Cửu Trọng Tử

Chương 343



Chương 343: Hoài Nghi


Đậu Minh mơ mơ hồ hồ, không biết mình làm cách nào mà trở về phủ Tề Ninh Hầu.


Vừa vào thượng phòng, đã thấy Ngụy Đình Du mặt lạnh như băng đứng ở giữa thính đường.


"Nàng đi đâu?" Giọng hắn so với sắc mặt còn lạnh hơn, "Chưa nói một tiếng đã biến mất,  hại ta tìm khắp nơi, nếu không phải gặp Kim ma ma, ta còn không biết nàng đã trở lại......"


Đậu Minh một lời cũng không muốn đáp, đi lướt qua người Ngụy Đình Du, tiến vào nội thất.


Ngụy Đình Du giận tím mặt, đuổi theo: "Ta đang cùng nàng nói chuyện! Nàng có ý gì? Sao nàng có thể nói mẫu thân bị bệnh?"


Đậu Minh vươn tay, chặn lời hắn lại, nhàn nhạt nói: "Lúc chúng ta đi phủ Cảnh Quốc Công, không phải bà bà bảo cơ thể không thoải mái sao? Chẳng lẽ ta nói dối?"


Ngụy Đình Du cứng họng.


Vì mặt mũi của tỷ tỷ, hắn muốn mua gì đó quý trọng để chúc thọ Cảnh Quốc Công phu nhân, nhưng trùng vào dịp cuối năm, nhiều người cũng tặng lễ, một số cửa hàng đồ cổ nổi tiếng tăng giá hơn ba phần, mà đồ kém một chút thì hắn không ưng mắt. Ngẫu nhiên, ngày đó Đậu Minh mở khố phòng, đem vài món đồ sứ trong của hồi môn ra bày trí, hắn thấy cặp bình mai gốm Nhữ Diêu không tồi, liền đề xuất tặng cặp bình mai này cho Cảnh Quốc Công phu nhân làm thọ lễ, cũng nói: "Cứ tính là ta mua, nàng quy ra bạc, đợi lát nữa ta bảo quản sự đưa đến."


Lúc ấy Đậu Minh liền tức giận, nói hắn mưu đồ chiếm của hồi môn của nàng.


Hắn nghĩ thầm 'Ta không phải không trả tiền, ngươi luyến tiếc thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải làm ầm lên như vậy?'


Sau đó hai người cãi nhau.


Vì muốn làm dịu hai người, mẫu thân giả vờ tích thực, nói mình không thoải mái, khi đó mới ép được nộ khí của Đậu Minh xuống.


Bây giờ nhắc tới chuyện này, Ngụy Đình Du lại thêm khó xử, nói "Không đúng" cũng không được, mà nói "Đúng" cũng không được.


Hắn hất mành cửa, đi thẳng ra ngoài.


Đậu Minh nằm trên giường, nước mắt rơi lã chã.


Mẫu thân sợ nhà chồng chiếm của hồi môn của nàng, cho nên muốn tìm nhà cao cửa rộng. Không nghĩ tới, nhà cao cửa rộng so với nhà nghèo hàn vi càng xấu xa hơn, nhà nghèo hàn vi thèm muốn của hồi môn của nàng, ít nhất cũng minh đao minh thương, đằng này, nhà cao cửa rộng thèm muốn của hồi môn của nàng, còn ra vẻ đường hoàng chính trực, lôi đạo lý ra nói......


Kiểu gì ngày mai Ngụy Đình Trân cũng sẽ đến chấp vấn chuyện thêm trang, nàng phải làm sao đây?


Còn cả tên Cao Thăng kia nữa, lại dám tránh mắng nàng trước mặt phụ thân, làm như nàng trở về âm mưu chiếm gia nghiệp Đậu gia không bằng. Nàng phải tìm cách khiến hắn ăn lỗ nặng mới được, phải cho hắn biết khi chủ nhân nói chuyện, không có việc của hắn.


Suy nghĩ là vậy, nhưng người lại như ở trên chảo nóng, lăn qua lộn lại vẫn thể ngủ.


Bất quá Ngụy Đình Trân đến nhanh hơn nàng tưởng tượng.


Trong phủ chưa sáng đèn, Ngụy Đình Trân đã mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó chạy về, còn chưa bước vào cửa, liền vội vàng hỏi Ngụy Đình Du: "Mẫu thân thật sự không có sao chứa? Các ngươi không được dấu ta!"


"Thật sự không có." Ngụy Đình Du nào dám đem chuyện mình và Đậu Minh cãi nhau nói cho tỷ tỷ. "Tỷ căn bản không cần hồi phủ." Cảnh Quốc Công phu nhân không thích Ngụy Đình Trân, ngoại trừ lý do ghét bỏ trưởng tử, còn có một lý do quan trọng khác, đó là không thích Ngụy Đình Trân coi mẫu thân nàng Điền thị như Bồ Tát mà cung phụng. Lúc trước Ngụy Đình Du không biết, nhưng ở Binh mã tư Ngũ thành một thời gian, qua lại phủ Cảnh Quốc Công nhiều hơn, dần dần cũng nhìn ra điểm này.


Hắn vừa dẫn Ngụy Đình Trân đi Tây Khóa viện nơi Điền thị ở, vừa hỏi: "Tỷ qua đây, tỷ phu có biết không? Khách đến phủ Cảnh Quốc Công đã tan chưa?"


"Khách còn chưa tan. Nhưng tỷ phu của đệ biết." Ngụy Đình Trân biết đệ đệ lo lắng, "Ta nhờ tỷ phu của đệ gọi ta đi giúp hắn thay y phục và mở khố phòng, tạo cơ hội qua đây —— tất cả mọi người đều khen kịch xướng hay, còn muốn nghe thêm hai đoạn."


Ngụy Đình Du không khỏi áy náy thở dài, mình là nhi tử, lại phải để mẫu thân giả bệnh vì chuyện của mình.


Hai người sóng vai vào phòng Điền thị.


Điền thị ngồi trên giường đất kê sát cửa sổ, các đại nha hoàn đang đọc kinh phật cho bà nghe.


Thấy nhi tử và nhi nữ cùng nhau đến, Điền thị chấn động, vội hỏi chuyện gì xảy ra.


"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Ngụy Đình Trân cười đáp, "Chỉ là nghe nói người bị bệnh, con đến thăm người."


Điền thị không khỏi liếc mắt nhìn Ngụy Đình Du một cái, rồi trả lời qua loa với Ngụy Đình Trân.


Ngụy Đình Trân thấy mẫu thân thực sự không sao mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi Ngụy Đình Du về chuyện thêm trang của Đậu Chiêu: "...... Đệ biết không?"


Vừa rồi ở tiệc rượu Ngụy Đình Du cũng có nghe được ít tin tức, thấy tỷ tỷ hỏi vậy liền gật gật đầu, Điền thị lại không biết gì, kinh ngạc gọi hai con, vội vàng hỏi chuyện.


Ngụy Đình Trân liền kể lại sự tình một lượt, lúc sau không khỏi nhíu mày, nói: "Cùng là nhi nữ, sao Đậu gia có thể đối đãi hai người Đậu Minh và Đậu Chiêu khác biệt lớn như vậy?" Nàng hỏi Ngụy Đình Du, "Liệu có chuyện gì chúng ta không biết không?"


Từ sau khi xảy ra chuyện tỷ muội gả thay, nàng luôn cảm thấy phẩm hạnh của Đậu Minh có chút vấn đề.


Ngụy Đình Du tâm tình bực bội, nói: "Có thể có chuyện gì? Tỷ tỷ không nên nghĩ nhiều."


Hiện tại Đậu Minh đã là tức phụ của Ngụy gia, nàng không có bằng chứng nên không thể nói bậy, sắc mặt đệ đệ cũng không tốt. Hơn nữa mẫu thân còn đang ngồi cạnh, nếu thực sự có ẩn tình bên trong, chẳng phải sẽ khiến mẫu thân lo lắng?


Ngụy Đình Trân nhịn rồi lại nhịn, nuốt lời sắp nói ra xuống bụng, chỉ dặn dò Ngụy Đình Du: "Nếu đệ không bận việc gì thì thường xuyên đến nhà nhạc phụ chơi đi, có thể thấy được, nhạc phụ của đệ là người rất yêu thương khuê nữ, ngón tay người ta rơi mất một chiếc, cũng mạnh hơn chúng ta."


Ngụy Đình Du không thích nghe lời này, đáp lấy lệ.


Ngụy Đình Trân chỉ có thể âm thầm thở dài, ngồi chơi với mẫu thân một chút, rồi đi chỗ Đậu Minh.


Chu ma ma sớm được Đậu Minh phân phó, chỉ nói Đậu Minh không thoải mái, đã nghỉ ngơi.


Ngụy Đình Trân không dám ở nhà mẹ đẻ lâu, cười lạnh rồi đi.


Ngụy Đình Du đứng dưới mái hiên hành lang, sau đó xoay người đi thư phòng ở ngoại viện.


Chu ma ma không thể không lo lắng, nhẹ giọng hỏi Đậu Minh: "Có cần đưa chút đồ ăn cho Hầu gia?"


"Không cần quan tâm hắn." Đậu Minh còn đang phiền lòng chuyện thêm trang, nàng cùng Chu ma ma thương lượng: "Ngươi nói xem, ngày mai ta có nên trở về ngõ Liễu Diệp một chuyến? Có ngoại tổ mẫu giúp ta chống lưng, cũng không đến mức sợ con tin hỏi."


Chu ma ma đáp: "Sáng sớm mai nô tỳ lập tức đưa bái thiếp đến ngõ Liễu Diệp."


Đậu Minh gật đầu.


Lại không biết chính việc này đã khiến Điền thị nghi ngờ.


Bà âm thầm phái tâm phúc đi Chân Định, chờ người kia từ Chân Định trở về, đã cuối tháng mười một, mọi nhà bắt đầu chuẩn bị ăn tết.


Mama kia thì thầm kể lại với Điền thị.


Mặt Điền thị trắng bệch, ấn ngực khóc lóc hô to "Gia môn bất hạnh, cưới phải nữ nhân thất đức như vậy vào cửa". Sau đó lập tức ngất đi.


Ngụy Đình Trân bỏ hết mọi việc ở phủ Cảnh Quốc mà chạy về, Điền thị vừa mới tỉnh lại, Ngụy Đình Du và Đậu Minh vẫn đang đứng bên mép giường.


Điền thị nhìn lướt qua Đậu Minh, lập tức xoay mặt đi, giọng lạnh như băng nói: "Đậu Minh ngươi đi ra ngoài, ta có điều muốn nói với tỷ đệ bọn họ."


Đậu Minh hơi giận, thấy thái độ của Điền thị kiên quyết, trong phòng lại có một đống nha hoàn bà tử đang hầu hạ, sợ Điền thị nói lời gì đó ghét bỏ nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi. Nàng khúc đầu gối hành lễ, mang theo nha hoàn bà tử lui xuống.


Điền thị ngồi dậy một chút, kéo tay Ngụy Đình Trân, nói: "Con có biết không. Hóa ra trước đó Vương thị đã manh thai Đậu Minh! Cũng chính vì nguyên do này, Vương thị mới được bước chân vào cửa Đậu gia, còn bức tử Triệu thị mẹ đẻ của Đậu Chiêu! Vậy nên trước khi Vương thị được phù chính, một nửa sản nghiệp của Tây Đậu chia cho Đậu Chiêu. Hiện tại, số thêm gia mà mọi người bàn luận ầm ĩ, thực tế chính là phần sản nghiệp lúc trước đó"


Một nửa sản nghiệp của Tây Đậu!


Nói cách khác, lời đồn bên ngoài là thật —— Đậu Chiêu có 20, 30 vạn lượng bạc của hồi môn.


Tim Ngụy Đình Trân đập loạn.


Nàng thấp giọng nói: "Nếu lúc trước Bội Cẩn cưới Đậu Chiêu, không phải những sản nghiệp đó sẽ là của Ngụy gia chúng ta sao?!" (Cmn!!! "của Ngụy gia", cái gì của các người, tui đọc đến đoạn này tui tức lắm)


Điền thị gật gật đầu, rơi lệ đầy mặt "Đáng thương Cốc Thu, ta coi nàng như muội muội, vậy mà lại cưới con gái kẻ thù của nàng vào cửa, còn chăm sóc nó như con gái của mình. Cốc Thu dưới suối vàng mà biết, chỉ sợ sẽ hận chết ta. Ta muốn cả đời trong sạch, đối mình đãi người tốt đẹp. Ai ngờ, lại gặp phải chuyện như vậy, về sau không thể giữ nổi khí tiết tuổi già!"


Ngụy Đình Trân lại thấy đau lòng vô cùng.


Nàng nhìn đệ đệ.


Liền thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của hắn.


Đệ đệ hẳn là cũng tiếc chỗ bạc kia đi?


Đều do mình, coi thường Đậu gia, nếu cẩn thận tìm hiểu, chưa chắc đã không tra ra, sau đó nhanh tay định xuống hôn sự, vậy thì hiện tại Đậu Chiêu đã là đệ tức phụ của mình......


Nhưng ý niệm chợt lóe qua, Ngụy Đình Trân đã vì mình giải vây.


Vương thị kia là người tâm địa rắn rết, cho dù thế nào, nàng ta cũng sẽ tìm đủ cách gả Đậu Minh qua đây, việc này nếu nói sai, sai lớn nhất chính là Vương thị. Còn có Đậu Minh, nếu nàng ta không đồng ý, ai còn có thể ép được nàng ta lên kiệu hoa?


Suy nghĩ trong đầu, khiến Ngụy Đình Trân không thể không oán hận Đậu Minh, nàng an ủi mẫu thân: "Vương gia đường đường là nhà quan lại, ai ngờ có thể dạy ra loại nữ nhân như vậy? Muốn trách, phải trách Vương thị không biết xấu hổ, vội vàng muốn làm thiếp của người ta"


"Không được!" Điền thị dường như không nghe thấy Ngụy Đình Trân nói gì, lập tức xốc chăn muốn xuống giường, "Ta phải mời pháp sư đến làm đạo tràng cho Cốc Thu, xin nàng tha thứ cho kẻ bị lừa như ta......"


Hết thảy đều quên chuyện lưỡng lự cưới Đậu Chiêu như thế nào.


"Người đừng như vậy." Ngụy Đình Trân ngăn mẫu thân, "Trời giá rét, có chuyện gì, người giao cho chúng con là được." sau đó nàng lại nhìn Ngụy Đình Du, hắn vẫn ngơ ngác đứng đó, giống như bị ma nhập.


Nàng vội cao giọng gọi "Bội Cẩn".


"A!" Ngụy Đình Du phục hồi tinh thần, chân thấp chân cao, chật vật ra khỏi nội thất của Điền thị.


Đậu Minh ở bên ngoài, tâm nóng như lửa đốt, tiến lên hỏi: "Nương thế nào?"


Ngụy Đình Du dừng bước chân, không thể không nhìn Đậu Minh.


Vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là dáng người kia, nhưng vì cái gì, giờ phút này nhìn thấy lại không thể kinh tâm động phách như trước?


Vậy rốt cuộc nàng có thích mình không? Hay chỉ vì mình từng là hôn phu của Đậu Chiêu?


Ngụy Đình Du đẩy Đậu Minh, đi thẳng ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.