“Ha ha, ha ha!. . . . .” Tiếng cười hạnh phúc lan tỏa trong không gian, Duy bất đắc dĩ lắc đầu, hai người kia a.
o0o
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Doãn Hạc Lam ở bể bơi luyện tập.
Hiện giờ ở đây không đông lắm, Doãn Hạc Lam tùy ý bơi lội, mục đích thực sự của anh là muốn tĩnh tâm.
Đêm qua, cha mẹ Nịnh Nhi làm việc quả
thực nhanh chóng, họ đã tìm được anh. Đôi bên không gặp mặt nhiều, họ
chỉ nói ngắn gọn là muốn anh cùng con gái họ kết hôn, càng nhanh càng
tốt. Chuyện của gia đình anh là thành hay bại đều dựa vào việc anh làm
tốt hay không chuyện này.
Doãn Hạc Lam thở dài. Kết hôn, anh tuyệt
đối sẽ không kết hônvới Nịnh Nhi. Mặc kệ những lợi ích hấp dẫn trước
mắt, anh cũng chẳng màng sống chết, anh nhất định sẽ không cưới Nịnh
Nhi.
Lý do rất đơn giản, bởi mối tình si của anh, anh dành tất thảy cho Khốc Băng lãnh.
Lúc này người trong bể bơi khá vắng,
những âm thanh xung quanh đây tất cả đều truyền đến tai Doãn hạc Lam.
Trong đó có một câu nói, rất quen thuộc với anh, là giọng nói mà ngày
đêm anh thầm mong nhớ, nhưng cũng là những lời mà cả đời này anh không
muốn nghe tới, hơn nữa lời này lại chính từ miệng cô ấy nói ra.
“Hi, khi nào thì chúng ta kết hôn đây. Anh đã tìm người xem ngày chưa?”
Doãn Hạc Lam sửng sốt, theo bản năng, anh trốn sau một chậu cây cảnh. Hiện tại, thứ gì anh cũng không có, nếu như xuất hiện lúc này, sẽ chỉ khiến Thần Hi cười nhạo, khi đó cơ hội dành
cho anh càng ít.
Thần Hi cùng Khốc Băng Lãnh cảm thấy đằng sau có một luồng gió, khiến cả hai quay đầu lại nhìn, thì thấy một đứa
bé trai bướng bỉnh chạy vội ngang qua. Hai người nhìn nhau cùng cười.
(Doãn Hạc Lam: Em nhỏ thật ngoan! Lại đây chú cho kẹo ăn!”)
Thần Hi cưng chiều nhéo mũi Băng Lãnh: “Sao vậy, đợi không được, phải gả cho anh sao?”
“Ai nha đừng làm rộn!” Băng Lãnh cười,
“Là mẹ hối thúc đó, gần đây xảy ra nhiều chuyện, mọi người cùng xum họp
một chỗ bồi dưỡng tình cảm, thoải mái tinh thần một chút cũng tốt mà,
anh nói có phải không?”
Thần Hi gật gù: “Cũng phải. Bác. . . à không không, mẹ nói phải!”
“Ha ha.” Băng Lãnh cười.
Ánh mắt Thần Hi vô ý lướt qua bụng Băng Lãnh, anh mỉm cười hỏi: “Mấy tháng rồi?”
“Sao?” Băng Lãnh sửng sốt vài giây sau mới kịp phản ứng câu hỏi không đầu không đuôi này: “Đáng ghét! Mới được ba tháng thôi.”
Doãn Hạc Lam run rẩy trong lòng, có gì đó ngòn ngọt dâng lên trong cổ họng, nhưng anh cố nén không nhổ ra.