Cửu Trọng Tử

Chương 381: - 385



Chương 381: Tới cửa

Kiếp trước, sau một thời gian quản lí Cẩm Y vệ, Vương Húc bị Tống Mặc hất cẳng, không bao lâu thì từ quan rồi không còn tin tức nữa.

Có thể thấy Vương Húc cũng là một nhân vật mấu chốt.

Đậu chiêu không khỏi vỗ tay: 

- Rất tốt! Cứ như vậy, chúng ta có thể nắm đằng chuôi.

Tống Mặc lại ngẫm nghĩa hồi lâu rồi hỏi: 

- Không biết bên Hàn Lâm viện và nội các là ai?

Đậu Chiêu cười đáp: 

- Chàng đã quên chuyện cửa hàng Thịnh Đức rồi à?

Lúc trước, Trương Chi Kỳ mời Đậu Thế Anh nhập cổ phần, trong đó Đậu Thế Anh và Trương Chi Kỳ mỗi người góp một phần ba, còn ba người Quách Nhan, Triệu Bồi Kiệt, Trần Tống Minh góp phần còn lại.

Quách Nhan là con rể của tiền thủ phụ nội các - Tăng Di Phân, từng làm thị giảng ở Hàn Lâm viện. Trước khi Tăng Di Phân qua đời, hắn đã nhậm chức Án Sát sứ Thiểm Tây.

Trần Tống Minh là ti chính Hành Nhân ti, cận thần của thiên tử.

Triệu Bồi Kiệt là học sĩ Hàn Lâm viện kiêm thiếu chiêm sự của phủ Chiêu Sự, thần tử ở Đông Cung.

Kiếp trước, Liêu Vương đăng cơ, Quách Nhan thăng từ tuần phủ Thiểm Tây lên thượng thư bộ Binh, đại học sĩ điện Anh Vũ, được vào nội các, Trần Tống Minh thăng làm tế tửu Quốc Tử giám, còn Triệu Bồi Kiệt sau cung biến thì treo cổ tự tử ở nhà và không xuất hiện Đậu Thế Anh. Nhưng kiếp này, Đậu Thế Xu đã nhập các, vì vậy Đậu Thế Anh cũng lọt vào tầm mắt bọn họ. May mà Đậu Chiêu phát hiện sớm, buộc Đậu Thế Anh rút vốn khỏi cửa hàng bạc Thịnh Đức, khiến Đậu Thế Xu rời khỏi ván cờ, mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu, Đới Kiến vẫn bị Liêu vương lợi dụng.

Đương nhiên Tống Mặc không biết những điều này, nhưng có thể dựa vào câu vừa rồi nhìn thấu mọi chuyện.

Hắn nhăn mày.

Hiện tại, Quách Nhan mới chỉ là một tham nghị. Nếu mình có thể đề bạt Khương Nghi làm Chỉ huy sứ hoặc thiêm sự, đồng tri của Binh Mã ti Ngũ thành thì Liêu Vương cũng có thể nâng đỡ Quách Nhan làm bố chính ti, Ấn Sát ti vùng biên ải.

Tống Mặc lẩm bẩm: 

- Quách Nhan và Triệu Bồi Kiệt còn dễ nói, người trước không lên được chính tam phẩm thì sẽ không có khả năng ảnh hưởng đến cục diện chính trị, người sau lại là thần tử Đông Cung, mấy đồ đệ của Thôi tiện nghi và ta khá thân, tìm người theo dõi hắn không khó. Chỉ là chỗ Trần Tống Minh vẫn chưa chọn được người phù hợp...

Tống Mặc xuất thân quyền quý, bên phủ Đô đốc Ngũ quân còn dễ nói, nhưng bên Hàn Lâm viện khó mà động tay vào... Liệu Đậu gia có khả năng giúp đỡ Tống Mặc không?

Suýt chút nữa Đậu Chiêu buột miệng nói ra Đậu Khải Tuấn.

Đậu Khải Tuấn sẽ đề tên bảng vàng trong kì thi mùa xuân năm nay, sau đó thi đỗ thứ cát sĩ rồi làm quan chính tại Hành Nhân ti.

Hắn thông minh sáng dạ, hành xử đĩnh đạc, có mưu có lược, chính là lựa chọn không thế tốt hơn.

Vấn đề hiện tại là kỳ thi mùa xuân vẫn chưa có kết quả.

Đậu Chiêu cười khổ: 

- Hay chàng giao chuyện này cho ta đi? Phụ thân và Lục bá phụ đều làm quan ở Hàn Lâm viện, chắc chắn sẽ quen biết nhiều người.

Nghĩ đến tính cách nhạc phụ, Tống Mặc lập tức từ chối.

- Nhạc phụ học theo tư tưởng Lão Trang, nàng đừng phá hỏng yên tĩnh của người, cứ để ta nghĩ cách.

Hắn còn lo lắng một chuyện.

Nếu Đậu Chiêu không tìm được người thích hợp, liệu có nhờ Kỷ Vịnh không?

Hắn không rõ Kỷ Vịnh đối với Đậu Chiêu thế nào, nhưng Đậu Chiêu lại coi Kỷ Vịnh như người thân của nàng. Hơn nữa, Kỷ Vịnh có tiếng ngạo mạn kiêu căng, người khác nghe chuyện mưu nghịch đoạt cung có thể bị dọa đến kinh hồn bạt vía, còn Kỷ Vịnh nghe xong nhất định hưng phấn tột độ, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Hắn không phải loại người muốn tranh giành công lao, chỉ mong có thể toàn vẹn rút lui, tránh được trận phong ba này, vậy cần gì làm mọi chuyện rối lên?

- Nàng không cần quan tâm, cứ để ta nghĩ biện pháp. - Tống Mặc lại từ chối lần nữa

Đậu Chiêu gật đầu, nhưng trong lòng đang tính xem còn mấy ngày nữa mới yết bảng.

Đúng lúc này, vú hầu đắc lực của Quách thị tới báo tin cho Đậu Chiêu. Ngụy gia ép Đậu Minh giao hồi môn cho Đậu gia quản lí, bên Vương gia vô cùng tức giận, Cao thị đích thân tới nói lý với Đậu gia. Ngũ bá mẫu bị oan không thốt nên lời, chỉ đành thề trời thề đất hứa Đậu gia không bao giờ đồng ý nhận việc quản lí hồi môn của Đậu Minh. Hai nhà đã hẹn cùng nhau đến Ngụy gia ba mặt một lời giúp Đậu Minh. Theo ý Ngũ bá mẫu, bên Đậu gia, ngoại trừ bà và Thái thị, còn chuẩn bị mời Lục bá mẫu Kỷ thị và Đậu Chiêu ra mặt.

Đậu Chiêu nghe xong thì cười khinh, thưởng cho vú hầu một bao tiền, hỏi thăm chuyện của Tĩnh thư nhi rồi bưng trà tiễn khách.

Lúc Ngũ bá mẫu phái người đến mời, nàng từ chối một cách thẳng thừng: "Ta và Đậu Minh luôn bất hòa, thay vì đi nhìn nó bị khinh miệt, chi bằng hai bên cắt đứt, ai đi đường nấy. Nó đã có thúc bá thẩm thẩm Đậu gia giúp đỡ là được rồi.

Vú hầu bất lực trở về, truyền đạt nguyên lời cho Ngũ bá mẫu.

Ngũ bá mẫu thở dài.

Thái thị lên tiếng: "Nếu cô Tứ đã không lo chuyện này, hay là chúng ta..."

Ngũ bá mẫu lập tức lườm con dâu: "Chuyện này liên quan đến danh dự của Đậu gia, sao chúng ta có thể không ra mặt?"

Trong lòng lại tiếc nuối không thôi.

Con dâu trưởng đôn hậu nhưng không sinh được con trai, không có chỗ đứng trong nhà, không áp chế được con dâu thứ. Con dâu thứ biết ăn nói, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại vừa sinh ra trưởng tôn, nhưng quá hợm hĩnh, quá nông cạn, không phải người có thể làm chủ gia đình.

Xem ra Ngũ phòng chỉ có thể trông cậy vào tôn tử.

Sau khi bàn bạc với Đậu Thế Xu, bà quyết định sẽ tự tay dạy dỗ hai con trai của Thái thị, theo đó tạo khoảng cách với Thái thị. Đương nhiên đây đều là chuyện sau này.

Đến ngày hẹn với Vương gia, Ngũ bá mẫu và Lục bá mẫu mặc theo phẩm hàm phu nhân, Thái thị và Quách thị cũng trang điểm đoan trang lộng lẫy. Cao thị, Bàng Ngọc Lầu, còn có con dâu Cao thị Cao Minh Châu cùng nhau đến phủ Tế Ninh hầu.

Ngụy Đình Trân cài trâm ngọc bích mẫu đơn, khoác áo địch văn mây tía, kiêu căng đứng đợi trước cổng lớn.

Ngũ bá mẫu thấy thế thì càng tức giận.

Nếu không có vì cô nhà này, Ngụy gia đâu sinh ra lắm chuyện như vậy!

Bỏ qua vẻ nhã nhặn hàng ngày, bà bước tới châm chọc Ngụy Đình Trân: 

- Không ngờ mới sáng sớm đại cô nhà đã về thăm mẹ. Tôi vừa rồi hoa mắt, còn tưởng là Minh thư nhi đó!

Mỉa mai nàng là một cô nương đã xuất giá nhưng vẫn nhúng tay vào việc nhà mẹ đẻ, xen vào việc của người khác.

Ngụy Đình Trân nheo mắt, không chút yếu thế đáp trả: 

- Ta cũng vừa bước vào cửa thùy hoa, xa xa lại thấy hà bí tam phẩm, tứ phẩm, tưởng là đại triều hội nên mới ra cửa xem một chút, nào ngờ khiến bà thông gia hoa mắt, thật ngại quá.

Nàng che miệng cười, nhưng hai mắt lại khinh khỉnh nhìn nữ quyến hai nhà Vương Đậu một vòng.

Thấy thái độ cứng rắn của mẹ chồng, đương nhiên Thái thị sẽ không buông tha Ngụy Đình Trân: -

- Hai nhà Đậu - Vương chúng tôi nhiều người làm quan, ngoại trừ phu nhân thì thục nhân, nhũ nhân không thiếu, nào giống nhà mẹ đẻ và nhà chồng phu nhân, ngoại trừ quá phẩm phu nhân thì chẳng còn chức phẩm nào khác, vậy nên nhìn qua mới không phân biệt được ai là phu nhân, ai là thiếu phu nhân. Chúng tôi đâu thể trách cô nhà nhìn lầm. Cũng may đệ đệ của đại cô nhà lấy con gái của Đậu gia chúng tôi, sau này có cơ hội xã giao nhiều, lâu dần, cô nhà sẽ quen cảnh một phòng toàn mệnh phụ thôi. 

Nói rồi nàng đưa mắt về phía Bàng Ngọc Lâu.

- Vương Nhị phu nhân thấy tôi nói đúng chứ?

Đây không phải lần đầu Đậu gia và Vương gia tiếp xúc với nhau. Vương Nhị phu nhân Bàng Ngọc Lầu mở miệng chắc chắc không phải điều gì tốt đẹp.

Bàng Ngọc Lầu vốn không ưa Vương Ánh Tuyết ăn không ngồi dồi, lại còn được dùng toàn đồ tốt nhất. Nếu Vương Hứa thị lên tiếng, bà chắc chắc không đi. Nhưng Đậu gia đã đưa gậy tới tay, nếu bà không đánh một cái, chẳng phải sẽ bị Đậu gia cười chết?

Bà cười tủm tỉm bước lên, đứng bên cạnh Thái thị, từ tốn nói: 

- Vừa rồi tôi cũng nhìn nhầm cô nhà thành cô Ngũ nhà chúng tôi đó. Ai bảo trong phủ này ngoại trừ cô Ngũ nhà chúng tôi ra thì không còn người nào đủ tư cách mặc phục sức mệnh phụ nhất phẩm. Mong cô nhà không cần để trong lòng.

Tuy Điền thị cũng là mệnh phụ nhất phẩm nhưng vì góa chồng, cho nên khi mặc phẩm phục, trang sức vàng bạc ngọc bích chỉ được đeo một nửa để thể hiện sự khác biệt.

Mặt Ngụy Đình Trân lập tức lạnh băng.

Lục phu nhân Kỷ thị không muốn đứng ngoài này đôi co với cô nhà Ngụy gia, trở thành trò cười cho vú hầu Ngụy gia. Bà tiến lên hoà giải: 

- Nếu đã đến, chúng ta nên đi gặp thái phu nhân ha?

Cao thị cũng nghĩ như Kỷ thị, vội tiếp lời: 

- Chúng ta đi gặp thái phu nhân trước rồi đến phòng khách nói chuyện tiếp.

Nữ quyến hai nhà Đậu Vương sôi nổi hưởng ứng, mặc cho Ngụy Đình Trân còn chưa đồng ý thì đã kéo nhau đến chỗ Điền thị.

Nhìn đoàn người đông nghịt rồi nhìn lại mình đơn phương độc mã, Ngụy Đình Trân xanh mặt, thầm nghĩ nhất định phải sinh thật nhiều con cháu. Như nàng và Ngụy Đình Du chỉ có hai người che trở lẫn nhau, còn Trương gia, ngoại trừ ba huynh đệ ruột, còn có năm người tỷ muội, cho nên lúc mẹ chồng nàng tổ chức tiệc mừng thọ mới náo nhiệt như vậy. Lúc trước, phụ thân gả nàng đến Trương gia cũng vì quen biết rất nhiều huynh đệ của Trương gia.

Điền thị đã bàn bạc với con gái trước, hôm nay quyết phải cho Đậu Minh một bài học, phải cho nó biết nó không là gì trong cái nhà này. Lúc nhóm người Ngũ phu nhân tới, bà giả vờ đặt cái khăn lên trán, kêu khổ với Ngũ phu nhân: 

- Ở đâu ra loại con dâu như này? Mẹ chồng bị bệnh cũng không tới hầu. Mệnh ta thật khổ mà!

Ngũ phu nhân cười cười, không lên tiếng.

Thái thị đứng bên cạnh liền nói: 

- Nghe bảo từ lúc cô Ngũ nhà chúng tôi sẩy thai đến nay, ngày nào cũng phải uống thuốc, chắc có nhiều việc cần lo liệu lắm? Tôi thấy quý phủ cũng chỉ có vài vú hầu. Hay là để Đậu gia cử mấy người sang chăm sóc cô Ngũ nhà chúng tôi? Không kẻo sau này ảnh hưởng đến chuyện sinh con nối dõi thì phiền phức to!

Điền thị nghe thế thì sợ co rúm người.

Ngụy Đình Trân lại uất hận.

Chẳng lẽ sau này Đậu Minh không sinh được con trai, Đậu gia các người sẽ đổ tại lần này?

Ngụy Đình Trân đang muốn mở miệng phản bác, Bàng Ngọc Lâu lại tiếp lời Thái thị: 

- Còn có chuyện này ư? Sao chúng tôi chưa từng nghe kể? Cô Ngũ nhà chúng tôi hiền lành quá rồi! Chuyện con nối dõi chính là đại sự hàng đầu đó.

Rồi bà quay sang nhìn Ngụy Đình Trân, giận dữ trách:

- Cô Ngũ nhà chúng tôi còn trẻ, lại vừa mới gả qua nên không hiểu chuyện thì thôi. Nhưng cô nhà đã có mấy đứa con, vì sao không nhắc nhở cô Ngũ nhà chúng tôi. Đích chính là đích, thứ chính là thứ. Chẳng lẽ cô nhà định khiến phủ Tế Ninh hầu lẫn lộn người thừa tự?

Chương 382: Hỏi nguyên do

Ngụy Đình Trân nổi cơn tam bành, đang định trả treo lại Bàng Ngọc Lâu thì vú Chu đỡ Đậu Minh tới.

- Vì chuyện của con mà phải phiền hà đến chư vị bá mẫu thẩm thẩm và các tẩu tẩu.

Nàng khom gối kính lễ với nữ quyến hai nhà Vương Đậu. Áo choàng lụa đỏ thẫm khoác trên thân thể gầy ốm khiến người ta thêm đau lòng.

Bàng Ngọc Lầu là loại người chuyên làm màu, lập tức tiến lên cầm tay Đậu Minh, vừa lau khóe mắt vừa nức nở: 

- Cô của tôi ơi! Mới một năm không gặp mà con đã thành thế này rồi! Chúng ta đều là người từng trải, có nàng dâu nhà ai không được ăn gà vịt thịt cá trong tháng ở cữ? Kiểu gì cũng mập được thêm mấy cân, vậy mà tới lượt con thì gầy trơ xương thế này! Nếu để bà ngoại biết được, chắc chắn sẽ đau lòng chết. Ta nhất định phải giục cữu cữu của con viết thư cho ông ngoại, bảo ông ngoại gửi dược liệu tốt nhất ở Vân Nam đến cho con bồi bổ.

Thế rồi bà quay sang trách Ngụy Đình Trân:

- Sao thế gia trăm năm như quý phủ lại không nổi một chút dược liệu tốt? 

Sau đó nhìn về phía Thái thị:

- Chỗ ta còn hai túi thiêm ma tốt nhất, một cân yến huyết. Nhưng vài ngày trước bà ngoại con không khỏe, ta đã lấy nhân sâm trăm năm cho người dùng, bây giờ chỉ còn lại nửa cây, không biết còn đủ cho con không?

Ngụ ý nhân sâm này đòi từ Đậu gia đi.

Thái thị chửi thầm Bàng Ngọc Lâu.

Có thể so sánh giá tiền của nhân sâm trăm năm và thiên ma yến huyết được à?

Nhưng trước mặt có Ngụy Đình Trân, nàng đâu thể từ chối, nếu không thế diện của Đậu gia sẽ mất sạch.

Quả nhiên không được kết bạn với loại lòng lang dạ sói.

Nàng cười đáp: 

- Nhà chồng cô Ngũ không có thì chỉ có thể trông chờ vào nhà nhẹ đẻ chúng ta thôi. Lát nữa, ta sẽ dặn vú hầu đưa mấy cây nhân sâm tới cho cô Ngũ bồi bổ. Cữu phu nhân cứ yên tâm.

Nhưng không nói là nhân sâm ngàn năm.

Bàng Ngọc Lầu thầm bĩu môi.

Suốt ngày rêu rao mình là nhà thi thư, còn khắp nơi coi thường Bàng gia, rồi đến lúc quan trọng mới lộ ra chân tướng!

Hai người đấu đá gay gắt một phen, Ngũ phu nhân thấy vậy thì không vui. Bà ôn tồn nói với Ngụy Đình Trân: 

- Nếu như bà thông gia không khỏe thì chúng ta đến phòng Minh thư nhi ngồi đi?

Muốn bắt đầu vào chuyện chính rồi đây!

Đương nhiên mọi người hào hứng đồng ý, kéo nhau đến phòng khách chỗ Đậu Minh.

Bọn a hoàn nhanh tay nhanh chân dâng trà bánh rồi lui xuống.

Ngũ phu nhân ngồi ở ghế trên, cười nói: 

- Nhà mẹ đẻ chuẩn bị hồi môn là để cô nương sau khi xuất giá có chỗ dựa. Cô nhà cũng là con dâu nhưng lại muốn Đậu gia quản lí hồi môn của Minh thư nhi, thế thì quá vô lý rồi. Đừng nói Minh thư nhi, ngay cả Đậu gia chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận việc này.

- Ban đầu, chúng tôi đã định phớt lờ, dù cô nhà thưa kiện tới ngự tiền thì cũng sẽ không được thông qua. Nhưng cô nhà ba lần bảy lượt nhắc đến việc không cần hồi môn của cô Ngũ nhà chúng tôi, khiến các vị lão gia nhà chúng tôi đều lấy làm kỳ quái, thắc mắc không biết vì sao Ngụy gia lại có suy nghĩ như vậy? Do đó mới bảo tôi và hai vị Vương phu nhân đến hỏi Ngũ cô gia.

- Trưởng tẩu như mẫu. Ngoài một tỷ tỷ là cô nhà thì Tế Ninh hầu không có huynh đệ nào khác, cô nhà quan tâm hơn bình thường cũng là đúng thôi. Nhưng chuyện này liên quan đến hồi môn của Minh thư nhi, cô nhà không hỏi qua Tế Ninh hầu mà đã tự quyết định thì hơi vô lý. Nơi đây không có người ngoài, chi bằng mời Tế Ninh hầu tới, hỏi ý của Tế Ninh hầu rồi bàn tiếp cũng chưa muộn.

Hai nhà Đậu Vương người đông thế mạnh, Ngụy Đình Trân không định đấu võ mồm với họ. Nàng lập tức phái người đi mời Ngụy Đình Du, cũng nói: 

- Có nhà nào không hy vọng hồi môn của con dâu nhiều. Thứ nhất là được mát mặt, thứ hai là con cháu sau này cũng được hưởng dư ấm. Nhưng Ngũ cô nương nhà các người lại quá nóng tính, động một chút là lôi nhà mẹ đẻ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.