Cửu Trọng Tử

Chương 386: - 390



Chương 386: Chức vụ


 Chẳng lẽ kiếp này Cố Ngọc vẫn phải lấy thập nhất tiểu thư nhà Vĩnh Ân bá giống kiếp trước ư?


Đậu Chiêu trầm tư suy nghĩ.


Cố Ngọc đâu chỉ không thích Phùng thị, mà phải nói là rất căm hận.


Phùng Thị là cháu gái của Quảng Ân bá. Kiếp trước Đậu Chiêu chưa từng gặp qua, chỉ nghe người ta truyền miệng rằng dung mạo Phùng thị bình thường, tính cách nhút nhát hiền lành.


Hai năm sau khi Liêu vương đăng cơ, Cố Ngọc lấy lý do Phùng thị không thể sinh con bỏ Phùng thị.


Phùng thị treo cổ ở tử đường của Phùng gia.


Phùng gia cho người nhiệm thân, phát hiện Phùng thị vẫn là thân nữ nhi.


Vì thế Phùng gia đã kiện Cố gia đến tận cửa cung.


Đương nhiên Liêu vương sẽ bảo vệ Cố Ngọc, nói Phùng thị tầm thường, không đủ khả năng đảm đương vị trí phu nhân Vân Dương bá. Phùng gia không chỉ không đòi được công đạo mà Vĩnh Ân bá còn bị phạt hai năm bổng lộc. Chưa được mấy ngày, Lão Vĩnh Ân bá ngã bệnh qua đời, Phùng gia cũng mất thánh tâm, không gượng dậy nổi, vì vậy từ quý tộc hạng nhất trượt xuống hạng ba.


Còn Cố Ngọc được Vạn hoàng hậu ban hôn, nhanh chóng cưới đích trưởng nữ của An Lục hầu - Chu thị.


Đậu Chiêu đã từng gặp vị Chu thị này, không những xinh đẹp mà còn am hiểu thư họa. Sau khi Vân Dương bá qua đời, phụ thân Cố Ngọc bị ngự sử tố cáo tuyên dâm trong hiếu kỳ, Cố Ngọc nhảy qua phụ thân, trực tiếp kế thừ tước vị Vân Dương bá, cũng vì thế Cố gia náo loạn một trân. Nhưng Chu thị có thể quản lý nội trách Cố gia một cách chu toàn, khắp kinh đô đều nói Vân Dương bá cưới được thê tử tốt.


Mà kỳ thay, quan hệ giữa Cố Ngọc và Chu thị cũng vô cùng lạnh nhạt.


Hắn dọn khỏi phủ Vân Dương bá, chuyển đến gần chỗ Tống Mặc ở. Nội trạch của Tống Mặc mỹ nữ như mây, nội trạch của hắn cơ thiếp thành đàn; Tống Mặc không có con nối dõi, nhưng hắn thì năm ngày ba bữa lại sinh ra con vợ lẽ, rồi sau đó sẽ cho người đưa về phủ Vân Dương bá để Chu thị nuôi. Nghe nói bởi vì con cái quá nhiều, lúc quay về Vân Dương bá ăn tết, hắn còn không nhận ra thứ trưởng tử của mình.


Bấy giờ, hắn và Tống Mặc đều là chuyện để bàn tán khắp kinh đô.


Không lẽ kiếp này với kiếp trước của hắn không có thay đổi gì sao?


Đậu Chiêu suy nghĩ một lát rồi nói:


- Nếu như Cố Ngọc không thích, chàng giúp hắn được không? Đừng để cho hắn quá khó xử.


Tống Mặc "Ồ" một tiếng, cười hỏi:


- Nàng nói sẽ không bao giờ làm mai nữa mà! Sao lại bận tâm đến chuyện của Cố Ngọc thế?


Đậu Chiêu xấu hổ, vội ngụy biện:


- Không phải ta thương hắn không có người quan tâm à? Chuyện phu thê là chuyện cả đời, miễn cưỡng ở với nhau, nói tóm lại là không tốt..."


Tinh thần Tống Mặc đột nhiên phấn chấn, hắn rướn người về phía nàng, hỏi:


- Nàng nghĩ chuyện phu thê là chuyện cả đời?


Hắn vừa nói vừa nhẹ nhành vuốt má nàng. Tình cảnh này muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội, vì vậy nhóm Cam Lộ đang hầu hạ trong phòng đều phải đỏ mặt cúi đầu.


Đậu Chiêu gạt tay hắn, sẵng giọng:


- Làm loạn cái gì thế? Có phải ở trong cung một đêm vẫn chưa đủ đau lưng? Còn không mau đi rửa mặt rồi để ta bóp vai cho chàng!"


Tống Mặc tươi cười, lớn giọng đáp vâng, đứng dậy đi nhĩ phòng.


Đậu Chiêu nhịn không được cười lắc đầu.


Đôi khi Tống Mặc còn chững chạc hơn cả người sống hai kiếp là nàng, đôi khi lại giống như đứa trẻ ngây thơ vậy.


Có lần hắn than thở rằng đệm trong cung quá cứng, nằm không thoải mái. Nàng biết rõ hắn đang làm nũng nhưng vẫn đau lòng, giúp hắn xoa bóp. Từ đó, mỗi lần trực đêm trong cung về, hắn đều kêu đau lưng.


Tống Mặc rất nhanh chỉ mặc trung y bước vào. Hắn nằm sấp trên giường để Đậu Chiêu đấm lưng cho mình.


Y như mấy lần trước, nàng mới đấm vài cái Tống Mặc đã ngăn lại:


- Việc này tốn nhiều sức lực, đợi nàng sinh con xong rồi giúp ta cũng được. Hai ngày rồi ta không gặp nàng, chúng ta nói chuyện đi?


Nghĩ tâm trạng không tốt của hắn lúc mới về, Đậu Chiêu cười nói:


- Ta biết sức của mình thế nào mà, nếu thấy mệt thì nghỉ tay là được


Lại tiếp tục đấm lưng cho hắn.


Tống Mặc có hơi bứt dứt trở mình, ôm Đậu Chiêu nằm xuống cùng.


Đậu Chiêu thấy tâm trạng hắn không tốt, nghe lời dựa lên ngực hắn.


Nhưng Tống Mặc không nói gì, chỉ dùng ngón tay xoắn xoắn tóc nàng khiến kiểu tóc toản nhi của nàng bị rồi tung.


Đúng là có chuyện rồi!


Đậu Chiêu khéo léo hỏi hắn hai ngày nay trong cung xảy ra việc gì.


Tống Mặc sợ Đậu Chiêu lo lắng, suy nghĩ một lát mới kể cho Đậu Chiêu nghe chuyện của Đậu Minh.


- Con riêng?


Đậu Chiêu rất bất ngờ, hỏi:


- Sau hôm mọi người đến Ngụy gia, Lục tẩu dẫn theo Tĩnh thư nhi đến nhà chơi cũng kể qua với ta nhưng không nhắc đến, có lẽ là sợ ta phiền lòng. Tuy rằng chuyện ảnh hưởng trực tiếp đến thanh danh của Đậu Minh, nhưng phụ thân cũng không tránh khỏi việc bị chỉ trích. Không biết bây giờ phụ thân thế nào? Ngày mai chàng đi xem phụ thân thế nào nhé? Ông ấy và chàng nói chuyện hợp nhau, ta mà đi chỉ sợ hai người sẽ lại cụt hứng bỏ về.


Tống Mặc cười nói:


- Nàng yên tâm, nàng và nhạc phụ đều là người bị hại trong chuyện này. Chỉ là Ngũ bá phụ lại bị đám người của Hàn Lâm viện chỉ trích, nói ông phải hun lòng lợi lộc*, ngay cả anh em trong tộc cũng cần quản nghiêm. Nhưng có người nói rằng chuyện này do nhị thái phu nhân làm chủ, khi ấy Ngũ bá phụ đang ở kinh thành, vốn không biết rõ, cũng có người nói nhị thái phu nhân quá hồ đồ, sao lại đồng ý cho một người đàn bà như thế vào cửa. Bây giờ mất mặt nhất chính là Vương gia, thậm chí người ta còn lỗi chuyện lúc Vương Hữu Tỉnh trẻ say rượu ở thanh lâu không có tiền trả, may được bạn bè giúp đỡ nên mới thoát thân ra kể, còn nói Vương Hữu Tỉnh là người giả nhân giả nghĩa, nhân phẩm thấp kém, thế nên con gái mới tình nguyện làm thiếp, vân vân mây mây, nói chung tất cả đều đổ lên đầu Vương Hữu Tỉnh.


(*)Hun lòng lợi lộc ý nói cái lòng tham công danh lợi lộc bốc lên như lửa hun nóng.


Không hiểu sao nghe Tống Mặc kể xong, Đậu Chiêu lại thấy hả hê vô cùng?


Khóe miệng nàng cong cong.


Tống Mặc "Ồ" một tiếng, nhướn mày nói:


- Thì ra nàng ghét Vương Hữu Tỉnh!"


- Hỏi thừa!


Đậu Chiêu tức giận nói:


- Mẫu thân treo cổ tự tử, tuy một phần cũng do tính tình bà ấy, nhưng nếu Vương Ánh Tuyết không phải con gái của Vương Hữu Tỉnh thì mẫu thân đâu bị như thế? Nhà bọn họ xấu mặt, đương nhiên ta phải vui rồi.


Tống Mặc lập tức có chủ ý:


- Hay là chúng ta nghĩ cách gây khó dễ cho Vương Hữu Tỉnh?


Đậu Chiêu hoảng sợ, vội nói:


- Dù gì ông ta cũng là đại tướng biên ải đếm trên đầu nhón tay, chàng còn đang vướng chuyện khác, đừng bị kéo chân vì một Vương Hữu Tỉnh.


Tống Mặc vui vẻ đáp:


- Ta còn muốn bạch đầu giai lão cùng nàng, không rảnh thời gian cho hắn đâu!


Đậu Chiêu nghĩ đến sự tàn độc của hắn ở kiếp trước thì trong lòng lại thấy không ổn, kiến quyết bắt hắn phải hứa với nàng.


Tống Mặc ngoắc ngón tay của Đậu Chiêu, cười nói:


- Chúng ta ngoắc tay hứa nhé?


Đậu Chiêu thực sự ngoắc với hắn.


Tống Mặc cười không khép được miệng, ôm chặt nàng vào lòng:


- Sao ta lại cưới được một thê tử đáng yêu như này chứ!


Đậu Chiêu vội nhắc nhở hắn:


- Cẩn thận làm đau con!


Rồi trêu chọc lại hắn:


- Bây giờ chàng mới biết thê tử của chàng tốt à!


Bỗng nhiên Tống Mặc thả lỏng vòng tay, im lặng không lên tiếng. Hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nụ cười dần dần hạ xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói:


- Ta đã sớm biết ta cưới được thê tử tốt...


Cho nên mới tìm trăm phương ngàn kế cưới vào cửa.


Hắn tự nhủ trong lòng.


Quyết định sẽ không bao giờ nói cho Đậu Chiêu nghe những gì mình đã làm.


Đậu Chiêu lại bị vẻ mặt nghiêm túc của Tống Mặc dọa sợ, vội hỏi:


- Sao vậy?


- Không có chuyện gì!


Tống Mặc cười hì hì, trở mình nằm ngửa bên cạnh nàng, nửa đùa nửa thật cảm thán:


- Chẳng qua ta cảm thấy chuyện trên đời này thật kỳ diệu, ta và nàng một người ở Chân Định, một người ở kinh thành, người trời Nam người đất Bắc, vậy mà có thể kết thành phu thê.


Lại còn tốt như bây giờ.


Chẳng lẽ trời cao đền bù cho những đau khổ hắn phải chịu?


Hắn nói thầm trong lòng.


Đậu Chiêu cũng cảm thấy thật kỳ diệu.


Kiếp trước nàng là một phu nhân không tiếng tăm chốn hậu viện, còn hắn là nỗi sợ của tất cả mọi người. Nhưng sống lại lần này, không những bọn họ có duyên trở thành phu thê mà hắn còn đối xử tốt với nàng như vậy, tựa như tất cả chỉ là giấc mộng.


Suy nghĩ thoáng qua đầu, Đậu Chiêu không khỏi sững sờ.


Không phải mình đang nằm mơ chứ?


Nàng lập tức véo Tống Mặc một cái.


Tống Mặc kêu "ối" một tiếng, ánh mắt nhìn nàng đầy lo lắng:


- Làm sao vậy? Có phải thấy không thoải mái?"


Đậu Chiêu nở nụ cười.


Cho dù đây là mộng thì sao?


Nàng nguyện ý say mãi trong mộng.


Đậu Chiêu nhào vào lòng Tống Mặc, ôm hắn không nói lời nào.


Vòng tay ấm áp, hương thơm thanh mát.


Đây là Tống Mặc.


Làm sao có thể là mộng được?


Đậu Chiêu nhẹ nhàng hôn lên cái căm của Tống Mặc.


Tống Mặc giả vờ kêu một tiếng, đe dọa:


- Nàng dám trêu ta? Hậu quả phải tự gánh chịu đấy.


Đậu Chiêu cười ha hả, mang theo vài phần nuông chiều.


※※※


Ngày hôm sau, Tống Mặc đến phủ Đông Bình bá.


Hắn mặc áo khoác màu xanh trúc, gió xuân thổi qua khuôn mặt trầm tĩnh ung dung tựa ngọc của hắn khiến người ta như say trong đó.


Đông Bình bá không thể không cảm thán:


- Thế tử gia không hổ danh là đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành!


Tống Mặc nhíu mày.


Đông Bình bá lập tức im bặt, vội mời Tống Mặc đến thư phòng.


Tống Mặc nhắc đến Khương Nghi:


- Hắn quen biết với ta đôi chút, lại là người được Mã đại nhân tiến cử, hơn nữa cũng rất nhạy bén, dù sao cũng phải cho hắn một cơ hội, mà vừa hay bên Ngũ quân doanh còn trống một vị trí Đồng tri. Ta muốn tiến cử Chỉ huy sứ nam thành qua đó, còn Khương Nghi sẽ điều vào chỗ Chỉ huy sứ Nam thành. Người thấy sao?"


Người bên Ngũ quân doanh không dễ rời khỏi doanh trại, cho dù được thăng lên nhất phẩm thì vẫn không tự do bằng bên Binh mã tư Ngũ thành!


Đây chẳng khác gì ép Chỉ huy sứ Nam thành nhường chức lại cho Khương Nghi?


Nhưng Đông Bình bá sẽ không vì việc nhỏ này kiến Tống Mặc mất hứng, hắn rất sảng khoái đồng ý, loại biết thời biết thế này ngu sao mà không nhận.


Ngoài ra, hắn vẫn không thể không nhắc tới Ngụy Đình Du:


- ... Đã làm Phó Chỉ huy sứ hai năm, bây giờ có cần thay đổi gì không?


Tống Mặc cười lạnh trong lòng nhưng vẫn ôn hòa nói:


- Tuy Hầu gia là muội phu nhưng lớn hơn ta một tuổi, còn được Vương đại nhân quan tâm. Có một số việc ta không tiện nhúng tay vào!


Đông Bình bá nghĩ đến Ngụy Đình Du được Vương Hữu Tỉnh nâng đỡ mới vào được Binh mã tư Ngũ thành, rồi nghĩ đến lời đồn thổi những ngày qua thì lập tức hiểu nguyên do. Hắn bày ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, luôn miệng nói:


- Thì ra là thế! Thế tử gia kiêng dè cũng không phải không có lý.


Hắn tươi cười mời Tống Mặc thưởng trà, bỏ qua chuyện này. Nhưng tin tức Khương Nghị lên làm Chỉ huy sứ Nam thành nhờ bợ đỡ Thế tử Anh Quốc Công - Tống Mặc nhanh chóng được lan truyền trong Binh mã tư Ngũ thành.


Chương 387: Chỉ Trích


 Mấy ngày nay, mọi người trong Binh mã tư Ngũ thành đều nhìn Ngụy Đình Du bằng ánh mắt tò mò.


Ngụy Đình Du chậm hiểu, tận đến lúc Khương Nghi chính thức lên đài hắn mới biết ngọn nguồn trong đó.


Hắn nhớ tới ánh mắt các đồng liêu nhìn mình thì không thể ngồi yên trong nha môn được nữa, lập tức trở về bảo với Đậu Minh:


- Hôm nào đó nàng dành chút thời gian đến phủ Anh Quốc Công gặp Thọ Cô đi. Tống Nghiên Đường vừa đề bạt một kẻ không có bất kỳ quan hệ hay thân thích nào lên làm Chỉ huy sứ Nam thành. Nàng hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì?


Bất luận thân thích hay giao tình, Tống Mặc nên đề bạt hắn mới đúng.


Chuyện Khương Nghi lần này khiến hắn giật mình nhận ra, từ sau khi thành thân hắn và Tống Mặc chưa từng đi uống rượu với nhau, chưa từng ngồi nói chuyện riêng bữa nào.


Đúng là mình quá sao nhãng chỗ Tống Mặc rồi.


Đậu Minh nghe Ngụy Đình Du nói vậy thì rất tức giận, nhưng nghĩ đến việc hai người vừa mới làm hòa nên đành nuốt cục tức này xuống bụng, chỉ là nụ cười trên mặt khó che dấu gượng gạo:


- Tên Thọ Cô là để cho chàng gọi à? Cẩn thận lỡ miệng trước mặt Tống Nghiên Đường rồi đến lúc đó sắc mặt ai cũng khó coi. Mà chàng cũng biết từ sau khi ta gả cho chàng, Đậu Chiêu luôn tỏ thái độ không tốt với ta. Ta đi gặp nàng ta, còn không bằng chàng đi gặp trực tiếp Tống Nghiên Đường. Không phải chàng hay kể hai người rất thân sao? Chàng bảo với hắn chuyện nhỏ này có khó gì?


Ngụy Đình Du hiểu vấn đề của mình.


Cho dù lúc Tống Mặc đối xử tốt nhất với hắn, giúp hắn việc buôn bán, tặng hắn ngựa quý, giới thiệu bằng hữu cho hắn, nhưng hắn càng biết nhiều về Tống Mặc thì càng sợ hơn. Thành ra, đứng trước Tống Mặc, hắn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, sợ nói sai, sợ uống nhiều rượu, sợ bị Tống Mặc ghét. Vậy nên khi phủ Anh Quốc Công xảy ra biến cố, hắn muốn nhân cơ hội phủi sạch tất cả với Tống Mặc, rồi sau đó mới nói cho tỷ tỷ nghe những lời kia. Bây giờ Tống Mặc lạnh nhạt với hắn như này, hắn nào dám tìm đến nữa!


Nhưng hắn không tiện kể trước Đậu Minh nên đành phải miễn cưỡng đi mời Tống Mặc uống rượu.


Tống Mặc nghe nói Ngụy Đình Du đến nhà thì hốt hoảng trong lòng, dặn dò Trần Hạch:


- Truyền lời cho người dưới biết, sau này Tề Ninh hầu đến, mời hắn vào phòng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.