Mùa hè ở chùa Đại Từ, cổ thụ sum xuê,
gió mát thanh sảng nhưng bất luận thế nào cũng không thể so với vẻ tú
nhã tĩnh lặng của hậu viện Đậu gia. Nhưng với tiểu thư khuê cách một năm không ra khỏi cửa mấy lần như Đậu Phẩm Nghi mà nói thì chỗ nào cũng
thật thích thú, thật mới mẻ.
Nàng kéo tay Ô Nhã, chỉ vào một hòn giả sơn ở cách đó không xa:
- Ngươi xem, có giống cô nương đang chờ trang điểm không?
Ô Nhã không có hứng thú, liếc nhìn một cái rồi nói:
- Đó là đá linh bách, đá nhỏ dùng để trang trí thì còn được chứ bên rừng trúc thế này nên đặt đá thái hồ mới đúng.
Nói xong lại nhìn Đậu Chiêu và Đậu Phẩm Thục ở trước.
Hai người đang thì thầm to nhỏ, phần lớn
là Đậu Phẩm Thục nói chuyện, Đậu Chiêu lắng nghe, đôi khi Đậu Chiêu đáp
lại nàng mấy câu, nàng liền cười khanh khách như tiểu cô nương 7,8 tuổi
chưa rành thế sự.
Đúng là không tim không gan!
Ô Nhã thấy lòng nôn nao.
Đậu Phẩm Nghi có chút mất hứng:
- Ô Nhã, ngươi làm sao thế? Cả
ngày đều xị mặt ra, nói gì cũng cứ lạnh tanh đáp lại được hai câu, nếu
ngươi xem thường chùa Đại Từ ở nơi nông thôn thì ngươi cứ nói thẳng là
được, đúng là mất hứng!
Ô Nhã vội kéo tay Đậu Phẩm Nghi, lại khó mà nói ra là đang ghen tỵ với Đậu Chiêu được, chỉ đành nói:
- Chỉ là ta cảm thấy thời tiết quá nóng, đi tới đi lui thế này, mồ hôi ướt hết áo, rất khó chịu.
- Có ổn không!
Đậu Phẩm Nghi nhìn cây cối xanh um trên đầu:
- Sao ta lại cảm thấy ở đây còn mát mẻ hơn trong nhà.
- Chắc là vì ta sợ nóng.
Ô Nhã đáp qua loa có lệ, vội chuyển đề tài:
- Lúc ở kinh đô, gặp ngũ cô cô của ngươi đó.
- Thật sao?
Đậu Phẩm Nghi vẫn rất thích kinh thành,
phụ thân Đậu Quảng Xương của nàng nếu không phải lo liệu việc nhà thì
cũng chẳng có công danh, cơ hội lên kinh thành của nàng rất xa vời. Cho
nên nghe nói là chuyện ở kinh thành thì nàng đã lập tức hưng phấn hỏi:
- Cô cô thế nào?
- Lúc đó là khi Hà các lão gia lấy vợ, cùng mẫu thân đi chúc thì gặp nàng.
Ô Nhã nói:
- Nàng ấy ở nhà ngoại tổ mẫu,
cũng cao tương đương như ta, nói chuyện thanh thanh tú tú, cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền, chơi rất thân với các thư nhi của Hà gia, thấy ta cũng chào hỏi rất quy củ, xem ra là cũng không tệ.
Đậu Phẩm Nghi ngây người:
- Chẳng phải nhà của thúc tổ phụ ở ngõ Tĩnh An tự sao? Sao nàng lại ở nhà ngoại tổ phụ? Mẫu thân nàng đâu? Không ở cùng nàng?
- Nghe nói Vương lão phu nhân rất thích nàng, không giữ nàng ở bên cạnh là không chịu được. Mẫu thân nàng nhìn trông có chút tiều tụy, hình như là tinh thần không thoải mái.
Nói xong, nàng thì thầm vào tai Đậu Phẩm Nghi:
- Ta nghe có vị phu nhân nào đó
nói ở trong bữa tiệc là nàng không sinh được con trai còn không chịu cho thất thúc tổ phụ nạp thiếp.
Đậu Phẩm Nghi hoảng hốt.
Ô Nhã vội nói:
- Nhưng trăm ngàn lần ngươi đừng nói cho ai biết.
- Ta biết ta biết. – Đậu Phẩm
Nghi gật đầu lia lịa: – Nếu mẫu thân ta nghe được ta nói ra những lời
này thì sẽ đánh chết ta mất.
Ô Nhã khẽ thở phào.
Đậu Phẩm Nghi nhìn Đậu Phẩm Thục và Đậu Chiêu đang ngắm trúc ở đằng trước mà do dự một hồi:
- Thất cô cô, ngươi nói xem chúng ta có nên nói chuyện này cho tứ cô cô không?
- Nói cho nàng làm gì? Nếu nàng nói lại với thái tổ mẫu của ngươi thì sao?
Ô Nhã vội vàng ngăn cản.
Cũng đúng.
Đậu Phẩm Nghi gật đầu, lại nhìn Đậu Chiêu, ánh mắt thêm mấy phần đồng tình và thương hại.
Đậu Chiêu lại không hề để ý, dọc đường đi chỉ nói chuyện với Đậu Phẩm Thục, giờ đã đi đến lương đình bát giác ở sau chùa Đại Tự.
Mấy người Đậu Chính Xương vừa mới đến, đám trẻ con đang ở đó thu dọn bàn đá hoặc đùa nghịch giấy bút, chơi cờ vây.
Thấy Đậu Chiêu kéo Đậu Phẩm Thục vào
lương đình, Ô Thiện nhìn Ô Nhã và Đậu Phẩm Nghi được hai ma ma đỡ đi,
mỉm cười đưa chén trà sứ xanh thiên thanh có hình lá sen qua:
- Muội nếm thử xem, đây là hoa mai ngâm tuyết của trụ trì chùa Đại Tự đã cất lâu năm đó.
Đậu Chiêu không nhận, cười nói:
- Huynh đưa ta uống thì mọi người lấy gì mà pha trà?
Ô Thiện quay đầu nhìn qua đám người Đậu Chính Xương đang ồn ào nói chuyện, nháy mắt với nàng một cái, thấp giọng nói:
- Một chén mà thôi, bọn họ không biết đâu.
Đậu Chiêu nén cười lại bị Đậu Phẩm Thục ở bên giành lấy cái chén, sẵng giọng:
- Các ngươi đẩy qua đẩy lại làm chi, bên cạnh có người miệng sắp bốc hỏa đây này!
Ô Thiện và Đậu Chiêu nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên.
Tiếng cười đó kinh động đến Đậu Khải Tuấn, hắn bước nhanh tới:
- Các ngươi đang cười cái gì thế?
Ô Thiện nhìn Đậu Phẩm Thục nháy mắt một cái:
- Không có gì, không có gì, Thục thư nhi kể chuyện cười ấy mà.
Đậu Phẩm Thục nhìn cái chén không trong tay, nhìn Đậu Khải Tuấn cười hì hì.
Ô Nhã và Đậu Phẩm Nghi đi tới, Ô Nhã thấy ý cười dịu dàng trên mặt ca ca thì lòng chua chua, hờn dỗi gọi:
- Ca ca, muội mệt quá!
- Cho nên ta mới bảo muội đừng đi!
Ô Thiện chẳng chút thương hương tiếc ngọc nói:
- Ngày nào tứ muội muội cũng đi
vài vòng quanh Đông Khóa viện, còn giúp Thôi di thái thái làm cỏ bắt
sâu, muội làm sao mà so được với tứ muội muội chứ?
Ô Nhã tức giận đến độ nước mắt vòng quanh.
Đậu Chiêu vội ra mặt hòa giải:
- Chúng ta đều khát rồi, trà còn chưa đun đúng không?
Thư đồng nhà Ô Thiện bưng chung trà nhỏ chạy đến:
- Xong rồi xong rồi, tứ tiểu thư, đây rồi!
Ngẩng đầu nhìn đám người Ô Nhã, ngẩn người rồi lại bưng chung trà quay về.
Mọi người đều khó hiểu.
Hắn lại bưng mấy chung trà nhỏ khác chạy đến, đầu đầy mồ hôi:
- Thiếu gia, tiểu thư, mời uống trà.
Mọi người cười vang.
Không khí trở nên vui vẻ.
Mấy nữ tử như Đậu Chiêu ngồi ở ghế trúc
trong lương đình uống trà, Đậu Khải Quang nhìn đồi núi xa xa mà vẽ, dần
dần, Đậu Chính Xương và Đậu Phẩm Nghi cũng đều bị hấp dẫn qua đó.
Ô Thiện đang nghĩ có nên qua xem không thì lại thấy ca ca đi đến.
- Tứ muội muội, mấy ngày nay muội đang làm gì?
Hắn ngồi bên cạnh Ô Thiện:
- Cuối tháng này ta sẽ cùng mẫu
thân, A Thất lên kinh thành, chắc phải qua năm sau mới trở về, muội có
thư từ hay thứ gì cần thì cứ bảo ta chuyển qua cho thất thúc giúp?
Thái độ quang minh, tự nhiên hào phóng.
Đậu Chiêu cười nói:
- Bình thường trong nhà cũng có người lên kinh thành, cũng không có gì muốn gửi.
Ô Thiện nói:
- Có cái gì mà thích thì để ta
mang về cho? Chùa Tướng Quốc, Bạch Vân ở kinh đô cứ đến dịp là mọi người đều tụ tập về đó, cái gì cũng có bán.
- Muội không nghĩ ra là mình thiếu cái gì. Nếu nghĩ ra thì để Ô tứ ca mang về giúp cũng không muộn.
Đậu Chiêu cười nói.
Ô Thiện liền hỏi:
- Ta nghe lục thẩm thẩm nói muội đang trồng hoa, là loại hoa gì? Có thể sống chứ?
Nhắc đến thứ mình thích, nụ cười của Đậu Chiêu trở nên thật thanh thoát, giọng nói cũng nhu hòa và đầy kiên nhẫn:
- Muội trồng hoa thủy tiên. Huynh thấy chưa? Nó rất giống hoa sen nhưng sen thì cả cây và lá đều mọc trên nước nhưng thủy tiên lại chìm ở dưới nước, ở Giang Nam rất phổ biến
nhưng bên chúng ta thì khá ít chủng loại. Muội cũng mới thử trồng thôi…
- Thật sao? Còn có loại hoa này…
Ô Thiện mở to mắt.
Ô Nhã ngồi giữa bọn họ đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ vào Ô Thiện mà luloa:
- Hậu viện nhà chúng ta có trồng
hai gốc thủy tiên, một gốc còn là bạch tiên tử. Huynh chưa từng thấy
sao? Huynh làm chết bạch tiên tử, tổ phụ nổi giận, vẫn nhờ có thái tổ
phụ che chở cho huynh chỉ phạt huynh chép “Tam tự kinh” mười lần. Huynh… huynh dám nói là không biết thủy tiên là gì?
Nhất thời, khắp lương đình chìm trong sự im lặng, chỉ có tiếng gió thổi vạt áo bay bay,
- Ta thực sự không biết đó là thủy tiên!
Ánh mắt Ô Thiện sáng trong như nước suối có thể nhìn đến tận đáy:
- Hoa muội nói chẳng phải là hoa tử ngọ sao?
Nói xong hắn giật mình vỗ đầu nhìn Đậu Chiêu nói:
- Chẳng lẽ thủy tiên mà muội nói chính là hoa tử ngọ?
Đậu Chiêu thực sự không nhịn được, xoay người đi cười ha hả.
Mặt Ô Nhã lúc trắng lúc hồng, quay người chạy ra khỏi lương đình.
Ô Thiện vội đuổi theo qua, dến một gốc đại thụ, kéo muội muội lại, nghiêm nghị nói:
- Vì sao muội không thích Đậu gia tứ muội muội?
- Muội, muội….
Nước mắt Ô Nhã lập tức chảy dài:
- Muội mới là muội muội của huynh!
Nói xong lớn tiếng òa khóc.
Ô Thiện kinh ngạc, hồi lâu sau mới lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Ô Nhã, nhỏ nhẹ nói:
- Muội muội ngốc, có bao giờ muội không phải là muội muội của ta chứ! Muội không chỉ là muội muội của ta
mà vĩnh viễn cũng là muội muội tốt của ta, là muội muội tốt mãi mãi, là
muội muội mà ta thương yêu nhất, cũng không phải vì muội là muội muội
của ta, lúc nào ta cũng đối tốt với muội, muội nghĩ lại mà xem, có phải
là đạo lý này không.
Lại nói:
- Muội xem, từ lúc muội về ta vẫn đều rất vui vẻ, đặc biệt sai người đến cửa hàng Kỷ thị ở châu Thực Định mua chiếc đồng hồ quả quýt của Tây Dương về, ta đâu có mang cho Đậu gia tử muội muội? Đó là vì muội thích. Đậu gia tứ muội muội thích giấy và
bút nực nên ta mua cho muội ấy một hộp giấy làm quạt, ta có mua cho muội không?
Hắn nói xong, lại mở chiếc quạt giấy bên hông ra:
- Muội xem, tứ muội muội người ta trả lại cho ta và đám người Chỉ ca nhi mỗi người một chiếc quạt giất,
còn muội, ta tặng muội bao nhiêu thứ tốt như vậy mà muội chẳng cho ta
cái gì cả!
Sau đó la hét:
- Ta nói cho muội, nếu muội còn thế này, về sau ta chỉ mua đồ cho tứ muội muội, không bao giờ mua gì cho muội nữa.
Ô Nhã nước mắt lưng tròng nhìn Ô Thiện:
- Thật, thật chứ!
Ô Thiện nghiêm túc nói:
- Thật đó!
Ô Nhã cúi đầu.
Ô Thiện nói:
- Mau đi xin lỗi tứ muội muội đi.
Lại lẩm bẩm: “Ta cho muội nhiều thứ như
vậy muội cho ta cái gì chứ? Nhưng tứ muội muội thì sao, ta đưa cho nàng
ấy một thứ nho nhỏ thôi thì nàng cũng đều biết đáp trả ta… Còn nói ta
không tốt với muội… giờ muội gặp rắc rối chẳng phải lại là ta chịu tiếng xấu giúp muội sao! Sao muội càng lớn càng không đáng yêu…”
Ô Nhã liền hung hăng lườm ca ca một cái,
nghĩ đến trước giờ ca ca vẫn luôn đối xử tốt với mình, ngược lại sự đố
kị càng ngày càng đậm với Đậu Chiêu cũng tiêu tan.
Đậu Khải Tuấn thấy huynh muội Ô Thiện đã tới thì cười nói:
- Được rồi được rồi, đừng ở đây
xem náo nhiệt nữa, ăn dưa hấu đi, nếu không ăn thì nóng chẳng khác nào
tảng đá phơi nắng bên ngoài đâu đấy.
Từ lúc ra khỏi nhà, Đậu Đức Xương đã mang theo hai quả dưa hấu ướp lạnh.
Đậu Phẩm Nghi và Đậu Phẩm Thục có chút
hoang mang nhưng trong tiếng cười nói của đám người Đậu Đức Xương thì
cũng không nghĩ nhiều, mọi người hoặc ngồi trước bàn đá hoặc ngồi bên
ghế dựa ăn dưa hấu.
Ô Nhã đỏ mặt đi đến trước mặt Đậu Chiêu, nhỏ giọng nói:
- Đều là ta không tốt, không nên nổi cáu linh tinh.
Đậu Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu thấy ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của Ô Thiện.