Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 11: Chương 11





Lôi kiếp cũng không phải là thứ lúc nào cũng có sẵn đầy đường.

Người tu chân từ dẫn khí nhập thể đến phi thăng Tiên giới, tổng cộng cũng chỉ có hai lần lôi kiếp, một lần là lúc hình thành Kim Đan, một lần là lúc từ Độ Kiếp kỳ thoát thai hoán cốt thành Đại Thừa kỳ.

Mỗi một lần lôi kiếp đều là một đạo lạch trời, nếu vượt qua được thì đường đi rộng mở, không vượt qua được thì thân tử đạo tiêu*.

(*Thân tử đạo tiêu: Chết mất hết tu vi).

Trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong Nhất Miểu Tông chẳng qua cũng chỉ đến Kim Đan trung kỳ.

Còn lại chưởng môn cùng một vị trưởng lão khác, thực lực mới ở Kim Đan trung kỳ.

Đây là ba vị đạt cảnh giới Kim Đan kỳ duy nhất ở Nhất Miểu Tông.

Mà nhờ có ba vị Kim Đan kỳ bọn họ mới có thể khiến cho Nhất Miểu Tông nổi bật nhất trong số những tông môn nhỏ, trở thành một tông môn lợi hại nhất trong phạm vi ngàn dặm.

Dưới trướng ba vị tu sĩ Kim Đan kỳ này là một vài trưởng lão cùng đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Hiện tại bỗng dưng có lôi kiếp xuất hiện trong địa giới của Nhất Miểu Tông, thật sự là không thể không gây ra oanh động.

Chưởng môn ở trong lòng cẩn thận xác nhận một chút, trong phạm vi của Nhất Miểu Tông hầu như không một ai có thể đạt tới tiêu chuẩn để độ kiếp, vậy thì lôi kiếp này vì sao lại xuất hiện?
Xem phương hướng kia, tựa hồ là khu vực tạp dịch đệ tử.

Ở nơi đó sao có thể có người độ kiếp được chứ?
Hay là...!là có bí bảo gì xuất thế?
Tâm tư trong lòng xoay chuyển liên tục, qua thời gian chỉ bằng cái chớp mắt, trong mắt chưởng môn đã hiện lên tia tham lam, lập tức ném ra phi kiếm hướng về phương hướng kia bay đi.

Không chỉ mỗi mình hắn có tâm tư như vậy, hắn vừa động thân, phía sau liền có vài người cũng lên đường bay tới đó.

Những người này đều là trưởng lão Nhất Miểu Tông, bọn họ sở dĩ tụ tập ở chỗ này là vì đưa tiễn Liễn Cơ tiên tử Vân Mật Tuyết.


Chưởng môn hao hết tâm tư mời vị Liễn Cơ tiên tử thế nhân đều khen ngợi này từ Phong Hoa Tiên Tông tới, thực ra là vì con trai độc nhất của hắn.

Đáng tiếc, tuy rằng ở Nhất Miểu Tông, con trai hắn thiên phú cũng xem như không tồi, nhưng vẫn là không đủ tư cách vào Phong Hoa Tiên Tông.

Liễn Cơ tiên tử hành sự tuy rằng ôn hòa, nhưng cũng không phải là người không có nguyên tắc, nàng nói rằng không phù hợp điều kiện Tiên Tông liền không đồng ý đưa người đi cùng.

Ngay cả khi nói lời những này, vị Liễn Cơ tiên tử kia vẫn ngữ khí nhu hòa, thần sắc khách khí.

Chưởng môn không thực hiện được ý đồ ở con đường thiên phú thì muốn chạy đường vòng.

Tiểu tử nhà hắn tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, nếu có thể chạm đến trái tim của Liễn Cơ tiên tử, nói không chừng Liễn Cơ tiên tử có thể dẫn hắn theo.

Chưởng môn trăm phương nghìn kế muốn giữ Liễn Cơ tiên tử lại, tìm mọi cách tạo cơ hội cho bọn hắn.

Đáng tiếc con của hắn bị hắn chiều chuộng đến ngạo khí tận trời, muốn hắn đi lấy lòng Liễn Cơ tiên tử hắn còn không thích, cả người đều cứng đờ.

May mắn thay những người khác cũng chưa có ai có thể thành công thu hút sự chú ý của Liễn Cơ tiên tử, bằng không chưởng môn sẽ muốn nôn mửa đến chết.

Hôm nay chính là lúc Liễn Cơ tiên tử rời khỏi, trong lòng chưởng môn thật sự tiếc nuối, lại chỉ có thể cung cung kính kính tiễn nàng đi.

Chỉ là không nghĩ tới, Vân Mật Tuyết cùng Chử Ngưng Yên mới vừa động thân, bên kia thế nhưng có lôi kiếp kéo tới, giây lát liền hình thành kiếp vân, mắt thấy dường như lập tức đánh xuống.

Cảnh tượng này tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của Vân Mật Tuyết cùng Chử Ngưng Yên, có thể dẫn đến lôi kiếp đều không phải tình huống đơn giản, làm người ở tu chân giới, không có khả năng gặp được lôi kiếp mà vẫn có thể thờ ơ.

Cho nên các nàng liền rẽ qua một bên, chạy đến hướng có lôi kiếp.

Các nàng tốc độ nhanh hơn so với chưởng môn, nhanh chóng vượt xa trước khi đám người chưởng môn kịp nhích người.

Chỉ là các nàng nhanh đến mức nào cũng không nhanh hơn lôi kiếp hình thành bởi sức mạnh thiên địa.

Lúc các nàng còn đang trên đường tới, một tia sét có kích thước như chiếc đũa đã "xoát" một phát đánh xuống, nổ ầm ầm.


Tia lôi kiếp này xuất hiện quỷ dị, biến mất cũng quỷ dị.

Đánh xuống một tia lôi kiếp như vậy xong, kiếp vân liền tiêu tán ngay, mọi thứ chỉ tựa như một hồi kích động bất chợt.

Sau khi kiếp vân tan đi, Vân Mật Tuyết đã trước Chử Ngưng Yên một bước, chạy tới nơi lôi kiếp đánh vào.

Nơi đó bị bổ ra một cái hố to, chung quanh tán loạn một ít đất đá cùng nhiều mảnh gốm nhỏ.

Mà trong hố có một người đang nằm.

Một người nho nhỏ, xem vóc dáng chỉ sợ còn chưa đến 28 tuổi.

Sức mạnh lôi kiếp cường đại khiến quần áo đều hóa thành tro, đen sì dính trên người.

Tiểu thân thể này bị lôi kiếp đánh đến da tróc thịt bong, loáng thoáng còn có máu đỏ chảy ra dính theo tro bụi, thoạt nhìn thấy ghê người.

Người này còn sống, đã ngất đi rồi, chỉ có thân thể còn đang run nhè nhẹ, tựa hồ là cảm thấy đau.

.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Đây là mục tiêu bị lôi kiếp đánh sao?
Vân Mật Tuyết hít ngược một hơi khí lạnh.

Chử Ngưng Yên đến sau nàng một bước, thấy một màn như vậy mày cũng nhăn lại, thần sắc có chút không đành lòng: "Sư tỷ, đây là..."
Vân Mật Tuyết lắc đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ pháp y, cũng không màng quần áo trắng tinh dính lên dơ bẩn, đem nó khoác lên trên người đứa nhỏ này, cẩn thận đem nàng bọc lại, nâng lên trên khuỷu tay.

Chử Ngưng Yên nói: "Này thoạt nhìn như là một tiểu cô nương, đừng nói độ Kim Đan kỳ lôi kiếp, nàng mới vừa dẫn khí nhập thể, còn chưa đến Trúc Cơ kỳ thì như thế nào sẽ bị lôi kiếp đánh?"

Vân Mật Tuyết nói: "Cần tra xét một phen mới có thể biết được."
Nàng tìm tòi trong nhẫn trữ vật, mày đẹp nhăn lại: "Sư muội, trong tay ngươi có đan dược chữa thương hoàng cấp không?"
Vân Mật Tuyết là người tu chân Nguyên Anh kỳ, thân lại ở đỉnh cấp tông môn, sử dụng đan dược chỉ toàn là huyền cấp, nàng lại đã kết anh được nhiều năm nên trong tay sớm đã không còn đan dược hoàng cấp.

Chử Ngưng Yên lục lọi: "Ta cũng đã lâu không dùng đến đan dược hoàng cấp, không biết có tìm được hay không."
Không bao lâu, trong tay Chử Ngưng Yên xuất hiện một cái bình sứ: "Xem như nàng vận khí tốt, đây là Lộ Hoa Đan chất nữ của ta nhờ ta mang đi nghiên cứu, tuy không phải chuyên dùng để chữa trị tổn thương do lôi kiếp, nhưng cũng có thể trị liệu được một chút."
Vân Mật Tuyết cầm lên đan dược màu hổ phách được lấy ra từ bình sứ, thoáng dùng sức tách ra đôi môi tiểu cô nương đang cắn chặt, đem viên đan dược kia đút vào.

May mà thượng phẩm đan dược tan ngay khi vào miệng, tiểu cô nương tuy mất đi ý thức, nhưng chỉ cần đem đan dược đưa vào là có thể có tác dụng.

Thực mau, lấy mắt thường bắt đầu có thể thấy được tốc độ khôi phục thương thế trên người tiểu cô nương.

Tựa hồ được dược lực từ đan dược xua tan đau đớn, tiểu cô nương hô hấp có chút dồn dập cũng dần dần vững vàng, lâm vào ngủ yên.

Lúc trước bởi vì tình thế cấp bách làm Vân Mật Tuyết chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của tiểu cô nương này, sau khi đút đan dược cho nàng, thấy nàng đã trở nên tốt hơn, Vân Mật Tuyết mới đưa ánh mắt dừng lại ở trước khuôn mặt nhỏ dơ bẩn.

Ngay sau đó, nàng không khỏi nhẹ "di*" một tiếng.

(*Di - 咦: Ơ, ồ, biểu thị kinh ngạc, cảm thán)
"Làm sao vậy?" Chử Ngưng Yên cũng thò đầu qua xem, "Này không phải tiểu tạp dịch đệ tử mấy ngày trước bị tố thông đồng quản sự xa lánh đồng môn sao?"
Vân Mật Tuyết nhận ra gương mặt này, hoặc có thể nói là nhận ra cái bộ dạng bị bùn tro che che giấu giấu, trong lòng không khỏi có chút khác thường.

Đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy tiểu cô nương này, cũng không biết là do thiên vận như thế hay là có lực lượng gì kỳ lạ gì đang thao túng mà mỗi lần gặp gỡ, tiểu cô nương lần sau so với lần trước càng thê thảm hơn.

Lần đầu tiên nghe nàng giảng đạo, ngày ấy nàng bị người hủy hoại linh điền.

Lần thứ hai là bị người vu hãm mưu hại đồng môn.

Lần thứ ba, hiện tại, lại bị lôi kiếp đánh thành như vậy, cơ hồ đe dọa đến sinh mệnh.

Tuy là Vân Mật Tuyết thì cũng không thể không cảm thán, tiểu cô nương này sống quá khó khăn.

Lần sau gặp lại, có phải hay không nàng chính là sẽ...!
Vân Mật Tuyết đem suy nghĩ không may mắn trong đầu đuổi đi, nhưng vẫn là không tránh được đối với tiểu cô nương này tâm sinh thương tiếc.

Ngay cả Chử Ngưng Yên đối với Yến Trục Quang, cái người liên tiếp gây chuyện, ấn tượng không tốt bao nhiêu cũng nhịn không được có chút đồng tình -- tiểu cô nương này thật sự rất thảm.


Ngay lúc này, đám người chưởng môn Nhất Miểu Tông chạy tới.

Bọn họ nhìn rõ ràng tình hình trong hố to bị lôi kiếp đánh trúng, trong mắt không khỏi lộ ra chút thất vọng.

Lôi kiếp đánh chính là người, không phải có bảo vật gì xuất thế a.

Một đám người chưởng môn đáp xuống bên cạnh hố: "Tiên tử, người này là..."
Tình hình trước mắt kì thực vừa xem liền hiểu ngay, dù vậy Vân Mật Tuyết vẫn lên tiếng giải thích: "Nàng bị lôi kiếp đánh trúng, chỉ là ta không biết tại sao."
"Ta muốn đưa nàng đi trị liệu", tiểu cô nương là tạp dịch đệ tử, nếu ở lại Nhất Miểu Tông, dù cho có dùng Lộ Hoa Đan thì ngày sau cũng không được chăm sóc điều dưỡng, Vân Mật Tuyết thật sự có chút không yên lòng: "Nàng là đệ tử Nhất Miểu Tông, chưởng môn có đồng ý không?"
"Tiên tử nếu muốn mang nàng đi, đương nhiên có thể."
Tuy chưởng môn miệng đáp ứng nhưng tâm tình có chút vi diệu.

Con trai hắn và nhiều người trong tông môn gấp gáp tìm kiếm cơ hội như thế cũng không thành công, vậy mà một tạp dịch đệ tử bị sét đánh lại thành người may mắn.

Bất quá, dù sao cũng chỉ là một tạp dịch đệ tử, tiên tử chẳng qua xuất phát từ thiện tâm, dù được tiên tử mang về cũng không trở thành đệ tử tiên môn được, chưởng môn cũng không có cảm giác không thoải mái.

"Chỉ là đệ tử này linh căn pha tạp, tiên tử muốn đem nàng an trí ở nơi nào?" Phong Hoa Tiên Tông cơ hồ là không có khả năng đi vào, chưởng môn thầm nghĩ, có nên hướng Liễn Cơ tiên tử đòi thêm một cái nhân tình hay không?
Chử Ngưng Yên nhìn ra tâm tư của hắn không khỏi ở trong lòng bĩu môi.

Nàng suy nghĩ, lấy ra một cái gương nhỏ bằng lòng bàn tay: "Ta từng nghe nói, có người bẩm sinh linh căn tuy không tốt nhưng sau khi được Thiên Đạo chiếu cố giáng xuống lôi kiếp, có người được tăng lên linh căn, có người được cải tạo thể chất, không biết tình huống của tiểu cô nương này có phải như vậy hay không."
Chiếc gương trong tay Chử Ngưng Yên là bảo giám có thể phân biệt thuộc tính linh căn, tuy rằng thủ pháp có chút thô ráp, nhưng cũng có thể kiểm tra đo lường ra các loại thuộc tính linh căn khác nhau.

Vân Mật Tuyết gật đầu, Chử Ngưng Yên đem bảo giám để trước mặt tiểu cô nương, một ánh sáng trắng liền phát ra từ bảo giám, dừng ở trên người nàng.

Chử Ngưng Yên kỳ thực cũng không hy vọng gì, cho dù linh căn có chút tăng lên, dựa vào linh căn thiên phú của một tạp dịch đệ tử thì dù có tăng cũng không tăng bao nhiêu.

Nàng chỉ là cảm thấy Đại sư tỷ giống như đối với tiểu cô nương này rất có hảo cảm nên nàng muốn Đại sư tỷ an tâm mà thôi.

Nhưng ai biết, bảo giám kia lóe lóe ánh sáng trắng thế nhưng hóa thành một dải màu xanh lục! Chỉ có một màu! Chử Ngưng Yên lại quơ quơ chiếc gương, phát hiện lục quang kia ổn định vững chắc, cũng không thấy xuất hiện màu khác.

Chử Ngưng Yên cùng các chưởng môn kia đều không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái, trong đó có một người thậm chí không nhịn được kinh hô ra tiếng, thế nhưng là -- mộc hệ Đơn Linh Căn!
Vân Mật Tuyết có chút kinh hỉ, lại thay tiểu cô nương chỉnh lại quần áo đang bao lấy nàng: "Hiện giờ thương thế nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn có khả năng còn nguy hiểm, ta muốn đem nàng mang về Phong Hoa Tiên Tông."
Thiên Linh Căn thiên phú, đích xác có tư cách tiến vào Phong Hoa Tiên Tông, Chử Ngưng Yên không lên tiếng, đem bảo giám thu hồi: "Sư tỷ, đi thôi."
Chưởng môn đã đáp ứng để cho Vân Mật Tuyết đem tạp dịch đệ tử này đi, dù cho ảo não vì tuột mất một đệ tử Thiên Linh Căn thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Mật Tuyết nhẹ nhàng cẩn thận đem người bế lên, ôm vào trong ngực, phi thân rời khỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.