Cửu Trọng Tử

Chương 491: - 495



 Chương 491: Cắt thịt


Tống Hàn dan díu với thông phòng của cha mình bị Tống Mặc bắt tại trận, Miêu An Tố giận dỗi chuyển đến điền trang. Đó là tin đồn đang lan truyền mấy ngày này. Tin đồn bắt đầu từ đám hầu trong phủ Anh Quốc công, sau đó lan đến ngõ Tứ Điều. Vì vậy, khi Quý Hồng tới chuyển đồ của Miêu An Tố, mấy hầu già tinh mắt trốn kịp, còn những kẻ khác thì tròn mắt nhìn Tống Hàn ngã nhào trên đất.


Tôi tớ đánh chủ sẽ bị xử lưu đày.


Thế mà a hoàn này dám làm vậy?


Người của ngõ Từ Điều đều sợ ngây người.


Gian chính im phăng phắc, không khí cũng ngưng đọng theo.


Quý Hồng liếm liếm môi.


Bảo sao Đậu phu nhân coi thường Anh Quốc công. Hóa ra phu nhân có a hoàn lợi hại như vậy!


Nếu muốn bình an rời khỏi ngõ Tứ Điều, mình phải nhờ cậy hai vị tỷ tỷ này nhiều.


Nàng càng cung kính với Kim Quế và Ngân Quế hơn:


- Không còn sớm nữa! Hai vị tỷ tỷ cũng phải về báo cáo, chúng ta mau chuyển đồ của nhị thái thái đến điền trang thôi.


Kim Quế và Ngân Quế hiểu ý Quý Hồng. Phu nhân để họ đi cùng là để uy hiếp người ở đây. Còn việc khuân đồ gì gì đó không phải việc của họ.


Hai tỷ muội cười gật đầu, canh giữ ở cửa.


Quý Hồng và mấy hầu già lập tức vọt vào trong lấy đồ.


Bấy giờ, gia đinh của Tống Hàn mới phản ứng lại, vội đỡ Tống Hàn dậy.


Tống Hàn đẩy gia đinh, chật vật đứng lên.


Miệng hắn sưng vù, cằm cũng tím bầm.


Tống Hàn thấy tỷ muội Kim Quế và Ngân Quế đứng điềm nhiên trước cửa thì càng giận dữ, quát:


- Gọi hô vệ! Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ! Ta không tin thứ đàn bà con gái tay trói gà không chặt này có thể lấy đồ trước mũi ta!


Gia đinh vừa đi đã chạy về bẩm:


- Không ổn rồi nhị gia! Không biết Quý Hồng kiếm đâu ra mười mấy cao thủ chặn nhị môn. Chúng ta không ra ngoài được!


Tống Hàn tức run người.


Con khốn Miêu An Tố này muốn ăn thua với hắn hay gì!


Nếu hôm nay để ả leo lên đầu thì sau này hắn làm người thế nào?


Tống Hàn lao ra ngoài:


- Để ta xem ai dám ngăn ta!


Gia đinh chạy vội theo.


Quý Hồng nhanh tay dọn đồ.


Hôm nay, nàng có thể thuận lợi xông vào chẳng qua vì đánh bất ngờ và được người của Đậu phu nhân bảo vệ. Việc cấp bách hiện tại là mang được những đồ quý giá nhất đi, còn mấy thứ nửa cũ nửa mới mua lại cũng được.


Quý Hồng khách khí giục mấy hầu già chuyên làm việc nặng của Đậu Chiêu:


- Phiền mấy bà nhanh lên! Để nhị gia quay lại là chúng ta không thoát được.


Mấy người vừa thấy Tống Hàn bị đánh thì cũng nao nao, tay chân càng nhanh hơn, chốc lát đã dọn được ba, bốn rương.


Quý Hồng sợ sẽ có biến, nhét bọc trang sức cho Kim Quế và Ngân Quế:


- Xin hai vị tỷ tỷ cầm giúp nhị thái thái nhà muội.


Kim Quế và Ngân Quế chỉ nghe theo lệnh của Đậu Chiêu. Nếu Đậu Chiêu đã bảo họ đi theo Quý Hồng, họ cũng không ngại từ chối, cất bọc đồ đi.


Quý Hồng thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, nàng quýnh lên, phái tiểu a hoàn ra xem.


Tiểu a hoàn mừng rỡ chạy về báo cáo:


- Là cữu gia, Quý Hồng tỷ tỷ ơi! Cữu gia còn dẫn theo một đám người đến, nói là muốn đón nhị thái thái về.


Tốt quá!


Với sự trợ giúp của cữu gia, bọn họ sẽ nắm chắc phần thắng.


Quý Hồng mừng rỡ.


Nhưng đằng kia, Tống Hàn đang trợn trắng mắt vì giận.


Miêu An Bình đổi trắng thay đen, vừa mở miệng đã chỉ trích hắn gian dâm với thông phòng của phụ thân, bị Miêu An Tố phát hiện không những không hối cải mà còn đưa Miêu An Tố đến điền trang Tống gia. Miêu An Bình ép hắn chi một ngàn lượng bạc thì mới chịu giữ im lặng.


Hắn đúng là xui tám đời mới dính phải Miêu gia. Ngoại trừ tiền, trong mắt chúng không còn gì khác nữa.


Tống Hàn nghiến răng nghiến lợi, cười khinh:


- Ngậm máu phung người, siểm hại mệnh quan sẽ phải ngồi tù!


Miêu An Bình phản bác:


- Thế thì chúng ta cùng đến phủ Thuận Thiên ngay đi! Ta không tin con trai lại được ngủ với thông phòng của cha mình. Mà ta nghe muội muội nói hình như Liêu Vương gia cũng ở đấy. Nhân lúc Liêu Vương gia chưa rời kinh, chúng ta mời ngài ấy đến nha môn làm chứng. Người thường không mời nổi Liêu Vương, nhưng nhà quyền quý hàng đầu như Tống gia các người chắc chắn mời được!


Tống Hàn tức nghẹn lời, thật sự không dám theo Miêu gia đến phủ Thuận Thiên.


Không phải hắn sợ mất mặt. Dù sao Tống Mặc cũng đã nói: hắn uống say đi nhầm phòng. Dù phải đến nha môn, hắn vẫn có thể bám vào cái cơ này. Nhưng để Liêu Vương nghĩ hắn không những phá việc mà ngay cả khả năng chùi đít cũng không có thì còn trọng dụng hắn nữa sao?


Hơn nữa, hắn được như hôm nay là nhờ vào thế của Hoàng Hậu nương nương.


Tống Hàn lạnh lùng nói:


- Không có một ngàn lượng bạc. Cùng lắm là hai trăm lượng, ngươi muốn lấy thì lấy, không thì chúng ta đi gặp quan phủ.


Miêu An Bình muốn ăn được cục thịt béo này, nhưng cũng sợ cá chết lưới rách. Hắn trả giá:


- Ít nhất cũng phải tám trăm lượng. Huynh đệ chúng ta đã đến thì cũng phải có tiền uống chén nước chứ.


- Tối đa ba trăm lượng, hơn cũng không có.


Thái độ của Tống Hàn rất quyết liệt.


Cuối cùng chốt bốn trăm lượng.


Miêu An Bình rời thư phòng, sai bọn gia đinh của ngõ Tứ Điều mang trà bánh đến phòng khách.


Thấy một đám côn đồ ngồi kín phòng khách nhà mình, Tống Hàn tức tối vô cùng.


Ở nội viện, Quý Hồng nghe được tin tức thì đau lòng nhìn rương y phục mới được non nửa, nói với tỷ muội Kim Quế - Ngân Quế:


- Chúng ta khiêng đồ đi thôi! Có khi lát nữa sẽ gặp cữu gia, vừa hay nhờ cữu gia giúp một tay.


Kim Quế và Ngân Quế không khỏi mắng thầm.


Không cần loại hạ đẳng như Miêu An Bình, bọn họ vẫn có thể hiên ngang rời khỏi đây.


Nếu Miêu gia đã muốn ra tay thì bọn họ cũng vui lòng nhường.


Đến cửa hùy hoa, mấy hầu già canh giữ nội viện sống chết không cho qua, còn nói sẽ báo cho Tống Hàn.


Quỳ Hồng lập tức gào khóc.


Đang ngồi trong phòng khách thì nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, Miêu An Bình lập tức chạy ra hóng, còn nhận ra Quý Hồng đứng đó.


Hắn gọi mấy huynh đệ của mình lại đây, quát hầu già canh giữ nội viện:


- Các ngươi làm gì đấy hả?


Quý Hồng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức gào lên:


- Cữu gia, nhị thái thái ở điền trang có nhiều cái bất tiện, bảo chúng nô tỳ đến lấy đồ. Nhị gia sống chết không đồng ý. Ngài giúp chúng nô tỳ với!


Miêu An Bình nhìn thấy sau lưng Quý Hồng là mấy rương gỗ đựng hồi môn của Miêu An Tố.


Sao hắn không nghĩ đến cái này chứ?


Con gái bị nhà chồng bỏ thì chỉ có thể nương nhờ nhà ngoại. Chẳng phải chuyện xử lý hồi môn của Miêu An Tố nên do mình đảm nhiệm sao?


Hắn hùng hổ sắn tay áo hỗ trợ.


Mấy tên hộ vệ của Tống gia cũng chạy tới.


Người của Di Chí đường đứng bên xem trò vui.


Đến lúc quản sự của Tống Hàn mang bạc tới, chỗ cửa thùy hoa đã loạn như cào cào.


Hắn vội bẩm lại Tống Hàn.


Tống Hàn đang trốn trong thư phòng nhịn không nổi nữa, hét lớn:


- Các ngươi đang làm cái gì thế?


Cuối cùng, hai bên cũng chịu dừng tay.


Mấy hầu già bị đánh thê thảm đang nằm dưới đất rên rỉ. Hộ vệ của ngõ Tứ Điều bẩm lại sự việc với Tống Hàn.


Miêu An Bình không chịu yếu thế, nói:


- Đây là hồi môn Miêu gia cho muội muội ta. Bây giờ, muội muội ta bị ngươi đuổi đến điền trang, người dựa vào đâu không cho chúng ta mang đồ đi? Có phải ngươi muốn ta kể hết chuyện xấu của ngươi ra không?


Vừa nói vừa chỉ chỗ rách trên y phục và một người bị đánh tím mặt.


- Tạm thời không nói những việc khác. Bồi thường năm trăm lượng bạc đi!


Ông đây sẵn sãng dùng năm trăm lượng bạc để giết ngươi!


Trong bụng Tống Hàn đã đầy hung ác, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh chỉ vào những người đang nằm trên đất, nói:


- Thế còn những người thì sao?


Sau đó, hắn ra hiệu cho quản sự.


Quản sự lập tức dâng lên bốn trăm lượng bạc ròng.


Miêu An Bình biết Tống Hàn là loại vắt cổ chày ra nước nên đành nhận trước chỗ bạc này, bảo vệ Quý Hồng mang mấy cái rương ra ngoài.


Lần trước hắn tới đã làm ầm một trận. Thấy lần này còn dẫn theo người, hàng xóm xung quanh lại ra hóng chuyện. Tốp năm tốp ba đứng xì xào bàn tán.


Miêu An Bình biết lời đồn có thể giết chết người. Hắn muốn hạ uy danh của Tống Hàn nên ra vẻ buồn phiền với mọi người:


- Không muốn muội muội phải chịu khổ cực ở điền trang của Tống gia nên tôi tới đón nó về ít ngày.


Nghe hắn nói vậy, một người đánh bạo nói:


- Hóa ra nhị thái thái đến điền trang. Bảo sao mấy bữa nay không thấy người hầu của nhị thái thái ra chợ mua thức ăn. Nhị thái thái bị bệnh gì mà phải đến điền trang tĩnh dưỡng?


Cũng có người tinh mắt hỏi:


- Mà sao y phục của cữu gia lại tả tơi thế này?


Miêu An Bình chỉ cười cười, thúc giục người khiêng rương lên xe.


Tống gia không có ai ra mặt.


Mọi người thấy không còn trò vui thì giải tán. Cũng có người tò mò chạy đến phủ Anh Quốc công hỏi thăm.


Miêu An Bình không đợi xe ngựa đến điền trang đã mở rương kiểm tra.


May quá! May quá!


Mấy thứ đáng giá đều ở đây.


Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, gọi Quý Hồng lại hỏi:


- Sao không thấy trang sức của cô nãi nãi đâu?


Chương 492: Lời đồn đãi


Quý Hồng nghe vậy thì tái mặt, thấy may vì đã nhờ tỷ muội Kim Quế - Ngân Quế cầm hộ.


- Tất cả đồ của nhị thái thái đều ở đây mà!


Nàng nơm nớp lo sợ, nói:


- Chúng nô tỳ không thấy nữ trang gì gì đó.


Nàng nói rồi khẩn cầu nhìn những a hoàn hầu già cùng đến ngõ Tứ Điều.


- Cữu gia không thì có thể mọi người.


Người của Đậu Chiêu chứng kiến bộ mặt tham lam của Miêu An Bình thì tỏ rõ khinh thường, không thèm quan tâm đến hắn.


Miêu An Bình không tin.


Hắn liếc ngang liếc dọc, cười nói:


- Không phải ta muốn chiếm đồ của cô nãi nãi. Ta sợ những thứ đắt tiền đó bị Tống Hàn lấy mất thì thiệt cho cô nãi nãi.


Nếu có thể khiến Miêu An Bình hiểu lầm Tống Hàn há không phải tốt hơn?


Thấy Miêu An Bình vẫn gặn hỏi, Quý Hồng lập tức giơ tay thề:


-... Nếu nô tỳ cầm, nô tỳ bị trời đánh!


Lời thế độc địa như vậy mà cũng dám nói!


Miêu An Bình bắt đầu lưỡng lự.


Thật sự là Tống Hàn nuốt mất nữ trang của muội muội ư?


Hắn bàn giao việc cho người khác, tính quay lại.


Người bên cạnh ngăn hắn, nói nhỏ:


- Không phải ngươi muốn bòn rút muội phu của mình à? Thế thì vội làm gì! Mấy ngày nữa, chúng ta quay lại. Có sổ sách đầy đủ, người còn sợ hắn không chịu nôn ra sao?


Miêu An Bình không khỏi gật gù tán đồng. Hắn vừa mới nhận tiền, bây giờ quay lại đòi số nữ trang kia, có khi sẽ khiến Tống Hàn chò cùng rứt giậu.


Hắn nói với mấy đứa Quý Hồng:


- Sau này, các ngươi phải đứng ra làm chứng: chúng ta không cầm nữ trang của cô nãi nãi, tất cả đều đã bị Tống Hàn lấy mất.


Quý Hồng gật đầu tới tấp.


Người của Đậu Chiêu vẫn im lặng.


Miêu An Bình trông vậy thì cau mày không vui.


Quý Hồng sợ lại phát sinh vấn đề, vội nói:


- Cữu gia vất vả quá! Chắc là nhị thái thái còn không biết cữu gia cũng đến ngõ Tứ Điều? Nô tỳ lập tức phái người báo cho nhị thái thái, để nhị thái thái dặn phòng bếp chuẩn bị rượu thơm thịt ngon thiết đãi cữu gia...


Miêu An Bình và Miêu An Tố đã bàn trước sẽ chia tiền lấy được từ túi Tống Hàn. Nếu bây giờ hắn theo chân Quý Hồng đến điền trang, chẳng phải sỗ tiền hắn vừa kiếm được sẽ chia ngay cho Miêu An Tố ư? Nhưng nếu không đi, những thứ trong rương này thuộc về hắn kiểu gì?


Hắn trái lo phải nghĩ, quyết định giấu chỗ tiền vừa kiếm được trước đã.


- Ta còn phải thiết đãi bạn bè. Ngươi về trước, nói với nhị thái thái là ta sẽ tới sau.


Quý Hồng thở phào nhẹ nhõm, cung kính chào Miêu An Bình và bạn bè của hắn, sau đó khom gối cảm tạ tỷ muội Kim Quế - Ngân Quế.


- Không phải muội muốn kéo hai vị tỷ tỷ vào. Nhưng hai vị tỷ tỷ cũng thấy rồi đấy. Nếu muội giao chỗ nữ trang này cho cữu gia thì nhị thái thái sẽ mất sạch.


Nàng nghẹn ngào:


- Nhị gia không phải chỗ có thể nương tựa. Nhị thái thái lại không có một mụn con nào. Nếu ngay cả nữ trang cũng bị cữu gia lấy mất, nhị thái thái biết sống sao!


Kim Quế lớn tuổi, lại trải qua biến cố trong nhà nên không phải người dễ mềm lòng. Còn Ngân Quế là muội muội, được Kim Quế bao bọc hết mực, nay nghe Quý Hồng nói vậy thì cảm động, vội an ủi:


- Tỷ yên tâm. Chúng ta đã được phu nhân dặn trước. Chẳng qua chỉ là cầm hộ tỷ ít đồ, tỷ không cần ngại đâu.


Quý Hồng không ngừng cảm tạ hai người, yên tâm trở về điền trang.


Miêu An Tố biết huynh trưởng mình đòi được bốn trăm lượng bạc thì khá bất ngờ.


Miêu mẫu vẫn đang ở điền trang, nghe vậy vội nói:


- Nó cũng vì con cả thôi! Tuy bạn bè của nó chịu đứng ra giúp đỡ nhưng người ta cũng không thể làm không công. Nó không mời họ một bữa, không trả tiền cho họ thì sau này còn ai sẵn sàng làm việc cho nó? Con đừng nghĩ nó muốn chiếm tiền của con...


Miêu An Tố thầm khinh bỉ, chẳng buồn tiếp lời Miêu mẫu. Nàng lập tức bảo nhũ mẫu chuyển rương đồ đến kho ở dãy nhà phía tây, đích thân trọng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.