Tuy là tái sinh nhưng Đậu Chiêu cũng chỉ
có thể tác động đến một số người, một số việc xung quanh mình, chuyện
phải đến vẫn sẽ đến.
Trung tuần tháng tư, Đậu Văn Xương vẫn đi theo Đậu Thế Xu đọc sách ở kinh thành mang theo một phong thư của Đậu
Thế Xu về quê nhà.
Trong thư Đậu Thế Xu không chỉ nhắc đến
chuyện mình sắp thăng chức thành Lại bộ thị lang mà còn nhắc tới chuyện
Vương Hành Nghi đã quay lại, cũng khéo léo hỏi chuyện hôn sự của Đậu Thế Anh, nói mình và Vương Hành Nghi học cùng khoa, Tằng Di Phân bị bắt
nghỉ hưu, Vương Hành Nghi đi lưu đày, mấy năm qua ở kinh thành cũng
không tốt lắm. Hôn sự của Đậu Thế Anh nếu còn chưa được định đoạt thì
nên mau chóng định ra. Nay Hoàng thượng tuổi đã cao, trí nhớ càng ngày
càng kém, trước đó vài ngày triệu tập nội các, đột nhiên dặn tiểu thái
giám tuyên thái giám Trần Đông đã mất từ 5,6 năm trước đến hầu hạ ghi
chép. Giờ Trần Quý Chu là đại học sĩ trẻ nhất trong nội các, nếu sang
năm hắn chủ trì thi hội thì vẫn xin Đậu Đạc và Đậu Thế Kỳ bàn bạc sớm,
có nên để con cháu có đủ tư cách của Đậu gia đi thi hội một lần hay
không.
Đậu Đạc nhận được thư này, sắc mặt đại
biến, lập tức viết thư cho Đậu Thế Kỳ, bắt Đậu Văn Xương đi suốt đêm đến Phúc Châu, hắn thì lại dẫn Đậu Thế Anh đến Đông Đậu.
Tuy rằng Đậu Chiêu không rõ nội dung của thư nhưng lòng vẫn canh cánh chuyện Vương Hành Nghi, thấy tổ phụ và phụ thân như vậy thì lập tức khiến nàng cảnh giác. Nàng sai nha hoàn bên
cạnh đi ngủ hết, chỉ giữ lại Thỏa Nương:
- Ngươi nói với ma ma trông cửa phụ một tiếng, nếu tổ phụ và phụ thân về thì bảo bà ta báo lại ngay.
Thỏa Nương đến cổng phụ truyền lời của Đậu Chiêu sau đó về phòng, ngồi trước giường Đậu Chiêu thêu thùa.
Giờ hợi, bên cổng phụ có tin truyền đến.
Thỏa Nương gọi Đậu Chiêu dậy.
Đậu Chiêu mặc quần áo, chạy đến Hạc Thọ Đường.
Tổ phụ sai hai gia đinh lanh lợi canh ngoài cửa.
Thấy Đậu Chiêu, hai người kinh ngạc kêu:
- Tứ tiểu thư!
Phụ thân nghe thấy động thì kinh ngạc đi ra:
- Thọ Cô, muộn thế này rồi sao con còn không ngủ.
Ánh mắt lại nhìn Thỏa Nương rất nghiêm khắc.
Thỏa Nương run run, lắp bắp hồi lâu vẫn không biết nên nói thế nào.
Đậu Chiêu cười nhào vào lòng phụ thân:
- Mọi người đi qua bên đó chơi, sao không dẫn con đi cùng?
Phụ thân dở khóc dở cười bế Đậu Chiêu vào phòng.
Tổ phụ đang ngồi trên giường có đặt lò sưởi ở bên, vẻ mặt nặng nề, thấy bọn họ đi vào thì càng nhíu mày nói:
- Nếu con sớm thành thân, Thọ Cô cũng đã có người quản rồi. Con xem, giờ nhà cửa thành ra thế nào? Khuya rồi mà Thọ Cô còn làm loạn trong sân. Con hành động theo cảm tính như
vậy, ngoài việc khiến bản thân con được an lòng thì có được gì? Một mặt
nói mình trưởng thành, hiểu rõ trách nhiệm của mình, một mặt lại toàn
làm những việc vô trách nhiệm.
Phụ thân vâng vâng dạ dạ, nói không nên lời.
Đậu Chiêu nghe cách nói của tổ phụ và thái độ của phụ thân mà thấy được sự biến chuyển.
Tâm tình nàng vui vẻ chưa từng có, quyết định làm tổ phụ bực mình:
- Tổ phụ, con có người quản. Thôi di thái thái là tổ mẫu của con.
Sắc mặt tổ phụ xanh mét, ánh mắt như đao
sắc quét qua Đậu Chiêu, nhưng Đậu Chiêu lại chớp đôi mắt tròn, cười tủm
tỉm cắn cắn ngón tay, vẻ mặt như không rành thế sự.
Ông giận đến run người, khiển trách phụ thân:
- Chuyện này không theo con
được, ngày mai tam tẩu con sẽ tự mình qua Chư gia thương lượng hôn sự,
về sau con ngoan ngoãn đọc sách, chuyện trong nhà cứ để cho Chư thị để
ý.
Sau đó nói:
- Những ai hầu hạ bên cạnh Thọ Cô? Tất cả lôi ra đánh cho ta.
Phụ thân nói:
- Là Du ma ma chăm sóc Thọ Cô. Đây là lời con đã đồng ý với cữu huynh.
Ngữ khí có chút quật cường.
Tổ phụ nghẹn lời, tức giận đến đá rèm mà đi.
Đậu Chiêu rất muốn nhắc nhở ông: Đây chính là thư phòng của ông! Phải đi cũng là đuổi chúng ta đi, sao người lại giận dữ bỏ đi?
Gió đêm tháng tư vẫn còn chút hơi lạnh, ánh trăng sáng tỏ rải trên đình đài lầu các, yên tĩnh như tranh.
Bước chân của phụ thân càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại bên hồ sen.
- Thọ Cô, con biết không? Ngũ bá phụ con gửi thư về.
Hắn lẩm bẩm:
- Ngũ bá phụ con gửi thư về nhà, Vương Hành Nghi, chính là phụ thân của Vương di nương con đã quay lại…
Tim Đậu Chiêu đập loạn, lúc này mới biết nội dung thư của Đậu Thế Xu.
Không hổ là đại học sĩ nội các trong nay mai, tâm địa đúng là quá lãnh khốc.
Nàng như hít phải khí lạnh.
Trước giờ, nàng luôn nghĩ Ngũ bá phụ và
Vương Hành Nghi là đồng môn, lợi ích lại thống nhất, quan hệ vô cùng
chặt chẽ, vững chắc, ngọn núi lớn của Vương Ánh Tuyết ở Đậu gia chính là Đậu Thế Xu mà lại quên mất Đậu Thế Xu dù sao cũng là người của Đậu gia, đã quên mất rằng cục diện chính trị luôn là sóng gió, quỷ quyệt.
Khắp bên hồ sen là những cây hoa kim ngân trắng nõn như ngọc, dưới ánh trăng như đang tỏa sáng, hương hoa thơm ngát lan tỏa.
Phụ thân và nàng ngồi sóng vai trên ghế đá bên hồ sen.
- Thọ Cô, con nói thế này là sao?
Hắn ngây ngốc nhìn hồ sen đang trổ lá, nói:
- Ta cố gắng đọc sách, thi đỗ
công danh chẳng phải vì để làm rạng rỡ tổ tông, làm cho Đậu gia càng
thêm hưng thịnh, hiển hách, để cho người họ Đậu sống tốt hơn sao? Nhưng
giờ, mẫu thân con tự tử, ta và cữu cữu con trở mặt, muốn chịu tang cho
mẫu thân con ba năm cũng không được, có thể còn kéo tiểu thư Chư gia
vào, thậm chí là khiến muội muội con sẽ không còn mẫu thân… Ta không chỉ không khiến người bên cạnh mình được sống an nhàn, thoải mái, ngược
lại, vì ta mà mọi chuyện càng trở nên rắc rối, mọi thứ ta làm là vì cái
gì đây? Ta đã rất có lỗi với mẫu thân của con, ta không thể lại có lỗi
với Ngũ tiểu thư họ Chư, có lỗi với Vương Ánh Tuyết…
Ánh mắt u buồn của phụ thân tựa như ánh trăng kia, như rất gần lại như rất xa.
Khiến lòng Đậu Chiêu chua xót.
Phụ thân cô đơn như vậy, tâm tư của hắn
chỉ có thể nói cho nữ nhi còn chưa hiểu chuyện nghe vào những lúc đêm
khuya thanh vắng thế này.
Nàng đột nhiên hơi hiểu ra, vì sao cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng chưa từng hận phụ thân.
※※※※※
Phụ thân vừa vào chính phòng đã viết thư, trời còn chưa sáng đã gọi Cao Thăng vào: “… Trước khi tam phu nhân ra
cửa thì phải đưa được đến Chư gia ở thành đông”.
Cao Thăng rất bất ngờ nhưng vẫn làm theo lời dặn của phụ thân.
Giữa trưa, tam bá mẫu trở về, sắc mặt như gặp đại họa.
- Tiểu thúc, bên Chư gia nói
phải thành thân trước tiết Đoan Ngọ, quá nhanh. Người khác nghe xong còn tưởng rằng Ngũ tiểu thư nhà bọn họ đi xung hỉ nữa.
Tổ phụ bất ngờ.
Chỉ có người không coi con dâu ra gì thì mới làm ra mấy chuyện như xung hỉ.
Lời này của Chư gia rất khó nghe.
Tam bá mẫu cũng có đồng cảm, lại thở dài nói:
- Cũng không trách bọn họ tức
giận được, chờ ba năm là chúng ta nói, giờ thành thân sớm cũng là chúng
ta nói. Chư gia cũng là nhà phú quý, không phải vội vàng chuẩn bị đồ
cưới nhưng thông báo cho thân bằng quyến thuộc chỉ sợ cũng không kịp.
- Ta cũng biết. Chỉ là sự cấp thì phải tòng quyền, chỉ có thể như vậy.
Tổ phụ nói:
- Ta nhớ rõ Chư cử nhân có một vị tỷ tỷ gả đến nhà họ Trần ở huyện Tân Nhạc gần đây, hay là nhờ cô nãi nãi nói đỡ?
- Con ăn trưa xong thì sẽ đến Tân Nhạc ngay.
Tam bá mẫu cũng không từ chối, lập tức đáp.
Tổ phụ nói mấy câu cảm tạ rồi giữ tam bá mẫu ở lại dùng cơm trưa.
- Đông Đậu, Tây Đậu vốn là một nhà, chuyện của thất thúc cũng là chuyện của nhà con.
Tam bá mẫu lại khách khí một hồi: “Chỉ sợ tối nay phải ở lại Tân Nhạc, chuyện trong nhà con còn phải thu xếp,
tiểu thúc đừng khách khí, làm tốt chuyện này mới là quan trọng”.
Tổ phụ cũng không giữ lại nữa, để Thu Phân tiễn tam bá mẫu ra ngoài.
Sau đó, bất kể là Tam bá mẫu nhờ ai đến nói chuyện thì Chư gia vẫn kiên quyết không chịu.
Tam bá mẫu vội đến độ miệng như nổi bọt nước, vô cùng hối hận:
- Sớm biết như thế nên kết thân
với tiểu đường muội của đại tẩu. Giờ có muốn đổi người cũng phải đợi
giấy từ hôn của Chư gia, chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.
Tổ phụ giận chó đánh mèo phụ thân, trời
nóng bức nhưng bắt phụ thân quỳ gối trước sân không cây cối che nắng
suốt một một chiều khiến cho đầu gối phụ thân tím bầm, ngay cả đi đường
cũng gian nan, phải mời đại phu đến khám bệnh.
Sau đó, đại ca của Vương Ánh Tuyết là Vương Tri Bính đột nhiên đăng môn bái phỏng.
Vương Tri Bính năm nay chưa đến 30 nhưng có lẽ vì cuộc sống gian nan khiến hắn trông già như đã 40 tuổi.
Hắn đứng thẳng tắp giữa đại sảnh, có sự kiên nghị như cây tùng vươn cao giữa trời xanh.
- Tiểu muội nhà ta bị người làm
ca ca như ta liên lụy nên mới phải xuất đầu lộ diện làm chút việc buôn
bán. Vốn là không biết, giờ đã biết nên ta tới đón tiểu muội về.
Giọng nói của hắn sang sảng:
- Vốn cũng không muốn nhận sính
lễ nhà các ngươi, giờ ngươi viết một tờ giấy thả thiếp, hai nhà chúng ta sau này không còn quan hệ, ai đi đường nấy.
Tổ phụ im lặng ngửa ngày, cuối cùng cho người mời Vương Ánh Tuyết đến.
Vương Ánh Tuyết thấy ca ca, vừa mừng vừa sợ.
- Đại ca, sao người lại quay về!
Nàng kìm lòng không đậu, nắm chặt tay Vương Tri Bính, lập tức lại biến sắc, nhìn Vương Trí Bính một lượt:
- Có phải là phụ thân… xảy ra chuyện gì?
Còn chưa nói hết nước mắt đã tuân rơi.
- Không phải, không phải!
Vương Tri Bính cũng rơm rớm nước mắt, vôi nói:
- Phụ thân được bổ nhiệm làm
huyện lệnh huyện Tân Thái, viết thư về nhà thì mới biết muội… muội vào
Đậu phủ. Phụ thân biết chuyện rất hối hận, tự tát mình ba cái, nói là
mọi người đã làm liên lụy đến muội, bảo ta mau chóng quay về đón muội về nhà.
- Huynh nói cái gì?
Vương Ánh Tuyết ngơ ngác nhìn Vương Tri Bính:
- Phụ thân, phụ thân… lão nhân gia đã quay về?
- Ừ.
Vương Tri Bính gật đầu lia lịa:
- Phụ thân đã quay về rồi, qua
mấy ngày nữa sẽ đón mẫu thân và muội đi nhậm chức, đoàn tụ, muội sẽ
không còn phải phiền não chuyện ăn uống gì nữa… Về sau, việc này đều để
đại ca lo!
Vươn Tri Bính quay đầu đi, Vương Ánh Tuyết khóc ướt cả ống tay áo hắn, lúc này tâm tình hắn mới dần bình tĩnh lại.
- Muội đừng khóc, có cái gì cần nói về nhà hãy nói.
Vương Tri Bính nói xong thì nhìn qua tổ phụ nói:
- Nếu Đậu lão gia đã không còn gì dặn dò, chúng ta xin cáo từ.
Ngay cả xiêm y, đồ đạc của Vương Ánh Tuyết cũng không cần.
Tổ phụ đương nhiên không thể để Vương Ánh Tuyết cứ thế mà đi, cười nói:
- Lệnh tôn và Nguyên Cát nhà
chúng ta vốn là đồng môn, không phải người ngoài. Nếu đã đến đây, không
bằng ngồi xuống uống chén trà, để muội muội ngươi vào nhà, các nha hoàn, ma ma hầu hạ nàng cũng thu dọn lại đồ, đến lúc đó các ngươi mang cả
người theo cũng được. Lệnh tôn vừa mới quay lại, có rất nhiều chuyện
phải làm, dù sao cũng nên để mọi chuyện đều được thuận lợi. Vương thị có thẻ vào nhà chúng ta, dù là âm kém dương sai thì cũng không thể để nàng tay không mà đi được. Người khác nói ra cũng chẳng dễ nghe!
- Không cần!
Vương Trí Bính vừa đáp thì bên tai lại vang lên giọng nói cao vút, sắc nhọn của muội muội:
- Huynh nói cái gì? Để ta theo huynh về, vậy Minh thư nhi phải làm sao bây giờ? Con bé vừa tròn một tuổi mà thôi!