"Anh đã hứa với em, anh sẽ bình an trở về, cùng em đi tìm thuốc cứu thế giới, cùng em thi đại học, cùng em tốt nghiệp, anh nói anh phải cầu hôn em... Anh cái tên chó chết này! Anh biết em đi tìm anh đã bao lâu, biết không? Bọn họ đều cho rằng anh đã chết.... ô ô ô..." Quý Thính vừa nói, vô lực quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy chân Thân Đồ Xuyên, thất thanh khóc rống lên.
Từng từ từng từ như nhuốm máu, chứa đầy ủy khuất và thống khổ, Thân Đồ Xuyên lại không thể nào đồng cảm được, khuôn mặt hắn trơ trơ nhìn đỉnh đầu Quý Thính, ngón tay lạnh lẽo để lên đầu cô, thầm nghĩ, chỉ cần dùng sức một chút, người này sẽ bị hắn đè nát.
"Lạnh......" Quý Thính rầm rì.
Theo bản năng, Thân Đồ Xuyên rụt tay lại, hắn nhíu mày, sau đó nhìn thấy Quý Thính đang giương mắt nhìn mình chằm chằm, hắn giật mình: "Nhìn cái gì?"
"Nhìn anh cũng không được sao?" Nhìn gương mặt này, trong lòng Quý Thính vẫn còn giận giỗi, không khỏi trừng mắt lên.
Mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm: "Dám nói với tôi như vậy, có tin tôi giết..."
"Tay anh sao lạnh vậy, là mặc đồ quá mỏng hay sao?" Quý Thính làm lơ lời hắn nói, cúi đầu lo lắng cầm tay hắn lên, để bên môi, nhẹ nhàng hà hơi.
Thân Đồ Xuyên cổ quái nhìn, cảm thấy cô biến đổi cảm xúc có chút... giống như bị thần kinh?
Ngón tay lạnh lẽo được bàn tay ấm áp của đối phương bao lấy, Thân Đồ Xuyên im lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, mũi hắn có thể ngửi được mùi hương chanh nhàn nhạt. Mặc kệ là khuôn mặt hay là hương vị trên cơ thể cô đều mang lại cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng có điều chắc chắn, hắn vô pháp xuống tay.
Lúc ý thức được ý tưởng này, hắn lại một lần nữa sửng sốt. Từ lúc phá kén tới nay, hắn chưa bao giờ có cảm xúc dao động như vậy, càng chưa từng có tâm tư sẽ không giết một ai đó. Như muốn kháng cự ý nghĩ này, hắn rút tay ra khỏi tay Quý Thính, ngón trỏ chống lên trán cô.
Chỉ cần nhẹ nhàng đâm thủng, cô ta sẽ bị cảm nhiễm virus, mà bởi vì độc tính của hắn, cô ta sẽ không có cơ hội biến thành thây ma mà sẽ chết ngay lập tức.
Chỉ cần đầu ngón tay dùng một chút lực......
Bang!
Quý Thính phủi tay hắn ra, không cao hứng: "Em giúp anh làm ấm tay, anh chọc chọc gì vào em?"
"......"
"Thôi bỏ đi, tay anh lạnh như vậy, chắc cả đêm cũng không làm ấm nổi, anh đi theo em lên xe, trên xe có máy sưởi." Quý Thính đẩy hắn ngồi lên ghế phụ, còn mình ngồi vào chỗ lái xe, "Tuy rằng tiếng động có thể sẽ gây chú ý, nhưng hiện giờ em giỏi lắm, nhất định sẽ bảo vệ được anh."
Cô nói ra là có ý khoe, xa cách một năm nay, cô nỗ lực rất nhiều để tiến tới, trong căn cứ không ai có nhiều kinh nghiệm thực chiến như cô, sức chiến đấu của cô đã trở thành số một số hai trong căn cứ.
Nhưng Thân Đồ Xuyên nghe được thì càng muốn giết người này, tuy rằng hắn không cho rằng mình giống những thứ máu me đi lại ngoài kia, nhưng hắn rốt cuộc cũng là một con thây ma, người phụ nữ này lấy chuyện giết thây ma làm niềm vui, theo bản năng hắn muốn giết cô ta.
Nhưng mỗi khi hắn muốn động thủ, lại sẽ có một bản năng khác ngăn lại.
Thân Đồ Xuyên không muốn bị bản năng khống chế, bản năng nào mạnh mẽ, hắn càng muốn giằng co với nó. Đồng tử Thân Đồ Xuyên hơi lóe lên, hàm răng dần dần trở nên sắc nhọn.
Hắn nhìn đôi môi không ngừng lay động kia, há miệng muốn cắn lên, Quý Thính đang bá bá nói chuyện đột nhiên ngừng lại, nâng mặt hắn lên, miệng Thân Đồ Xuyên bị bắt phải đóng lại, hàm răng sắc nhọn tự nhiên bị đâm vào trong miệng.
Thân Đồ Xuyên: "......"
Tuy rằng không có loại phản ứng gọi là "đau đớn", hàm răng nhọn vừa kéo ra, miệng vết thương cũng sẽ khép lại ngay giây sau đó, nhưng hắn không ngờ, sát tâm đối với Quý Thính đã tiêu tán đi mất.
"Sao màu mắt anh lại thay đổi? Màu xám... Đây không phải là màu mắt thây ma hay sao?" Quý Thính ngạc nhiên.
Ánh đèn trong xe không quá sáng, cô phải tiến đến thật gần mới có thể xác định màu sắc đôi mắt hắn. Thân Đồ Xuyên vô cảm nhìn Quý Thính, cảm thụ được hương chanh quanh quẩn bên mình, bản năng lại kêu gào "cắn cô ta! Giết cô ta!", mà sau một lúc nhìn chằm chằm đôi môi Quý Thính, rốt cuộc hắn cũng cắn.
Quý Thính: "?"
Thân Đồ Xuyên: "......" Trong lòng là muốn ăn thịt người, nhưng mà môi co dãn mềm như vậy, một chút cũng không nhẫn tâm, làm sao bây giờ?
Kinh ngạc qua đi, Quý Thính vốn dĩ nhắm mắt lại, nhưng lại cảm giác được hắn giống như nhai kẹo cao su mà nhai nhai môi mình, cô thật vô ngữ, đẩy hắn ra: "Em nói chuyện đứng đắn với anh, anh hôn em làm gì?" Còn hôn tệ như vậy, thật đáng đánh.
Thân Đồ Xuyên: "......"
"Em hỏi anh chưa trả lời, vì sao đôi mắt của anh biến thành màu xám?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên nhìn nhìn hồi lâu, thanh âm trầm thấp lộ ra tia quỷ dị: "Cô cũng nói, màu xám là mắt thây ma mới có..."
Nói còn chưa dứt câu, Quý Thính đã tát một cái lên trán hắn, một tiếng "bang" vang lên, đầu Thân Đồ Xuyên bị đánh ngã về phía sau.
"Em hỏi anh kìa, anh giả thần bí cái gì!" Quý Thính chán nản, cô nhận ra sau khi gặp lại Thân Đồ Xuyên, mình trở nên vô cùng nóng nảy, cô không hiểu được người thanh niên giống như thiên sứ khả ái lúc ban đầu vì sao lại trở nên lải nha lải nhải hành vi cổ quái.
Mắt Thân Đồ Xuyên nặng xuống, khuôn mặt lạnh lùng, phát ra sát ý. Quý Thính trừng mắt: "Giờ anh còn muốn phát giận hay sao?"
"...... Không có." Sát ý trong nháy mắt thu trở về.
Quý Thính cười nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn còn lo lắng, triền người qua, bàn tay ấm áp sờ sờ lên đôi mắt hắn, đau lòng: "Là bị dị hóa sao? Anh bây giờ là dị năng giả?"
Thân Đồ Xuyên không nói lời nào, chỉ đạm mạc nhìn nàng. Quý Thính hơi suy nghĩ, lúc này mới nhận ra hắn không thích hợp ——
Quý Thính ngồi ngay trở lại, nói thật nhẹ: "Anh... còn nhớ em là ai không?"
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, mới phun ra hai chữ: "Quý Thính."
Vừa nghe được hắn còn nhận ra mình, Quý Thính lập tức nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cong lên: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng anh bị mất trí nhớ." Mất trí nhớ loại chuyện cẩu huyết này, cô thật ớn nha!
"Tôi nhớ rõ cô," Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói, lại đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô thật chướng mắt, "Nhưng mà tôi không thích cô."
Quả nhiên, Quý Thính nghe được mấy lời này thì khuôn mặt cương cứng lên, Thân Đồ Xuyên rốt cuộc không phải nhìn đến nụ cười chướng mắt kia nữa, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy, đây không phải là thứ hắn muốn.
"... Anh quả nhiên thật xấu nha, bằng không em tốt như vậy, sao anh lại không thích em?" Quý Thính đầy lo âu, "Có phải trong cơ thể anh có gì hư hỏng hay không?"
"......"
Quý Thính nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Anh đang trách em, đúng không?" Nếu không phải, cô không biết tại sao rõ ràng một năm nay hắn không có việc gì lại không đi tìm cô.
Từ lúc gặp lại, cô không dám đề cập đến chuyện ngày hôm đó, không dám hỏi hắn làm sao sống sót được khi bị đám thây ma kia nhào lên, không dám hỏi sau đó đã xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng giờ phút này, cô nhận ra, có một số việc không phải không nói đến thì có thể giả vờ như không phát sinh.
...... Có lẽ hắn đã sớm oán hận.
Thân Đồ Xuyên không nói, nhưng trong mắt xuất hiện tia nghi hoặc, giống như không hiểu cô đang nói gì.
Quý Thính thấy hắn không nói lời nào, tưởng Thân Đồ Xuyên cam chịu, cô không khỏi chua xót: "Em biết mà, anh nhất định sẽ trách em, lúc trước rõ ràng đã gần tới chỗ anh, cuối cùng lại không xuống xe, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em thấy chết không cứu, sau đó anh bị thây ma nhào lên, anh..."
Cô nhớ lại tình cảnh đau đớn kịch liệt ngày hôm đó, đột nhiên không nói ra được thêm lời nào, quay đầu nhìn về hướng khác, giả vờ như đang nhìn tuyết. Thân Đồ Xuyên nhìn đôi mắt đỏ bừng của Quý Thính, nhìn thấy nước mắt dâng lên càng nhiều, có thể khóc ra tới bất cứ lúc nào.
Lặng im một hồi, hắn mở miệng: "Không có."
"Hả?" Quý Thính nghe hắn nói chuyện, vội vàng quay đầu nhìn lại, nước mắt đọng trên lông mi nháy mắt rơi lã chả.
"Không trách cô."
Quý Thính sửng sốt, vội lau nước mắt trên mặt: "Vậy sao anh không đi tìm em?"
"Không cần thiết." Thân Đồ Xuyên thành thật trả lời. Sau khi tuyến thần kinh tình cảm biến mất, cô ấy cũng vậy, cha mẹ cũng vậy, đối với hắn đều là người xa lạ, hắn không cần thiết đi tìm người xa lạ khác.
Quý Thính nghe được câu trả lời lạnh nhạt tàn khốc, trong lòng lại bắt đầu khổ sở, cười chua xót, sau đành dời đi qua đề tài khác: "Vốn định hỏi anh một năm qua đã làm gì, nghĩ lại cũng không nên hỏi, chúng ta trở về trước đi, ba mẹ thấy anh nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Vừa nói vừa khởi động xe, xe chạy đi hướng cao tốc, trên đường cô nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe vô cùng quen thuộc, Quý Thính cười với Thân Đồ Xuyên: "Chiếc xe trước kia của em cũng là hiệu này."
"Tôi biết."
Quý Thính nở nụ cười: "Anh chưa từng thấy qua, sao lại biết được?"
Thân Đồ Xuyên mặt trơ trơ nhìn Quý Thính: "Bởi vì chiếc xe vừa rồi chính là của cô."
"?"
"Còn chiếc xe hiện tại này là của tôi." Thân Đồ Xuyên rành mạch nói lên sự thật.
Quý Thính: "......"
Trong xe im lặng quỷ dị một hồi, sau đó Quý Thính ngượng ngùng cười cười: "Thì ra là như vậy, thật đúng là quá tình cờ."
Thân Đồ Xuyên liếc Quý Thính, an tĩnh ngồi đó, không giống như giận dữ cũng không giống như không giận. Quý Thính trộm nhìn, càng nhìn càng thấy kỳ quái, giờ phút này Thân Đồ Xuyên gây ra cho người khác một cảm giác lạnh nhạt, loại lạnh nhạt không phải từ tính cách mà toát ra từ xương cốt, giống như hắn không còn dây thần kinh cảm giác, không có bất cứ phản ứng gì với tình cảm.
Trong lòng bất an, Quý Thính cũng muốn hỏi, lại nhất thời không biết mở miệng hỏi như thế nào, chỉ đành ngậm miệng lại. Thân Đồ Xuyên nhận thấy ánh mắt Quý Thính rơi trên người mình, khóe môi hắn hơi cong cong lên, đến khi nhận ra mình đang làm gì, khóe môi lại trễ xuống.
...... Hắn đây là cao hứng hay sao?
Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên hơi động. Từ lúc thoái hóa tới giờ, hắn đã không còn cảm tình, không có hỉ nộ ái ố, ngẫu nhiên có một chút động tác giống con người cũng là do bản năng làm người bao nhiêu năm nay còn lưu lại, buổi tối hôm nay gặp lại Quý Thính, bi hỉ của hắn giống như đã quay lại ——
Nhưng hắn cũng biết rõ, thứ hỉ nộ ái ố này cũng chỉ là ký ức lưu lại trong thân thể, không phải giống như người bình thường xuất phát từ tình cảm từ bên trong mà ra, nó có được là dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ mà xuất hiện. Bản năng cũng vậy mà phản hồi tình cảm cũng vậy, đều là do tới gần người phụ nữ này mà có.
Cái này làm cho hắn cảm thấy thật mới lạ, không sai, là mới lạ. Toàn bộ thần kinh cảm tình của hắn đã biến mất, hắn biết mình tồn tại, cũng biết có khả năng sẽ chết, nhưng mọi thứ đều không làm cảm xúc hắn dao động nửa phần, trong tương lai cũng đều sẽ như vậy, sống mà không có cảm tình không có cảm xúc, nhưng một khi cô ta xuất hiện, lại làm hắn cảm xúc nảy ra chút khác thường.
Quý Thính còn đang nhìn Thân Đồ Xuyên, trong lúc nhất thời nhìn quá nhập thần mà quên điều khiển, chiếc xe đâm thẳng vào khung bảo hộ trên đường cũng không chú ý, Thân Đồ Xuyên cứ như vậy nhìn xe lao ra khỏi mặt đường, đến khi Quý Thính phản ứng lại được muốn đạp thắng, xe đã đâm qua khỏi khung bảo hộ mà vọt vào đám ruộng bên đường.
Quý Thính hét lên một tiếng, theo bản năng bắt lấy tay Thân Đồ Xuyên, nắm chặt giống như cầu cứu, Thân Đồ Xuyên chớp mắt, trong giây phút xe đập lên trên mặt đất thì hai người cùng nhau xuất hiện bên ngoài xe.
Quý Thính còn chưa phản ứng lại đã thấy mình dựa vào trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên, hai người đứng bên bờ ruộng, còn chưa kịp có cơ hội phản ứng gì, bên kia đã truyền tới một tiếng vang lớn, xe nện lên trên mặt đất lại lộn hai vòng, sau đó nổ mạnh.
Ánh lửa chiếu sáng một vùng rộng lớn, hình bóng ngọn lửa nhảy nhót trong mắt Quý Thính, giống như cô cũng muốn bốc cháy theo.
Nghẹn họng nhìn trân trối chiếc xe một phút trước còn hoàn hảo, Quý Thính ngơ ngẩn nhìn Thân Đồ Xuyên: "Anh... sao anh lại làm được thế?"
"Dị năng." Hắn lại đột nhiên không muốn nói mình là thây ma.
Quý Thính hít sâu một hơi, giây tiếp theo vỗ vai hắn, mặt vẫn còn sợ hãi: "May là có anh."
"Ừ." Thân Đồ Xuyên nhận ra mình giống như có một loại kêu tâm tình vui vẻ. Có cảm xúc có vẻ cũng không tệ lắm, giống như người trước đây mờ mịt hư vô giờ có được chút cảm giác tồn tại.
Quý Thính không biết được ý tưởng hiện tại của Thân Đồ Xuyên, càng không biết hắn muốn che dấu tông tích, nhìn chiếc xe mà muốn phát sầu: "Không có xe, giờ phải làm sao?"
"Đi bộ." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt trả lời.
Quý Thính cười: "Đi bộ đi thành phố A sao? Đừng náo loạn, nơi này cách thành phố mấy giờ chạy xe, sao có thể đi bộ được."
"Có thể đi." Hắn đã đi qua, tuy rằng đoạn sau là đi nhờ xe, nhưng khi đó cũng không cách thành phố A bao xa.
Quý Thính liếc hắn: "Đừng nháo nữa, chúng ta vẫn nên quay lại lấy chiếc xe cũ của em đi."
Thân Đồ Xuyên không tỏ ra ý kiến gì, chỉ an tĩnh đi theo sau Quý Thính. Đi được một lát, tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết dừng trên tóc đuôi ngựa của Quý Thính, rất nhanh đã bao phủ một tầng tuyết trắng.
Từ lúc tuyết bắt đầu rơi, Thân Đồ Xuyên đã cảm giác trong cơ thể có gì đó xao động, cảm giác rất quen thuộc, làm hắn nhớ lại lúc mới vừa thoái hóa.
Đã hơn một năm nay, loại cảm giác này xuất hiện khá nhiều lần, hắn cũng đã sớm quen thuộc, bởi vậy cũng không chú ý nhiều, ngược lại ánh mắt không lúc nào rời khỏi đầu Quý Thính. Cho đến khi một cái áo khoác phủ lên đầu Quý Thính, hắn mới phản ứng lại, nhìn đến mình chỉ có một áo sơ mi mỏng, lại nhìn đôi tay không nghe lời, trong lòng cảm thấy rầu rĩ.
Có cảm xúc tuy rằng là chuyện tốt, nhưng sao lại không kềm chế được mình?
Quý Thính cũng hoảng sợ, vội lấy áo khoác xuống, mái tóc đã loạn giờ thêm hỗn độn nhưng cô không rảnh sửa sang, chỉ nhón chân luống cuống giúp hắn khoác áo: "Anh điên rồi hay sao, trời lạnh như vậy, nháo ra chuyện gì, nếu anh vì lạnh mà bị bệnh thì em sẽ đau lòng!"
Mặt Thân Đồ Xuyên trơ ra, đứng đó: "Nhưng tôi sẽ không bị bệnh."
"Biết anh có dị năng, thật quá lợi hại mà." Quý Thính trừng mắt.
Thân Đồ Xuyên lại lần nữa cường điệu: "Tôi thật sẽ không bị bệnh."
"Được rồi được rồi được rồi, sẽ không bệnh thì sẽ không, nhanh nhanh mặc áo lại." Quý Thính nhíu mày, Thân Đồ Xuyên còn định nói gì nữa, dưới cái trừng của Quý Thính thì yên lặng khoác áo vào, thuận tay cũng cài nút cho chặt.
Quý Thính lúc này mới vừa lòng, kéo tay hắn đi tiếp. Trong cơ thể Thân Đồ Xuyên càng xao động, hắn nhíu mày, nhưng vẫn cố đè xuống.
Hai người đội tuyết mà đi, Quý Thính vừa nương theo sức lực Thân Đồ Xuyên miễn cho không bị trượt, vừa cẩn thận nhìn chung quanh, cẩn thận xem có thây ma nào vọt ra hay không. Hôm nay tốc độ thây ma còn muốn nhanh hơn người, cô không thể không cẩn thận.
So với Quý Thính cảnh giác vô vàn, Thân Đồ Xuyên trấn định hơn hẳn, hoàn toàn mặc kệ chung quanh có thây ma vụt ra hay không, Quý Thính liếc hắn, nhỏ giọng nói thầm: "To gan như vậy, cũng không biết làm sao còn tồn tại được đến bây giờ."
Giọng nói tuy nhỏ, Thân Đồ Xuyên lại nghe được rõ ràng, nghĩ ngợi một lát mới xác định đó không phải là một câu hỏi nên không trả lời nữa.
Cùng là một đoạn đường, lái xe và đi bộ chênh lệch rất lớn, vừa rồi lái xe chỉ mười phút, hiện giờ đi dưới tuyết và canh chừng thây ma tốn gần cả hai giờ. Giết thây ma cả đêm, Quý Thính mệt đến muốn xỉu, sắp muốn ăn vạ với Thân Đồ Xuyên thì vừa lúc trở về đến chỗ đậu xe cũ, lúc này dị động trong người Thân Đồ Xuyên càng mạnh hơn nữa.
Quý Thính mệt đến ngã nằm lên trên ghế phụ, sống không còn gì luyến tiếc mở miệng: "Anh lái đi, em nghỉ một lát."
Ngồi ở ghế điều khiển Thân Đồ Xuyên không động đậy, Quý Thính nghi hoặc nhìn sang, chỉ nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, đang muốn hỏi như thế nào, trong bụng phát ra tiếng rầm rì, sắc mặt cô cũng không tốt chút nào.
"À, muốn đi WC." Quý Thính vẻ mặt chân thành, nói xong nhảy xuống xe.
Thân Đồ Xuyên trơ mặt nhìn Quý Thính lắc mình trốn vô bụi cỏ, bộ dáng thuần thục giống như đã làm rất nhiều lần, Thân Đồ Xuyên có chút vô ngữ.
Nhưng rất mau hắn không có thời gian nghĩ đến Quý Thính nữa, con ngươi Thân Đồ Xuyên biến đổi, chất lỏng lấp lánh từ trong thân thể hắn bắt đầu thẩm thấu ra ngoài. Chất lỏng rất mau đã bao trùm toàn bộ cơ thể, biến hắn thành một cái xác thật cứng.
Bên này Quý Thính chạy đi giải quyết nhân sinh đại sự, vừa muốn đi ra ngoài, cả người đột nhiên toát lạnh, sau đó nghe được tiếng thây ma gào rống bốn phía. Loại âm thanh xao động này đã xuất hiện vài lần, mỗi lần xao động qua đi, đám thây ma sẽ tiến hóa thêm một chút, lúc trước là thị lực, tốc độ, sau đó năng lực hợp tác, vậy lần này là gì?
Quý Thính lo lắng, lập tức không dám trì hoãn chạy trở lại xe, vừa lên xe liền đóng cửa thật mau: "Chúng ta nhanh trở về đi, thây ma lại tiến hóa nữa rồi, lần này lại không biết tiến hóa thành cái gì nữa, nhanh nhanh..."
Nói đến một nửa, cô mới quay đầu sang nhìn, đột nhiên bất ngờ nhìn đến thân xác Thân Đồ Xuyên bị bao lại, trong nháy mắt Quý Thính mất tiếng.
"Anh làm sao vậy......" Đầu Quý Thính như trống rỗng, giây tiếp theo ngón tay run rẩy đụng vào cơ thể cứng ngắc của hắn.
Nhưng một giây trước khi cô đụng tới, thân xác Thân Đồ Xuyên "ca" một tiếng, lớp cứng rắn mở tung, hắn mở choàng mắt ra, đôi mắt càng thêm xám xịt hờ hững nhìn Quý Thính. Từ lúc gặp lại hắn đến giờ, Quý Thính cứ mãi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, lúc trước chỉ cho rằng đã một năm không gặp nhau nên cảm thấy khác lạ, đến giờ phút này cô mới ý thức được nguy hiểm.
Hơn một năm chém giết thây ma, Quý Thính đã sớm luyện thành bản lĩnh tay chân còn nhanh hơn đầu óc, không chờ đến não phản ứng lại, tay cô đã đẩy cửa xe nhảy ra, liều mạng chạy đi.
Chỉ tiếc không chạy được bao xa đã bị một bàn tay lạnh lẽo bắt lại, cả người Quý Thính cứng đờ, da gà nổi cả lên.
Nhận ra Quý Thính kháng cự, đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên tia hung dữ, giây tiếp theo đã túm cô lại. Quý Thính cảm thấy như mình bị bay lên trời, giây tiếp theo lưng đã bị đập mạnh vào thành xe.
Xe phát ra một tiếng ầm, Quý Thính trong nháy mắt cảm thấy sau lưng vừa tê vừa cứng, giống như không phải lưng mình nữa. Cô kêu lên một tiếng, chưa kịp khôi phục, cổ đã bị bóp lại, cả người lại bay lên.
Trong nháy mắt Quý Thính bị nghẹn đỏ bừng, đôi mắt như bị sung huyết sưng to lên, cổ họng thiếu ô xy nên đôi chân quơ quào, đôi tay liều mạng đánh chụp vào tay hắn.
Nhưng cho dù như vậy, trong mắt cô vẫn không có vẻ sợ hãi. Trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh lại, theo bản năng buông lỏng tay ra, thậm chí trước khi ném cô xuống đất còn duỗi tay đỡ một chút, bởi vậy cả người Quý Thính được vững vàng dựa vào xe.
Nhưng khi hắn vừa buông lỏng tay ra, Quý Thính bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, đôi tay ôm lấy cổ, ho khan kịch liệt, cơ thể giống như không còn chút sức lực nào, suy yếu nằm đó.
Quý Thính: "......" Chạy thoát còn bị đánh thành như vậy, không trốn hiện tại không phải đã chết hay sao?
Cô vô lực nhìn Thân Đồ Xuyên, tiếp theo mắt tinh nhìn thấy thây ma lén lút tiến gần đến phía sau hắn, cô khàn giọng nhắc nhở: "Có thây ma......"
Vừa dứt lời, đám thây ma đã hướng lại đây, nhìn thấy bóng dáng Thân Đồ Xuyên, gào rống quỳ xuống.
Quý Thính: "......" Khi nào thây ma trở nên lễ phép như vậy?
Tự mình hiểu mình, Quý Thính không cảm thấy chúng đối với mình quỳ xuống. Cô bình tĩnh nhìn Thân Đồ Xuyên: "Vì sao chúng nó phải quỳ với anh?"
"Thần phục." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt trả lời.
Quý Thính bỗng dưng nhớ lại hơn một năm trước, thây ma cũng hướng về viện nghiên cứu mà quỳ xuống, sau đó khi cô đi đến viện, thuốc đã biến mất.
"...... Hơn một năm trước, có phải anh đi tới viện nghiên cứu hay không?" Quý Thính bị thương chỗ yết hầu, lúc này nói chuyện đều nghẹn ngào thật khó nghe.
Thân Đồ Xuyên gật đầu.
"Thuốc là anh lấy đi?" Quý Thính lại hỏi.
Thân Đồ Xuyên lại lần nữa gật đầu.
Quý Thính hít sâu một hơi, gió lạnh thấu xương làm đầu óc cô thanh tỉnh không ít: "Vừa rồi những con thây ma đó đột nhiên xao động, có phải vì anh hay không?"
"Phải."
"Anh đột nhiên dị thường, cũng là tự mình?"
"Phải."
Quý Thính an tĩnh hỏi: "Vậy hiện tại anh đã khôi phục bình thường sao?"
Thân Đồ Xuyên nhíu mày, hắn không biết trong mắt cô cái gì là bình thường, suy nghĩ một hồi chỉ có thể trả lời một câu: "Tôi sẽ không làm cô bị thương nữa."
Quý Thính im lặng một lúc lâu, rốt cuộc hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất: "Anh hiện tại rốt cuộc là cái gì?"
Thân Đồ Xuyên im lặng càng lâu hơn, cuối cùng vẫn nói thật: "Thây ma." Hắn vốn định nói dối, khi đối diện với đôi mắt Quý Thính, lại không muốn nữa.
Quý Thính không nói, chỉ an tĩnh nhìn hắn, đáy mắt không có nửa điểm cảm xúc, giống như đang nhìn người xa lạ.
Chỉ bởi vì hắn là thây ma, cho nên trong nháy mắt đã thu hồi toàn bộ tình yêu và quan tâm? Mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên tia trào phúng: "Như thế nào, sợ hãi......"
Còn chưa dứt lời, Quý Thính đã nện một quyền vào bụng hắn, sau đó giọng nghẹn ngào tức giận: "Thây ma thì ghê gớm lắm sao?! Thây ma thì có thể bạo lực gia đình sao?!"