Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 72



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lệ khí của Mạc Duật tạo cho Tố Dĩ thương tổn rất nặng. Ngày ấy, nàng cơ hồ điều động toàn bộ linh khí trong cơ thể mới đè xuống được linh khí bạo động. Sau đó lại phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rất dài, thân thể của nàng mới có thể hoạt động. Trùng Dương đại sư tựa hồ rất đề cao nàng, cho dù nàng có năng lực tinh lọc lệ khí, cũng cắn nuốt không được toàn thân sát khí của Mạc Duật.

Nhưng dù miễn cưỡng đến cỡ nào, nghĩ đến ân tình mấy năm nay của Trùng Dương đại sư, Tố Dĩ không thể không hoàn lại.

Lệ khí dần dần cắn nuốt thần trí của Mạc Duật. Tố Dĩ hoài nghi đây là oán khí mấy đời trước tích lũy mà thành, trong mắt của hắn rõ ràng đã không còn cảm tình của nhân loại. Vô tình chi đạo làm cho hắn càng ngày càng lợi hại, cũng càng ngày càng tàn nhẫn. Rồi sẽ có một ngày, sinh linh đồ thán, mà hắn cũng sẽ......hôi phi yên diệt*!

*Nghĩa như biến mất khỏi thế gian*

Tố Dĩ cứng lại hô hấp, đè lấy trái tim đột nhiên nhảy lên.

Làm sao nàng lại đau lòng?

Không thể như vậy, không thể nhìn hắn rơi vào ma đạo......Hắn không nên như thế.....

******

Đối với những người mắng chửi mình, Mạc Duật đều không để ý, nhưng đối với yêu quái lại thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần gặp được liền một kích tất sát. Trong mắt của hắn luôn là một mảnh đỏ ngầu, không cảm xúc, lạnh băng như hồ sâu, lộ đầy sát khí.

Mỗi khi Mạc Duật giết một con yêu, tim Tố Dĩ liền đau một phần. Cho tới khi nàng đau chết đến lặng, mới phát hiện mình bất tri bất giác đã đứng ngay trước mặt hắn.

"Vì sao theo dõi ta?" Thanh Phong Kiếm trong tay Mạc Duật thấp thoáng muốn động. Tố Dĩ không chút nghi ngờ hắn ngay sau đó liền sẽ giơ kiếm giết nàng.

"Ngươi đang cảm giác thực cuồng bạo, muốn giết người, nhưng giết người cũng không thể bình ổn sự cuồng bạo của ngươi."

Mạc Duật chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

"Mạc Duật, ngươi không nên là một người tàn nhẫn."

Đối diện với cặp mắt bình thản không gợn sóng của Tố Dĩ, cảm xúc của Mạc Duật đột nhiên chuyển xấu:

"Ngươi đang khiêu khích ta?"

"Muốn đánh sao?"

"Ngươi đánh không lại ta."

"Thử xem đi."

Mạc Duật vẻ mặt biến đổi. Một âm thanh yêu dị thê lương từ trong Thanh Phong Kiếm truyền ra. Sát khí mãnh liệt tràn ngập bốn phía. Trong khoảnh khắc, trường kiếm đã đến trước ngực Tố Dĩ. Nhưng nàng không hề trốn tránh, vẫn dùng ánh mắt như nhìn thấu hết thảy kia nhìn hắn. Mạc Duật cơ hồ có thể từ trong con mắt tối đen kia nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của mình.

Trường kiếm đâm vào ngực của nàng. Máu tươi dần dần nhiễm ướt y phục. Tố Dĩ bất vi sở động, thậm chí không có chút biểu tình.

Xung quanh giống như lập tức an tĩnh xuống, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng không khí lưu động. Mạc Duật mạnh rút ra thanh kiếm, theo sau là dòng máu đỏ tươi chói mắt, có vài giọt bắn tung tóe đến trên mặt của hắn.

Là ấm áp...

Lòng ngực Mạc Duật co rút trong phút chốc, phảng phất như hít thở không thông. Đồng tử tối đen kịch liệt thu hẹp lại. Hắn nhìn Tố Dĩ bị bao phủ ở trong lục quang nhàn nhạt, đảo mắt liền biến mất không thấy.

Vì sao không né......?

"Một thân vết máu kia của nàng có làm thế nào cũng lau không sạch, thân thể dần dần lạnh lẽo, hô hấp cũng đình chỉ, bộc phát ra lục quang chói mắt, từng mảnh nhỏ linh hồn dần phân tán....."

Mạc Duật cảm thấy trong đầu đảo loạn thành một đoàn. Hắn cúi người, đưa tay lau đi vết máu trên thân Thanh Phong Kiếm, lại phảng phất như bị bỏng đến. Leng keng một tiếng, kiếm rơi xuống đất. Thân kiếm ngân bạch ảnh ngược ra gương mặt tái nhợt của hắn.

Phùng Bội Như đuổi sát mà đến, nhìn thấy một màn này, rốt cuộc không thể trấn định. Nàng xoay người liền hướng về phía Tố Dĩ rời đi chạy tới. Tố Dĩ cũng chưa đi xa. Nàng im lặng đứng yên tại chỗ, chờ Phùng Bội Như tới gần.

Phùng Bội Như vốn dĩ luôn là ôn nhã nhàn thục. Nhưng từ khi gặp Mạc Duật, tính tình của nàng cũng trở nên vội vàng xao động. Nàng căm tức nhìn Tố Dĩ, ánh mắt bốc hỏa, tựa hồ muốn đốt cháy nàng.

"Tố Dĩ, ta mặc kệ trước kia ngươi cùng Mạc Duật là quan hệ gì, về sau ngươi không cần đến tìm hắn nữa!"

"Cô nương có thể hóa giải lệ khí trên người hắn?"

Phùng Bội Như cười nhạo:

"Vì sao phải hóa giải? Hắn hiện tại cũng rất tốt, không ai có thể thương tổn đến hắn."

Phùng Bội Như hung hăng nhìn Tố Dĩ, cực kỳ không thích biểu tình luôn vân đạm phong khinh này của nàng:

"Chỉ trừ ngươi ra!"

"Hắn sẽ chết." Tố Dĩ tựa hồ không nghe được Phùng Bội Như đang trào phúng. Nàng thản nhiên nói:

"Một ngày nào đó, hắn sẽ bị sát khí trên người cắn nuốt."

"Có ý gì?"

"Rơi vào ma đạo, đánh mất thần trí, về sau không còn có người tên là Mạc Duật trên đời này."

"Nói hươu nói vượn! Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua nhân loại có thể dễ dàng rơi vào ma đạo như vậy."

"Hắn khác với nhân loại bình thường. Linh hồn của hắn đã tu luyện qua mấy đời."

Thấy biểu tình của Tố Dĩ thật sự nghiêm túc, Phùng Bội Như cơ hồ cũng bị thuyết phục. Nàng cau mày:

"Làm sao ngươi biết?"

Tố Dĩ thất thần nhìn bàn tay của mình, giống như lầm bầm lầu bầu tự hỏi:

"Ta làm sao mà biết? Ta cũng không biết......"

Phùng Bội Như hừ lạnh nói:

"Tuy rằng ta không thể đánh thắng được ngươi, nhưng làm ngươi bị thương nặng vẫn có thể. Ngươi đừng ép ta ra tay."

"Đánh không chết, ta còn sẽ quay lại."

"Ngươi điên rồi! Vì sao ngươi không lo tu hành cho tốt? Đừng cứ quấn quít lấy Mạc Duật, hắn hiện tại rõ ràng không có quan hệ gì với ngươi!"

Tố Dĩ trầm mặc. Chính nàng cũng không có biện pháp thuyết phục bản thân mình.

Phùng Bội Như thập phần phẫn nộ, đang muốn động thủ. Xung quanh đột nhiên gió cuốn mây tan, thay đổi trong nháy mắt, bầu không khí lập tức trở nên hết sức căng thẳng.

Mạc Duật đến đây.

Hắn lạnh lùng nhìn Tố Dĩ, cũng không tính ra tay. Phùng Bội Như nhìn đến tình huống này, khẩn trương hô to:

"Mạc Duật đi mau, để ta đối phó Tố Dĩ!"

Nhưng hai đương sự khác tại hiện trường đều không để ý đến nàng.

Bị Tố Dĩ coi thường, Phùng Bội Như cảm thấy bị nhục nhã, Mạc Duật không nhìn càng làm cho nàng phẫn nộ đến cực điểm. Nàng phất tay áo, giương tay, trong tay áo bay ra một đoạn bạch lăng, nhắm thẳng đến trên người Tố Dĩ đánh tới. Tố Dĩ nghiêng người tránh né, nhưng Phùng Bội Như vẫn bám theo không bỏ.

Phùng Bội Như chiêu thức hung ác, nhìn thấy bộ dáng thất thần của Mạc Duật, lại tức giận, liều mạng hạ sát thủ. Tố Dĩ rút lui từng bước, đạm mạc nhìn khuôn mặt dần bộc ra vẻ hung ác của Phùng Bội Như.

Xem ra hôm nay không thể được đến đáp án.

Tố Dĩ nâng tay, sương mù dày đặc nổi lên, đang muốn rời đi, cổ tay lại đột nhiên bị bắt lấy, mạch môn bị chế trụ, làm cho nàng không thể nhúc nhích. Nàng giương mắt, chống lại ánh mắt lãnh liệt khiếp người của Mạc Duật.

Đối diện thật lâu, Tố Dĩ cả kinh, tan đi sương mù.

"Ngươi bị thương?"

Tố Dĩ hơi nhíu mi, cầm lấy tay hắn chậm rãi triển khai linh khí. Lục quang nhàn nhạt xuất hiện ở trong tay nàng. Mạc Duật chỉ cảm thấy một cỗ linh khí ấm áp từ làn da thấm vào trong cơ thể, lại theo mạch máu thông thấu khắp toàn thân. Lý trí của hắn đang kháng cự, nhưng thân thể lại tự tiếp nhận. Tương tự như việc Tố Dĩ cảm thấy quen thuộc đối với hắn, hắn cũng đối với đoàn linh khí này không xa lạ.

Thương thế trên người Mạc Duật khỏi hẳn. Hắn lạnh lùng nhìn Tố Dĩ, Thanh Phong Kiếm tràn đầy sát khí trong tay ong ong tác hưởng.

"Trùng Dương đại sư nói, ta cũng không phải yêu quái."

Mạc Duật vẫn nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng.

"Ta có thể là mưa, có thể là gió, cũng có thể là mây hóa thành linh khí trong thiên địa......Mạc Duật, vì sao ta cảm thấy đặc biệt thân thiết đối với ngươi? Ngươi cũng từ thiên nhiên biến hóa thành sao?"

"Ta là nhân loại."

"Ta cũng từng là nhân loại."

Mạc Duật trầm mặc làm cho Tố Dĩ nhíu lại đôi mi. Ngữ khí của nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng:

"Ngươi không tin sao? Ta thích phơi nắng, nhưng không thích ánh nắng quá chói mắt, thích có một cái sân rộng, trồng thật nhiều hoa, nhưng không thích quá mệt nhọc. Ta hẳn là có một người ở chung, bộ dạng của hắn......rất giống ngươi, có đôi khi ngồi xe lăn, có đôi khi lại không nhìn thấy, có đôi khi để thân trần chạy khắp nơi, có đôi khi lẳng lặng đứng ở cửa nhìn ta không nói lời nào, sau đó......"

Tố Dĩ bỗng nhiên dừng lại, nhấp môi dưới:

"Sau đó, thật nhiều máu......mưa rất lớn......ta bay lên không trung, biến thành một đoàn hào quang......"

Tố Dĩ cảm thấy lời nói của mình thật vô luân lý, không ai sẽ tin tưởng. Những giấc mộng này cơ hồ đều sắp trở thành tâm ma của nàng. Nàng chưa từng nói ra cho Trùng Dương đại sư, nhưng đối với Mạc Duật, lại đột nhiên rất muốn nói cho hắn biết.

"Ngươi có từng mơ thấy những giấc mộng như vậy sao?"

Mạc Duật không trả lời, Tố Dĩ đành cho là hắn phủ nhận:

"Ta cảm thấy ngươi hẳn cũng sẽ mơ thấy qua......"

"Mơ thấy qua."

Mơ thấy qua bản thân hắn hai lần chết ở trong lòng của cùng một nữ tử. Nữ tử vì cứu hắn mà hồn phi phách tán. Tâm của hắn đau muốn vỡ nát, lòng bàn tay giống như còn lưu lại dấu vết mảnh nhỏ linh hồn của nàng.

Mạc Duật mở ra lòng bàn tay, để cho Tố Dĩ nhìn thấy vết sẹo trên bề mặt. Tố Dĩ nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đó. Mạc Duật có thể cảm giác được ngón tay nàng hơi lạnh, làm cho hắn theo bản năng khẽ run. Lông mi của nàng nhẹ chớp một cái, bình thản không gợn sóng nói:

"Thật xin lỗi, ta cảm giác không được độ ấm."



Nhân lúc tiểu kịch trường đi hẹn hò, chiếm sân giải khóa một chút cốt truyện cho mọi người.

= ̄ω ̄=

Cốt truyện chính của truyện chính là kể về con đường truy thê dài đằng đẵng, cùng mục tiêu dắt trẻ lạc về nhà của nam chính chúng ta - Mạc Duật.

Tuy nhiên, Tố Dĩ bị bóp méo trí nhớ, luôn nghĩ mình là người của thế giới này, nếu cưỡng chế mang nàng đi sẽ bị thế giới này cho là dụ dỗ trẻ em, bị phản phệ sml. Cho nên, trước tiên Mạc Duật cần phải khiến nàng thức tỉnh, tự nhận ra mình không phải cư dân ở đây mới được.

Ngoài thế giới thực, Mộc Phong cùng với team của mình đưa Mạc Duật vào thế giới của Tố Dĩ. Bởi vì Mạc Duật không phải người của thế giới này, chắc chắn sẽ bị thế giới này bài xích, nên Mộc Phong cũng bóp méo trí nhớ của hắn, để hắn giả trang qua mặt thế giới.

Hai con người đều bị bóp méo trí nhớ: 1 người thờ ơ không màng thế sự, 1 người lạnh lùng, không phải chuyện của mình không thèm quan tâm, nhưng bọn họ sẽ vì định mệnh mà đến với nhau...

...mới là lạ. ╮(╯▽╰)╭

Thế là hệ thống bị quăng vào, trú ngụ trong thân thể của tiểu thư hàng xóm - vốn là thường trú dân ở đây, nên cũng không sợ bị thế giới này phát hiện.

Tính cách nữ chính quá thờ ơ nên Mạc Duật đã muốn thất bại qua mấy đời. Mộc Phong liền thiết lập nên nhân vật sư huynh cùng sư phụ, dụ nàng rời núi, đồng thời phân nhiệm vụ cứu vớt nam chính cho nàng.

Cũng là để tránh bị bài xích, 2 thầy trò này chỉ tới khúc cần xuất hiện mới xuất hiện.

Nếu quý vị để ý, tất cả các nhiệm vụ của hệ thống ban ra đều là để kích thích nam nữ chính tìm đến nhau, ví dụ như nhiệm vụ làm mối cho Tố Dĩ, rồi giúp nàng lên làm hoa khôi này nọ, sau đó lại hãm hại...biết để kích thích ai rồi ha. ←_←

Còn những đồ vật tỏa sáng lục quang: hắc hòm, vòng ngọc...đều là vật dẫn để mở cửa thông không gian, cũng là biểu tượng linh hồn của Tố Dĩ.

Đến thời điểm, hệ thống sẽ ban nhiệm vụ chỉ dẫn nữ phụ đi tìm vật dẫn. Vật dẫn chỉ có thể mang Tố Dĩ trở về nếu linh hồn của nàng đủ chuẩn, tức là hoàn toàn thức tỉnh, còn nếu không, hờ hờ, chúng ta yêu lại từ đầu thôi. ╮(╯3╰)╭

Đây chính là những giải khóa cho các chap từ trước đến giờ, về sau còn rất nhiều kích thích nha. *^O^*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.