Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 73



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tố Dĩ cảm thấy mình giống như thất lạc thứ gì đó rất trọng yếu. Bởi vì không có nó, tuy rằng nàng vẫn có thể sống cuộc sống như người bình thường, nhưng không có khả năng cảm giác được độ ấm.

Mặt trời là ấm áp, có thể làm cho người ta thoải mái ngủ gà ngủ gật; Mưa là mát lạnh, có thể tẩy sạch một thân bụi bặm; Gió đêm băng lãnh, làm cho người ta cảm thấy vừa thanh tĩnh vừa tịch liêu, giống như ánh trăng vậy.

Nhưng nàng chỉ cảm thấy mặt trời thật nắng gắt, mưa thật nhu hòa, gió đêm thật nhẹ, tựa như một sinh vật không có cảm tình, không thể cảm giác được những thứ hữu nhiên mà trời cao ban tặng.

******

Đêm đó, Mạc Duật làm một giấc mộng rất dài rất dài. Giấc mộng kia trải dài qua mấy đời mấy kiếp của hắn.

Hắn cùng với một cô nương không ngừng gặp nhau, không ngừng chia lìa. Cho đến khi bọn họ chết đi, mối nghiệt duyên đó vẫn không ngừng tuần hoàn, không ngừng lặp lại đau khổ. Rốt cuộc, cô nương nọ dâng ra linh hồn của nàng, liền đình chỉ vòng luẩn quẩn đáng nguyền rủa kia, nhưng bọn họ lại bởi vì vậy mà lạc nhau giữa nhân gian.

Ấn ký linh hồn của nàng theo hắn chuyển sinh. Những ký ức khắc sâu trong trí nhớ của hắn, đã muốn sống lại......

Cảm giác cuồng bạo dưới đáy lòng dần dần bình ổn. Một cỗ linh khí ấm áp chảy qua kinh mạch của hắn. Lòng bàn tay hắn thực nóng. Hắn gắt gao nắm chặt nắm tay, tựa hồ làm như vậy liền có thể đem linh hồn của nàng lưu lại.

"Tố Dĩ, còn chưa nhớ ra sao?"

Một đời trước bọn họ đối với Di Hồn Thuật thúc thủ vô sách*, nhưng ở thế giới này, đoạt xá* lại là chuyện rất đỗi bình thường.

*Bó tay, không có biện pháp*

*Đoạt cơ thể, đổi hồn*

"Không sao cả, ta sẽ tìm cho nàng một linh hồn mới."

Thế gian yêu vật chiếm phần đông. Tru sát trăm ngàn, hắn không tin không thể tìm được hồn phách thích hợp với Tố Dĩ.

******

Mạc Duật đồng ý cùng Tố Dĩ trở về tông môn, Phùng Bội Như lại xuất hiện ngăn cản. Nàng lạnh lùng nhìn Tố Dĩ, sau đó nói với Mạc Duật:

"Người của Sở Nghi Nhân đã biết được hành tung của ngươi. Ở trên đoạn đường phía trước thiết lập cạm bẫy. Bọn họ nhân số rất đông, ngươi đánh không lại."

Thấy Mạc Duật vẫn thờ ơ, nàng cắn môi dưới, nói tiếp:

"Ta có thể giúp ngươi, nhưng......"

Tố Dĩ vừa gặp lại Phùng Bội Như, liền cảm thấy nàng đối với mình có một cỗ địch ý khó hiểu. Nghe đến đây, nàng mơ hồ hiểu được chút gì.

Lại nói tiếp, mấy đời trước, trừ bỏ Sở Nghi Nhân, Mạc Duật cũng cùng Phùng Bội Như xuất hiện qua thật nhiều lần. Chẳng qua Sở Nghi Nhân là tai tinh của hắn, còn Phùng Bội Như thì lại giống như hắn, đồng cảnh ngộ bị người hãm hại.

Mạc Duật không để ý đến Phùng Bội Như, cũng không muốn tiếp tục bị nàng dây dưa, kéo Tố Dĩ trực tiếp rời đi. Phùng Bội Như kích động hô:

"Ngay cả tánh mạng của Tố Dĩ ngươi cũng không quan tâm sao? Người bọn họ muốn giết không chỉ có mình ngươi!"

Mạc Duật rốt cuộc dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn về phía nàng. Phùng Bội Như bị ánh mắt vô tình của hắn làm hoảng hốt, nhưng vẫn kiên quyết đối diện với ánh mắt của hắn:

"Ta có cách giúp ngươi che giấu hơi thở trong một canh giờ, nhưng ngươi phải theo ta qua một buổi tối."

Cặp mắt của Mạc Duật thâm thúy giống như u tuyền, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong. Tuy vậy, Phùng Bội Như lại có thể nhìn ra hắn đang trào phúng mình là "người si nói mộng". Nàng cắn môi, dời đi tầm mắt:

"Tố Dĩ, ngươi cũng không quan tâm đến sinh tử của các ngươi sao?"

"Ta có đủ năng lực để tự bảo vệ mình." Tố Dĩ chỉ thản nhiên đáp.

"Mạc Duật cho dù đang bị thương, những người kia cũng không thể gây thương tổn hắn."

Phùng Bội Như bị tức đến bật cười. Rốt cuộc hai người này là thật sự không coi ai ra gì, hay là vì không biết trời cao đất rộng! Cho dù tự tin đến cỡ nào, cũng không đến mức biết rõ có cạm bẫy lại càng muốn đi vào a!

"Tố Dĩ, ngươi sẽ hại chết Mạc Duật!"

"Chết?" Tố Dĩ vẫn như cũ không có chút cảm xúc.

"Chết thì chết thôi, ai sống trên đời mà không chết đâu?"

"Sẽ không chết." Mạc Duật nắm chặt tay nàng.

Phùng Bội Như không ngừng hít sâu, mới đè xuống ý muốn đánh chết hai người trước mặt, rơi vào đường cùng, chỉ có thể che giấu hơi thở, lén lút đi theo bọn họ. Nàng cũng không tin lúc thật sự đụng đến tình cảnh sinh tử, Mạc Duật còn có thể trấn định bảo hộ Tố Dĩ như vậy.

Tố Dĩ đương nhiên cảm giác được sát khí của Phùng Bội Như ở phía sau, nhưng nàng không để ý. Trước kia, mỗi lần cùng Mạc Duật đối mặt, sát khí của hắn vốn cũng chẳng phân biệt mục tiêu, công kích lung tung, riết rồi thành quen. Về phần Mạc Duật, càng trực tiếp không xem nó ra gì.

Hai người không hề che giấu hành tung, thực dễ dàng bị tìm thấy. Nhưng ở thời điểm bọn họ bị người ngăn lại, vẫn như cũ mặt không đổi sắc.

"Mạc Duật, vì sao giết sư đệ của ta!"

"Sư đệ của ngươi?"

Mạc Duật nhìn kỹ bộ dạng người nọ, giống như nhớ tới chuyện gì:

"Hắn là yêu quái biến thành."

"Làm sao có thể? Ngươi mới là yêu quái!"

Người nọ tức giận không thôi. Hắn chính là nhìn sư đệ từ nhỏ nhìn đến lớn. Sư đệ là yêu quái hay nhân loại hắn có thể không phát hiện sao? Đây nhất định là Mạc Duật lấy cớ để giết người! Hắn phẫn nộ rút kiếm, nhưng lại bị người bên cạnh cản lại:

"Đừng manh động, dù sao mọi người ở đây đều muốn cùng hắn tính sổ."

Người nọ hừ lạnh một tiếng. Cho dù Mạc Duật có bản sự cỡ nào, nhiều người như vậy bao vây công kích hắn, khẳng định mọc cánh cũng trốn không thoát. Đến lúc đó, nhất định phải rút ra linh hồn của hắn, làm cho hắn đời đời kiếp kiếp đều nhận đủ quất roi chi hình!

Lúc này, đám người tản ra hai bên, từ bên trong bước ra một nữ tử, song mâu ngập nước, duyên dáng yêu kiều, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Không ai khác, chính là Sở Nghi Nhân hồi lâu không thấy:

"Mạc Duật, ta biết mấy tháng trước ngươi làm ta bị thương chỉ là cử chỉ vô ý, mấy ngày nay sát thương người vô tội cũng là bị bất đắc dĩ. Hôm nay chúng ta đến nơi này, cũng không phải muốn trả thù ngươi. Ngươi buông kiếm, nghe chúng ta nói một lời. Đừng tạo sát nghiệt nữa, nếu có khó khăn gì, chúng ta chắc chắn sẽ nỗ lực tương trợ."

"Mạc Duật, ngươi mau nhận sai đi. Sở cô nương nói đúng, nếu ngươi lại lạm sát người vô tội, đừng trách chúng ta không khách khí!"

"Sở cô nương nói ngươi sát nghiệt quá nặng chính là vì tu hành sai lầm. Chúng ta sẽ không so đo chuyện trước kia nữa, nhưng ngươi phải xin lỗi tất cả mọi người ở đây, cam đoan về sau sẽ không tái phạm."

"Không được, không thể cứ như vậy bỏ qua cho hắn, ít nhất cũng phải phế đi tu vi của hắn."

"Nhìn hắn sát khí đầy người, cần nhốt hắn vào trong Linh Sơn Tháp khổ tu vài thập niên mới được!"

Sau khi Sở Nghi Nhân nói xong, người chung quanh không ngừng phụ họa, cho dù ngoài mặt nói có thể tha thứ mọi sai lầm của Mạc Duật, nhưng ánh mắt vẫn như cũ thập phần không tốt, chỉ sợ còn đang tìm tòi nghiên cứu sơ hở của Mạc Duật, một khi phát hiện, liền chủ động xuất kích.

Tố Dĩ thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ thương lượng làm thế nào trừng trị Mạc Duật.

Mạc Duật rốt cuộc hết kiên nhẫn. Hắn rút ra Thanh Phong Kiếm. Kiếm khí tràn ngập, phát ra âm thanh ong ong tác hưởng.

"Muốn đánh liền đánh, nói nhiều vô nghĩa."

Bị Mạc Duật coi thường, bọn họ cực kỳ phẫn nộ. Mọi người đều rút kiếm. Sở Nghi Nhân thập phần lo lắng nói:

"Mọi người đừng nóng giận, có chuyện gì nên nói chuyện với nhau cho rõ ràng, trăm ngàn lần không thể vô cớ giết người!"

Mạc Duật hừ lạnh một tiếng:

"Ngu muội, đều bị một con yêu quái lừa gạt."

Lời này rõ ràng có ý ám chỉ, sắc mặt Sở Nghi Nhân lập tức tái nhợt. Nhưng ở trong mắt mọi người lại tựa như nàng bị khinh miệt, sau mới nhẫn nại chịu đựng, vì thế mọi người càng thêm tức giận. Có tu sĩ nào bị nói là yêu quái mà có thể làm như không có việc gì? Quả thực chính là vô cùng nhục nhã, không cần nói nữa, trực tiếp giết chết hắn đi.

"Xem ra, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"

Nhất thời, từng mũi kiếm băng lãnh sắc nhọn mãnh liệt bắn ra. Vô số ngọn gió giống như từng đạo quang ảnh từ hư vô mà đến, thẳng tắp vọt tới hướng Mạc Duật. Kiếm thế của Mạc Duật chợt biến đổi, lạnh thấu xương, dũng mãnh đánh trả.

Tố Dĩ nhìn thấy Mạc Duật ứng phó tự nhiên, cũng không nhúng tay. Nàng nhìn sang Sở Nghi Nhân đang khẩn trương đứng ở phía sau đám người, phát hiện sự lo lắng nàng cũng không phải làm bộ, chỉ kỳ quái là vì sao nàng lại muốn khuyên Mạc Duật buông xuống dao mổ? Chẳng lẽ là sợ bị giết, cho nên muốn trước tiên cảm hóa Mạc Duật? Nếu đúng như vậy liền quá mức hoang đường, trên thế gian làm gì có yêu quái nào lại khuyên con người hướng thiện. Cho dù Tố Dĩ chưa từng giết chóc, nàng cũng không cảm thấy sát sinh là một tội lỗi không thể tha thứ, giết người đáng chết, giết người hãm hại mình, đó cũng chỉ là thuận theo thiên đạo.

Phùng Bội Như ẩn giấu ở trong chỗ tối, nhìn thấy Mạc Duật đang bận rộn đối phó với đám người kia, vô pháp phân thân, Tố Dĩ không người bảo hộ, thầm nghĩ đúng là cơ hội tốt. Bạch lăng mang theo khí thế mãnh liệt bay ra, hung hăng tập kích Tố Dĩ, lại bị lớp màng chắn như có như không trên người Tố Dĩ bắn ngược trở về.

Tố Dĩ thản nhiên nhìn về phía Phùng Bội Như ẩn thân, cũng không nhúc nhích.

Này quả thực so với bị miệt thị càng làm cho người ta phẫn nộ! Phùng Bội Như liếc thấy những người khác đều đang bận đánh nhau, không rảnh để ý chuyện khác, liền hiển lộ thân hình, trực tiếp hướng về phía Tố Dĩ công kích. Nàng xuống tay tàn nhẫn, thậm chí sử dụng đến yêu đan, muốn cùng Tố Dĩ liều chết.

Tố Dĩ xuất ra hỏa cầu, thiêu hủy bạch lăng không ngừng đánh úp lại đây. Trong lúc các nàng đánh nhau, dần dần lệch khỏi quỹ đạo của đám người nọ. Tố Dĩ cũng vô pháp phân thần dò thám tình huống ngoại giới. Bỗng nhiên lúc này, ngực hai người đều bị trúng một kích thật mạnh, cấp tốc tách ra. Hai người đều cảnh giác nhìn nữ tử vừa nhúng tay vào.

Sở Nghi Nhân thế mà lại là hoàng tước ở phía sau*!

*Ý chỉ người chỉ đứng ngoài xem, nhưng lại nhân cơ hội trục lợi.*



-- Tiểu kịch trường --

Phùng Bội Như: (~_~メ) "Ni mã! Thân là nữ chủ nguyên bản, lại bị áp đến 60 chương mới được xuất hiện. Quá trình vô cùng bi ai, kết quả lại hố cha như vậy. Hệ thống, ngươi đùa giỡn ta."

Hệ thống: [Tên của ngươi chỉ có ba chữ, nhưng theo ta thấy, viết ra cực kỳ không chỉnh tề, nhìn không vừa mắt.]

Phùng Bội Như: "Rõ ràng là chính ngươi đố kị tên của ta nét bút nhiều nhất, thoạt nhìn văn hoa nhất!"

┴┴[╰("□′)╯[┴┴

Hệ thống: ["Tà mị khốc huyễn cuồng bá", ai có thể so lại với tên của ta?]

Tố Dĩ: "Hệ thống, thiết lập của ngươi đa dạng như vậy, không sợ dung lượng không đủ sao?"

Hệ thống: [Bản hệ thống có thể phối hợp hai trong một, một ngàn Sở Nghi Nhân cũng chứa đủ.]

Tố Dĩ: "Thì ra là ổ virus."

Sở Nghi Nhân: (⊙□⊙) "Ta như thế nào biến thành virus?"

Tố Dĩ: "Trước đó không phải ngươi chỉ cắn phải đầu lưỡi thôi liền trúng độc sao?"

...{= €€}>>..Một đàn quạ đen bay qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.