Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 74



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“......Ta...ta không phải cố ý. Không bằng hai người bình tĩnh lại, nói chuyện cho rõ ràng, đánh nhau sẽ bị thương......”

Nhìn thấy Sở Nghi Nhân, thù hận của Phùng Bội Như liền bị dời đi. Nàng phẫn nộ hướng về phía Sở Nghi Nhân công kích. Sở Nghi Nhân lẫn tránh thập phần chật vật, nhưng vẫn không hết hy vọng khuyên bảo:

“Tỷ tỷ, vì sao muốn giết ta? Ta vẫn đều kính tỷ, yêu tỷ. Cho dù tỷ tỷ hạ độc ta, ta cũng sẽ không trách tỷ......A!”

Sở Nghi Nhân đau đớn hô lên một tiếng, nước mắt đều chảy ra. Từ lúc nàng tu luyện cho đến nay, vẫn là lần đầu tiên bị thương. Ánh mắt hận như không thể ăn nàng kia của Phùng Bội Như làm cho nàng vô cùng sợ hãi. Nàng không biết mình làm sai chỗ nào, sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn Phùng Bội Như lại xông tới đây.

Tân Từ từ trên trời giáng xuống, một cước đá văng Phùng Bội Như. Phùng Bội Như hung hăng phun ra một búng máu. Nàng dùng sức lau đi vết máu bên khóe miệng, âm độc nhìn bọn họ:

“Ha ha, bây giờ không giả vờ nữa sao, trước kia không phải vẫn luôn lập kế hãm hại ta sao? Ta thực không nên tìm ngươi báo ân, mà nên sớm giết chết ngươi!”

Phùng Bội Như trực tiếp hướng tới Tân Từ công kích, mặc kệ Sở Nghi Nhân khóc kêu thế nào, phẫn nộ đã sắp làm cho nàng đánh mất lý trí. Nhưng Tân Từ dễ dàng tiếp cận như vậy sao? Hắn không vội giết chết Phùng Bội Như, mà giống như trêu chọc mèo khiêu khích nàng, càng khiến nàng tức giận đến mức điên cuồng công kích, không hề có kết cấu.

Sở Nghi Nhân thấy Phùng Bội Như bị thương càng ngày càng nặng, đã sắp vô lực chống đỡ. Nàng gấp đến độ che ở trước mặt Tân Từ, không cho hắn tiếp tục công kích. Tân Từ miễn cưỡng thu hồi chiêu thức, thiếu chút nữa còn bị phản phệ. Hắn tức giận mắng một câu:

“Xuẩn nữ nhân.”

Đang muốn đem Sở Nghi Nhân lôi đi, nhưng Phùng Bội Như được nàng che ở phía sau đột nhiên bay lên không trung, hướng về phía Tân Từ xuất sát chiêu!

Tất nhiên, ngoài Tân Từ, Phùng Bội Như càng muốn trực tiếp đánh chết Sở Nghi Nhân. Sở Nghi Nhân bị đánh phun ra một búng máu, cả người giống như một miếng giẻ rách té xuống đất, cơ hồ mất đi ý thức. Phùng Bội Như đảo mắt lại lẫn vào một bên chiến đấu khác. Tân Từ đành phải buông tha việc đuổi giết nàng, xem xét thương thế cho Sở Nghi Nhân.

Nhìn thấy Phùng Bội Như dời đi mục tiêu, điên cuồng nhằm vào Mạc Duật, Tố Dĩ cảm thấy không ổn.

“Mạc Duật, cho dù chết ta cũng muốn đem ngươi theo cùng!!” Trên người Phùng Bội Như đột nhiên bộc phát ra quang mang chói mắt.

Không xong, nàng muốn tự bạo nội đan!

“Các ngươi đều chết hết đi!!!”

Tố Dĩ vội vàng triển khai một tầng màn chắn, nhằm về phía bạch quang bắn tới, thời điểm tìm được Mạc Duật, phát hiện phàm là chỗ bị Phùng Bội Như ảnh hưởng, toàn bộ thực vật đều cháy đen, nháy mắt liền héo rũ, phàm là người bị hào quang của nàng chiếu đến, đều kêu la thảm thiết. Làn da của bọn họ đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được hư thối. Nếu không nhanh chóng chém đi, những tứ chi hư thối kia trong nháy mắt liền biến thành một vũng hắc thủy.

Linh khí của nàng có kịch độc!

“Ha ha, Mạc Duật, như vậy ngươi sẽ không bao giờ quên được ta!”

Những người còn đang đánh đều hoảng sợ thối lui, duy độc còn lưu lại Mạc Duật bị Phùng Bội Như truy đuổi không bỏ. Tốc độ của Phùng Bội Như thật sự quá nhanh, đã sắp tiếp cận được Mạc Duật, đốt trụi ống tay áo của hắn.

Tố Dĩ ngưng tụ càng nhiều nguyên tố. Những thực vật được lục quang của nàng chiếu đến dần dần đình chỉ héo rũ, cải tử hoàn sinh. Mắt thấy Mạc Duật sắp bị đụng tới, nàng hướng về phía Phùng Bội Như phát ra một đạo bạch sắc quang mang. Phùng Bội Như bị đánh trúng, phải rút lui vài bước.

Mạc Duật nhíu mày nhìn Tố Dĩ tới gần, đang muốn kêu nàng né tránh, lúc này, Phùng Bội Như bỗng nhiên vọt lại đây, trực tiếp lao tới chỗ Tố Dĩ. Hắc khí trên người nàng càng ngày càng nồng đậm, cơ hồ nhìn không tới bộ dáng vốn có của nàng.

Toàn thân Phùng Bội Như tựa như bị bao phủ ở trong một đoàn sương đen, thật khiến người ta sợ hãi.

Tố Dĩ che ở phía trước Mạc Duật, trên người phát ra quang mang ngũ sắc, đem hai người bao phủ ở bên trong. Mạc Duật không thể thấy rõ hết thảy ngoại giới. Giữa cường quang phản chiếu, gương mặt của Tố Dĩ càng ngày càng mơ hồ. Đột nhiên, thân thể của nàng run lên nhè nhẹ, khóe miệng tràn ra một vệt máu.

“Tố Dĩ!!!”

Mạc Duật đột nhiên vọt lại ôm Tố Dĩ, lập tức bị một cỗ lực đẩy mạnh mẽ va chạm. Ngay cả Mạc Duật cũng bị bắn ngược, phải lui về phía sau vài bước. Hắn một tay ôm Tố Dĩ, một tay theo bản năng rút kiếm chém về đoàn hắc quang kia. Không biết đâm trúng cái gì, cỗ áp lực kia tiêu tán không ít. Nhưng cúi đầu nhìn lại, sắc mặt Tố Dĩ đã tái nhợt, gần như trong suốt.

Một Mạc Duật mù lòa...Một Mạc Duật bị biến thành trí óc nhi đồng...Một Mạc Duật nghèo túng......Một Mạc Duật đã mất đi tất cả tình cảm......

Rốt cuộc đã cảm ứng được, thì ra thứ mà nàng mất đi kia ở trong này.....

Tố Dĩ mở to mắt, trong đầu là một mảnh thanh minh. Ánh mắt lại vừa mờ mịt vừa mê ly. Nàng nhẹ nhàng câu lên khóe môi, đạm nhạt cười nói:

“......Mạc Duật, chàng đã tìm được ta.”

“Tố Dĩ?”

Lục quang trên người nàng càng ngày càng chói mắt, dần dần đem nàng bao phủ ở bên trong. Mạc Duật nhìn Tố Dĩ ở trong vòng tay hắn đột nhiên biến mất, hoàn toàn biến thành lục quang, tiêu tán ở không trung.

Lại là như vậy......

Lại là như vậy!!!

Trong mắt hắn nổi lên tràn ngập cuồng bạo, điên cuồng hướng về bốn phía chém giết.

Hắn phi thân nhảy dựng lên, huy kiếm như gió, loáng thoáng còn có tiếng sấm nổ mạnh, giống như vạn ma rít gào, vô hình mà uy lực vô cùng. Những nơi bị hắn chém đến thương vong vô số, nhưng hắn phảng phất đã mất đi thần trí, trong mắt là một mảnh đỏ ngầu, trong đầu chỉ còn lại giết chóc.

Trong lúc nhất thời, khung cảnh bi thương khắp nơi. Mọi người đều cố gắng chạy thoát, nhưng cuối cùng đều tán thân dưới lưỡi kiếm của hắn. Oan hồn dưới kiếm đã không thể nào đếm xuể, Phùng Bội Như đã sớm vì tự bạo nội đan mà chết. Nhưng cho dù Mạc Duật có giết bao nhiêu người, cũng vô pháp bình ổn sự cuồng bạo trong lòng hắn.

Giết sạch rồi, hắn còn muốn đuổi giết những người đã muốn thoát ra được. Lúc này, thanh kiếm trong tay đột nhiên bị đánh bay. Hắn hung hăng nhìn về phía người tới.

“Mạc Duật dừng tay! Không nên tiếp tục sát sinh......”

Cư nhiên là Trùng Dương đại sư.

Mạc Duật đè nén lệ khí trong lòng, nhưng sát khí trên người vẫn càng ngày càng nồng đậm. Thanh Phong Kiếm trong tay ong ong tác hưởng, tựa hồ đang thay thế chủ nhân phát tiết. Hắn trầm giọng nói:

“Sư phụ, thù này không báo, đệ tử không thể bình ổn tức giận trong lòng.”

“Ngươi xem trong tay là vật gì?”

Mạc Duật cúi đầu xuống nhìn, trong lòng bàn tay hắn có một mầm cây rất nhỏ, lặng yên mà đứng. Nó thoạt nhìn thực nhỏ bé yếu ớt. Mạc Duật sợ chỉ cần mình thoáng dùng sức, liền bẻ gãy thân cây của nàng.

“......Tố Dĩ?”

Mầm cây nọ không lên tiếng, chỉ có lá cây ở trong gió hơi hơi lay động.

“Tố Dĩ là vì trọng thương hóa thành nguyên hình, đáng tiếc cho tu vi trăm ngàn năm kia, muốn tu luyện lại lần nữa, sợ là không dễ.”

Trùng Dương đại sư thấy lệ khí trên người Mạc Duật quá nặng, hỏi nguyên do mới biết được hắn cùng với Tố Dĩ từng có một đoạn hồi ức, không khỏi thở dài một tiếng.

“Mạc Duật, đoạt đến hồn phách nếu cùng Tố Dĩ không thích hợp sẽ càng thêm nguy hiểm. Trăm ngàn năm qua, hồn thể của nàng đã được đã bồi dưỡng, chỉ cần chờ cơ duyên đến, liền có thể trọng sinh.”

Mạc Duật trầm mặc không nói. Trùng Dương đại sư biết hắn vẫn chưa nghe vào tai, thấm thía khuyên nhủ:

“Tố Dĩ là trời sinh linh thể, đối với lệ khí thập phần mẫn cảm. Nàng hiện tại dựa vào ngươi. Ngươi ngàn vạn lần không thể lại tạo sát nghiệt, nếu không sẽ tổn hại đến linh thể của nàng.”

“Người khác mắng nhiếc đệ tử, thương tổn đệ tử, muốn giết đệ tử, vì sao đệ tử phải nhẫn nhịn bọn họ? Trừ phi năng lực không đủ, hà cớ gì chịu đựng người khác bắt nạt!”

“Không phải chỉ có cách đả thương người mới có thể tự bảo vệ mình.....Mạc Duật, ngươi lại muốn đi đâu?”

“Đệ tử đi tìm Vô Lượng Thiên Tôn.”

Nhìn bóng dáng Mạc Duật kiên định rời đi, Trùng Dương đại sư chỉ thở dài một hơi. Mặc dù nghe đồn trong số các tiên sư đã đắc đạo chỉ còn mỗi Vô Lượng Thiên Tôn lưu lại thế gian. Nhưng trăm ngàn năm trôi qua, những người muốn tìm kiếm Thiên Tôn đều thất vọng mà về, càng nhiều người ở tại nơi mờ mịt mây mù kia mất đi tung tích.

Tương truyền rằng, nơi Vô Lượng Thiên Tôn ở chính là cạm bẫy do yêu ma thiết lập. Nơi đó không hề có Thiên Tôn gì cả, chỉ có khôn cùng đầm lầy cùng ma vật ăn thịt người. Tuy nhiên, Trùng Dương đại sư cũng không có ý khuyên bảo Mạc Duật. Nếu Mạc Duật ý đã quyết, sẽ không thay đổi. Huống hồ, nếu có thể mượn cơ hội này bình ổn lệ khí trong lòng hắn, cũng coi như hoàn trả cho Tố Dĩ một cái nhân quả. Trùng Dương đại sư ngẫm nghĩ xong liền xoay người quay về núi, hiện tại các đại môn phái hẳn là lại phái người đi lên muốn đòi lại công đạo.

Lại nói tiếp, hắn cũng nên bế quan tu hành. Hết thảy chuyện ở ngoại giới, hắn tạm thời mặc kệ.

******

Lần này Mạc Duật hành động thập phần khiêm tốn. Hắn đem Thanh Phong Kiếm thu vào, trên người không có bất cứ dấu hiệu gì. Cho dù hắn ngồi ở trong khách điếm đông khách nhất, nhốn nháo nhất, nghe bọn họ quở trách mình, cũng không có ai phát hiện hắn chính là nhân vật chính mà bọn họ đang phê phán.

Tu Chân Giới đối với hắn bình luận xôn xao, lại không người nào có thể tự nhận rằng có thể diễn tả bộ dạng của hắn. Cũng là vì ánh mắt của Mạc Duật quá mức khiếp người, chưa từng có ai dám nhìn kỹ mặt hắn. Vì thế, Mạc Duật cứ quang minh chính đại đi ngang qua, không cải trang, không dịch dung, cũng không có kẻ nào phát hiện.

Trên sách cổ có ghi lại, nơi ở của Vô Lượng Thiên Tôn có hơn ngàn vạn chỗ, Mạc Duật không dư thừa tinh lực đi nghiệm chứng hết một đám. Hắn biết trong đó có rất nhiều là cạm bẫy của yêu ma. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng hắn lo lắng bản thân không thể phân thân chiếu cố Tố Dĩ.

Nơi Thiên Tôn ở nhất định linh khí nồng đậm, không có yêu ma nào dám bén mảng tới gần.

Những nơi không có người ở cũng không nhiều lắm. Ngắn ngủi vài năm, Mạc Duật đã muốn đi qua vài chỗ. Tuy rằng Tố Dĩ vẫn không thay đổi, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. So với lúc vừa biến trở lại nguyên hình, đóa hoa của nàng đã muốn nở to hơn một chút.

“Sư phụ nói, phải thường xuyên trò chuyện với nàng, sẽ trợ giúp nàng khôi phục linh trí. Tố Dĩ, có thể nghe được sao?”

“Tố Dĩ, bánh bao nhà này bán nghe nói cũng không tệ, muốn nếm thử không?”

“Hương vị tạm được, bất quá vẫn là bánh bao của nhà mà nàng mua lúc trước có vẻ mềm xốp hơn......Tố Dĩ, đừng ngủ quá lâu.”

“Sư phụ nói, nàng chỉ cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt liền đủ. Nàng không thích ánh mặt trời chói mắt, vậy đến ban đêm lại mang nàng xuất ra đi.”

“Tự dưng lại cảm lạnh, thật có lỗi, hôm nay chỉ có thể đem nàng đặt ở trên cửa sổ, ngày mai sẽ mang nàng ra ngoài.”

“Tố Dĩ, thời tiết bắt đầu chuyển mùa, có cảm thấy lạnh hay không?”

“Tố Dĩ, khách điếm này không tệ, rất giống với phòng ở của chúng ta ngày trước, có một cái sân rất lớn, ngày mai chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày đi.”

“Trước kia làm sao có thể thích ăn kẹo hồ lô? Quá ngọt.....chẳng lẽ là do phương pháp ăn không đúng, nên hương vị mới có chút không thích hợp?”

“Tố Dĩ, đóa hoa này nhìn rất giống nàng, hái xuống cho nàng bầu bạn thế nào? Xem ra, nàng không quá thích, vậy thì để nó ở lại chỗ này đi.”

“Tố Dĩ, mỗi một thế đều lười biếng, thích ngủ như vậy. Hôm nay ánh mặt trời không quá chói mắt, mau tỉnh lại đi......”

Gió nhẹ ấm áp, thổi qua năm tháng tĩnh hảo, ánh dương sơ chiếu, sưởi ấm một thế an ổn. Một mầm hoa nhỏ lặng yên mà đứng giữa lòng bàn tay, nhẹ nhàng lộ ra dáng người mạn diệu.

Ta nguyện chờ đợi nàng nở rộ.

Dưới ánh mặt trời mông lung, gương mặt tuấn tú của nam tử khẽ nhu hòa xuống.



Tác giả: "Thì ra trừ bỏ Sở tiểu thư, những người khác trước khi chết cũng bị điên......Hệ thống, thiết lập của ngươi cũng quá mức đơn giản đi."

(→_→)

Hệ thống: (←_←) [Câu này phải dành cho ngươi mới đúng.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.