Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 44: Chương 44





“Tô cô nương có thể cùng ta nói một chút chuyện về Tô chân nhân không? Tô chân nhân là người như thế nào? Ta rất tò mò những chuyện giữa tông môn trưởng bối và Tô chân nhân.”
Tô Kiền Nhi lắc đầu: “Xin lỗi, Yến cô nương, nếu có thể, ta cũng muốn nói cho ngươi, chỉ là ta cũng không quá hiểu biết về gia gia...”
“Như vậy sao?”, Yến Trục Quang có chút tiếc nuối: “Nghe nói gia gia của Tô cô nương rất nhớ mong Tô cô nương, cho dù ra ngoài ngao du cũng sẽ thường xuyên đến thăm, ta còn tưởng rằng Tô cô nương thập phần hiểu biết Tô chân nhân.”
Tô Kiền Nhi lắc đầu, thái độ ba phải cái nào cũng được, giống như đang nói đều không phải là như thế, lại tựa hồ muốn nói chính mình cũng không rõ.

Yến Trục Quang lại nói bóng nói gió vài câu, Tô Kiền Nhi trước sau đều không có để lộ ra tin tức nào có liên quan đến tấm bản vẽ kia, xem ra là thật không biết về chuyện bản vẽ.

Nếu thật sự là Tô Kiền Nhi, nàng không thể không biết tới bản vẽ, cũng không có khả năng cố tình giấu diếm Yến Trục Quang, bởi vì nàng tự tay giao bản vẽ cho Yến Trục Quang, giấu giếm nàng cũng không có ý nghĩa gì.

Ngay cả khi Tô Kiền Nhi muốn bảo vệ bí mật của bản vẽ, trước tiên cũng nên lấy lại bản vẽ từ trong tay nàng, nhưng hiện giờ, Tô Kiền Nhi lại không hề nhắc về bản vẽ dù chỉ một lời, vậy đương nhiên là có vấn đề.

Mà nếu đơn giản là thật sự mất trí nhớ, vì sao nàng phải giả vờ hết thảy đều bình thường?
Yến Trục Quang xếp Tô Kiền Nhi vào danh sách người nguy hiểm cần đề phòng.

“Tô cô nương muốn đến xem đám người Thu Kiều sao?”
Tô Kiền Nhi nghĩ một chút, gật đầu, lầm bầm lầu bầu: “Rốt cuộc cũng phải đi xem sao.”
Yến Trục Quang đứng lên: “Tô cô nương đi theo ta.”
Yến Trục Quang dẫn Tô Kiền Nhi đi hướng vào bên trong đan đường, Tô Kiền Nhi đi sau Yến Trục Quang một bước chân.

Nàng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cứ mãi gọi là Tô cô nương Tô cô nương, không khỏi có chút xa lạ, nếu Yến cô nương không ngại thì gọi thẳng tên của ta đi.”
Yến Trục Quang trong mắt cười như không cười, đây là muốn nói lời khách sáo với nàng? Nàng không quay đầu lại: “Tô cô nương chẳng phải cũng xưng hô ta là Yến cô nương sao?”
Tô Kiền Nhi có chút mất mát: “Là ta quá thất lễ rồi sao? Ta...” Nàng nắm lấy vạt áo của mình mà vặn vẹo.

Yến Trục Quang đại phát từ bi nói cho nàng tên của Tô Kiền Nhi: “Không phải là như thế, nếu gọi thẳng ba chữ ‘Tô Kiền Nhi’ không khỏi có chút thất lễ, so với kêu tên, ta lại cảm thấy kêu Tô cô nương sẽ thân thiết hơn chút.”
Tô Kiền Nhi lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Sao lại thế được? Yến cô nương là ân nhân cứu mạng của Kiền Nhi, chẳng qua chỉ gọi cái tên, làm sao lại xem là thất lễ?”

Yến Trục Quang không trả lời, Tô Kiền Nhi cẩn thận nhìn nàng một cái, thỏa hiệp nói: “Nếu Yến cô nương không thích, vậy thì thôi đi, Kiền Nhi thất lễ rồi.”
Yến Trục Quang nói: “Không đến nỗi như vậy.”
Hai người đi vào trong đan đường, Vân Mật Tuyết thấy hai người các nàng cùng tới, gật gật đầu với Tô Kiền Nhi: “Tô cô nương.”
Tô Kiền Nhi đi vào đan đường, tầm mắt đầu tiên bị bốn người đang ở giữa nhà hấp dẫn nhìn qua.

Không gian ảo cảnh của Yến Trục Quang đã bị ẩn đi, nếu là người không biết gì cả, thì chỉ có thể nhìn thấy bốn người kia thần sắc dại ra đứng ở nơi đó, không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Ánh mắt của Tô Kiền Nhi xẹt qua ba người khác, sau đó dừng trên người Thu Kiều, liền lộ ra một tia hận ý, nàng nhìn Thu Kiều một hồi lâu mới phản ứng lại đây, nhớ tới lời chào hỏi của Vân Mật Tuyết.

Lúc này, Yến Trục Quang đã đi tới bên cạnh Vân Mật Tuyết.

Tô Kiền Nhi mím môi nhìn Vân Mật Tuyết, có chút do dự: “Kiền Nhi mạo phạm, không biết nên xưng hô vị tiền bối này như thế nào?”
Vân Mật Tuyết cũng không cảm thấy Tô Kiền Nhi có vấn đề, nàng nói: “Ta họ Vân.”
Thần sắc Tô Kiền Nhi hoảng hốt trong chớp mắt, sau lại khôi phục như lúc đầu: “Vân tiền bối.”
“Đa tạ tiền bối nhớ đến, Kiền Nhi hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Khôi phục rồi thì tốt.”
Tô Kiền Nhi cùng Vân Mật Tuyết nói xong, lại đem ánh mắt đặt vào trên đám người Thu Kiều.

Sắc mặt nàng càng thêm khó coi, không biết nghĩ tới cái gì, góc áo trong tay bị vò đến uốn nếp, hận ý trong mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, tựa hồ muốn đem mấy người kia phanh thây thành tám mảnh.

Vân Mật Tuyết liếc mắt nhìn Yến Trục Quang một cái, Yến Trục Quang lắc đầu.

Một lát sau, Tô Kiền Nhi mới phát hiện ra đám người Thu Kiều có chút không thích hợp: “Yến cô nương, xin hỏi bọn họ bị gì vậy?”
Yến Trục Quang nói: “Vì phòng ngừa bọn họ chạy trốn, ta dùng một chút thủ đoạn nhỏ để vây khốn bọn họ.”
“Tô cô nương muốn giáp mặt giằng co cùng hắn sao?”
Tô Kiền Nhi cắn cắn môi dưới: “Không, không cần thiết.”

“Có thể giao bọn họ cho ta xử trí không?”
“Đương nhiên có thể”, Yến Trục Quang nói: “Chúng ta vốn dĩ cũng không có tư cách thay thế Tô cô nương xử trí bọn họ không phải sao?”
“Cảm ơn.”
Tô Kiền Nhi có chút xuất thần, tựa hồ đang tự hỏi xem nên xử lý mấy người Thu Kiều như thế nào.

Mà lúc này, Vân Mật Tuyết lại truyền âm nói với Yến Trục Quang: “Ta cảm giác được có một tia khí tức Kim Đan kỳ xa lạ đang đến gần.”
“Chẳng lẽ là gia chủ chi nhánh Kiều gia?”
Thực lực Kiều Chấn Bang, ngoại công của Tô Kiền Nhi chính là Kim Đan kỳ, nếu là người nhà Tô Kiền Nhi tới, vậy tám phần chính là hắn đi.

“Chỉ sợ là vậy.”
“Hai vị Kim Đan kỳ phong hào đệ tử, lúc trước phái đi Kiều gia tìm hiểu tin tức của Tô cô nương cũng cùng nhau tới.”
Vậy nhất định đúng rồi, Yến Trục Quang nhìn về phía Tô Kiền Nhi, không biết nàng sẽ ứng đối với thân nhân thập phần quen thuộc với “Tô Kiền Nhi” như thế nào?
Không lâu sau khi Vân Mật Tuyết truyền âm cho Yến Trục Quang, đại môn của tòa đan đường này rất nhanh bị gõ vang.

Tô Kiền Nhi đang xuất thần cũng bị này âm thanh này khiến cho bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn về phía cửa đan đường.

“Hẳn là người nhà của ngươi tới rồi.”
Yến Trục Quang vừa giải thích cho nàng, vừa mở cửa.

Ngoài cửa đứng đầy người, ở vị trí đầu tiên là một thanh niên để râu, linh khí dao động rung chuyển trên người hắn còn chưa tan hết, Yến Trục Quang dù cách cái ván cửa cũng cảm giác được, đây là thực lực Kim Đan kỳ.

Trên mặt thanh niên mang theo lửa giận không thể bỏ qua, hắn liếc mắt nhìn Yến Trục Quang một cái, cũng không để vào mắt: “Kiền Nhi ở nơi nào?”
Bên trong cánh cửa vọng ra một giọng nói thanh lãnh, nhẹ nhàng từ tốn: “Kiều gia chủ? Không cần lo lắng, Tô cô nương đang ở đây.”
Thanh niên lướt qua Yến Trục Quang nhìn về phía bên trong đan đường, hắn đầu tiên là bị sắc mặt không tốt lắm Tô Kiền Nhi hấp dẫn lực chú ý, gọi một tiếng “Kiền Nhi.”
Lúc hắn đến gần đan đường, mới đột nhiên nhận thấy được một cổ khí tức đã được cố tình thu liễm, đến gần mới có thể phát giác, tầm mắt hắn vừa nhìn qua, liền thấy một vị nữ tử mỹ mạo mặc y phục bạch sắc đang chậm rãi đi tới phía cửa.


Hắn thế nhưng nhìn không thấu thực lực của nàng, lực lượng cường đại như thế này, là cường giả Nguyên Anh kỳ!
Thanh niên hít sâu một hơi, một lòng ngập tràn lửa giận sau khi nhận được tin tức kia bỗng nhiên bình ổn hơn phân nửa, ở trước mặt cường giả như vậy, hắn làm sao có tư cách nổi giận?
Vân Mật Tuyết đi đến bên cạnh Yến Trục Quang, chắn ngang giữa Yến Trục Quang và thanh niên kia, ngăn cách khí tức mãnh liệt đang tỏa ra trên người hắn: “Kiều gia chủ không cần lo lắng, Tô cô nương không có chuyện gì.”
Yến Trục Quang nhìn đường cong duyên dáng phía trước, nhịn không được cong cong đôi mắt.

Thanh niên miễn cưỡng gợi lên sắc mặt cảm kích: “Là tiền bối đã cứu Kiền Nhi? Đại ân của tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Không cần như thế, hay là Kiều gia chủ nên đi xem Tô cô nương trước đi, nàng gặp đại nạn, đây là lúc cần người nhà bên cạnh.”
Kiều Chấn Bang gật gật đầu, vội xoay người đi về hướng Tô Kiền Nhi, liên tiếp tung ra mấy câu hỏi: “Kiền Nhi, ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Tô Kiền Nhi có chút tay chân luống cuống, hốc mắt lập tức ngập đầy nước, ngay sau đó liền vỡ đê, ào ạt rơi xuống: “Ta, ta...”
Kiều Chấn Bang luống cuống tay chân: “Đừng khóc, đừng khóc a, có chuyện gì mau nói với ngoại công, ngoại công nhất định thay ngươi làm chủ!”
Tô Kiền Nhi nhào vào lòng ngực Kiều Chấn Bang: “Ngoại công...”
“Cháu ngoan của ta, ngươi chịu khổ rồi.”
Hai ông cháu bọn họ một người khóc một người dỗ, những người lúc trước đứng ở ngoài cửa với Kiều Chấn Bang cũng lục tục tiến vào.

Những người này một bộ phận là người của Kiều gia do Kiều Chấn Bang mang đến, còn có hai người tu chân Kim Đan kỳ giống Kiều Chấn Bang, đó là hai vị phong hào đệ tử mà Vân Mật Tuyết phái đi Kiều gia tìm người.

Vừa khéo chính là, hai người này Yến Trục Quang đều đã từng gặp qua.

Một người là Chử Ngưng Yên từng cùng Vân Mật Tuyết đi Nhất Miểu Tông, đã cho Yến Trục Quang một viên Ngọc Lộ Đan chữa trị thân thể.

Còn có một người, chính là hung thủ giết chết Hà Sanh, Vân Trường Nguyệt - tộc muội của Vân Mật Tuyết.

Người thứ hai chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Yến Trục Quang vội vàng rời khỏi Phong Hoa Tiên Tông, đi tìm Vân Mật Tuyết.

“Đại sư tỷ!”
Hai người hành lễ với Vân Mật Tuyết.

Vân Mật Tuyết gật gật đầu: “Vất vả nhị vị sư muội.”
Các nàng chào hỏi xong, mới đến phiên Yến Trục Quang.


Nàng là nội môn đệ tử bình thường, tuy ngang hàng với phong hào đệ tử, nhưng phong hào đệ tử có địa vị cao quý, nàng phải hướng các nàng vấn an: “Bái kiến Nhu Kiếm tiên tử, bái kiến Ngọc Đường tiên tử.”
Vân Trường Nguyệt cùng Vân Mật Tuyết có ba phần giống nhau, khí tức cũng không thanh lãnh như Vân Mật Tuyết, nhưng vẻ ôn nhu lại gần như không khác với Vân Mật Tuyết: “Trục Quang không cần đa lễ, không thể tưởng được Trục Quang cũng ở chỗ này, ngươi là cố ý tới tìm tỷ tỷ sao?”
Yến Trục Quang cười cười, nói: “Ta ra ngoài rèn luyện rồi đến đây, không nghĩ tới lại may mắn gặp được Đại sư tỷ.”
“Thật trùng hợp”, Vân Trường Nguyệt nói: “Lúc chúng ta rời tông môn ngươi còn nhỏ xíu, hiện giờ cũng đã lớn thành đại cô nương.

Lúc trước từng nói cho ngươi quà gặp mặt, hiện giờ vẫn chưa cho ngươi, ta lại thất hứa rồi.”
Chử Ngưng Yên liếc mắt nhìn Yến Trục Quang một cái: “Theo lời của người truyền tin, người dắt bọn họ đi lòng vòng trên đường cái chính là ngươi? Hẳn là ngươi dựa vào uy thế của Đại sư tỷ, cáo mượn oai hùm.”
Yến Trục Quang ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ta làm vậy còn không phải là để giúp đỡ Đại sư tỷ, áp giải bọn họ về đan đường để trông giữ sao.”
“Ngươi như vậy có chỗ nào giống áp giải, rõ ràng là trừng trị bọn họ theo tư tâm.”
Vân Mật Tuyết nói: “Không phải Trục Quang sai, việc này là ta bày mưu tính kế.”
“Ta không tin Đại sư tỷ sẽ làm loại chuyện này”, Chử Ngưng Yên nhìn sang Vân Trường Nguyệt: “Ngươi nói đúng không?”
Vân Trường Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, thế này không giống tỷ tỷ.”
“Đại sư tỷ chiều chuộng nàng.” Chử Ngưng Yên liếc xéo Yến Trục Quang một cái: “Bất quá, những kẻ này cũng rất xứng đáng, lần này ngươi làm không tệ.”
“Được rồi”, đôi tay Vân Mật Tuyết nắm lấy đầu vai Yến Trục Quang: “Đừng trách Trục Quang, cũng đừng đứng ở cổng lớn nữa, đi vào trước rồi nói.”
Ngoài những người mà Kiều gia mang đến cùng hai vị phong hào đệ tử, bên ngoài còn có rất nhiều người vây xem náo nhiệt, Chử Ngưng Yên xoay người nhìn lướt qua, những người đó giống như bị kinh hãi, bay chạy tứ tán như chim thú.

Mấy người mới vừa chuyển hướng vào trong phòng, liền nghe thấy gia chủ chi nhánh của Kiều gia kia gầm lên một tiếng, đánh một chưởng về phía bốn kẻ còn đang mê mang.

Không gian ảo cảnh mà Yến Trục Quang bày ra lập loè một chút đã bị đánh tan, lực công kích của Kiều Chấn Bang lại chưa giảm chút nào, đánh vào bốn tên kia, lập tức làm cho bọn họ phun ba ngụm máu.

Hai tên lão bộc Luyện Khí kỳ kia chết ngay tại chỗ, Thu Kiều cùng chưởng quầy bị phá đi ảo cảnh lại bị đánh cho trọng thương đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức phát ngốc.

Bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, một người vốn đang mơ giấc mộng đẹp trong ảo cảnh, một người thì đang gặp phải tra tấn đáng sợ, không nghĩ tới ảo cảnh chợt vỡ nát, khi mở mắt ra, thứ mà bọn họ đối mặt liền biến thành gia chủ chi nhánh của Kiều gia mà bọn họ từng sợ nhất.

“Kiền Nhi có chỗ nào có lỗi với các ngươi? Thế nhưng các ngươi lại muốn hại nàng như vậy?” Lời nói của Kiều Chấn Bang gấp gáp, quát chói tai.

Yến Trục Quang ở một bên xem kịch vui..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.