh vào đây.”
Hạ Liễn không dám chần chừ, lập tức dội thêm mấy gáo nước lạnh vào đầu Ngụy Đình Du. Ngụy Đình Du a một tiếng rồi ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy Tống Mặc.
“Tống thế tử!” Hắn mờ mịt không biết làm sao, nói, “Sao ngài lại ở đây?”
“Sao ta lại ở đây?” Tống Mặc giận dữ đến bật cười. “Ta còn đang muốn hỏi ngươi xem sao ngươi lại ở đây đó?”
Ngụy Đình Du theo bản năng nhìn xung quanh một cái.
Hắn cùng Triệu Tử Xu còn xinh đẹp hơn con gái kia cùng chung chăn gối… Đầu giường còn có một chiếc khăn lau mồ hôi ướt đẫm…
Hắn hoảng hốt xốc chăn lên.
Thấy chính mình trần truồng…
“Đây… đây là đã xảy ra chuyện gì?” Ngụy Đình Du ngây ra như phỗng nhìn Tống Mặc, giọng nói cũng đã thay đổi.