Trước khi hắn đến ngõ Thiên Tự, đã sai người tra xét về Kỷ Vịnh một lượt.
Chỉ vì sợ bên Ngụy Đình Du gây ra chuyện gì không thể cứu vãn, không đợi đến khi Đỗ Duy phụ trách việc thu thập tin tức báo lại, hắn đã vội vàng đến ngõ Thiên Tự.
Quay về Di Chí đường, hắn nhận được tin Đỗ Duy đưa tới.
Ba năm trước Kỷ Vịnh đi du lịch, thuận đường bái phỏng cô mẫu mình cũng chính là Đậu gia lục phu nhân Kỷ thị, sau đó năm lần bảy lượt ở lại Đậu gia, trước khi tham dự kì thi Hội còn mượn Hạc Thọ đường của tổ phụ Đậu Chiêu làm nơi đọc sách, qua lại thân thiết với Đậu Chiêu.
Lòng hắn nhất thời như bài giang đảo hải, thiếu chút nữa không thể tự kiềm chế nổi cảm xúc của chính mình. Kỷ Vịnh và Ngụy Đình Du không thù không oán, vì sao muốn hãm hại Ngụy Đình Du?
Đậu Chiêu và chuyện này có vấn đề gì không?
Nếu nàng không biết, vậy Kỷ Vịnh có dụng ý gì?
Nếu nàng biết… Hay là, nàng có ý muốn từ hôn với Ngụy gia?
Lòng Tống Mặc như có tảng đá đè nặng, không chỉ nặng trịch mà còn không thể nào thở nổi.
Từ hôn có trăm ngàn cách làm, vì sao phải dùng cách thức hại người này để từ hôn?
Tống Mặc nhớ đến tiếng cười sang sảng của Đậu Chiêu, gương mặt vừa đoan trang vừa quyến rũ, nghĩ đến đôi mắt sáng bừng của nàng, mày dài tới tóc mai, giống như thiên tiên vậy/
Rốt cuộc Đậu Chiêu có biết việc này không?
Nữ tử vừa lạnh lùng lại vừa trong veo như gió mát ấy, đôi lúc lại có chút ấm áp khiến cho hắn cảm thấy nàng tựa như đóa hàn mai nở rộ trong băng tuyết, thực sự nàng sẽ làm ra chuyện như vậy sao?
Tống Mặc nghĩ đến đó lại cảm thấy lòng như đao cắt. Vừa chờ đợi vừa thất vọng vừa hoài nghi vừa áy náy, tất cả những cảm xúc ấy nảy lên trong lòng khiến lòng hắn rối loạn, không biết nên làm sao cho phải.
Hắn ở điền trang Đại Hưng lại chạy hơn nửa canh giờ, lòng mới dần dần bình tĩnh trở lại, dặn dò Trần Hạch: “Chúng ta đến Chân Định!”
Từ nhỏ, đại cữu cữu đã dạy hắn. Nếu ngươi nghi ngờ chuyện gì, so với ngồi một chỗ phán đoán, cân nhắc, suy diễn chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng bằng nhanh chóng chứng thực nó hoặc phủ định nó.
Trần Hạch liếc nhìn Hạ Liễn một cái, cao giọng đáp “Vâng!”, trong lòng lại đang bẩm bẩm, tên kia lại đoán đúng rồi, thế tử gia đến Đại Hưng là để lấy cớ đến Chân Định.
Nhưng Hạ Liễn lại chẳng hề đắc ý, nhìn Trần Hạch cười cười, tâm tình có chút nặng nề, cân nhắc xem có nên nhắc nhở thế tử gia đừng nhúng tay vào chuyện này. Đáng tiếc, đến tận Chân Định hắn vẫn không tìm được cơ hội nhắc đến chuyện này với Tống Mặc mặt lạnh kia, Tống Mặc đã đứng ở bên sông nhỏ sau điền trang Đậu gia.
Núi mùa hè, cây cối um tùm, nước sông róc rách, vui vẻ thoải mái.
Nơi này thật đẹp!
Tống Mặc đứng dưới ba gốc đào hoang đang trổ lá xanh um bên bờ sông, sự nôn nóng trong lòng dần bình ổn lại.
Hắn nhớ Đậu Chiêu từng nói, trèo lên cây đào có thể thấy vợ của Trang lão đầu ở Lang gia trang uống rượu say rồi đuổi đánh trượng phu, nhà nọ bán hàng rong mỗi lần trở về đều mua bánh nướng cho hai đứa con gái. Cách vách có một nàng nọ bị mẹ chồng ghét bỏ nhưng đến lúc bệnh tật sinh tử quan đầu, mẹ chồng nàng lại bôn ba khắp nơi để chữa bệnh cho nàng… Nhưng lần đó, ngoài khói bếp lượn lờ, hắn không thấy gì cả.
Tống Mặc buộc gọn vạt áo bên hông, trèo lên gốc đào.
Lang gia trang và Đậu gia trang đều như chậu cảnh nho nhỏ, nhất nhất hiện ra trước mặt hắn.
Lúc Đậu Chiêu ra sau núi, thấy Tống Mặc vẫn như lần trước, dựa lưng vào cây nhìn cảnh tượng xa xa nơi chân núi kia.
Không biết hôm nay người này lại xảy ra chuyện gì?
Hôm qua nàng nhận được thư của Trần Khúc Thủy, ông đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay nói rõ cho nàng.
Kiếp trước hai người không ưa nhau kiếp này lại làm bạn với nhau, ngoài một mục tiêu chung, nàng không thể nghĩ ra giữa hai người đó sao lại có thể trở thành bạn bè.
Đậu Chiêu có thể chắc chắn, . Vương Ánh Tuyết cùng Ngụy Đình Trân đã cấu kết với nhau làm việc xấu, nàng còn có thể khẳng định, có Vương Ánh Tuyết tham gia, chuyện từ hôn của nàng sẽ càng thuận lợi.
Cho nên tâm tình của nàng rất tốt.
Đối với việc Tống Mặc đột nhiên đề nghị gặp mặt, nàng cũng không để ý.
Nàng kéo váy, đạp qua những mỏm đá giữa sông, lấy tay chắn đi ánh mặt trời chiếu lên mặt, ngửa đầu hỏi Tống Mặc “Thế tử thấy cái gì?”
Lúc trước gọi hắn là Mai công tử, sau gọi hắn là thế tử gia, giờ gọi hắn là thế tử.
Cho đến giờ nàng cũng chưa từng thực sự sợ hắn sao?
Tựa như người trong kinh thành vì mình giết hộ vệ nhà mình sau đó đặt giữa sân cho ngũ mã phanh thây, lúc gặp mình ít nhiều cũng có chút lo sợ. Đậu Chiêu lại chưa từng chất vấn gì hắn. Tống Mặc không khỏi nhướng mày cười nói: “Trèo lên xem chẳng phải là biết sao!”
Trời nóng bức, ai mà rảnh chơi đùa với ngươi!
Đậu Chiêu thầm oán nhưng vẫn cười nói: “Hôm nay ta mặc đồ trắng, không muốn làm bẩn váy.”
Tống Mặc há hốc mồm. Đây cũng có thể coi là lý do cự tuyệt sao?
Hắn không khỏi cười ha hả.
Tiếng cười này kinh động đến đám hộ vệ tùy tùng, mọi người đều nhìn qua Tống Mặc và Đậu Chiêu một cái.
Trần Hạch không khỏi cảm khái.
Thế tử gia gặp Đậu tứ tiểu thư luôn vui vẻ như vậy đó.
Hạ Liễn lại thầm thở dài.
Tống Mặc nhảy xuống cây.
Đậu Chiêu hỏi hắn: “Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại.” Tống Mặc cười, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Đậu Chiêu, cẩn thận nhìn nàng như muốn thấy rõ trông nàng thế nào vậy, vẻ mặt lại dần trở nên nghiêm túc. “Ta đến là có chuyện muốn nói cho nàng.” Hắn trầm ngâm nhìn mồ hôi lấm tấm trên tán nàng, nghĩ đến rừng cây sẽ mát mẻ hơn bên này, hắn vừa đi về phía rừng cây vừa nói ngắn gọn và súc tích về chuyện Kỷ Vịnh dẫn Ngụy Đình Du qua đêm ở ngõ Thiên Tự cho Đậu Chiêu nghe, về phần hắn kéo Ngụy Đình Du kết phường làm ăn buôn bán lại không nhắc đến một chữ, chỉ nói là tình cờ nghe Cố Ngọc nhắc đến nên biết, biết là vị hôn phu của Đậu Chiêu, cảm thấy không ổn nên mới qua đó.
Đậu Chiêu hoảng sợ.
Tại sao có thể như vậy?
Mình mất hơn nửa năm cẩn thận bài bố, chỉ thiếu một bước… Hắn đột nhiên nhảy ra làm gì?
Chẳng lẽ như lần trước, mình để lộ ra chút manh mối để rồi bị hắn nhìn thấu.
Đậu Chiêu thực sự không biết nên khóc hay cười.
Tuy nàng muốn từ hôn nhưng không có nghĩa là muốn làm Ngụy Đình Du bị tổn thương. Tổn thương người khác để giành lấy hạnh phúc cho mình, mãi mãi không thể được an tâm.
Đậu Chiêu cố nén lắm mới không nhíu mày, nhưng thần sắc nàng dần trở nên nghiêm túc: “Việc này là thật ư?”
Tống Mặc gật đầu rất kiên định, nói: “Mới ba ngày trước đây thôi, Kỷ Kiến Minh cũng không phủ nhận.”
Khó trách nàng không biết.
Lúc đó Trần Khúc Thủy đã khởi hành về Chân Định rồi.
Đây đúng là cách thức làm việc của Trần Khúc Thủy.
Đậu Chiêu cười khổ, chân thành nhìn Tống Mặc, nói: “Đa tạ ngươi tới nói cho ta biết.”
Tống Mặc chỉ ba ngày đã tới Chân Định, hơn nữa tự mình đến nói cho nàng, có thể thấy, hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Như thế rất tốt.
Hắn chen một chân vào, cho dù Ngụy Đình Trân nhất thời không nhìn ra được dụng ý của hắn, Trương Nguyên Minh là kẻ đại trí giả ngu chắc chắn sẽ đoán ra được mấy phần.
Mình muốn từ hôn và Ngụy gia muốn từ hôn dù sao cũng là hai chuyện khác nhau ―― cái trước là nàng không hài lòng với Ngụy Đình Du, cái sau là Ngụy Đình Du không hài lòng với nàng.
Ngụy Đình Trân mà biết, chắc chắn sẽ cảm thấy rất nhục nhã. Mình cũng không muốn từ hôn trong cảnh mọi người nhòm ngó.
Kỷ Vịnh này, đúng là… Được việc không đủ, bại sự có thừa! Sức phá hoại không phải là lớn bình thường thôi đâu… Chuyện này chỉ sợ phải bàn bạc kỹ hơn.
Đậu Chiêu không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài.
Mà nhìn nàng từ kinh ngạc đến chua xót rồi bất đắc dĩ, Tống Mặc lại như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Đậu Chiêu quả nhiên không biết.
Nàng vẫn như trong trí nhớ của hắn, quang minh phóng khoáng, chân thành tốt đẹp.
Tống Mặc không nhịn được nói một tiếng “Đa tạ”, rồi lại tiếp “Xin lỗi!”
HẮn muốn đa tạ Đậu Chiêu trải qua bao nhiêu lo lắng đen tối ấy nhưng vẫn không khiến hắn thất vọng; hắn nên xin lỗi vì những hoài nghi và phán đoán lúc trước của mình với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu kinh ngạc.
Tống Mặc mỉm cười không nhắc tới nữa mà hỏi nàng: “Nàng có biết vì sao Kỷ Vịnh lại làm vậy với Tế Ninh hầu không?”
“Tính tình Kỷ biểu ca rất tùy tiện.” Đậu Chiêu đành phải hàm hồ cho qua, “Có thể là không vừa mắt với Tế Ninh hầu?”
Tống Mặc nghe mà lòng chấn động.
Trong mắt hắn, tính cách Kỷ Vịnh để mà nói là tùy tiện, chẳng bằng nói là kiêu căng.
Hơn nữa Kỷ Vịnh cùng Đậu Chiêu quan hệ thân thiết, không thể nào chỉ vì ngứa mắt Ngụy Đình Du mà mưu tính khiến Ngụy Đình Du và Đậu Chiêu từ hôn được.
Trừ phi còn nguyên nhân khác.
Dựa vào trí tuệ của Đậu Chiêu, nếu nàng đã nói lời này, rõ ràng là đang giấu diếm điều gì đó. Hắn không khỏi hỏi: “Nàng có muốn từ hôn với Tế Ninh hầu?”
Đậu Chiêu hoảng hốt.
Biểu hiện của mình rõ ràng đến thế sao.
Kỷ Vịnh đã biết, hiện tại Tống Mặc cũng biết.
Nàng không khỏi nhìn về phía Tống Mặc.
Dưới tán cây xanh um tươi tốt, Tống Mặc mặc áo bào vải mịn màu bạc, mắt rũ xuống khiến người ta cảm nhận được sự ẩn nhẫn khó mà nói rõ được.
Đậu Chiêu chỉ cảm thấy thật đau đầu.
Một tên Kỷ Vịnh đã khiến cho Ngụy Đình Du suýt chút nữa thân bại danh liệt, nếu lại thêm một Tống Mặc… Ngụy Đình Du chẳng phải bị ăn sạch đến xương cốt cũng chẳng còn sao.
hơn nữa một cái Tống Mặc… Ngụy đình du còn không bị ăn ngay cả xương cốt bột phấn cũng không thừa a!
Nàng liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần.” Sợ Tống Mặc cũng nhảy vào một chân.
Tống Mặc thản nhiên “A” một tiếng, ngước mắt lên nhìn. Lại là một Anh Quốc công thế tử lạnh lùng, tự phụ.
Đậu Chiêu không khỏi cười nói: “Nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, một đường tới đây hẳn cũng rất vất vả, cũng không còn sớm nữa, bảo Trần Hạch dọn đồ ăn cho ngươi đi. Rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi một hồi, hai hôm nay cũng khá mát mẻ.” Ngữ khí rất ôn hòa.
Tống Mặc đột nhiên có chút không muốn đi.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Sang năm ta được trừ phục rồi, Nghiêm tiên sinh đề nghị ta lấy trưởng nữ nhà Diên An hầu hoặc Nghi Cảnh công chúa cho Hoàng hậu sinh…”
Lòng Đậu Chiêu xót xa.
Nếu Tưởng thị còn sống hoặc Mai phu nhân còn sống, hắn cần gì phải nói chuyện này với mình.
Nàng cẩn thận suy nghĩ đến hôn sự của Tống Mặc, nhưng vẫn có chút bất ngờ, Uông Thanh Nguyên lại nằm trong số những người Tống Mặc chọn làm thê tử: “Uông tiểu thư Diên An hầu tướng mạo xuất chúng, nhân phẩm đoan chính, lại có bào huynh như Uông Thanh Hoài, nếu phu nhân còn sống, đương nhiên chính là lương duyên rồi. Chỉ là nàng tính tình dịu dàng, nếu sau này lệnh tôn tái giá với một người xuất thân hiển hách, khôn ngoan tháo vát thì có lẽ sẽ không thể trở thành cánh tay đắc lực cho ngươi, làm chuyện gì cũng bất tiện.” Đậu Chiêu nghiêm mặt nói, “Công chúa rất tốt, mặc kệ sau này lệnh tôn tái giá với ai, quyết cũng không thể chèn ép được công chúa, hơn nữa càng giúp ngươi ổn định vị trí thế tử hơn, về sau sẽ thuận lợi kế thừa tước vị. Nhưng Cảnh Nghi công chúa không ổn, quan hệ với Hoàng thượng quá thân thiết, thái tử lại chưa có con, sẽ dễ bị cuốn vào chuyện đấu đá trong cung. Tốt nhất tìm một vị công chúa do tần phi nào đó vừa có thế lực vừa có tiền tài sinh ra là hơn. Cảnh Thái công chúa do Thục phi sinh ra cũng trạc tuổi ngươi, hơn nữa ôn nhu đôn hậu, ngươi không ngại thì bàn bạc với Nghiêm tiên sinh đi, chọn giữa hai vị công chúa này.
Nếu kiếp này Tống Mặc bảo vệ ngôi vị thế tử, không bị đuổi ra khỏi gia môn thì nàng cũng không mong hắn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Thái tử và Liêu vương.
Dù sao mặc kệ là ai kế thừa đại thống cũng sẽ vẫn khách khí với phủ Anh Quốc công, theo ai cũng được, Anh Quốc công phủ chắc gì đã cần.