Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 66: Chương 66





“Ký chủ, không phải là đi Hồn Đăng Điện hay sao, ngươi đi đâu vậy? Đây chẳng phải là hướng đi đến Trú Tuyết Phong à?”
Hệ thống cũng thực nghi hoặc, ký chủ nhanh như chớp liền nhảy đi ra ngoài, không nghĩ đến việc đi đúng hướng hay không sao? Ký chủ làm sao lại nhầm lẫn việc nhỏ như thế này được chứ?
Yến Trục Quang không để ý đến nó, nàng làm như không biết gì hết, mặt mày hưng phấn, dùng hết sức chạy về phía trước.
Tô Kiền Nhi phía sau Yến Trục Quang có chút giật mình bất an, Yến Trục Quang mở ra linh thức, dừng ở trên người Tô Kiền Nhi.

Lúc này, Tô Kiền Nhi đang nhìn phong cảnh bên dưới, thần sắc có chút nghi hoặc.
Yến Trục Quang giả vờ như không biết gì cả, chỉ chú tâm bay về phía trước, thẳng đến lúc có thể nhìn thấy Trú Tuyết Phong ở xa xa, Tô Kiền Nhi đột nhiên rùng mình một cái, nhịn không được hỏi: “Yến sư tỷ, hướng này có đúng là hướng đi đến Hồn Đăng Điện không?”
“Ân?” Yến Trục Quang phản ứng lại, nhìn xung quanh: “Ta vô ý quên mất, đi nhầm phương hướng rồi, đa tạ Tô sư muội nhắc nhở.”
Yến Trục Quang dừng gấp ở giữa không trung, hơi đổi hướng rồi mới bay tiếp: “Thật ngại quá, Tô sư muội, đây là lần đầu tiên ta dẫn theo người khác ngự kiếm, không cách nào phân tâm, chỉ lo điều khiển phi kiếm, thế mà lại quên mất chính sự.”
Tô Kiền Nhi lắc đầu, “Là do Kiền Nhi làm phiền Yến sư tỷ.”
“Không phiền”, Yến Trục Quang chỉ chỉ hướng Trú Tuyết Phong: “Nơi đó là Trú Tuyết Phong của Đại sư tỷ, ta cũng ở đó, ta thường chạy về hướng Trú Tuyết Phong, nên vừa rồi là theo bản năng mà bay về phía đó.”
“Đúng rồi”, Yến Trục Quang dường như lơ đãng nói: “Làm sao Tô sư muội lại biết được đường này không phải là đường đi đến nội môn Hồn Đăng Điện vậy? Nếu không nhờ Tô cô nương phát hiện ra, sợ là chúng ta đã bất tri bất giác chạy đến Trú Tuyết Phong hóng gió tuyết rồi.”
Tô Kiền Nhi trầm mặc một lúc lâu, không khỏi nhăn mày lại, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào mới tốt.
Lúc này, một thanh âm không xa không gần truyền đến: “Ta còn nói ngươi chừng nào thì phát hiện, thế nhưng mất thời gian lâu như vậy mới nhớ đến.

Đã thành sư tỷ của người ta rồi, vì sao còn hấp tấp bộp chộp như vậy?”
Người nói những lời đó đương nhiên là Vân Mật Tuyết, nàng không xa không gần đi sau hai người Yến Trục Quang, mãi cho đến khi Yến Trục Quang đột nhiên chuyển hướng, lúc này mới đi đến bên cạnh các nàng.
Sau khi nàng xuất hiện, Tô Kiền Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Yến Trục Quang cười cười lấy lòng Vân Mật Tuyết, “Là ta học nghệ không tinh, làm ảnh hưởng đến chính sự, may là có Tô sư muội nhắc nhở ta, bằng không ta đã trở thành trò cười rồi.”
Vân Mật Tuyết kinh ngạc nhìn Tô Kiền Nhi, lại nói với Yến Trục Quang: “Tô sư muội mới đến mà cũng phát hiện ngươi đi nhầm đường, có thể thấy được ngươi không đáng tin đến mức nào.”
“Nào có...”
Tô Kiền Nhi nhỏ giọng nói, “Vốn dĩ là do ta đoán bậy, ta thấy Đại sư tỷ chưa đuổi kịp, mới có chút nghi hoặc, lắm miệng hỏi Yến sư tỷ một tiếng.”
Vân Mật Tuyết nghe xong, liếc Yến Trục Quang một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, ‘Ngươi xem, Tô cô nương còn phát hiện ra không có ta, vậy mà ngươi lại không biết.’
Yến Trục Quang bày ra vẻ mặt vô tội, nàng không phải cố ý bỏ qua Đại sư tỷ, chỉ là muốn thử Tô Kiền Nhi một chút thôi.
Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này, ngoại trừ Yến Trục Quang, cũng không có ai để ý.
Tuy Tô Kiền Nhi có tâm tư mẫn cảm, nhưng cũng chỉ nghi hoặc một chút rồi cho qua.

Nàng chẳng thể nào biết được, đằng sau những nghi hoặc của nàng, đều là sự thử nghiệm có mục đích của Yến Trục Quang.
Rốt cuộc, những gì mà nàng trải qua ly kỳ như thế, ai có thể đoán được chứ? Chỉ là nàng không biết, người chỉ mới gặp nàng vài lần như Yến Trục Quang, thế nhưng đã hoài nghi nàng ngay từ lúc bắt đầu.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang lần thứ hai đi vào nội môn Hồn Đăng Điện, trưởng lão Hồn Đăng Điện đã nhận được thông báo từ chưởng môn từ sớm, thập phần dứt khoát thắp hồn đăng cho Tô Kiền Nhi.
Sau đó hắn nhìn nhìn Yến Trục Quang, nói: “Ngươi có thiên phú thực sự bất phàm, với tốc độ tu hành của ngươi, chỉ sợ qua không bao lâu, hồn đăng của ngươi phải được dời đến trung tâm Hồn Đăng Điện.”
“Đa tạ trưởng lão tán thưởng, đều là nhờ Đại sư tỷ dạy dỗ tốt.” Yến Trục Quang liếc mắt nhìn Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết nói: “Đều là do Trục Quang kiên định khắc khổ tu hành, Đại sư tỷ hổ thẹn, cũng rất ít quan tâm ngươi.”
“Ngay cả Đại sư tỷ mà còn nói là rất ít quan tâm, vậy chẳng phải Trục Quang là kẻ đáng thương không ai quan tâm hay sao?”
Yến Trục Quang lay động cánh tay Vân Mật Tuyết: “Ta biết Đại sư tỷ đối tốt với ta nhất, Đại sư tỷ không cần giận ta, nếu không lần sau ta mang Đại sư tỷ ngự kiếm phi hành đi?”
“Ngươi nha, chẳng lẽ Đại sư tỷ còn để ý đến việc ngự kiếm với ngươi sao? Chớ có bướng bỉnh.”

Vân Mật Tuyết hành lễ với trưởng lão, “Đã làm phiền trưởng lão rồi.”
Trưởng lão xua xua tay: “Đây là bổn phận của ta.”
Vân Mật Tuyết nói với Tô Kiền Nhi đang đứng một bên trầm mặc không lên tiếng: “Tô sư muội, chúng ta đi Đệ Tử Đường trước đi, ngươi còn cần phải lãnh vật tư nhập môn.”
Tô Kiền Nhi nhìn hai người các nàng, gật gật đầu: “Ân.”
Yến Trục Quang đứng tại chỗ một lát, bất quá mới đi được hai ba bước, Vân Mật Tuyết liền quay đầu lại nói: “Còn không mau đi, muốn tiếp tục quấy rầy trưởng lão sao?”
Yến Trục Quang lắc đầu, cười hì hì đi theo, nàng cố ý đứng về phía còn lại của Tô Kiền Nhi, kẹp Tô Kiền Nhi ở giữa hai người.
Bởi vì đã quá quen thuộc với quy trình nhập môn này rồi, nên Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang có thể mau chóng đưa Tô Kiền Nhi vào trong nơi ở của nội môn đệ tử.
Trong lúc đó, Yến Trục Quang thật ra theo đúng như lời nàng đã nói, suốt đường đi đều giới thiệu cho Tô Kiền Nhi về phong cảnh bên trong Phong Hoa Tiên Tông.

Chỉ là Tô Kiền Nhi không hứng thú lắm, cũng không biết nàng có nghe hay không.
Lúc hai người từ biệt Tô Kiền Nhi, nàng mới lấy lại tinh thần, thời điểm nàng tiễn Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang đi, sắc mặt lập tức phá lệ khách khí cùng nhẹ nhàng.
Hai người rời khỏi nơi ở của nội môn đệ tử, lúc bên cạnh chỉ còn mỗi Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết cũng khó được có chút nghi hoặc: “Tô sư muội, tựa hồ có chút không thích chúng ta lắm thì phải?”
Yến Trục Quang buông tay: “Có lẽ Tô sư muội giận chúng ta không cho nàng vào cửa, không muốn để nàng sống ở Trú Tuyết Phong, cho nên mới sinh khí?”
“Tô sư muội hẳn là không đến nỗi này...”
Vân Mật Tuyết là thật sự cho rằng nàng không thích hợp để trông coi Tô Kiền Nhi, trên Trú Tuyết Phong vừa khổ cực vừa lạnh lẽo, nàng lại không thường xuyên ở nơi đó, đến cả Trục Quang nhà mình mà nàng còn không chăm sóc tốt, làm sao có thể thêm vào một người chưa bao giờ tu hành như Tô Kiền Nhi được chứ?
Nếu Tô Kiền Nhi tức giận vì chuyện này, vậy thì Vân Mật Tuyết cũng không thể làm gì khác được, chỉ có thể để nàng tự nghĩ ra.
Yến Trục Quang thấy Đại sư tỷ thật sự là đang tự hỏi về chuyện này, không khỏi ho nhẹ một tiếng: “Cũng chưa chắc là vì nguyên nhân này, đây chỉ là suy đoán của ta thôi.


Có lẽ chỉ là do Tô sư muội cảm thấy chúng ta không quan tâm đến nàng nên giận dỗi?”
Trên thực tế, Yến Trục Quang cảm thấy, Tô Kiền Nhi chắc là vì nguyên nhân nào đó nên trong lòng có vướng mắc với Đại sư tỷ, mà nàng chỉ là bị lây theo Đại sư tỷ mà thôi.
Bất quá, đối với Yến Trục Quang mà nói, để Tô Kiền Nhi giữ khoảng cách với Đại sư tỷ cũng tốt, đỡ hơn ngày nào đó nàng đột nhiên nổi lên ý xấu, hại Đại sư tỷ lúc nào không hay.
Hiện giờ tống cổ Tô Kiền Nhi đến khu nội môn đệ tử xa xôi, cách Trú Tuyết Phong khá xa, Yến Trục Quang cảm thấy thực vừa lòng.
Yến Trục Quang cao hứng, nhưng không thoát khỏi việc bị Vân Mật Tuyết “hưng sư vấn tội”, Vân Mật Tuyết hỏi nàng: “Mới vừa rồi nếu không phải Tô sư muội nhắc nhở ngươi đi nhầm phương hướng, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Yến Trục Quang cười cười, ngược lại cũng không giấu giếm việc nàng thử Tô Kiền Nhi: “Đại sư tỷ cảm thấy người chưa từng đến Phong Hoa Tiên Tông như nàng, vậy mà lại nhắc nhở đệ tử Phong Hoa Tiên Tông việc đi nhầm đường là bình thường sao?”
Lúc nàng trở lại từ Thiên Ngự Thành, là đi hướng khác vào, tuy rằng Yến Trục Quang đã giới thiệu cho Tô Kiền Nhi về con đường kia, nhưng không có nhắc đến vị trí của nơi quan trọng như nội môn Hồn Đăng Điện.
Yến Trục Quang mang Tô Kiền Nhi đi về hướng Trú Tuyết Phong, ven đường đều là sân luận đạo của nội môn đệ tử hoặc là lôi đài, dưới tình huống như vậy, Tô Kiền Nhi lại nói nàng đi nhầm? Một người chưa từng đến Phong Hoa Tiên Tông làm sao có thể phân biệt được hướng mình đang đi là đúng hay sai chứ?
Còn lý do của Tô Kiền Nhi thì càng gượng gạo hơn nữa.
Bởi vì Đại sư tỷ không có đuổi kịp nên hoài nghi các nàng đi nhầm? Nếu Đại sư tỷ biết nàng đi nhầm, chẳng lẽ sẽ không nhắc nhở nàng sao? Sao lại để mặc các nàng như vậy?
Sở dĩ lần này Đại sư tỷ không nhắc nhở nàng, là bởi vì Đại sư tỷ ăn ý với nàng, biết có thể là do nàng muốn làm gì đó cho nên không có lập tức vạch trần mà chỉ chậm rãi theo sau.
Mà người bình thường, cho dù nghi hoặc việc Đại sư tỷ không đi cùng với các nàng, chắc hẳn cũng sẽ không hoài nghi là đi nhầm phương hướng?
“Ý của Trục Quang là...” Yến Trục Quang đưa ra điểm đáng ngờ, khiến cho Vân Mật Tuyết chẳng hiểu ra sao: “Tô sư muội biết rõ về Phong Hoa Tiên Tông như thế, có lẽ nào là đã có chuẩn bị từ trước rồi chăng? Kiều gia chủ nhờ đưa nàng đến Tiên Tông, có thể là có mục đích gì đó?”
Yến Trục Quang suy nghĩ một chút, di, nghĩ như Đại sư tỷ cũng hợp lý.

Nàng luôn cho rằng linh hồn Tô Kiền Nhi không giống người thường, cho nên suy đoán của nàng đều dựa trên việc này.
Nàng đoán trước khi Tô Kiền Nhi trọng sinh, có thể đã từng sống ở Phong Hoa Tiên Tông, cho nên nàng ta thập phần biết rõ về Phong Hoa Tiên Tông.
Nhưng với người không biết việc này, sẽ suy đoán theo hướng khác.

Suy nghĩ của Đại sư tỷ, mới là điểm đáng ngờ hợp lý nhất mà đa số người ở thế giới này hoài nghi Tô Kiền Nhi.
Nàng không có nói Vân Mật Tuyết cùng nàng suy đoán trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng lại khẳng định suy đoán của Vân Mật Tuyết trước: “Chưa chắc không có khả năng này.” Tóm lại, mặc kệ là nàng nghĩ quá nhiều, hay là Đại sư tỷ nghĩ đến quá ít, khiến cho Đại sư tỷ ôm hoài nghi với Tô Kiền Nhi là đủ rồi.

Vân Mật Tuyết mang theo nghi vấn trong lòng, cùng Yến Trục Quang đi vào phủ đệ của Cố Sâm.
Nơi này là đất phong của hắn khi làm phong hào đại sư huynh, một vùng núi hoang thoạt nhìn có chút cằn cỗi.
Núi hoang không cao lắm, lại được tạo thành từ vài ngọn núi nhỏ, đỉnh ngọn núi cao nhất ở vị trí trung tâm bị người nào đó dùng một nhát kiếm san bằng, dựng nên một tòa cung điện xa hoa hoàn toàn không phù hợp với núi hoang.
Tòa cung điện đó chính là nơi ở của Cố Sâm.
“Vào đi.”
Hai người vừa đến đỉnh núi, còn chưa thông báo, giọng nói của Cố Sâm đã vang lên bên tai hai người.

Các nàng không dừng lại, trực tiếp đi vào tòa cung điện.
Cố Sâm chờ ở một cái đình trong cung điện, khác với lúc ở trên đại điện, tư thái của hắn rất tuỳ ý, hiện giờ hắn đang ngồi trên một bậc thang thấp bé.
Bên chân hắn còn có một con thỏ lông màu trắng đen đang gặm tay áo của hắn, Cố Sâm cũng không ngại, cứ để cho nó gặm như vậy.
“Nói là nam chủ kiểu bá đạo tổng tài, nhưng sao ta cảm thấy hơi mất hình tượng.” Hệ thống ở trong thức hải Yến Trục Quang châm chọc chê bai.
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết đang định hành lễ với Cố Sâm, Cố Sâm ngăn cản các nàng.
“Không cần làm những nghi thức xã giao này.”
Hắn nói: “Các ngươi điều tra được cái chết của chưởng môn tiền nhiệm có liên quan đến Tích Huyết Ma Vực sao?”
Vân Mật Tuyết nói: “Đúng vậy, tòa bí cảnh mà Yến sư muội phát hiện ra có dấu vết của chưởng môn tiền nhiệm để lại, còn có ký hiệu của Tích Huyết Ma Vực nữa.

Mà các vị trưởng lão cũng đã suy tính ra, nơi chưởng môn tiền nhiệm ngã xuống, đúng là bên ngoài bí cảnh.”
Cố Sâm cúi đầu tự hỏi một chút, lại hỏi Yến Trục Quang: “Tình trạng thân thể của Tô Kiền Nhi, rốt cuộc là thế nào?”
Cố Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt của Yến Trục Quang: “Có phải là “thiên khắc chi thể” hay không?”
Yến Trục Quang có chút nghi hoặc: “Thiên khắc chi thể?” Chẳng lẽ đây là cách gọi của thể chất độc đáo như “tiên ma chi tử” ở thế giới này sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.