Cửu Trọng Tử

Chương 461: - 465



Chương 461: Đập trúng


Miêu An Bình nghiến răng nghiến lợi:


- Cái gì? Ta mới chỉ nói mấy câu mà Tống Hàn đã ghi thù rồi á? Không giúp đỡ thì thôi, đằng này còn để một tên hộ vệ sỉ nhục ta. Hắn coi ta là bà con nghèo túng đến tống tiền chắc!


Sau đó lao thẳng đến phủ Anh Quốc Công.


Tống Hàn vốn không biết chuyện này.


Hắn giận tái mặt, lạnh lùng nhìn huynh muội Miêu thị:


- Đừng kéo ta vào chuyện của huynh muội các người!


Rồi phẩy tay áo bỏ đi.


Miêu An Bình nhảy dựng lên, đổ hết bực tức xuống đầu Miêu An Tố, còn ép nàng đi xin Tống Nghi Xuân.


Miêu An Tố khóc ầm một trận, quyết không đi.


Sao lại trùng hợp thế? Huynh trưởng vừa mở miệng xin một chân bổ khoái huyện Cú Dung thì hộ vệ theo Đậu Chiêu từ Chân Định lại được... Nàng không tin trong chuyện này không có điểm khuất tất!


Tống Hàn cũng nghĩ vậy.


Tuy hắn không thích Miêu An Bình nhưng dù sao y cũng là cữu huynh của hắn. Y chịu nhục như vậy thì hắn cũng không mát mặt gì.


Tại Di Chí đường, hộ vệ kia đang dập đầu tạ ơn Đậu Chiêu:


- Không nhờ phu nhân, Thế tử gia nào biết những người như chúng tôi. Tôi không những phải tạ ơn Thế tử gia mà càng phải nhớ ơn phu nhân.


Không khí nói chuyện hết sức phấn khởi.


Đậu Chiêu thưởng cho hắn năm mươi lượng bạc mua quan phục và đút cho quan trên.


Hộ vệ kia tạ ơn rồi lui xuống.


Trở về Đông Khóa viện, hắn cùng lão bà nhà mình chuẩn bị mấy bàn tiệc mời huynh đệ hộ vệ của Di Chí đường uống rượu. Mọi người tiệc tùng vui vẻ tận hai ngày.


Bên này, Đậu Chiêu đang suy nghĩ đến chuyện nếu Tống Mặc đã chấp nhận hôn sự giữa Tưởng Diễm và Trần Gia thì vấn đề canh thiếp sẽ phải giải quyết thế nào?


Trông cách làm việc của Trần Gia, đoán chắc hắn chưa nghĩ đến, còn phía Tưởng Diễm cũng phải trấn an muội ấy. Hơn nữa, từ trước đến nay đều là ngẩng đầu gả cô nương, cúi đầu cưới thê tử, chỉ có nhà trai đến nhà gái cầu thân chứ lấy đâu ra chuyện nhà gái chủ động trước.


Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ tới người trung gian là Tương Ly Châu.


Đậu Chiêu mời Tương Ly Châu tới nghe kịch, cũng bài tỏ vấn đề với nàng.


Tương Ly Châu là người thông minh, lập tức đã nghĩ ra cách:


- Tẩu cứ giao việc này cho muội đi!


Sau khi về nhà, nàng mời vợ Đào Nhị tới nói chuyện.


Vợ Đào Nhị từ lúc bước chân rời Ngô gia thì đầu óc quay cuồng không rõ đông tây nam bắc.


Nàng hớt hải chạy về ngõ Ngọc Kiều, vừa vào cửa đã la ó:


- Mau! Mau véo tôi xem có phải tôi đang mơ không!


Đào Nhị cười ha hả:


- Nàng nổi cơn gì vậy?


Hắn vừa dứt lời thì Trần Gia cũng từ nha môn về.


Vợ Đào Nhị giật bắn mình, vội thưa


- Đại nhân! Hôm nay, Ngô đại nãi nãi mời tôi tới quý phủ nói chuyện.


Trần Gia đoán chắc vì chuyện Tưởng Diễm nên Tưởng Ly Châu mới tìm gặp quản sự ma ma nhà mình. Trong lòng hắn đã quýnh lên nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm hỏi:


- Ngô đại nãi nãi tìm ngươi làm gì?


Ai dè vợ Đào Nhị lại im bặt.


Trần Gia dẫn vợ Đào Nhị vào thư phòng.


Bấy giờ, vợ Đào Nhị mới nói:


- Biểu tiểu thư của phủ Anh Quốc Công muốn tái giá. Ngô đại nãi nãi gọi tôi tới hỏi chuyện trong nhà đại nhân.


Trần Gia một hơi phun hết nước trà trong miệng lên mặt vợ Đào Nhị.


- Ngươi nói cái gì?


Hắn kinh ngạc hỏi:


- Ngô đại nãi nãi gọi ngươi tới hỏi chuyện trong nhà ta á?


Vợ Đào Nhị vừa lau nước trà trên mặt vừa đáp:


- Đúng vậy ạ! Ngô đại nãi nãi còn nói là được Đậu phu nhân nhờ cậy.


Trần Gia ngồi phịch xuống ghế.


Hắn đảo mắt khắp phòng, nghĩ đến những lời vừa rồi của vợ Đào Nhị.


Chẳng lẽ Tống Mặc định gả Tưởng Diễm cho hắn nên mới nhờ Ngô đại nãi nãi.


Nhưng điều này là không thể!


Xuất thân của mình thế nào hắn hiểu rõ. Cho dù Tống gia chọn nhầm người thì cũng không đến lượt hắn. Sao hắn có thể lọt vào mắt xanh của Đậu phu nhân cơ chứ?


Không lẽ Tống gia hiểu lầm hắn và Tưởng Diễm có tư tình?


Vậy thì khổ rồi!


Hắn bị mọi người cười nhạo là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga cũng không sao. Có khi còn có người bội phục hắn tham vọng ấy chứ!


Nhưng Tưởng Diễm?


Chỉ sợ cả đời này nàng ấy không thể rửa sạch vết nhơ!


Hay bây giờ mình lập tức xin gặp Đậu phu nhân để giải thích rõ ràng?


Trần Gia nghĩ đến đây thì một chân đã bước ra ngoài, nhưng chân còn lại không sao nhấc lên được.


Hắn có cơ hội cưới Tưởng Diễm... dịu dàng, nhỏ nhẹ như đóa hoa mùa xuân!


Đầu Trần Gia nóng lên.


Nếu bỏ lỡ, hắn mãi mãi không có cơ hội cưới Tưởng Diễm.


Nên đi không?


Hắn đứng ngẩn ngơ ở bậc cửa, lần đầu tiên trong đời không hạ quyết tâm được.


※※※※※


Lúc này, Tưởng Diễm đang nói chuyện với Tưởng Ly Châu.


Nàng kinh ngạc nhìn Tưởng Ly Châu. Nước mắt đã lưng tròng:


- Muội và Trần đại nhân thật sự không có gì mà! Vì sao mọi người không tin?


Sau đó còn giơ tay thề độc:


- Nếu muội và Trần đại nhân có tư tình thì trời sẽ đánh muội...


Tưởng Ly Châu hoảng hốt, vội che miệng nàng:


- Tiểu tổ tông của tôi ơi! Loại thế độc như vậy mà muội cũng dám nói.


- Tỷ thấy Trần đại nhân cũng được, lại quen biết muội nên mới làm mai, thế mà muội lại đi thề độc cài gì!


Nàng buông tay:


- Biết trước như vậy tỷ đã không bận lòng rồi.


Tưởng Diễm áy náy:


- Muội biết tỷ cũng vì muội. Nhưng mà muội không muốn gả cho ai hết. Tuy Trần đại nhân là người tốt nhưng muội và ngài ấy không có duyên với nhau.


Tưởng Ly Châu không ngờ Tưởng Diễm sẽ nói như vậy. Nàng nghiêm mặt:


- Sao muội lại nghĩ thế?


Tưởng Diễm rũ mí mắt, lẩm bẩm:


- Có nam nhân nào biết chuyện xảy ra với muội, biết muội treo cổ tự tử không thành còn coi trọng muội nữa chứ? Hiểu rõ cuộc đời mình sẽ như vậy rồi thì muội đâu dám mơ ước gì.


Tưởng Ly Châu nói:


- Nếu Trần đại nhân tới cầu thân thì sao?


- Không thể nào!


Tưởng Diễm không suy nghĩ đã lắc đầu.


- Nhưng nếu Trần đại nhân thật sự tới cầu thân thì sao?


Tưởng Ly Châu không từ bỏ, hỏi lại lần nữa.


Dưới gầm trời này không ai hiểu rõ hoàn cảnh của nàng bằng Trần Gia. Nếu Trần Gia nguyện ý tới cầu thân, phải chăng Trần Gia không chê nàng?


Trái tim Tưởng Diễm lập tức đập loạn.


Một hồi lâu vẫn không thấy nàng trả lời, Tưởng Ly Châu khẽ thở dài:


- Muội nghĩ kỹ đi, bỏ lỡ lần này chưa chắc sẽ tìm được người tốt hơn đâu! Muội còn trẻ, còn có thể giúp tẩu tẩu lo chuyện nhà cửa, dạy cháu gái đọc sách viết chữ thêu thùa may vá. Nhưng sau này có tuổi rồi, chẳng lẽ lại đợi lên chùa? Mà với tính tình của muội, cho dù vào chùa cũng chỉ có thể làm mấy công việc như gánh nước tưới rau... Đừng nói muội vẫn ngây thơ nghĩ rằng cửa chùa là nơi thanh tịnh không vướng bụi trần đấy nhé!


- Không! Không phải!


Tưởng Diễm lẩm bẩm:


- Lúc trước muội theo Lê Điệu Nương đến chùa thắp hương từng thấy những ni cô thuyết phục mọi người quyên tiền nhan đèn. Ai kiếm được nhiều tiền nhan đèn thì mới được chủ trì coi trọng.


- Nếu muội đã biết vậy thì hãy nghĩ kỹ đi!


Tưởng Ly Châu đứng dậy ra về.


Tưởng Diễm nằm suy nghĩ.


Mình nên làm gì đây?


Thật sự sẽ gả cho Trần Gia ư?


Nếu ngày nào đó Trần Gia chê bai mình...


Nàng nghĩ mà tim đau thắt lại.


Nhưng nếu đúng như Tưởng Ly Châu nói, nếu mình từ chối...


Tưởng Diễm trằn trọc không ngủ được. Nàng lật qua lật lại như cái bánh nướng.


※※※※※


Cứ như vậy, cả hai người đều không biết phải làm sao.


Đậu Chiêu đợi vài ngày vẫn chưa thấy Trần Gia tới cầu thân thì khẽ thở dài.


Có lẽ hai người hữu duyên vô phận!


Nàng lặng lẽ cất chuyện này xuống đáy lòng.


Còn Tống Mặc thì vui mừng thấy rõ, cũng không chủ động nhắc đến.


Đậu Chiêu và Tống Mặc chú ý tới chuyện Tống Hàn chuyển nhà.


Họ mời Hoàng đại nhân Hoàng Kỳ của phủ Thuận Thiên làm chứng, Đâu Thế Hoành và Lục Phục lễ làm người trung gian chứng kiến Tống Hàn ký vào văn kiện.


Tống Nghi Xuân trốn trong Tê Hương viện không muốn ra tiếp khách.


Đậu Thế Anh nhờ Hoàng Kỳ khuyên Tống Nghi Xuân:


- Huynh đệ tranh chấp phần lớn là do cha mẹ đối xử không công bằng. Phân chia gia sản sớm như này chưa chắc đã là điều không tốt. Nếu những nhà quyền quý ở kinh thành có thể sáng suốt như ngài thì phủ Thuận Thiên chúng tôi cũng bớt ít nhiều bận rộn.


Mặc dù biết Hoàng Kỳ đang an ủi mình, cho mình cái thang để xuống nhưng Tống Nghi Xuân vẫn chậm rì rì ra chào Đậu Thế Hoàng và Lục Phục Lễ.


Đậu Thế Hoành khinh thường ra mặt:


- Hừ! Đúng là cái loại vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.


Đậu Thế Anh cười khổ:


- Cuối cùng cũng xong! Không uổng lục huynh đi chuyến này.


Nghĩ đến Đậu Chiêu, Thế Hoành không thể không dặn dò Đậu Đức ương:


- Vận mệnh của Thọ Cô nhiều chông gai. Sau này, con phải chăm sóc nó nhiều hơn đấy!


Đậu Đức Xương cung kính đáp "vâng".


Hắn là con thứ, lúc trước có thể lông bông ngỗ nghịch nhưng bây giờ đã làm con nuôi của người khác, bất giác nhớ lại những năm tháng trước đây được phụ thân yêu thương dạy dỗ thì càng thêm kính trọng ông.


Đậu Thế Hoành thở dài, vỗ nhẹ vai con trai rồi bảo hắn lui xuống. Ông và Đậu Thế Anh bàn đến chuyện của Đậu Đức Xương:


- Dù sao cũng sửa lại gia phả, đệ không cần phải nghĩ cho ta. Mau sắp xếp thời gian đón thằng bé qua đi! Cứ thế này lại ảnh hưởng việc học của nó -- Nếu đệ đã chọn nó thì nó cũng phải có công danh sự nghiệp chứ.


Đậu Thế Anh đáp:


- Huynh thấy mùng một tháng chạp thế nào? Một là vào dịp tết có nhiều thân thích bằng hữu tới chơi. Hai là đệ chuẩn bị mời một lão Hàn Lâm tới nhà làm trợ giảng, giúp Chỉ ca nhi tập trung ôn thi.


Năm nay là năm thi, năm sau có thi hương.


Đậu Thế Hoành gật đầu.


Đậu Thế Anh lại bàn chuyện này với Tống Mặc.


Tống Hàn đang bận dọn nhà, Tống Mậu Xuân qua giúp đỡ, thêm cả mấy bằng hữu cũ của Tống gia tới nịnh nọt. Lục Trúc quan nhao nhao một đám người thành ra Tống Mặc lại nhàn hạ. Hắn chủ động xin Đậu Thế Anh cho phép mình lo chuyện con thừa tự.


Đậu Thế Anh khoan khoái nhâm nhi chén trà nóng, cười bảo:


- Có việc gì cần con ra tay chứ? Con chỉ cần theo ta uống trà là được rồi.


Tống Mặc cười hỏi:


- Người đã báo cho đằng Vương gia chưa?


Về lý, Đậu Đức Xương được nhận làm con thừa tự thì Vương Anh Tuyết chính là tự mẫu của hắn. Dù thế nào hắn vẫn phải vấn an bà ấy.


Chương 462: Điền trang


Đậu Thế Anh chỉ cảm thấy đau đầu.


Tống Mặc nhìn bộ dạng này của nhạc phụ nào không hiểu:


- Hay con đi người nhé?


Đậu Thế Anh cầu còn không được.


Đậu Thế Hoàng sau khi biết chuyện thì gọi Tống Mặc qua dặn dò:


- Con không cần để ý bọn Vương gia đó. Nếu họ dông dài lải nhải, con cứ về báo lại ta. Trưởng bối như chúng ta quyết không ngồi im nhìn họ làm loạn.


Trông dáng vẻ như sợ hắn bị bắt nạt.


Tống Mặc xúc động, nói:


- Con thấy tốt nhất là để thập nhị huynh đi cùng. Thập nhị huynh vừa hay có thể gặp thất phu nhân, rồi sau này không cần làm phiền bà ấy nữa.


Hắn đang tính đến chuyện Vương gia lấy cớ nhận con nối dõi để đưa Vương Ánh Tuyết về ngõ Tĩnh An tự.


Đậu Thế Hoàng nhanh chóng hiểu ra.


Ông cũng không muốn con mình phải cúi đầu vấn an một người như vậy.


Đậu Thế Hoàng nhìn Tống Mặc với ánh mắt đầy khen ngợi:


- Thế thì để Chỉ ca nhi theo cùng đi!


Hôm sau, Tống Mặc cùng Đậu Thế Anh và Đậu Đức Xương đến ngõ Liễu Diệp.


Vương Trí Bình đã lờ mờ đoán được mục đích Đậu Thế Anh đến. Hắn mời ba người tới phòng khách ngồi.


Nhưng khi Đậu Thế Anh nói rõ tất cả, sắc mặt hắn vẫn không thể không khó coi.


Sở dĩ, hắn không muốn đánh rắn động cỏ đến Đậu gia, muốn nhân cơ hội nhận con nối dõi đưa Vương Ánh Tuyết về chỗ Đậu Thế Anh. Ai ngờ người tính không bằng trời tính.


Vương Trí Bình khổ tâm hết sức mà vẫn cố nói:


- Nhận con nối dõi là việc trọng đại sao có thể thiếu Ánh Tuyết? Việc này tạm gác qua một bên. Mọi người hiếm khi tới chơi, phải chuẩn bị một bàn tiệc mới được. Đến chiều tối, ta bảo Anh Tuyết cùng mọi người về.


Tống Mặc còn muốn nói khéo mấy câu thì Đậu Thế Anh đã lạnh lùng lên tiếng:


- Ta bảo Chỉ ca nhi tới đây là đã giữ thể diện cho Vương gia lắm rồi. Hóa ra, Vương gia không cần. Vậy thứ cho ta lắm điều!


Trước khi rời đi còn nói:


- Nếu nàng ấy không rảnh thì cũng không cần đợi đến chiều tối. Chúng ta về luôn bây giờ đây.


Ngay cả khi phụ thân bị lưu đày, Vương Trí Bình cũng chưa từng chịu nhục như vậy,


Mặt hắn tím đen vì thẹn. Hắn muốn lập tức chạy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.