Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 64: Chương 64





“Thật sự không có người tên Tô Kiền Nhi trong cốt truyện sao?”
Trong lúc ba người đang trên đường về Phong Hoa Tiên Tông, Yến Trục Quang không nhịn được mà dò hỏi hệ thống.

Vân Mật Tuyết vốn định để cho Yến Trục Quang ở lại nơi này, Đan Dã thành cách Phong Hoa Tiên Tông không gần, Vân Mật Tuyết không muốn nàng ấy vất vả theo nàng qua lại.

Nhưng Yến Trục Quang không định ở lại, nàng vốn dĩ chính là vì Vân Mật Tuyết mới rời khỏi tông môn, cũng chẳng còn việc gì khác, đương nhiên là đi theo Vân Mật Tuyết.

Hơn nữa, nàng không yên tâm khi để Vân Mật Tuyết một mình dẫn theo Tô Kiền Nhi.

Trước khi nhiệm vụ Cứu vớt bạch nguyệt quang hoàn thành, tất cả những người khả nghi xuất hiện bên cạnh Vân Mật Tuyết đều nên đề phòng, cho dù Tô Kiền Nhi chưa có tu vi, Yến Trục Quang cũng sẽ không thiếu cảnh giác.

Vân Mật Tuyết không biết suy nghĩ của Yến Trục Quang, chỉ cho rằng nàng không muốn rời khỏi mình, giải thích vài câu, thấy nàng đã quyết nên cũng tùy nàng.

Hiện giờ ba người đang cưỡi vân giá bay về hướng Phong Hoa Tiên Tông.

“Không có”, hệ thống nói: “Trong cốt truyện cũng không có nhắc tới người này a.”
Nó nói: “Trong cốt truyện có sự xuất hiện của Kiều gia, nhưng chẳng qua đó là người của chủ gia Kiều gia chứ chưa từng đề cập đến chi nhánh gia tộc ra sao.”
“Cũng chẳng có gì lạ”, Yến Trục Quang nói: “Hiện giờ gia tộc chi nhánh này đã bị giết hết, một chi nhánh không còn tồn tại nữa thì làm sao có thể xuất hiện trong cốt truyện được?”
“Ân”, hệ thống cũng cảm thấy vậy, “Có thể nào là ở trong cốt truyện gốc, lúc gia môn Tô Kiền Nhi bị diệt môn, hoặc là trước đó nữa, nàng ta đã chết rồi hay không?”
“Không có khả năng”, Yến Trục Quang nói: “Muốn có được Thiên Tâm Liên Tử, nhất định phải phá giải Viên Phong Trận, muốn phá giải Viên Phong Trận thì phải giao Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi.

Trừ phi trong cốt truyện, Thiên Tâm Liên Tử trong tay Cố Sâm không phải là một trong ba viên ở bí cảnh kia, nếu không thì không có khả năng Tô Kiền Nhi chết trong lúc chi nhánh Kiều gia bị diệt môn.”
“Ta đã dùng tốc độ nhanh nhất phá giải bí cảnh để lấy Thiên Tâm Liên Tử ra, cho dù vậy thì trước khi đưa Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi, chi nhánh Kiều gia cũng đã bị giết.

Nếu nàng chết vào lúc bị diệt môn, Thiên Tâm Liên Tử cũng sẽ không rơi vào tay Cố Sâm.”
“Cũng đúng...” Hệ thống suy nghĩ một chút, lời thề của Viên Phong Trận là cố định bất biến, nếu Tô Kiền Nhi đã chết, vậy không hoàn thành lời thề được, nếu là thế thì cũng vĩnh viễn không phá giải được Viên Phong Trận.


Nhưng hệ thống vẫn cảm thấy kỳ quái, “Nhưng mà Tô Kiền Nhi là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, nếu theo như suy đoán của ký chủ là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm cùng ma tu, một nhân vật mấu chốt như vậy, không có khả năng cốt truyện một câu cũng không nhắc đến nàng đi?”
“Ân”, Yến Trục Quang nói: “Đây đúng là điểm kỳ quái.

Tô Kiền Nhi từng tiếp xúc với Đại sư tỷ, nếu đi đến Phong Hoa Tiên Tông, còn sẽ tiếp xúc với Cố Sâm.

Một nhân vật có thân thế đặc biệt như vậy, sao cốt truyện lại có thể bỏ qua được chứ?”
Hệ thống nói: “Nhưng cốt truyện thật sự không nhắc đến nàng, chẳng lẽ sau khi nàng đến Phong Hoa Tiên Tông thì mất tích, hoặc chết vì nguyên nhân nào đó rồi?”
“Không phải chúng ta vẫn chưa biết nguyên nhân mối thù giữa Phong Hoa Tiên Tông và Tích Huyết Ma Vực sao? Có thể nào có liên quan đến nàng hay không?”
Yến Trục Quang không bày tỏ ý kiến.

Sau này Tô Kiền Nhi sẽ gặp phải chuyện gì, Yến Trục Quang chẳng có hứng thú, nhưng sau khi phát hiện thần sắc cổ quái của Tô Kiền Nhi lúc nãy, nàng ngược lại thấy hứng thú với Tô Kiền Nhi đã “trọng sinh” này hơn.

Yến Trục Quang trầm mặc trong chốc lát, nàng nói với hệ thống: “Mới vừa rồi Đại sư tỷ nhắc tới Cố Sâm, ta thấy thần sắc Tô Kiền Nhi có gì đó khác thường, tựa hồ rất kinh ngạc với sự miêu tả của Đại sư tỷ, lại tựa như khinh thường hoặc không tán đồng.

Ta nghĩ nàng quen biết Cố Sâm.”
“Có sao?” Hệ thống chỉ để ý ký chủ nhà mình và Đại sư tỷ, cùng với “hung thủ” bí ẩn sẽ ra tay với Đại sư tỷ kia, nó không để ý đến người khác lắm, cũng không biết Tô Kiền Nhi có biểu hiện gì.

“Vậy thì hình như có chút vấn đề”, hệ thống nghĩ: “Tuy rằng là Phong Hoa Tiên Tông đại sư huynh, nhưng trước khi hắn trở thành chưởng môn, thanh danh cũng không vang dội như Đại sư tỷ.

Với thân phận của Tô Kiền Nhi, hơn nữa là tình trạng sức khỏe của nàng, cũng không giống như quen biết với nam chủ.”
“Cho nên, không có khả năng nàng vì trọng sinh mà mất trí nhớ.” Yến Trục Quang nói.

Tô Kiền Nhi rõ ràng không nhớ tên của mình, không nhớ tất cả những gì có liên quan đến “Tô Kiền Nhi”, nhưng vẫn nhớ rõ Cố Sâm, lại còn được Thiên Đạo thừa nhận, phán định nàng chính là Tô Kiền Nhi...!
Cho dù là Yến Trục Quang đi chăng nữa, cũng hiếm khi cảm thấy không biết ra sao.

Hệ thống cũng bị Yến Trục Quang xoay vòng đến hôn mê, nó nỗ lực tự hỏi tất cả những khả năng có thể xảy ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Ký chủ đại nhân, có lẽ nào Tô Kiền Nhi đã trọng sinh hai lần hay không? Lần đầu tiên nàng trọng sinh vào một người khác, nhưng lại mất trí nhớ, biến thành một người khác sinh sống một đoạn thời gian, sau đó mang theo đoạn ký ức này, lại trọng sinh thêm lần nữa?”

“Nếu là như vậy thì có thể giải thích được vấn đề vì sao linh hồn nàng tương đồng với cơ thể, nhưng ký ức lại có sai lệch.”
Yến Trục Quang lại không nghĩ đến trường hợp này, nàng có chút ngạc nhiên với hệ thống: “Nếu là như thế, hết thảy nghi vấn đều có thể được giải thích rõ ràng, ngươi làm sao nghĩ ra được?”
“Hắc hắc”, hệ thống có thể khiến cho người thập phần lợi hại như ký chủ đại nhân ngạc nhiên, trong lòng cao hứng đến bay lên: “Xem qua tiểu thuyết nhiều nên là thể loại gì cũng biết.”
“Thể loại?” Yến Trục Quang nhắc lại từ này, hệ thống đang định giải thích cho nàng, Yến Trục Quang lại không để ý lắm mà cho qua, “Ngươi nói xem, nàng có phải đã trọng sinh đến nhân vật nào đó trong cốt truyện rồi hay không?”
Hệ thống bị ngắt ngang, một lát sau nó mới nói: “Khả năng này không cao, ngoài nữ chủ, vào thời điểm hiện tại, đại đa số nhân vật trong cốt truyện đều đã được sinh ra, không có khả năng Tô Kiền Nhi trọng sinh vào bọn họ.”
“Nữ chủ?” Yến Trục Quang cân nhắc một chút, “Có liên quan đến Cố Sâm nhất là nữ chủ.

Ngươi nói xem, với biểu hiện lúc trước của nàng đối với Đại sư tỷ và Cố Sâm, nàng có thể là nữ chủ hay không?”
Đến bây giờ Yến Trục Quang vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi biết thân phận của Đại sư tỷ, Tô Kiền Nhi có phản ứng kịch liệt.

Ngoài ra, lúc nàng nghe đến hai chữ “chưởng môn” thì thần sắc trở nên khác thường.

Lúc Tô Kiền Nhi vừa tỉnh lại, nàng chỉ cảnh giác khi đối diện với người xa lạ như Đại sư tỷ, sau khi nghe được tên của Đại sư tỷ, thế nhưng lại xé rách cả y phục.

Tuy nữ chủ chưa từng gặp Đại sư tỷ, lại bị nam chủ và các nhân vật phụ dùng danh nghĩa “Đại sư tỷ” để dày vò bằng mọi cách, phỏng chừng đối với nàng, Đại sư tỷ là bóng ma trong suốt cuộc đời.

Yến Trục Quang tưởng tượng bộ dáng nữ chủ khi nhìn thấy Đại sư tỷ, ước chừng cũng chính là cái dạng này.

“Ký chủ đại nhân”, hệ thống bất đắc dĩ ngắt lời nàng: “Tô Kiền Nhi không có khả năng là nữ chủ đâu, ta vẫn rất quen thuộc với khí tức linh hồn của nữ chủ, cũng không giống với Tô Kiền Nhi a.”
“Hơn nữa, nữ chủ là cả thân thể đều xuyên không chứ không phải chỉ mỗi linh hồn, rốt cuộc Tô Kiền Nhi cũng không thể trọng sinh đến thế giới khác trước một chuyến, sau đó lại mang theo thân thể xuyên không đến đây, lại chết rồi trọng sinh về thân thể cũ đi?”
“Kết cục của quyển sách này là nam chủ cùng nữ chủ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cuối cùng còn cùng nhau phi thăng thành tiên cơ mà...!Nàng không có cơ hội trọng sinh lại như thế.”
“Phải không?”
Yến Trục Quang cảm thấy, nếu Tô Kiền Nhi là nữ chủ, vậy nói không chừng nhiệm vụ Cứu vớt bạch nguyệt quang có thể kết thúc ngay luôn rồi.

Ngẫm lại xem, nữ chủ trọng sinh trở về, phát hiện bóng ma từng đè trên đầu mình như Đại sư tỷ, sau này còn là tình địch của mình, hiện giờ không phải là nên nhân lúc chưa phát sinh gì cả mà diệt trừ nàng luôn cho xong sao?

Nàng có thể lợi dụng thân phận của Tô Kiền Nhi để tiếp cận Đại sư tỷ, nói không chừng sau lưng nàng có thể còn có Tích Huyết Ma Vực, chẳng phải là sẽ lấy được Sóc Băng Phi Tuyết, sẽ có thể âm thầm hạ độc Đại sư tỷ được rồi sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

“Hẳn là không có khả năng”, hệ thống nói: “Nếu nhiệm vụ Cứu vớt bạch nguyệt quang đơn giản như vậy, ta đây cũng không cần tìm đến tận hai mươi mốt người ký chủ...”
Yến Trục Quang hỏi: “Mấy người ký chủ trước đây có từng tiếp xúc với Tô Kiền Nhi chưa?”
Hệ thống lắc đầu: “Ta không nhớ rõ...” Ký ức về ký chủ khác đều bị làm mờ đi, sao nó nhớ rõ được.

“Được rồi.”
Yến Trục Quang tiếc nuối đem suy đoán này tạm thời đè nén trong lòng, nhưng nàng không từ bỏ hoàn toàn, nàng sẽ tìm được chứng cứ chứng minh suy đoán này, hoặc là sẽ hoàn toàn loại trừ nó.

Tốc độ vân giá của Vân Mật Tuyết cũng không chậm, ba người chỉ tốn một ngày là về đến Phong Hoa Tiên Tông.

Suốt đường đi, bởi vì có Tô Kiền Nhi, Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang hầu như không nói gì với nhau.

Mà Tô Kiền Nhi, dù không còn thốt ra những lời như không muốn đi Phong Hoa Tiên Tông nữa, nhưng càng tới gần Phong Hoa Tiên Tông, thần sắc của nàng lại càng thêm bất an.

Không chỉ có mỗi Yến Trục Quang vẫn luôn chú ý nàng, mà đến cả Vân Mật Tuyết cũng phát hiện ra cảm xúc của nàng.

Vân Mật Tuyết nói: “Tô cô nương đang lo lắng chuyện gì thế?”
Tô Kiền Nhi kinh ngạc nhảy dựng, nàng lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn Vân Mật Tuyết một cái, nhéo nhéo lòng bàn tay để trấn định bản thân, nàng đáp: “Ta, ta lần đầu tiên xa nhà như vậy.”
“Tô cô nương nhớ nhà sao?” Yến Trục Quang nói tiếp: “Tô cô nương chỉ cần nghĩ là đi ra ngoài giải sầu thôi.

Ta nhớ rõ cô nương từng nói, nếu sau này thân thể khỏe mạnh, nhất định phải đi chơi khắp nơi cơ mà.

Mỗi cảnh vật ở Tiên Tông đều đẹp không sao tả xiết, cũng là một nơi nên đến, nếu Tô cô nương không ngại thì hãy xem thử một lần đi.”
Tô Kiền Nhi cười đáp lại, gật gật đầu: “Được.”
Hệ thống đầu đầy hắc tuyến: “Ký chủ, ngươi lại khi dễ Tô Kiền Nhi không có ký ức nên lừa gạt nàng rồi.”
“Lừa gạt?” Yến Trục Quang nói: “Đây là lời mà chính miệng Tô Kiền Nhi từng nói, ta có nói sai gì sao?”
“Tô Kiền Nhi chỉ nói hâm mộ ký chủ có thể tự do tự tại, có thể mang kiếm hành tẩu Tu chân giới...” Nhưng đâu có nói muốn chu du khắp nơi.

“Chẳng lẽ không phải đồng nghĩa sao?” Yến Trục Quang không để ý tới hệ thống.


Có lẽ là vì để thể hiện ra chính mình thật sự thập phần hướng tới “thế giới bên ngoài”, sau khi nghe Yến Trục Quang nói, Tô Kiền Nhi vô cùng nghiêm túc mà theo sự chỉ dẫn của nàng, bắt đầu tìm hiểu Phong Hoa Tiên Tông, ngắm nhìn cảnh sắc bên dưới.

Vân Mật Tuyết thấy vậy, vui mừng gật đầu.

Có lẽ là Cố Sâm đã sớm dặn dò, tuy rằng Vân Mật Tuyết mang theo một người xa lạ trở về, nhưng trưởng lão phòng ngự cùng các đệ tử thủ vệ tông môn cũng không có ngăn nàng lại, ba người một đường thông suốt đi tới nội môn đại điện nghị sự.

Hiện giờ, Cố Sâm cùng chủ sự trưởng lão lưu lại thủ vệ tông môn đều đang ở nơi này, chờ nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm là Tô Kiền Nhi đến.

Lúc đến đại điện nghị sự, sắc mặt của Tô Kiền Nhi đã trở nên bình tĩnh, chỉ là lúc rời khỏi vân giá rơi xuống đất, Tô Kiền Nhi lại giống như có chút bủn rủn tay chân.

Vân Mật Tuyết hảo tâm đỡ nàng một chút, bị Tô Kiền Nhi nhanh chóng tránh né.

Yến Trục Quang thấy vậy, giải vây cho Đại sư tỷ mà nói: “Tô cô nương lần đầu cưỡi vân giá, còn chưa quen đúng không? Đứng tại chỗ trong chốc lát là được.”
Tô Kiền Nhi phát hiện bản thân phản ứng hơi quá, miễn cưỡng cười cười: “Là ta chuyện bé xé ra to, thất lễ rồi.”
Vân Mật Tuyết nói: “Không sao, chưởng môn đang ở trong điện, chúng ta cùng nhau vào thôi.”
“...!Ân.”
Vân Mật Tuyết đi tuốt đằng trước, Tô Kiền Nhi cố ý đi sau nàng một bước, Yến Trục Quang thấy vậy, cũng chậm một bước để đi song song với nàng.

Tô Kiền Nhi nhìn vào mắt nàng, Yến Trục Quang thân thiện mỉm cười với nàng.

Ba người bước vào trong đại điện, trong điện có các vị chủ sự trưởng lão, tất cả các vị trưởng lão chưa bế quan đều ở đây, mà ở chính giữa đại điện là Cố Sâm - tông chủ hiện tại của Phong Hoa Tiên Tông.

Vài ánh mắt dừng trên ba người các nàng, càng có nhiều ánh mắt hướng về phía Tô Kiền Nhi hơn nữa.

Yến Trục Quang cố tình để ý nên phát hiện, khoảnh khắc đối diện với Cố Sâm, móng tay của Tô Kiền Nhi như muốn cấu nát lòng bàn tay.

Tác giả có lời muốn nói:
Các bảo bảo Nguyên Đán vui sướng nga ~
Chúng ta 2019 tái kiến lạp ~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.