Trong Tê Hà viện, nến hỉ đỏ thẫm cháy sáng, Vương Ánh Tuyết nắm chặt tay ngồi đó.
- Đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Nàng giận dữ đứng ở giữa phòng:
- Dựa vào cái gì mà Đông phủ đòi
đè ép Tây phủ? Ta đã thành chính thất của Vạn Nguyên, dựa vào cái gì mà
bà ấy giữ Minh thư nhi ở chỗ bà ấy không buông?
- Phu nhân, người nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút.
Hồ ma ma vội nhắc nhở, liếc nhìn chung quanh, thấy không có ai thì mới thấp giọng nói:
- Bây giờ còn không phải là lúc
để nối cáu – thất gia còn cần ngũ gia giúp đỡ, người vừa mới phù chính,
lại không có con trai ở bên, nhẫn nhịn mấy ngày tránh những tháng ngày
sau phải khổ sở.
- Ta biết. Nếu không nghĩ vậy thì hôm nay ta đã không nhẫn nhịn rồi.
Thần sắc Vương Ánh Tuyết hòa hoãn lại. Hồ ma ma khẽ thở phào, cười chuyển đề tài:
- Hôm nay là ngày lành của phu
nhân, đã không còn sớm nữa, thất gia chắc cũng sắp đến rồi, không bằng
ta hầu hạ phu nhân tháo trang sức, uống bát canh hạt sen.
Vương Ánh Tuyết thẹn thùng.
Quỳnh Phương bưng một cái hộp đi vào, cười nói:
- Thất phu nhân, đây là lễ gặp mặt hôm nay, người thấy nên để đâu.
Nhắc đến đây, Vương Ánh Tuyết lại giận dữ.
Đậu thị giàu có cao lương mỹ vị không
thiếu, bình thường thưởng cho các ma ma cũng đều là tơ lụa gấm đoạn,
vòng vàng trâm bạc, đám người nhị thái phu nhân lại chỉ tặng cho nàng
mấy cái trâm ngọc bình thường như thể không coi nàng ra gì.
- Cũng chẳng có gì tốt đẹp, chẳng lẽ còn cất giấu như báu vật?
Giọng nói của nàng có chút sắc nhọn.
Quỳnh Phương nịnh bợ nhầm chỗ, không những không được thưởng mà còn bị quở trách.
Hồ ma ma vội nháy mắt với Quỳnh Phương, cười an ủi Vương Ánh Tuyết:
- Đậu gia cũng không phải là nhà
giàu mới nổi, càng những chuyện thế này thì càng khiêm tốn, người cũng
đừng nhìn mấy thứ này. Chưa biết chừng đó là những vật quý mà không dễ
phát hiện đó? Chỉ là hôm nay chúng ta không rảnh, chờ hôm nào rỗi, phu
nhân lấy ra xem cho cẩn thận.
Từ sau khi Triệu Cốc Thu qua đời, Tây Đậu vốn không có người chủ trì nội trợ, mấy năm qua đã loạn như cháo nát,
ai cũng đều có tâm tư riêng, lại thêm mấy ngày nữa bị Đậu Chiêu lấy đi
nửa tài sản, những người vốn toàn tâm toàn ý nịnh bợ Vương Ánh Tuyết giờ cũng bắt đầu có lòng khác. Những người trong phủ bây giờ chỉ e là đang
nhìn chằm chằm vào Tê Hà viện, nếu nàng có chút khác thường thì chỉ sợ
cũng sẽ bị làm rối lên… Không bằng nhân đây xuống thang!
Vương Ánh Tuyết nghĩ vậy thì nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đang định dạy dỗ Quỳnh Phương đôi câu thì có tiểu nha hoàn vào bẩm:
- Cao Thăng đến!
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Vương Ánh Tuyết hồ nghi nói:
- Mời hắn vào đi!
Cao Thăng đứng ở bên ngoài tấm bình phong hoa mai, giọng nói ôn hòa và kính cẩn:
- Thất phu nhân, thất gia nói hôm nay đã muộn, thất gia nghỉ lại ở chính phòng, bảo phu nhân cũng nghỉ
ngơi sớm đi thôi, giờ mão ngày mai phải đi thỉnh an lão thái gia, sáng
mai tam phu nhân sẽ qua bàn giao lại Tây phủ cho phu nhân, bảo phu nhân
đừng dậy muộn.
Nói xong chắp tay lui xuống.
Vương Ánh Tuyết há hốc miệng hồi lâu cũng không khép được miệng lại, mặt đỏ bừng lên, nước mắt vòng quanh:
- Hắn có ý gì vậy? Hắn muốn tìm
cớ thì cần gì phải nói là đã muộn? Giờ mới là đầu giờ tuất… còn nghỉ ở
chính phòng… chẳng phải là để cho ta bị người khác chê cười sao?
Hồ ma ma cũng cảm nhận được sự khác thường của Đậu Thế Anh, bà chần chừ nói:
- Phu nhân, có cần tôi qua xem không?
- Không cần! Ta tự qua mời!
Vương Ánh Tuyết cắn răng.
Ngày đầu tiên vào cửa Đậu Thế Anh lại ngủ ở chỗ khác thì sau này nàng còn ngẩng đầu được trong Đậu gia nữa sao?
Hồ ma ma và Vương Ánh Tuyết vội vàng đến chính phòng.
Đậu Thế Anh đã thay đổi xiêm y, đang ngồi trước bàn viết chữ.
Thấy Vương Ánh Tuyết đến, hắn cũng không kinh ngạc mà chỉ thản nhiên cười nói:
- Nàng đã đến?
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Đậu Thế Anh
dưới ánh đèn, những lời chất vấn đã chuẩn bị tốt đột nhiên tan thành mây khói, nàng có chút bất an sửa lại ống tay áo, giọng nói cũng trở nên
nhu hòa:
- Hôm nay mệt lắm sao? Sao lại một mình ở đây viết chữ?
Vừa nói vừa đi qua, mũi lại ngửi thấy mùi rượu trên người Đậu Thế Anh, nàng cười nói:
- Thất gia đã uống bao nhiêu
rượu? Sao người toàn mùi rượu như vậy? Thiếp sai người làm bát canh tỉnh rượu cho thất gia nhé?
Vừa nói vừa xắn tay áo định mài mực cho hắn.
Đậu Thế Anh ngăn nàng lại:
- Bên này ta đã có Cao Thăng hầu hạ rồi, nàng đi nghỉ đi, mai còn có việc.
Giọng nói còn ấm áp hơn gió đêm, bản thân vẫn cúi đầu, lòng không chuyên tâm tiếp tục viết chữ.
Ý tứ từ chối đã rõ như vậy khiến Vương
Ánh Tuyết thẹn đỏ mặt, nhưng nàng ta chưa bao giờ là người dễ rút lui,
nghĩ một hồi lâu rồi chạy lên ôm eo Đậu Thế Anh.
- Vạn Nguyên…
Ánh mắt nàng ta dịu dàng, long lanh nước.
Người Đậu Thế Anh cứng đờ, chậm rãi buông bút trong tay, dịu dàng mà vẫn rất kiên định gỡ cánh tay Vương Ánh Tuyết ra:
- Ánh Tuyết, ta đã nói rồi, ngoài danh phận ra, những thứ khác ta đều không thể cho nàng… Nàng cũng biết
rồi… Chúng ta tương kính như tân khách không được sao?
Hắn xoay người, đôi mắt đen như nước sơn lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Vương Ánh Tuyết ngạc nhiên.
Nàng đương nhiên biết… Nhưng nàng đã nghĩ thời gian sẽ hòa tan đi tất cả… Ngàn dặm tương tư sao bằng nhuyễn ngọc
ôn hương trong lòng.
Đậu Thế Anh bước ra ngoài.
Hoa ngọc trâm trong Đậu phủ đã nở, hương thơm nồng nàn ùa tới.
Hắn chợt nhớ lại lúc mình thành thân.
Cũng là thời tiết thế này.
Hoa ngọc trâm đang nở rộ, dưới ánh trăng, những đóa hoa trắng trong như ngọc.
Giọng nói thanh thúy của thê tử gọi “Vạn Nguyên”, hỏi hắn “Thiếp có xinh đẹp không…”
Hắn không nhớ mình đã trả lời thế nào,
chỉ nhớ thê tử đã vừa mừng vừa sợ nhào vào lòng hắn, như đốt lửa vào
lòng hắn… bên tai là tiếng cười như chuông bạc của thê tử: “Bọn họ đều
nói ta không ngại ngùng, nhưng ta thích chàng, chỉ muốn lấy chàng
thôi!”, giọng nói ngây thơ, kiều mỵ không chút nghi ngờ, tràn ngập sự
vui mừng, thỏa mãn…
Mùi hoa nồng nàn hơn như gợi nhớ đến những khi mặn nồng, khiến người ta tim đập nhanh mà hoảng hốt.
Hắn chạy ra ngoài…
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rơi ào ào.
※※※※※
Đậu Chiêu bị tiếng động ở bên làm cho bừng tỉnh, bên tay mơ hồ nghe được tiếng tổ mẫu dặn Hồng Cô:
- … Nhìn xem ngựa có bị hoảng sợ
không? Cửa sổ bếp đã đóng chưa? Phòng củi cũng phải kiểm tra hết, đừng
để mưa tạt vào làm cho ướt hết.
Hồng Cô vừa ngáp vừa khoác áo đi ra ngoài.
Tổ mẫu quay đầu thấy Đậu Chiêu đang mơ màng trong chăn, cười khẽ rồi vỗ vỗ nàng:
- Thọ Cô đừng sợ, Thôi di thái thái đang ở đây rồi!
Đậu Chiêu tỉnh táo lại.
Nàng nhìn căn phòng, thoáng cảm thấy mơ hồ.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa ầm ầm, vang vọng khắp sân.
Tổ mẫu kinh ngạc, gia nô Lưu Tứ Hải ở sương phòng đã cầm một chiếc gậy gỗ đi tới trước cửa. Hắn cảnh giác hỏi:
- Là ai?
- Là thất gia, mau mở cửa.
Người bên ngoài cao giọng nói.
Lưu Tứ Hải vội buông gậy gỗ, cửa cót két mở ra.
Đậu Thế Anh và Cao Thăng đội mưa đi vào.
- Xảy ra chuyện gì?
Tổ mẫu đứng ở giữa cũng bất chấp mưa lớn, vội chạy ra đón.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Xiêm y của Đậu Thế Anh đã ướt đẫm, tuy
thời tiết mùa hè nóng bức nhưng mưa đêm thấm vào người vẫn rất lạnh, môi hắn hơi trắng bệch:
- Con đến thăm Thọ Cô!
Ánh mắt tổ mẫu lộ ra sự nghi ngờ nhưng bà không hỏi gì, chỉ sai ma ma nấu nước, bảo Hồng Cô đến bên Lãng gia cách vách mượn hai bộ xiêm y.
Chờ phụ thân tắm rửa sạch sẽ thì mưa đã trút như thác đổ, trời lại càng âm u như thể sẽ sụp xuống bất kì lúc nào.
Đậu Chiêu ngồi trên giường, buồn ngủ, đầu gật gù như đang câu cá.
Với sự xuất hiện của phụ thân, nàng không cho là đúng.
Khuya khoắt, mưa lớn như vậy, không nghĩ
là sẽ bị cảm mạo, cảm mạo có khi cũng sẽ chết người, còn làm phiền người khác vội vã giúp ngươi tìm xiêm y tắm rửa, an bài trà bánh… ngây thơ
tùy hứng. Người không chu đáo như vậy sao giống một người làm cha.
Quan trọng hơn là, nàng cảm thấy bất kể
phụ thân và Vương Ánh Tuyết có mâu thuẫn thế nào thì chạy trối chết thế
này rất yếu đuối, bất tài.
Phụ thân lại không hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn cười xoa đầu Đậu Chiêu, dịu dàng hỏi nàng:
- Con ở điền trang có quen không?
- Quen ạ!
Nàng quay đầu đi tránh được tay phụ thân:
- Mọi người đều rất tốt với con.
Đậu Thế Anh nhìn căn phòng bài trí đơn sơ, cảm thấy con gái có chút vô tâm.
Hắn trầm ngâm đứng trước giường thật lâu.
Đậu Chiêu rất muốn đi ngủ, phụ thân không lên tiếng, nàng đành phải nói:
- Phụ thân không ngủ được sao?
Đậu Thế Anh không lên tiếng, một lát sau, hắn chậm rãi ngồi xuống bên Đậu Chiêu, trầm giọng hỏi nàng:
- Con có còn nhớ mẫu thân không?
Đậu Chiêu kinh ngạc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
- Ta vẫn còn nhớ rõ mẫu thân con.
Phụ thân lẩm bẩm, khóe mắt có ánh lệ lấp loáng:
- Ngày nàng ấy gả cho ta, tay đeo nhẫn ngọc lục bảo, hoa tai vàng khắc hình hoa hải đường…
Đậu Chiêu quay mặt qua chỗ khác, sự bi thương lan tràn.
※※※※※
Trời chưa sáng phụ thân đã đi, Đậu Chiêu nhìn bầu trời trong vắt sau cơn mưa lớn, thoáng giật mình.
Thương cảm qua đi, người cũng có dũng khí đối mặt với sự bất mãn trong cuộc đời này chưa!
Cao hứng là vì mình không bị gọi là Cẩu
Thăng nữa, lo lắng là sợ Đậu Chiêu nhất thời nghịch ngợm, lại chọn cho
mình cái tên cũng gần như Cẩu Thăng… về sau có muốn sửa cũng không sửa
được!
- Lương Bích được không?
Đậu Chiêu viết tên của hắn lên giấy:
- Là ý chỉ ngọc đẹp, hi vọng ngươi sẽ có nhân cách đẹp như ngọc, khiêm tốn lễ nghĩa.
Triệu Lương Bích mừng rỡ, cầm tờ giấy Đậu Chiêu viết tên hắn đi khoe khắp nơi.
Mới chỉ một ngày mà mọi người trong điền trang đều biết Cẩu Thăng tên là Triệu Lương Bích.
Tổ mẫu cũng khen cái tên này rất hay, còn nói vài ngày nữa sẽ đưa nàng đến miếu chơi, đáng tiếc kì nghỉ của phụ
thân đã hết, hắn đến đón Đậu Chiêu về, cũng nói với tổ mẫu:
- Người có chuyện gì thì có thể
cho người viết thư đưa cho lục ca, con ở kinh thành không có ở đây, lục
ca sẽ chăm sóc cho người và Thọ Cô.
Tổ mẫu gật đầu, không đặt những lời này vào lòng.
Bà sống một mình ở điền trang hơn 20 năm qua cũng đâu có chuyện gì, bà tin về sau có chuyện gì cũng không cần tìm đến Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lại cầu xin với phụ thân:
- Có thể đưa Triệu Lương Bích về không?
Phụ thân hỏi Triệu Lương Bích là ai?
Tổ mẫu nói lại lai lịch của hắn cho phụ thân.
Phụ thân nghe nói cái tên Triệu Lương Bích là do Đậu Chiêu đặt thì gật gật đầu: