Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 49: Chương 49





Những con yêu thú mà Vân Mật Tuyết bắt về đều chỉ mới Trúc Cơ kỳ, bị dải lụa màu trắng quấn lấy suốt đường đi, hiện giờ đã bị hàn khí nhè nhẹ đông lạnh đến tận xương, ngay cả giãy dụa cũng không còn.

Vân Mật Tuyết kéo dải lụa, mấy con yêu thú lập tức rơi xuống trước mặt Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang phất tay rạch một vết thương trên người mỗi con yêu thú, lấy không ít máu tươi, sau đó bắt đầu vẽ phác họa trên đại môn bằng đá.

Nàng cũng không phải vẽ gì khác, chỉ là bổ sung thêm những nét thiếu hụt trên đồ án ở đại môn, làm ký hiệu Tích Huyết Ma Vực này trở nên rõ ràng.

Kỳ dị chính là, sau khi vẽ xong ký hiệu kia, những đường nét được vẽ bằng máu đột nhiên bị cửa đá hấp thu, một tiếng “cạch” vang lên, đại môn bằng đá kia thế nhưng nứt ra một khe hở, lại còn đang chậm rãi mở rộng.

Một luồng ma khí nồng đậm từ khe cửa tràn ra, lao thẳng về phía hai người đang đứng ngoài cửa.

Vân Mật Tuyết tiến tới một bước, nhanh chóng che ở trước mặt Yến Trục Quang, nàng vung lên ống tay áo trắng như tuyết, một mảnh băng thật nhỏ nổ tung, ngăn cách tất cả ma khí bên ngoài.

Ngay sau đó, Vân Mật Tuyết đẩy bàn tay thon dài trắng tinh, mảng băng bỗng nhiên chấn động, mạnh mẽ hóa thành sương trắng, ma khí xung quanh bị băng linh khí đột ngột dâng lên đánh vào, tản ra bốn phương tám hướng.

Không gian chung quanh hai người liền trở nên sạch sẽ.

Ma khí quỷ quyệt, nếu không cẩn thận lây dính phải, xâm nhập vào trong cơ thể sẽ giống như dòi trong xương, dù làm thế nào cũng không loại bỏ được.

Không chỉ tổn hại tới việc tu hành, trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí có khả năng xuất hiện tâm ma, dẫn tới tu vi trì trệ không tiến, xem như phế bỏ.

Vân Mật Tuyết đã đến Nguyên Anh kỳ, linh khí vờn quanh thân thể, thật ra không e sợ ma khí tầm thường.

Nhưng Yến Trục Quang hiện giờ mới chỉ ở Trúc Cơ kỳ, không có sức chống cự với ma khí, nếu dính phải ma khí có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Vân Mật Tuyết phát hiện tòa bí cảnh này có liên quan đến ma tu, thì lại trở nên do dự.

Cho dù nàng có thực lực Nguyên Anh kỳ đi chăng nữa, đối mặt với thứ luôn tìm cách thâm nhập vào bất kỳ lỗ hổng nào như ma khí, cũng sẽ lo lắng không bảo hộ được Yến Trục Quang.

Để tránh làm cho Đại sư tỷ càng thêm lo lắng, cho dù có biện pháp tránh bị ma khí ăn mòn, Yến Trục Quang cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Vân Mật Tuyết, tùy ý Vân Mật Tuyết đánh tan hết toàn bộ ma khí tản ra từ phía sau đại môn bằng đá.

Thần kỳ chính là, sau khi ma khí phía sau cửa đá thoát hết ra ngoài, thứ ma khí khiến người ta bất an kia thế nhưng lại biết mất toàn bộ.


Có khí tức trừ tà cực kỳ sạch sẽ thoát ra từ phía sau đại môn, khiến người trở nên vui vẻ thoải mái, giống như hít vào một hơi, dường như cảm thấy cả người đều trở nên thông suốt.

“Đây là...”
Cửa đá hoàn toàn mở ra, một mảnh ánh sáng trắng tràn ra khỏi đại môn, chiếu sáng cả khu vực bên ngoài đáy động.

Nơi đáy động u ám đáng sợ mà Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết đang đứng cũng biến đổi hoàn toàn.

Lúc trước lành lạnh lởm chởm bóng đen trên vách đá, hiện giờ nhìn lại, cũng chẳng qua chỉ là cây cột nối liền giữa miệng động và đáy động mà thôi.

Trong đáy động này, thậm chí còn sinh trưởng không ít thực vật, điểm tô thêm không ít thứ thú vị cho đáy động.

Đương nhiên, hấp dẫn ánh mắt của người khác, vẫn là cảnh tượng bên trong cửa đá kia.

Phía sau cửa đá là một vách tường bằng ngọc màu xanh lục, ánh sáng chiếu rõ hầu như toàn bộ bí cảnh chính là từ vách tường ngọc phát ra, mà khí tức thấm vào ruột gan kia cũng phát ra từ đó.

“Xem ra, đây mới là cửa vào thật sự của bí cảnh.”
Yến Trục Quang xem xét vách tường bằng ngọc kỳ lạ kia.

Có thể mơ hồ nhìn thấy một số hình ảnh trên tường ngọc, giống như một tấm bản đồ.

Trong bản đồ kia, mỗi một cảnh vật, mỗi loại thực vật, thậm chí gân trên phiến lá, đều có thể thấy được rõ ràng.

“Xem ra là Tích Huyết Ma Vực phát hiện ra bí cảnh này, vì chiếm làm của riêng, hoặc là vì mục đích gì khác mà đã đóng lại tòa bí cảnh này thêm lần nữa, nên lúc này mới có đại môn bằng đá bên ngoài.”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Ta nghĩ hẳn là vậy.”
Vì muốn tạo thành hiểu lầm đây là bí cảnh của ma tu, nên mới cố tình để những ma khí kia vào đó.

Cứ như vậy là đủ để ngăn cản kha khá người tu chân thèm khát.

Rốt cuộc thì đại đa số tiên tu đều sợ ma tu bí cảnh.

Cho dù là người như Thu Kiều, trước đây sau khi phát hiện bí cảnh này, chẳng phải hắn cũng không có tùy tiện mở ra hay sao? Vẫn là sau khi phát hiện bản vẽ của Tô Kiền Nhi, tự cho là có sự bảo đảm rồi mới quyết định cướp lấy bản vẽ, lần nữa đi đến bí cảnh.

Vân Mật Tuyết nhìn bản vẽ trên tay Yến Trục Quang, “Trên bản vẽ cũng chỉ có một đồ án, không còn gì khác, chẳng lẽ chỉ là một tấm giấy bình thường, được tùy tiện vẽ ra sau khi phát hiện đại môn bằng đá thôi sao?”
Lúc trước Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết cũng đã nghiên cứu bản vẽ một chút, bản vẽ tựa hồ không có chỗ nào thần bí hay dị thường, dường như chỉ có một đồ án, ngoại trừ đặc biệt cứng rắn thì tờ giấy này không có bất kỳ chỗ nào không ổn.


Trên bản vẽ cũng không viết rõ biện pháp làm thế nào để mở ra bí cảnh hay mở ra cửa đá, đều là Yến Trục Quang tự phỏng đoán ra được.

“Cũng có khả năng.”
Nhưng Yến Trục Quang lại cảm thấy không đơn giản như vậy.

Nàng nói với Vân Mật Tuyết: “Trước mắt cứ mặc kệ những chuyện này đi, Đại sư tỷ, hay là chúng ta tiến vào bí cảnh trước xem thế nào?”
Vân Mật Tuyết gật đầu: “Cũng được.”
Yến Trục Quang thu gom một ít máu tươi của yêu thú cất vào ba lô hệ thống để ngừa vạn nhất.

Thời gian trong hệ thống ba lô luôn luôn ngưng đọng, đồ vật bỏ vào có trạng thái như thế nào, lúc lấy ra vẫn giữ nguyên như ban đầu, số máu tươi này bảo đảm sẽ được giữ gìn nguyên vẹn.

Cất vào xong, Yến Trục Quang ở ngay trước mặt Vân Mật Tuyết, ném viên chồi non xanh biếc kia lên người yêu thú.

Với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, miệng vết thương dùng để lấy máu trên người mấy con yêu thú kia dần biến thành màu đen.

Ngay sau đó, tất cả yêu thú lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại viên chồi non xanh biếc như cũ đón gió phấp phới.

Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Mật Tuyết tận mắt nhìn thấy tiểu chồi non kỳ quái này cắn nuốt máu thịt, cứ như vậy ăn luôn cả máu thịt xương cốt, thật sự quỷ dị.

Yến Trục Quang mỉm cười với Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ sẽ không cảm thấy ta tàn nhẫn đi?”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Hoàn toàn không lạm sát, cũng không tra tấn, vì sao lại xem là tàn nhẫn?” Ở tu chân giới, pháp thuật có thể khiến cho người khác biến mất không để lại xương cốt nhiều không kể xiết, loại biện pháp này của Yến Trục Quang, cũng chỉ là đánh mạnh một chút về mặt thị giác mà thôi.

Lụa trắng dùng để trói buộc yêu thú trong tay của Vân Mật Tuyết tan đi, “Đi thôi.”
Hai người cẩn thận bước vào bên trong cửa đá, mới vừa đi vào, một tiếng “oanh” vang lên, cửa đá phía sau lập tức đóng lại.

Yến Trục Quang quay đầu lại quan sát, mặt trong cửa đá này quả nhiên cũng có một ký hiệu giống với bên ngoài như đúc, xem ra sau khi rời khỏi bí cảnh, các nàng muốn từ bên trong cánh cửa đi ra, còn phải vẽ ký hiệu đó thêm một lần nữa.

Nàng thu gom số máu tươi kia quả nhiên là đúng.

Giữa cửa đá và khối tường ngọc kia còn có một khoảng không gian, hai người đi lòng vòng trong không gian nhỏ này nhưng không phát hiện chỗ nào dị thường.

“Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ tường ngọc.”

Vân Mật Tuyết thử thăm dò, dùng linh thức hướng về phía sau mảnh tường ngọc kia để tìm kiếm, không mấy ngạc nhiên khi bị chặn ở bên ngoài.

Nàng vươn tay, dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Trục Quang, thử chạm chạm vào tường ngọc.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào tường ngọc kia, tường ngọc nhìn có vẻ cứng rắn thế nhưng dường như hóa thành nước, sóng nước tản ra từng vòng, hình ảnh trên tường ngọc cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo mơ hồ.

Vân Mật Tuyết vội thu tay lại, tường ngọc cũng lập tức khôi phục hình dạng ban đầu.

Vân Mật Tuyết nói: “Bí cảnh kia ở ngay phía sau tường ngọc.”
Vừa rồi dò ngón tay vào tường ngọc, thật giống như là thâm nhập một không gian khác, có lẽ phía sau tường ngọc còn tồn tại một thế giới khác.

Yến Trục Quang cân nhắc, đặt bản vẽ trong tay lên trên tường ngọc, nhìn xem tường ngọc có phản ứng gì.

Ai ngờ bản vẽ kia mới vừa tiếp xúc với tường ngọc, lại giống như bị dính chặt vào, muốn rút ra cũng không được.

Tường ngọc chậm rãi "cắn nuốt" bản vẽ.

Yến Trục Quang cau mày, không có ý định lại lấy bản vẽ ra.

"Nước" của tường ngọc chậm rãi bao lấy bản vẽ, trong khoảnh khắc bị bao phủ hoàn toàn, bản vẽ liền có biến hóa.

Bản vẽ vốn dĩ màu đồng cổ dần dần mất đi màu sắc, thế nhưng lại bị đồng hoá thành cùng màu xanh lục với tường ngọc.

Đồ án trên bản vẽ cũng đã biến mất, thay thế bằng một ít cảnh tượng mơ hồ, dần dần ngưng tụ rõ ràng, Yến Trục Quang tập trung nhìn vào, thế nhưng là một phiên bản thu nhỏ của tường ngọc, những hình ảnh trên tường ngọc toàn bộ được khắc lên tấm bản vẽ kia.

Cũng không đúng, có lẽ những đồ án này ngay từ đầu đã ở trên tấm bản vẽ, chỉ là hiện giờ mới lộ ra hình dáng thật sự.

Vân Mật Tuyết nói: “Xem ra, đây mới là hình dáng chân chính của bản vẽ.”
Yến Trục Quang vươn tay, bản vẽ bị biến thành một tấm vải lụa cùng màu với tường ngọc, sau đó bị tường ngọc “phun” ra ngoài, vừa vặn dừng ở trên tay Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang nói: “Cũng không biết bản vẽ này bị dùng thủ đoạn gì, mà ngay cả Đại sư tỷ cũng giấu diếm được.”
Yến Trục Quang mở ra lụa bố xem xét, hình ảnh trên bản vẽ so với trên tường ngọc càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn giống một tấm bản đồ, phía trên còn có đánh dấu một ít màu đỏ, chẳng biết có ý nghĩa gì.

Vân Mật Tuyết trầm ngâm một chút: “Nếu tấm bản đồ này xuất phát từ trên tay của người tu chân Phân Thần kỳ, ta không nhận ra cũng rất bình thường.”
“Ý của Đại sư tỷ là tấm bản đồ này có khả năng từng ở trong tay chưởng môn tiền nhiệm?”
“Chỉ là suy đoán của ta thôi.”
Yến Trục Quang suy nghĩ, chắc chắn có khả năng.

Chưởng môn tiền nhiệm thực lực là Phân Thần kỳ, ngụy trang mà người tu chân Phân Thần kỳ thiết lập, Đại sư tỷ không thể nhìn thấu cũng thực bình thường.


“Nếu là như thế, tấm bản đồ này xuất phát từ chưởng môn tiền nhiệm, chẳng những rơi vào tay tu sĩ họ Tô, mà còn được giao cho Tô Kiền Nhi.

Chẳng lẽ, chưởng môn tiền nhiệm còn có liên quan gì với vị Tô cô nương kia sao?”
Vân Mật Tuyết nghĩ ngợi một chút, không có trả lời.

Yến Trục Quang cũng không nói gì.

Ở trong mắt nàng, Tô Kiền Nhi là một nhân vật nguy hiểm, nếu chưởng môn tiền nhiệm có dính dáng gì với nàng ta, biết đâu ngày sau nàng ta còn có liên quan với Phong Hoa Tiên Tông.

Nếu là như thế, Vân Mật Tuyết làm Phong Hoa Tiên Tông Đại sư tỷ, còn sẽ cùng nàng ta giao tiếp, điều đó cũng không phải là việc mà nàng muốn thấy.

Sau khi biến bản vẽ thành bản đồ bằng lụa, hai người không tiếp tục trì hoãn trong tiểu không gian nữa, vì đề phòng vô ý tách ra, hai người nắm chặt tay nhau, liếc nhìn nhau, đồng thời bước vào bên trong phiến tường ngọc.

Khoảnh khắc tiến vào bên trong tường ngọc kia, giống như có một tấm vải mềm phủ lên mặt, nhẹ nhàng đảo qua người, ngay sau đó, một cảm giác mất điểm tựa xuất hiện, cả người liền rơi xuống dưới.

Bàn tay vẫn còn gắt gao nắm lấy nhau, có một lực lượng nhẹ nhàng kéo nàng lại, Yến Trục Quang cảm giác bản thân bị cuốn vào trong một cái ôm lạnh lẽo.

Lúc rơi xuống, gió thổi vào người mạnh đến mức cơ hồ không mở mắt ra được, nhưng sau khi được ôm vào trong lòng ngực, tất cả cảm giác khó chịu lập tức đều bị chắn bên ngoài, Yến Trục Quang mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng tinh, cùng vài sợi tóc đen không ngừng bay lên.

Nàng ôm lại vòng eo mảnh khảnh, dùng hết cảm giác của mình để xác định tình huống xung quanh, phán định độ cao rơi xuống.

Nhưng mà, có lẽ các nàng rơi xuống từ vị trí quá cao, Yến Trục Quang hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ khí tức nào tồn tại.

Nàng dự định vươn linh thức điều tra, lại phát hiện linh thức tại bên trong bí cảnh đã bị hạn chế, căn bản vô pháp phóng xuất ra ngoài.

Bí cảnh này hạn chế cũng nhiều quá đi.

“Ký chủ!” Giọng nói của hệ thống đột ngột nhảy ra: “Phía dưới có một tòa truyền tống trận, nếu rơi vào đó, ký chủ cùng Đại sư tỷ sẽ bị tách ra!”
Yến Trục Quang nhíu mày, nhưng mà tốc độ rơi xuống quá nhanh khiến nàng không cách nào mở miệng nói chuyện, linh thức nàng lại bị giam cầm, không thể truyền âm, vô pháp báo cho Đại sư tỷ.

Xem ra việc tách ra là không thể tránh được.

Lúc này, lỗ tai Yến Trục Quang bỗng nhiên nóng lên, Vân Mật Tuyết dán sát tai nàng, nói với nàng: “Phía dưới có tòa truyền tống pháp trận, ta vô pháp tránh đi, nếu ta và ngươi bị tách ra thì cũng đừng sợ, chờ Đại sư tỷ đến tìm ngươi.”
Yến Trục Quang ở trong lòng ngực Vân Mật Tuyết gật gật đầu, nàng biết Đại sư tỷ có thể cảm giác được.

Ngay sau đó, hai người liền giống như đâm vào bên trong cái gì đó huyền diệu, Yến Trục Quang chỉ có thể kịp nhét tấm lụa bố kia vào vạt áo Vân Mật Tuyết, vòng tay tức thì trở nên trống rỗng.

Kế tiếp, lại là một trận trời đất quay cuồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.