Cửu Trọng Tử

Chương 179: Giằng co



Tống Mặc hít sâu một hơi rồi mới bình ổn được lửa giận đang bốc cháy bừng bừng trong lòng, bình thản nói với Ngụy Đình Du “Mặc quần áo trước rồi nói!” Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.

Đầu óc Ngụy Đình Du trống rỗng.

Hắn hoang mang rối loạn đứng dậy tìm quần áo, lại không biết bị mắc vào cái gì mà lăn một vòng xuống giường. Trông vô cùng chật vật.

Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ của Tống Mặc, không ai có thể cười nổi.

Triệu Tử Xu lại sợ tới mức mặt tái mét, cầm tay Ngụy Đình Du, răng va lập cập, năn nỉ: “Hầu gia, chúng ta, chúng ta không có gì …”

Nếu không phải vì hắn, mình sao có thể rơi vào hoàn cảnh thế này?

Ngụy Đình Du chỉ cảm thấy tên đào kép trước mắt này trông thật đáng sợ, khiến cho hắn buồn nôn. Hắn hung hăng lườm Triệu Tử Xu một cái, không chút suy nghĩ đẩy Triệu Tử Xu ra, đờ đẫn mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.

Tống Mặc ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư giữa phòng, cử chỉ nhàn nhã uống trà.

Cố Ngọc ngồi bên dưới hắn, tuy rằng cũng bưng chén trà nhưng mắt lúc lại nhìn Tống Mặc, lúc lại nhìn Ngụy Đình Du, vẻ mặt hiếu kì.

Thấy Ngụy Đình Du đi ra, Tống Mặc chỉ vào ghế đối diện với Cố Ngọc, thản nhiên nói: “Ngồi đi!”

Ngụy Đình Du không dám nhìn Tống Mặc, cúi đầu, vừa thẹn vừa sợ ngồi xuống.

Có người rót trà dâng lên cho hắn.

Nước trà xanh biếc, hương thơm ngào ngạt, chính là Bích loa xuân thượng đẳng.

Ngụy Đình Du không khỏi thì thào nói câu “Đa tạ”.

Người nọ kính cẩn đáp “Không dám”.

Ngụy Đình Du chợt nghe Tống Mặc gọi người đó, “Trần Hạch, ngươi gọi gia đinh theo hầu Hầu gia vào đây.”

Trần Hạch hơi sửng sốt rồi cung kính đáp vâng, lui xuống.

Ngụy Đình Du hoảng sợ vô cùng.

Chuyện này chẳng lẽ còn muốn cho ai ai cũng biết sao?

Mặt hắn không khỏi lúc hồng lúc đỏ, muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Cũng có chút hoảng sợ sẽ chọc giận Tống Mặc, khiến cho hắn như đứng đống lửa như ngồi đống than, bất an vô cùng.

Gia đinh của Ngụy Đình Du nhanh chóng được gọi vào.

Tống Mặc dặn dò Trần Hạch: “Ngươi và hắn đi vào phòng, xem Hầu gia còn để lại cái gì ở đó không.”

Tuy là sợ có người nắm bắt được dấu vết gì đó về Ngụy Đình Du. Đây là xóa dấu vết cho Ngụy Đình Du sao!

Cố Ngọc nhíu mày.

Lúc trước, Thiên Tứ ca ca đối với ai cũng lạnh lùng thản nhiên, chỉ giúp mình hắn và Thiên Ân thu dọn tàn cục. Hắn mặt dày mày dạn bám theo Tống Mặc, thiếu đều mạng cũng không cần, Thiên Ân là đệ đệ của Thiên Tứ ca, tên họ Ngụy này dựa vào cái gì mà được Thiên Tứ ca ca đối xử tốt như vậy?

Ánh mắt hắn nhìn Ngụy Đình Du hiện lên một tia sáng lạnh, vẻ mặt chẳng còn hiếu kì xem kịch vui nữa mà dần dần trở nên tối tăm.

Ngụy Đình Du không để ý đến sự khác thường của Cố Ngọc.

Hắn vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu nhìn Tống Mặc, khẽ gọi “Thế tử gia”. Không nhịn được mà đặt mình ở vị trí kém, dùng kính ngữ.

Tống Mặc nghe vậy thiếu chút nữa đập vỡ chung trà.

Có cần tỏ vẻ thấp kém uất ức như vậy không? Chẳng qua chỉ là một đào kép, ngủ cùng thì cũng có làm sao? Thu dọn sạch sẽ chẳng phải là xong rồi!

Hoảng hốt như vậy…

Đậu Chiêu, Đậu Chiêu… sao lại gặp phải hạng người này?

Hắn cảm thấy đau lòng.

Trần Hạch và gia đinh của Ngụy Đình Du kéo Triệu Tử Xu ra khỏi phòng.

“Thế tử gia” Trần Hạch thấp giọng bẩm, “Không còn dấu vết gì cả.”

Gia đinh kia nhìn tình hình này, ít nhiều cũng đoán được chuyện gì, sợ tới mức mặt như tro tàn, càng không ngừng gật đầu phụ họa với Trần Hạch.

Triệu Tử Xu lạnh run người, quỳ gối xuống trước mặt Tống Mặc, dập đầu không ngừng.

Hắn cũng chẳng dám nói lấy một câu, lại càng không muốn đổ trách nhiệm lên đầu Kỷ Vịnh. Giữ vững im lặng, chuyện này có lẽ sẽ chỉ coi như một hồi phong hoa tuyết nguyệt mà qua đi, hắn còn giữ được mạng sống.

Khai ra Kỷ Vịnh sẽ trở thành âm mưu, thành hãm hại.

Khỏi cần nói người trước mắt này tuy hắn không biết nhưng giơ tay nhấc chân, khí thế bức người, rõ ràng để bảo vệ Tế Ninh hầu nên sẽ không tha cho hắn. Chỉ là, Kỷ Vịnh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Người như hắn, có đôi khi cũng biết là sai lầm!

Tống Mặc cũng chẳng nhìn Triệu Tử Xu một cái, đứng dậy, nhẹ nhàng bâng quơ nói với Ngụy Đình Du: “Đi thôi!”

Trong phòng, mọi người có chút kinh ngạc.

Sự tình cứ như vậy là xong?

Không có trách cứ?

Không có chất vấn?

Không có lôi đình vạn quân?

Cứ như vậy mà đi?

Ngụy Đình Du có chút mơ hồ không biết làm sao.

Tống Mặc đã đứng dậy đi ra ngoài. Cố Ngọc cũng theo sát sau Tống Mặc.

Ngụy Đình Du chẳng hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vội vàng theo ra khỏi phòng.

Toàn thân Triệu Tử Xu nhũn ra, nằm bẹp trên đất.

Hắn thà để thiếu niên kia đánh hắn một hồi, ít nhất nổi cáu rồi là xong, cứ bình thản mà đi như vậy, đón chờ hắn sẽ là thứ gì đây?

Nghĩ đến đây, Triệu Tử Xu chấn động.

Hôm qua thế tử gia Diên An hầu Uông Thanh Hoài chẳng phải cũng nghỉ qua đêm ở chỗ này sao?

Nếu thiếu niên kia là Cố Ngọc dẫn đến, chẳng biết Uông Thanh Hoài có thông qua Cố Ngọc mà nói gì không?

Giờ cũng chỉ có thể cầu Uông Thanh Hoài ra mặt mà thôi.

Hắn chờ đám người Tống Mặc ra khỏi phòng, vội vịn ghế đứng dậy, lảo đảo đi đến nơi Uông Thanh Hoài qua đêm.

Dưới tán hòe xanh tươi, có hai thiếu niên đứng đó.

Trong đó một người ăn mặc trang trọng sang quý, tinh thần uể oải xoa xoa huyệt thái dương. Một người tuy tóc rối, quần áo hỗn độn, vẻ mặt vì say rượu mà có chút tái nhợt nhưng dáng người cao ngất, nhất là đôi mắt sáng rỡ tản ra ánh sáng tự tin khiến người ta không thể bỏ qua, càng không không dám coi khinh.

Trong mắt Tống Mặc hiện lên tia sáng bén nhọn đến cực điểm.

Thiếu niên dáng người cao ngất kia, hẳn chính là Kỷ Kiến Minh!

Chỉ có hắn mới có phong độ khí chất này.

Kỷ Vịnh lại hừ lạnh trong lòng.

Tống Mặc, thế tử gia phủ Anh Quốc công.

Đệ tử quý tộc, giết người không chớp mắt, hung ác tàn bạo!

Dù thế thì làm sao?

Dám đến phá hoại chuyện tốt của hắn, đều khiến hắn không thể bỏ qua.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Tống Mặc. Tống Mặc khoanh tay đứng đó.

Một người đứng dưới gốc cây, một người đứng trên bậc thang. Lấy tĩnh chế động.

Trời đã dần chuyển sang màu tím nhạt.

Trên cây hòe có tiếng chim non ríu rít.

Lớp cỏ bên bậc thang lấp lánh những giọt sương mai.

Trong không khí tràn ngập hương thơm tươi mát của cỏ cây khiến cho buổi sáng mùa hạ này thật yên tĩnh.

Ngụy Đình Du đi theo sau Cố Ngọc không ngờ Cố Ngọc lại đột nhiên dừng bước, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa va vào Cố Ngọc.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn hoang mang ngẩng đầu, thấy dưới tàng cây là Kỷ Vịnh và Hà Dục đang há hốc miệng. Đồng thời cũng phá tan sự yên tĩnh trong đình viện.

Kỷ Vịnh nghe xong thì phì cười, nói: “Thế tử gia phủ Anh Quốc công hôm nay trời còn chưa sáng đã đến đây túm được Tế Ninh hầu từ giường Triệu Tử Xu… Chẳng lẽ là tới bắt gian?”

Nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Đầu ngón tay Tống Mặc lạnh băng.

Tính kế Ngụy Đình Du, quả nhiên là Kỷ Kiến Minh!

Hắn nhìn Kỷ Vịnh, khóe miệng khẽ cười lạnh: “Nghe nói Thám hoa lang và Tế Ninh hầu là anh em vợ, không ngờ tới Chương đài cưỡi ngựa cũng dẫn cả Tế Ninh hầu theo. Thám hoa lang đúng là có nhã hứng!”

Tống Mặc đang châm chọc mình không có tác phong của bậc huynh trưởng sao?

Kỷ Vịnh hơi bĩu môi, tỏ ý nghiền ngẫm, xoay người hái một chiếc lá non, đặt lên mũi ngửi.

Trong lòng oán hận thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Ban đầu chỉ là định để Triệu Tử Xu khiến Ngụy Đình Du mang cái danh đoạn tụ (đồng tính), giờ nếu ngươi đã không biết sống chết mà xông vào, vậy đừng trách ta không khách khí mà kéo ngươi vào. Cho các ngươi mang danh “Thiên tự có chàng đào kép nọ, tranh giành tình nhân là Tế Ninh” đi!

Bề ngoài lại nói: “Sao có thể so được với sự quyến luyến, tình cảm tha thiết của thế tử gia Anh Quốc công dành cho Tế Ninh hầu! Chỉ là không biết Triệu Tử Xu giờ sao rồi? Đừng để cho Tế Ninh hầu hận ôm dòng nước, ôm hận chung thân mới được!”

“Thế sao?” Tống Mặc mỉm cười nhìn Hà Dục đằng xa, nhẹ nhàng hỏi: “Hà công tử, ngươi thấy sao?”

Sắc mặt Hà Dục lập tức trở nên thật khó coi.

Luận thân sơ, hắn đều hẳn nên không chút do dự mà đứng về phía Kỷ Vịnh mới phải. Nhưng Kỷ Vịnh làm ra chuyện này… Vu oan giá họa không nói, còn kéo cả Tống Mặc vào.

Tống Mặc là người thế nào?

Một khi nổi cơn, ngay cả hộ vệ nhà mình cũng giết sạch, hơn nữa giết xong còn phơi xác ở giữa sân, ngay cả phụ thân hắn cũng chẳng thể làm gì, Hoàng thượng hỏi đến còn phải bao che giấu diếm cho… Vì trút giận, kéo người như Tống Mặc xuống nước, đáng giá sao? Hơn nữa, hắn thoáng cảm thấy hành vi của Kỷ Vịnh có chút quá đáng, dường như không chỉ đơn giản là để trút giận.

Hà Dục thoáng do dự.

Bên môi Cố Ngọc lại lộ ra chút châm chọc như có như không, cao giọng nói: “Nghe nói Kỷ đại nhân giới thiệu Quán nam phong thân thiết của mình cho em rể, chẳng biết đám hủ nho suốt ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã ở Hàn Lâm viện biết thì sẽ nghĩ thế nào đây?”

Kỷ Vịnh nhìn Cố Ngọc, khinh thường nói: “Vậy cũng còn phải xem là ai nói những lời này.”

Trào phúng Cố Ngọc không đủ tư cách.

Cố Ngọc giận đến trán nổi gân xanh nhưng cũng biết tình huống này không phải đánh người là có thể giải quyết vấn đề.

Tay hắn nắm chặt thành quyền lại buông ra, buông ra lại nắm lại thành quyền, lúc này lòng mới thoải mái hơn chút, cười nói: “Kỷ đại nhân nói có lý, lời này quả thực phải xem là ai nói ra. Nếu là người khác, các đại nhân sẽ chẳng so đo, nhưng nếu là ta…” Hắn bật cười nói. “Hai hôm trước di mẫu ta còn nói với ta, bảo ta sau này bớt qua lại với đám đệ tử chỉ biết ăn uống bài bạc. Nói lại, ta và Kỷ đại nhân cùng uống rượu ở Túy Tiên lâu, lại cùng đến ngõ Thiên Tự nghe hát… Chúng ta cũng coi như là có quen biết đi?”

Kỷ Vịnh nhìn trời, vô cùng khinh bỉ.

Khóe mắt lại thoáng nhìn Tống Mặc đang mỉm cười. Lòng hắn nghiêm lại.

Sao mình lại quên mất tên đầu sỏ, lại đấu võ miệng với Cố Ngọc kia?

Cố Ngọc kia chẳng qua chỉ là thằng hề nhảy nhót bên cạnh Tống Mặc mà thôi, mình chấp nhặt với hắn, thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

Hắn híp mắt lại.

Có tiếng bước chân hỗn độn đến gần.

Mọi người theo mắt nhìn lại.

Uông Thanh Hoài dẫn theo hai gia đinh, khẩn trương chạy tới.

“Thế tử”. Đầu tiên hắn chắp tay với Tống Mặc, sau đó lại thi lễ với Kỷ Vịnh, “Kỷ đại nhân”, rồi lại nói. “Tất cả đều là trùng hợp thôi. Triệu Tử Xu chẳng qua là thấy Đình Du say, sợ hắn bị cảm lạnh nên đỡ Đình Du về phòng mình nghỉ, cũng không phải như mọi người nghĩ đâu… Đây là trùng hợp thôi!”

Kỷ Vịnh cười lạnh.

Tống Mặc lại cười hoàn lễ với Uông Thanh Hoài: “Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy chúng ta cáo từ trước – Ta hẹn Tế Ninh hầu đến sông đào ngoài thành ở cửa Tuyên Võ cưỡi ngựa, nào ngờ hắn lại thất hẹn – cho nên mới tìm đến đây.”

Uông Thanh Hoài giả vờ giả vịt nhìn trời, cười nói: “Trời còn chưa sáng, bây giờ Thế tử đến Tuyên Võ môn vẫn còn kịp.”

“Cảm ơn lời tốt của thế tử.” Tống Mặc và Uông Thanh Hoài hàn huyên đôi câu rồi cùng nói chuyện, Ngụy Đình Du nghênh ngang mà đi.

Sau đó gia đinh theo hầu Uông Thanh Hoài hỏi hắn: “Ngài không sợ đắc tội với Kỷ đại nhân sao?”

Uông Thanh Hoài cười khổ: “Đắc tội với Kỷ đại nhân, ta chẳng qua là nịnh nọt thêm chút là được. Nhưng nếu để Tống Mặc ghi hận, ai biết hắn sẽ đối phó với phủ Diên An hầu ra sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.