Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 46



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tố Dĩ quay trở về phòng, lại thật lâu không ngủ được.

Cuối cùng, nàng từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy siêu nước tưới cho mấy chậu hoa nhỏ bên cửa sổ, sau đó lặng lẽ cúi đầu, ngửi hương hoa tản ra nhè nhẹ, trong lòng bình tĩnh không ít. Nàng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một mảnh mây đen che khuất ánh trăng. Nàng kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, thất thần.

Trước mắt lại hiện lên ánh mắt như trăng sáng, trong trẻo mà lạnh lùng của Mạc Duật.

Khi đó, nàng cự tuyệt.

Nàng tạm thời cũng không có ý tưởng cùng với ai rời đi. Nàng không biết vì sao, nơi này cũng không phải rất tốt, nàng cũng từng bị bỏ đói, bị đánh, sau đó mới thích ứng, mới sống sót.

Người chết trên thế gian này còn thiếu sao? Nàng không muốn có cái gì ràng buộc, nên đi thế nào thì đi thế đó. Tuy vậy, thời điểm nàng do dự có nên rời khỏi, luôn có một thanh âm vang lên tại trong đầu nàng, nói rằng: Đến phía Nam đi.

Phía Nam...có cái gì đâu?

Tố Dĩ ôm lòng ngực trống rỗng, lần đầu tiên bởi vì việc mình bị mất trí nhớ mà cảm thấy phiền muộn. Có lẽ nơi đó có người đang chờ nàng, người đó sẽ nói cho nàng biết nàng là ai, đã bị mất đi những gì, mới trở nên giống như hoa cỏ vậy, vô biểu tình, vô cảm xúc.

******

Tố Dĩ đem bánh bao sáng còn dư lại đổ vào một cái bát lớn, đi tới cửa sau, đem nó đặt dưới một gốc đại thụ. Chỉ sau chốc lát, một tiểu hài tử dơ bẩn từ trong hốc cây chui ra. Hắn cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới cẩn thận chạy tới, cầm lấy bánh bao trong bát, liền như lang sói liều mạng nhét vào trong miệng nuốt.

Tiểu hài tử chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi, là một ăn mày. Hắn đã xuất hiện tại đây được mấy tháng. Khi đó, Tố Dĩ nhìn thấy cảnh vệ trông cửa dùng gậy gộc đuổi theo hắn. Tiểu hài tử ngước lên khuôn mặt bẩn thỉu, lộ ra một cặp mắt xinh đẹp. Hắn không để ý đến những cảnh vệ trông cửa kia, chỉ luôn nhìn nàng. Tối hôm đó, Tố Dĩ mang theo thuốc trị thương cùng vài cái bánh bao, tìm được nơi hắn ẩn thân, đem đồ phóng tới trước cửa.

Về sau, cứ cách vài ngày hắn lại tới nơi này vụng trộm nhìn Tố Dĩ, bị phát hiện liền trốn đi. Tố Dĩ cũng không biết thói quen nuôi dưỡng này của nàng từ đâu mà tới, theo thường lệ đem thức ăn phóng tới trước cửa, nhìn tiểu hài tử toát ra biểu tình sung sướng, liền nghĩ, coi như nuôi một tiểu động vật đi.

“Đa tạ tỷ tỷ.”

Tiểu hài tử nhe răng cười. Lỗ tai của hắn đột nhiên động đậy, nghe được tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, lập tức chạy đi, biến mất ở trước mắt.

“Tố cô nương, sớm như vậy ra ngoài này làm cái gì?”

Tố Dĩ cầm cái bát rỗng, không gợn sóng không sợ hãi nói:

“Đổ thức ăn thừa.”

Cảnh vệ trông cửa kỳ quái nhìn nàng một cái, cũng không dám hỏi nhiều. Tuy rằng Tố Dĩ lạnh lùng không dễ lấy lòng, nhưng người ta là nha hoàn hầu hạ Y Nhân cô nương đang được sủng ái, thân phận so với bọn hắn có khi còn cao hơn. Những hạ nhân như bọn họ giỏi nhất là xem sắc mặt, nên cho dù nàng nói là đến phơi nắng, bọn họ cũng không dám ngăn cản.

Lại vài ngày trôi qua, Tố Dĩ không có nhìn thấy tiểu hài tử. Tiếp qua nửa tháng, nàng nghe nhóm bác gái buôn chuyện nói, mấy hôm trước có một tiểu ăn mày vì ăn vụng bị đánh chết.

Tiểu ăn mày đã chết, thi thể còn bị quăng đến bãi tha ma.

Tố Dĩ có hơi thất thần. Nàng biết hắn không phải vì ăn vụng mà bị đánh chết, là bởi vì hắn không cẩn thận đụng phải làn váy của Sở Y Nhân, nên mới bị người ái mộ của nàng đánh chết. Hắn chỉ là một tiểu hài tử gầy yếu, ngay cả đi đường cũng không vững, sao có thể chống đỡ được bị vài người lớn hành hung. Cho nên, hắn nhanh chóng liền hấp hối.

Sở Y Nhân cũng không liếc mắt nhìn tiểu ăn mày kia một cái, thậm chí còn ngại xui, tăng nhanh hơn cước bộ.

Ngày đó Tố Dĩ xin phép nghỉ.

Nàng đã tới nơi ẩn nấp nho nhỏ mục nát của tiểu ăn mày. Tưởng tượng cảnh mấy ngày nay, hắn nằm ở nơi này, mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ bị phát hiện. Có lẽ, hiện tại hắn đã được giải thoát, không cần sống một cách thống khổ như vậy.

Đáng tiếc, nàng còn không nhìn rõ bộ dáng của của hắn, chỉ nhớ được cặp mắt sáng lợi hại kia.

Trên đường trở về, Tố Dĩ nhìn thấy Mạc Duật.

Hắn bị vài gã lưu manh cường tráng vây quanh, tình huống thập phần không ổn. Tố Dĩ đang lo có nên đi lên hỗ trợ hay không, liền nhìn thấy đám lưu manh hung hãn kia đột nhiên bị hoảng sợ, lảo đảo chạy trốn, còn Mạc Duật vẫn như cũ lạnh mặt, không phát ra một tiếng, nhưng trên người hắn phảng phất biểu lộ khí thế, làm cho người ta không rét mà run.

Kỳ lạ là, người chung quanh lại giống như không hề nhìn thấy điều gì dị thường, thật sự quá mức quỷ dị! Tố Dĩ mới nhìn một hồi, liền bị Mạc Duật phát hiện. Vẻ lãnh lệ trong mắt hắn vẫn chưa kịp thu hồi, mạnh mẽ ngẩng đầu quét mắt qua nàng một cái, làm cho trong lòng Tố Dĩ lộp bộp nhảy dựng.

Mạc Duật hạ xuống mi mắt, tiến lên vài bước, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của nàng. Ánh mắt hắn đã khôi phục vẻ thanh lãnh đạm mạc:

“Đang khổ sở cái gì?”

Tố Dĩ kinh ngạc nhìn hắn, sau đó đáp:

“Một tiểu ăn mày vừa chết. Bộ dạng của hắn......có chút giống như ngươi.”

“Giống ta? Giống chỗ nào? Cũng khốn đốn cùng thất vọng sao?” Lời nói của Mạc Duật thực đạm bạc, tựa như đang nói về một người khác. Tố Dĩ trì độn, cũng không phát giác được cái gì không ổn.

Nàng lắc đầu:

“Giống ngươi, nhưng cũng không phải ngươi. Ta nghĩ, có lẽ ta từng nuôi qua một người, sau đó......”

Sau đó thì sao? Giống như đánh mất? Tố Dĩ nhăn mặt.

Mạc Duật nhìn nàng thật lâu:

“Nếu ta lưu lạc đầu đường xó chợ?”

Hai người đều không hẹn mà cùng bỏ qua chuyện vừa rồi. Tố Dĩ còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hỏi:

“Ngươi ăn bánh bao không?”

Mạc Duật hơi giật mình, gật đầu.

“Ta đây nuôi ngươi đi.” Tố Dĩ thống khoái đem bánh bao vừa mua được đưa cho Mạc Duật.

Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, không chỉ có Tố Dĩ, ngay cả Mạc Duật cũng cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.

“Hình như ta từng ăn qua không ít.” Mạc Duật thoạt nhìn không giống như đang nói giỡn.

Tố Dĩ cảm thán:

“Thì ra còn có người giống ta, ăn bánh bao hoài không ngán.”

Trong đầu Mạc Duật lại đột nhiên toát ra một ý nghĩ, chỉ sợ là bị ép buộc đi.

******

Tố Dĩ trở lại phòng liền nhìn đến Vương mã phu vẻ mặt phẫn nộ đứng trước cửa, vừa thấy nàng liền há mồm mắng:

“Ngươi cùng Tiểu Mạc là quan hệ thế nào?”

Nếu đem que diêm đặt ở trên mặt hắn, có khi cũng có thể bốc cháy đi. Tố Dĩ tránh thoát tay hắn, bình tĩnh nói:

“Không có quan hệ gì.”

“Nói dối! Có người nhìn thấy ngươi cùng hắn thân mật cùng một chỗ ước hẹn! Còn trao đổi tín vật đính ước!” Vương mã phu rít gào.

Tố Dĩ bị quát một câu, không hiểu ra sao. Nếu nói ước hẹn, cũng chỉ có một đoạn đường vừa rồi, còn tín vật đính ước......là chỉ túi bánh bao kia sao? Bất quá, Vương mã phu sao đột nhiên lại hỏi những chuyện này? Tố Dĩ ngẫm lại mới cảm thấy, thái độ gần đây của hắn rất kỳ quái.

Tố Dĩ không quá hiểu biết Vương mã phu, nghe nhóm bác gái đều nói hắn thích những tiểu cô nương trẻ tuổi, luôn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. Vương mã phu trước giờ vẫn không để ý Tố Dĩ, nhưng gần đây không hiểu sao luôn cố ý hoặc vô tình đi ngang qua chỗ nàng làm việc, nói chút lời nói làm nàng không hiểu. Tố Dĩ vốn không phải đối tượng dễ trò chuyện, đến thời điểm tẻ ngắt, Vương mã phu liền trực tiếp động thủ, mỗi lần đều bị nàng né tránh.

Tố Dĩ không sợ Vương mã phu "sơ ý" đụng phải người nàng. Từ lúc nàng "không cẩn thận" ở trước mặt hắn chẻ đôi một tảng đá, thái độ của hắn đối với nàng rụt rè hơn rất nhiều. Hôm nay không biết lại bị cái gì kích thích?

Tố Dĩ trầm mặc làm Vương mã phu tức giận. Hắn vội vàng dậm chân, muốn bắt lấy Tố Dĩ chất vấn cho đàng hoàng. Nhưng thân thể của nàng rất linh hoạt, Vương mã phu có làm thế nào cũng chạm không được, lập tức mệt thở hổn hển.

“Ngươi......ngươi đừng chạy! Chờ ta bắt được ngươi rồi......để xem ngươi như thế nào cầu xin tha thứ!”

Vương mã phu quả thật hận chết nam nhân kia, lần trước làm hắn chật vật như vậy, lần này còn cùng hắn đoạt nữ nhân. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

“Nữ nhân lăng loàn trắc nết này! Ta đã hỏi Y Nhân cô nương nói muốn ngươi, sao ngươi còn không tuân thủ nữ tắc, khắp nơi câu dẫn người?!”

Tố Dĩ chưa kịp phản ứng, đã thấy Vương mã phu nổi giận đùng đùng chạy đi rồi.

“Tên gian phu kia! Ta muốn giết hắn!”

Tố Dĩ nghe vậy nhíu mi, buông đồ đạc trong tay, cũng theo hắn chạy ra.

Vương mã phu trốn rất nhanh, đảo mắt đã không thấy tăm hơi. Tố Dĩ trực tiếp đi Lục Lâu tìm Mạc Duật, nhưng lại bị thủ vệ cản lại.

Tố Dĩ tĩnh tâm suy nghĩ, Vương mã phu nói có vẻ đáng sợ, nhưng có khi chỉ là muốn hù dọa người. Tuy rằng không quá yên tâm, Tố Dĩ chỉ có thể trở về tìm Sở Y Nhân.

“Vương mã phu nói với ngươi như vậy?” Sở Y Nhân đang sơn móng tay, không chút để ý nói tiếp:

“Tố Dĩ, ngươi tuổi cũng không nhỏ. Ta thấy Vương mã phu tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng nam nhân càng lớn tuổi càng biết săn sóc. Hơn nữa, tiền hắn kiếm cũng không thiếu, sẽ không khiến ngươi ăn mệt. Hắn có thành ý hướng ta cầu hôn ngươi như vậy, ta liền thay ngươi đáp ứng rồi.”

Tố Dĩ lãnh đạm nói:

“Sở tiểu thư, ngươi không có quyền quyết định hôn sự của ta.”

Tất cả mọi người đều gọi nàng là Y Nhân cô nương, chỉ có Tố Dĩ kêu nàng Sở tiểu thư. Xưng hô này nàng rất không thích, cảm giác như đang trào phúng nàng làm kỹ nữ còn giả dạng thanh cao.

“Đã kêu ngươi gọi ta là Y Nhân cô nương!” Sở Y Nhân có hơi hờn giận, cảm thấy gương mặt dầu muối không ăn này của Tố Dĩ vạn phần đáng ghét, nhìn đến liền bực bội. Nghĩ đến việc gần đây hệ thống luôn thường xuyên nhắc nhở nàng nhanh chóng hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ, Sở Y Nhân cũng rất phiền chán.

Cho dù nàng có tài năng cỡ nào, cũng vô pháp giúp người như thế lên làm hoa khôi. Không bằng ra sức dỗ ngọt mấy nam nhân, kêu họ ra chút bạc, mua cái danh nghĩa hoa khôi cho Tố Dĩ, ứng phó với hệ thống cho qua chuyện.

“Được rồi, trước không nói tới hôn sự của ngươi nữa, ngươi nói Vương mã phu nói với ngươi là...hắn muốn giết Tiểu Mạc?”

Tố Dĩ gật đầu:

“Ta vào không được Lục Lâu.”

Sở Y Nhân nhíu mày, sau đó cười nhạo:

“Ngươi không cần lo lắng. Thủ vệ trong Lục Lâu rất lợi hại, Vương mã phu vào không được, phỏng chừng chỉ đứng ngay tại bên ngoài mắng vài câu, phát tiết một chút, không thấy được người tự nhiên sẽ trở về.”

Tố Dĩ không tin lời nói của Sở Y Nhân, cũng không dám khinh thường, bèn đến trước phòng ở của Vương mã phu ngồi một đêm, lại thủy chung không đợi được người.

Sáng sớm, Sở Y Nhân kêu người đến truyền lời, bảo nàng nhanh đi làm việc, Tố Dĩ cảm giác trong bụng trống trơn, đành phải rời đi trước.



-- Tiểu kịch trường --

Hệ thống: [Gặp được lưu manh x5 bao vây, thỉnh lựa chọn:

1- Công kích.

2- Chạy trốn.

3- Không nhìn.]

Mạc Duật: "Công kích."

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng "lạnh lùng thoáng nhìn", lưu manh x5 đã bị thương tổn.]

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng "lạnh lùng thoáng nhìn", lưu manh x5 đã bị trúng một kích.]

Hệ thống: [Mạc Duật sử dụng kỹ năng "lạnh lùng thoáng nhìn", lưu manh x5 chạy trối chết.]

Hệ thống: [Mạc Duật không đánh mà thắng, đạt được 0 điểm kinh nghiệm.]

Hệ thống: [Tố Dĩ đang mặt không chút thay đổi quan sát ngươi, thỉnh lựa chọn:

1- Công kích.

2- Chạy trốn.

3- Không nhìn.]

Mạc Duật: "Không nhìn."

Hệ thống: [Tố Dĩ sử dụng kỹ năng "mặt than + ánh mắt ngốc manh". Mạc Duật bị đả kích nghiêm trọng. Mạc Duật liên tục sụt máu. Mạc Duật knock out......Chúc mừng Tố Dĩ đạt được sủng vật Mạc Duật.]

Tố Dĩ: "Sủng vật này có thể cho ăn bánh bao không?"

Hệ thống: [Không thể.]

Tố Dĩ: "Phiền phức, không cần."

Hệ thống: [Sủng vật Mạc Duật đã bị cưỡng chế trói buộc.]

Tố Dĩ:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.