Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 39: Chương 39





Hệ thống nói nhiệm vụ chủ tuyến này không dễ kích hoạt, Yến Trục Quang lại đột nhiên nghĩ tới tấm bản vẽ kia.

Muốn kích hoạt nhiệm vụ dù sao cũng phải có cơ hội gì đó, nếu không, chỉ sợ nhiệm vụ chủ tuyến này đã có thể mở ra từ ba năm trước.

Cho đến hôm nay mới kích hoạt, có thể suy ra rằng cần phải có điều kiện đặc biệt gì đó.

Như vậy, bây giờ cùng với lúc trước có cái gì bất đồng?
Thứ bất đồng chính là, bên cạnh các nàng có thêm một vị Tô cô nương, cùng tấm bản vẽ kỳ quái mà Tô cô nương nhét vào tay Yến Trục Quang.

Từ Đại sư tỷ có thể biết được, vị gia gia kia của Tô cô nương hẳn là có chút liên hệ với chưởng môn đã mất, nhưng manh mối này Đại sư tỷ đã biết rồi, chờ sau khi Tô cô nương tỉnh lại, trực tiếp dò hỏi nàng là được, không cần nàng tới “hiệp trợ” nữa.

Vậy vì sao nàng lại có thể nhận được nhiệm vụ chủ tuyến này đây?
Yến Trục Quang suy đoán, hẳn là có liên quan đến bản vẽ mà Tô cô nương giao cho nàng.

Nàng dùng Ngọc Lộ Đan để đổi với Tô Kiền Nhi, tấm bản vẽ này đã hoàn toàn là vật của nàng, cho dù Tô Kiền Nhi tìm nàng đòi lại cũng không được.

Nếu tấm bản vẽ này là vật có tính mấu chốt, ngay sau khi nàng biết được manh mối từ Đại sư tỷ, đạt thành điều kiện kích hoạt, mở ra nhiệm vụ chủ tuyến thì có vẻ hợp lý.

Đương nhiên, này cũng bất quá là suy đoán không căn cứ của Yến Trục Quang, chưa chắc có thể dựa vào được.

“Ta cảm thấy...” Hệ thống nhỏ giọng nói: “Suy đoán của ký chủ hẳn không sai.”
“Ân?” Nói thật, mới vừa rồi chẳng qua là do Yến Trục Quang nhớ tới tấm bản vẽ kia, lại suy ngược ra đáp án thôi, cũng không có căn cứ xác thực.

“Ký chủ, ngươi xem thử ba lô.”
Lúc nãy sau khi Yến Trục Quang dùng tấm bản vẽ tàn khuyết kia để lừa bọn Thu Kiều nói ra mục đích, liền thuận tay nhét bản vẽ vào lại trong ba lô.

Nàng theo lời hệ thống mà nhìn vào ba lô, tên ban đầu của bản vẽ là “Một tấm bản vẽ thần bí”, hiện giờ đã biến thành “Một tấm bản vẽ quan trọng”.

“Xem ra bản vẽ này thật sự có liên quan đến chưởng môn tiền nhiệm.”
Tô Kiền Nhi hiện tại đang hôn mê, Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang cũng không tiện đi nơi khác, liền canh giữ bên cạnh nàng.


Để tránh làm ồn đến nàng, hai người cũng không có nói chuyện với nhau.

Lúc trước, sau khi Vân Mật Tuyết thông qua linh thức truyền âm nói rõ ngọn nguồn với Yến Trục Quang, chính mình tựa hồ nghĩ đến cái gì, lâm vào trầm tư.

Yến Trục Quang tranh thủ trong lúc này giao lưu với hệ thống.

Nàng nhìn Tô Kiền Nhi nằm hô hấp đều đều trên ghế, “Trong cốt truyện có ai tên Tô Kiền Nhi không?”
Hệ thống suy nghĩ, lắc đầu: “Hình như không có, Tô cô nương này thân thể không tốt, chờ đến lúc cốt truyện bắt đầu, nói không chừng nàng đã...”
“Những ký chủ trước kia của ngươi có từng gặp qua nàng chưa?”
Hệ thống dừng một chút, thanh âm có chút xa xưa: “Thực xin lỗi ký chủ, vì tránh cho quá trình công lược của ký chủ cũ quấy nhiễu đến tân ký chủ, những ký ức có liên quan đến ký chủ cũ trong trí nhớ của hệ thống đều đã bị làm mơ hồ đi, ta không biết bọn họ đã từng gặp nàng hay không.”
Yến Trục Quang cũng không cảm thấy thất vọng, không thể đi lối tắt bằng hệ thống, vậy tự mình điều tra là được, nàng vốn là không nên quá ỷ lại vào hệ thống.

Yến Trục Quang nghĩ nghĩ, nếu tấm bản vẽ thần bí kia có thể chứa manh mối liên quan đến tiền nhiệm chưởng môn, vậy không bằng tìm một cơ hội đưa cho Đại sư tỷ nhìn xem.

Sau khi nàng có được tấm bản vẽ kia, vẫn luôn chưa có thời gian để nghiên cứu kỹ càng, đến tột cùng là thứ gì còn không biết, hiện tại có lẽ có thể thảo luận với đại sư tỷ.

Yến Trục Quang đang muốn nói gì đó với Đại sư tỷ, Tô cô nương đang nằm ngủ ở trên ghế, hơi thở bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, hô hấp cũng bắt đầu có chút dồn dập.

Ánh mắt của Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang dừng ở trên người nàng, Yến Trục Quang có dự cảm, Tô Kiền Nhi hẳn là sắp tỉnh.

Quả nhiên như nàng dự đoán, đôi mắt dưới mí mắt đang nhắm chặt của Tô Kiền Nhi hơi hơi chuyển động, sau một tiếng hừ nhẹ, lông mi run lên, đôi mắt liền mở ra.

Trong ánh mắt Tô Kiền Nhi xẹt qua một tia mờ mịt, tựa hồ không biết hôm nay là hôm nào.

Một lát sau, mê mang trong mắt nàng tan đi, xuất hiện một tia cảnh giác, cuống quít nhìn chung quanh, mới phát hiện chính mình đang ở trên một chiếc ghế nằm.

Lại một lát sau, nàng mới rốt cuộc thấy được Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang đang đứng canh giữ gần bên cạnh.

Nàng hoảng loạn cuộn tròn mình lại, co ro thành một khối trên ghế nằm, bởi vì động tác quá gấp gáp, liên lụy đến thân thể yếu ớt của nàng, Tô Kiền Nhi không nhịn được mà ho khụ khụ, trên gương mặt tái nhợt hiện ra hai vệt đỏ thắm không bình thường.

Vân Mật Tuyết thấy bộ dáng nàng cảnh giác giống như chim sợ cành cong như thế, không khỏi nhíu mày, xem ra vị Tô cô nương này thật sự sợ hãi vì việc bị hôn phu phản bội lúc trước.


Yến Trục Quang cầm lấy tay Vân Mật Tuyết vỗ vỗ, hơi mỉm cười với nàng, làm nàng không cần lo lắng.

Sau đó nàng nhẹ nhàng đi lên trước, đi đến chỗ cách ghế nằm tầm một bước dài rồi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Tô cô nương đừng sợ, hiện tại đã không còn nguy hiểm.”
Tô Kiền Nhi cảnh giác nhìn nàng một cái, không trả lời.

Yến Trục Quang tiếp tục nói: “Ngươi đã được cứu, người hại ngươi cũng đều bị bắt rồi, bọn họ không thể lại thương tổn ngươi, không có việc gì nữa.”
Đáp lại nàng là Tô Kiền Nhi cắn chặt môi dưới, càng co người lại thêm, nàng thậm chí hận không thể tự chôn mình.

“Tô cô nương, ngươi nhìn xem ta là ai? Ngươi còn nhận ra ta không?”
Tô Kiền Nhi dừng động tác cuộn người lại một chút, hai tay ôm hai chân, cằm đặt ở đầu gối không nhúc nhích, một lát sau, nàng mới hơi hơi ngẩng đầu, cẩn thận liếc mắt nhìn Yến Trục Quang một cái.

Yến Trục Quang trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười, trấn an nói: “Chúng ta gặp nhau ở trên đường, còn cùng nhau đi một đoạn, trước đó mới tách ra không lâu.

Ta cảm thấy chúng ta đã rất quen thuộc, chẳng lẽ ngươi quên ta nhanh như vậy?”
Tô Kiền Nhi chần chờ nói: “Ngươi, ngươi là...”
Yến Trục Quang cười tươi hơn: “Ta là Yến Trục Quang a, còn nhớ rõ sao?”
Ánh mắt Tô Kiền Nhi mờ mịt trong chốc lát, lại nhìn lên, dừng ở trên người Yến Trục Quang: “Yến… Yến cô nương? Ngươi là Yến cô nương.”
“Là ta.” Yến Trục Quang gật gật đầu, nàng đi đến bên cạnh ghế nằm, ngồi xuống gần Tô Kiền Nhi, thân thể Tô Kiền Nhi bỗng nhiên run rẩy theo bản năng, nàng kiềm chế không cho bản thân mình sợ hãi như vậy.

Yến Trục Quang chậm rãi vươn tay, thử thăm dò cầm cổ tay của nàng.

Tô Kiền Nhi cả kinh, trở tay liền muốn hất nàng ra, nhưng bởi vì Yến Trục Quang nắm tay nàng có hơi dùng sức, nàng không thể hất ra được.

Nàng không tiếp tục tránh thoát, liền như vậy lẳng lặng để Yến Trục Quang nắm, có ý muốn cho bản thân mình thả lỏng lại.

Yến Trục Quang lại lập tức buông ra cổ tay của nàng, vỗ nhẹ lưng nàng: “Đừng sợ, không có việc gì nữa, những người gây thương tổn ngươi đều đã bị bắt, chúng ta cũng đã gọi người đi thông tri người nhà của ngươi, bây giờ ngươi an toàn, đừng sợ.”
“Không tin ngươi hỏi nàng một chút đi?”
Yến Trục Quang ý bảo nàng nhìn về phía Vân Mật Tuyết.


Yến Trục Quang tự nhận không phải là một người giỏi về trấn an người khác, loại chuyện này vẫn là Đại sư tỷ tương đối lành nghề.

Vân Mật Tuyết nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Kiền Nhi, muốn trò chuyện cùng nàng để dời đi sự chú ý, giúp Tô Kiền Nhi thả lỏng.

Nhưng ai biết, người luôn luôn ôn hòa khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thân thiết như Vân Mật Tuyết, lại bị vị Tô cô nương này xem thành ngoại lệ.

Tô Kiền Nhi thấy Vân Mật Tuyết đến gần, thần sắc lập tức bắt đầu trở nên khẩn trương.

Nàng đề phòng nhìn Vân Mật Tuyết, tựa hồ có chút mâu thuẫn với nàng.

Yến Trục Quang khẽ cau mày, rất nhanh lại giãn ra, nàng ôn hòa nói với Tô Kiền Nhi: “Đừng sợ, nàng là Đại sư tỷ của ta.

Chính nàng đã cứu ngươi khỏi tay đám người Thu Kiều, nếu không có nàng thì ngươi đã mất mạng.”
Tô Kiền Nhi thần sắc bừng tỉnh, nàng lại nhìn Vân Mật Tuyết, trong mắt mang theo xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Đa… đa tạ.”
Vân Mật Tuyết gật gật đầu, nhìn ra nàng tựa hồ rất phòng bị với người xa lạ nên không có ý muốn đến gần nàng nữa.

Với tình hình hiện tại của Tô Kiền Nhi, cũng không phải là thời cơ tốt để hỏi về tung tích của vị tu sĩ họ Tô kia, nàng quyết định chờ một chút, chờ sau khi Tô cô nương khôi phục lại rồi mới thử dò hỏi.

Yến Trục Quang nói chuyện với Tô Kiền Nhi một chút, nói một số chuyện nhẹ nhàng nàng gặp được trong lúc hộ tống Tô Kiền Nhi đến Đan Dã Thành.

Ở bên cạnh nghe nàng nói chuyện, Tô Kiền Nhi rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng, không còn co người lại trên chiếc ghế nằm kia nữa.

Nàng ngồi ở mép ghế, hai chân khép lại dáng ngồi ngoan ngoãn, hai tay nắm lại, vuốt vuốt góc áo của mình, một lát sau nàng mới ngẩng đầu: “Yến...! Yến cô nương, Thu Kiều đâu?”
“Bị ta ném đến cửa đan đường rồi.”
Tô Kiền Nhi có chút kinh ngạc: “Bọn họ sẽ không đào tẩu sao?”
“Ngươi đừng lo lắng”, Yến Trục Quang nói: “Có linh thức của Đại sư tỷ bao phủ, bọn họ không dám đào tẩu.”
Tô Kiền Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Bọn họ đã làm như vậy đối với ngươi, ngươi định xử trí bọn họ như thế nào?”
Yến Trục Quang thấy nàng tựa hồ đã không còn căng thẳng nữa, liền nhắc tới mấy người Thu Kiều.

Tuy rằng Đại sư tỷ đã là Nguyên Anh kỳ đại năng, nhưng liên tục phóng linh thức ra bên ngoài, phòng ngừa đám người Thu Kiều chạy trốn cũng sẽ có tiêu hao, Yến Trục Quang không muốn cho Đại sư tỷ vất vả như vậy.

Tốt nhất là có thể xử lý mấy người kia nhanh một chút, chỉ cần Tô Kiền Nhi nói một câu, muốn chém muốn giết đều được, nàng sẵn sàng thay Tô Kiền Nhi làm việc đó.

Tô Kiền Nhi có chút mê mang: “Ta...!ta không biết.”

“Lòng của ta hiện tại rất loạn.”
“Không sao, không cần miễn cưỡng chính mình.”
Yến Trục Quang nhìn nàng vài lần: “Bất quá, ngươi nhất định không được mềm lòng, tên cặn bã Thu Kiều kia rõ ràng là vị hôn phu của ngươi, lại muốn hại đến tính mạng ngươi, loại người này tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.”
Trong ánh mắt Tô Kiền Nhi chảy qua ánh sáng mờ ảo, nàng siết chặt bàn tay rồi lại buông ra, ngẩng đầu nói với Yến Trục Quang: “Yến cô nương nói đúng”, nàng hít sâu một hơi: “Người như vậy không đáng để ta mềm lòng.”
“Ta, thậm chí muốn cho bọn họ sống không bằng chết.”
Khuôn mặt Tô Kiền Nhi hiện lên vẻ kiên nghị, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn, ép buộc chính mình thốt ra lời tàn nhẫn: “Đúng vậy, muốn cho bọn họ sống không bằng chết!”
Lúc Tô Kiền Nhi không để ý, Yến Trục Quang để lộ một nụ cười khó đoán, dùng một loại ngữ khí mê hoặc nói: “Đúng vậy, muốn cho bọn họ sống không bằng chết, mới có thể hoá giải nỗi hận trong lòng Tô cô nương.”
“Tô cô nương có muốn tự mình trừng phạt bọn họ không?”
Tô Kiền Nhi nói: “Ta, có thể chứ?”
Vân Mật Tuyết phát hiện ngữ khí của Yến Trục Quang có chút cổ quái, nhịn không được nhìn chằm chằm hai mắt nàng.

Yến Trục Quang vô tội chớp chớp mắt, cười cười lấy lòng Vân Mật Tuyết.

Vân Mật Tuyết vô cùng bất đắc dĩ với kẻ xấu xa sợ thiên hạ không loạn này, cho dù còn lo lắng trong lòng Tô Kiền Nhi có mâu thuẫn với nàng, vẫn là nhịn không được nói: “Được rồi Tô cô nương, ngươi nguyên khí đại thương, mới vừa tỉnh lại, vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Trục Quang, để Tô cô nương yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy Tô cô nương nghỉ ngơi.”
“Nga.” Yến Trục Quang ngoan ngoãn đồng ý, rời khỏi Tô Kiền Nhi đi đến bên cạnh Vân Mật Tuyết.

Nàng quay đầu lại nói với Tô Kiền Nhi: “Tô cô nương nghỉ ngơi thêm một chút đi, chúng ta đi xem thử người nhà của ngươi tới chưa.”
Tô Kiền Nhi gật đầu: “Đa tạ Yến cô nương.”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết sóng vai đi ra ngoài, lưu lại một mình Tô Kiền Nhi ở bên trong hậu viện.

Nàng ngồi trên ghế tĩnh tọa trong chốc lát, cúi người ngã vào trên ghế nằm, nhắm mắt lại.

“Ngươi nha, Tô cô nương thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, sao lại bắt nàng nhớ đến việc đau lòng kia.”
“Ta chỉ là sợ nàng mềm lòng, buông tha những người xấu đó.”
Nàng làm nũng với Vân Mật Tuyết: “Được rồi, Đại sư tỷ, ta biết sai rồi.”
Vân Mật Tuyết gõ gõ đầu nàng: “Ngươi xin lỗi ta làm cái gì.”
“Trước khi người nhà của Tô cô nương đến, đừng lại đi trêu chọc nàng.”
“Đã biết, Đại sư tỷ.”
Yến Trục Quang mặt ngoài ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại cười lạnh một tiếng.

“Ký chủ, ngươi phát giác ra được cái gì?” Hệ thống thực hiểu biết ký chủ, nó biết, ký chủ đại nhân làm hết thảy đều là có mục đích, vừa rồi nói những lời này đó với Tô Kiền Nhi, chắc chắn không đơn giản như vậy!
“Tôi tớ của Tô Kiền Nhi liều chết bảo vệ nàng, từ lúc nàng thanh tỉnh đến bây giờ, có từng hỏi đến một câu nào không?”
“Giống như… không có a.”
“Tô Kiền Nhi này, có vấn đề.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.