Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 79



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mục đích của Tố Dĩ chính là thánh địa yêu tộc. Thời gian mười năm, linh khí nơi này cũng hấp thu không sai biệt lắm, chỉ còn lại một thứ cuối cùng. Nàng vốn không định đoạt lấy nó, nhưng nếu bọn họ đã dùng Mạc Duật uy hiếp, nàng đành phải trả lại chút hồi báo nho nhỏ.

Thánh địa yêu tộc - non xanh nước biếc, phảng phất như tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết. Nhưng Tố Dĩ không rảnh rỗi thưởng thức cảnh đẹp. Chế trụ xong yêu quái thủ vệ, nhìn đến một đám yêu quái đang cảnh giác đề phòng xung quanh mình, nàng thản nhiên nói:

“Ta chỉ muốn lấy một vật, không nghĩ làm bị thương các ngươi, thỉnh tự động tránh đi.”

Lời nói này của Tố Dĩ lập tức làm toàn bộ yêu quái có mặt tại đây tức giận. Thật là tự mãn! Thánh địa yêu tộc của bọn họ là nơi nói đến là đến, nói đi là đi sao? Còn muốn lấy một vật? Thực xem bọn hắn dễ khi dễ như vậy?! Bọn họ nghe nói có một hoa yêu tu vi bình thường ở nhờ phụ cận, xem ra nữ tử lạ mặt này chính là vị lai khách kia.

Nghĩ đến nguyên thân của Tố Dĩ, bọn họ cực kỳ khinh thường, chưa bao giờ nghe qua một con yêu quái ăn chay sẽ có bản lĩnh gì. Chỉ là một hoa yêu, bọn họ còn không để vào mắt. Vì thế, bọn họ đều xuất ra vũ khí, đánh úp về phía Tố Dĩ.

Tố Dĩ chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, thực vật bốn phía liền sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, không chỉ biết phun khói độc, lá cây còn có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén hướng về phía đàn yêu quái chém tới. Đao vũ đầy trời làm một đám yêu quái đều tránh né không kịp. Chưa kể có vài khóm hoa dại không có gì bắt mắt, đột nhiên liền biến thành thực nhân hoa, há mồm nuốt lấy yêu quái bên cạnh. Quả thực khó lòng phòng bị.

Giữa lúc hỗn chiến, Tố Dĩ nhân cơ hội bay vào trong sơn động phía sau thác nước. Nàng lần theo linh khí đi thẳng mà vào, đến cuối hang, một viên ngọc minh châu sáng rực xuất hiện ngay trước mắt. Đây chính là linh châu của yêu tộc.

Tố Dĩ vươn tay, ngưng tụ thành một đoàn sương mù, nâng linh châu đưa lại đây. Linh châu mới vừa đến tay, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đất đá ầm ầm sụp đổ. Tố Dĩ cả kinh, bước nhanh ra ngoài, đã thấy toàn bộ yêu quái đông ngã tây đổ nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa, thương vong vô số.

Chỉ có một nam tử duy nhất còn đứng, tóc đen mộc trâm, thanh nho bố áo, Thanh Phong Kiếm trong tay ong ong tác hưởng, tản ra hào quang lợi hại không thể che giấu.

Chống lại cặp mắt băng lãnh kia, ánh mắt Tố Dĩ dần nhu hòa xuống:

“Chàng đã đến rồi.”

Mạc Duật thu hồi Thanh Phong Kiếm, bước nhanh tiến lên. Tố Dĩ nhìn thi thể khắp nơi, thản nhiên nói:

“Chàng không nên giết bọn họ.”

Nếu là người khác, Mạc Duật chỉ mắt lạnh mà nhìn, nhưng đối với Tố Dĩ lại kiên nhẫn giải thích:

“Không chết, chỉ là hôn mê.”

Chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét, ầm ầm vang dội, chấn động nhân gian. Tân Từ mang theo một đám yêu quái vội vàng mà đến, nhìn thấy tình cảnh này, hai mắt đỏ ngầu, thanh kiếm trong tay nhất thời hào quang tăng vọt, mang theo vô tận lợi hại huy về phía trước:

“Mạc Duật, hôm nay ngươi không thể không chết!”

Mạc Duật nâng tay định ngăn cản, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng la to:

“Tân Từ chậm đã!”

Tân Từ đã sớm tức giận mất đi lý trí, sao còn nghe được lời nói của người khác. Lưỡi kiếm tàn nhẫn mãnh liệt toát ra, lại không đâm trúng một vật gì. Đột nhiên, hắn nghe được một tiếng vang thanh thúy, thanh kiếm đã bị đánh bay.

“La Chi Hoán, ngươi dám ngăn cản ta!”

“Ngươi cần bình tĩnh, linh châu bị đoạt, trước cần cướp về!”

Nghe được lời nói của La Chi Hoán, rất nhiều yêu quái mới nhìn đến Minh Châu phát ra lục quang trên tay Tố Dĩ. Cơn tức giận của Tân Từ càng tăng vọt:

“Tố Dĩ, ta thu lưu ngươi mười năm, ngươi lại dám đoạt thánh vật của tộc ta, muốn chết!” Nếu không phải sợ lúc đánh nhau sẽ ngộ thương đến linh châu, hắn đã sớm xông qua giết chết nàng.

Sở Nghi Nhân vẫn đứng ở mặt sau đột nhiên bước ra:

“Tố Dĩ, không phải vì ngươi tu hành xuất hiện khó khăn gì đi. Ngươi cứ nói ra, mọi người đều sẽ giúp ngươi. Ngươi đem thánh vật trả lại cho Tân Từ được không?”

Tố Dĩ không để ý tới bọn họ. Nàng đem hạt châu trên tay đưa cho Mạc Duật. Mạc Duật chỉ cảm thấy hạt châu kia ôn nhuận tinh tế, có chút cảm giác mát mát. Vừa vào tay, hắn lập tức ngửi được mùi hương hoa quen thuộc. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Tố Dĩ. Nàng chỉ gật đầu, không giải thích. Mạc Duật cẩn thận hít sâu một hơi, phát hiện tu vi đình trệ nhiều năm thế mà lại có tăng trưởng!

“Đáng chết!” Nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì hấp thụ linh khí từ thánh vật, Tân Từ không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm công kích.

Mạc Duật tránh thoát một kích. Hắn cũng không ham chiến, mang theo Tố Dĩ nháy mắt rời đi cấm địa, phía sau một nhóm yêu quái lập tức đuổi theo.

“Đây là vật gì?” Linh châu giống như đả thông kinh mạch toàn thân của Mạc Duật. Từng đợt linh khí ấm áp chảy xuôi qua từng ngóc ngách trong thân thể. Loại cảm giác này thật kỳ dị, cho dù là thời điểm tu vi thăng cấp, hắn cũng chưa bao giờ trải nghiệm qua.

“Yêu tộc thánh vật có thể tinh lọc linh hồn, ngươi đem nó giữ ở bên người.”

“Tinh lọc?” Mạc Duật lạnh lùng phun ra hai chữ này, tựa hồ mang theo vẻ trào phúng không thèm để ý. Nhưng hắn vẫn chưa nhiều lời, nếu Tố Dĩ muốn hắn lưu trữ, vậy trước hết hắn sẽ thay nàng bảo quản.

“Sở Nghi Nhân là dị loại, nàng nhất định phải chết.”

Tố Dĩ không phản bác lại lời của Mạc Duật. Nàng cũng nhìn ra, mấy năm nay Sở Nghi Nhân đã nhiều lần muốn ám sát nàng, đều bị nàng tránh thoát. Nếu không phải bận tâm tình nghĩa trăm năm từng sống cùng nhau, nàng sẽ không lưu lại Sở Nghi Nhân đến tận bây giờ. Nhưng nếu gây trở ngại đến Mạc Duật......Nàng không sát sinh, cũng không đại biểu sẽ để yên cho người khác đuổi giết. Huống chi, nàng cũng không thực sự là người lương thiện.

“Vậy thì giết.”

Được đến Tố Dĩ đồng ý, Mạc Duật không lại tiếp tục chạy. Hắn xoay người nghênh đón những yêu quái đang đuổi theo kia. Ánh mắt lãnh liệt trực tiếp chống lại Sở Nghi Nhân ở phía cuối cùng, sát khí mãnh liệt ập vào mặt, làm cho người ta không rét mà run.

Tố Dĩ đứng ở nơi không bị sát khí ảnh hưởng đến, bình tĩnh nhìn mọi người.

Mạc Duật tránh được tất cả công kích của yêu quái, trực tiếp tấn công về phía Sở Nghi Nhân. Sở Nghi Nhân quá sợ hãi, cuống quít tránh né, nhưng thế công của Mạc Duật quá mức hung mãnh, ngay cả La Chi Hoán vì che chở nàng cũng trúng vài đạo vết thương.

“Mạc Duật, đối thủ của ngươi là ta!” Tân Từ nhìn thấy Mạc Duật làm lơ mình, càng thêm phẫn nộ. Thanh kiếm trong tay phân thân thành trăm ngàn lưỡi dao, phi nhanh như gió, giống như từng đạo quang ảnh đến từ hư vô, lan đến chỗ nào liền thương vong vô số.

Nhưng Mạc Duật vẫn chỉ đuổi sát Sở Nghi Nhân không tha. Nhiều yêu quái như vậy, ngay cả một con hắn cũng không để ý, thật sự rất làm cho người ta phẫn hận.

Mạc Duật đột nhiên khựng lại ngay tại chỗ, nghiêng người, kiếm của Tân Từ mất đi mục tiêu, đâm trúng ngực Sở Nghi Nhân ở phía trước. Sở Nghi Nhân đau đến hét to một tiếng. Tân Từ nhanh chóng rút kiếm, mặc kệ sinh tử của nàng, tiếp tục truy kích Mạc Duật. Mà Mạc Duật lại nhân cơ hội chém Sở Nghi Nhân một kiếm. Nàng mất máu quá nhiều, té ngã trên mặt đất, được La Chi Hoán nâng lên.

[Người chơi đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng, có muốn đổi vũ khí hay không?]

Sở Nghi Nhân chưa bao giờ tự tay giết qua người nào, có thể tránh né một hai chiêu đã muốn thực miễn cưỡng, làm sao hiểu cái gì là công kích. Máu của nàng càng chảy càng nhiều, cho dù không ngừng cùng hệ thống đổi thuốc trị thương, cũng vô pháp hoàn toàn chữa khỏi thương thế. La Chi Hoán đem nàng đặt ở một nơi tương đối an toàn liền tiếp tục gia nhập hỗn chiến, cũng không phát hiện tình huống của nàng không ổn.

Sở Nghi Nhân thần chí hoảng hốt. Mạc Duật sao có thể nhẫn tâm giết nàng. Nàng vẫn luôn đối với hắn tốt như vậy......

Là vì Tố Dĩ sao?

Nhất định là như vậy.

Không được......Không thể làm cho Mạc Duật làm thương tổn đến Tân Từ cùng La Chi Hoán, không thể để hắn thương tổn bất kỳ một yêu quái nào! Sở Nghi Nhân cắn môi, nhẫn tâm đổi vũ khí.

“Mạc Duật, đủ rồi.”

Sở Nghi Nhân đã muốn hấp hối. Lệ khí trên người Mạc Duật lại dần dần khôi phục. Nếu còn tiếp tục gia tăng, thì ngay cả linh châu cũng sẽ hấp thụ không nổi sát khí của hắn. Mạc Duật lạnh lùng nhìn đám yêu quái trước mắt một cái, đang muốn thối lui đến bên người Tố Dĩ. Lúc này, một đạo kiếm khí chợt đánh úp lại, mang theo sát khí cực kỳ lợi hại, tốc độ rất nhanh, thẳng đến hướng Tố Dĩ.

Tố Dĩ đang muốn tránh né, thân thể đột nhiên bị cố định. Nàng nhìn thấy Sở Nghi Nhân bày ra biểu tình vạn phần rối rắm thống khổ. Sau đó Tố Dĩ cố sức nghiêng người, đưa bả vai nghênh đón lưỡi kiếm.

“Tố Dĩ!”

Máu tươi nháy mắt bắn ra tung tóe, làm đau đớn con mắt của Mạc Duật. Hắn điên cuồng phi thân lại đây, nâng lấy thân thể ngã xuống của Tố Dĩ, hai tay run run, muốn đem lưỡi kiếm kia rút ra, nhưng thân thể của Tố Dĩ thập phần suy yếu, căn bản không chịu nổi lực rút kiếm của hắn.

Tố Dĩ cầm tay hắn, khuôn mặt nàng rất bình tĩnh. Ánh mắt thanh thấu như nước suối, làm cho cảm xúc vội vàng xao động của hắn bỗng nhiên tiêu tán không ít:

“Đừng nhúc nhích.”

Không gian tựa hồ bị ngưng đọng, ngay cả gió thổi cũng dừng lại, tất cả mọi người đều không hề động đậy, duy độc Tố Dĩ cùng Mạc Duật không bị ảnh hưởng.

Mạc Duật cuống quít đem linh châu đến gần sát miệng vết thương của nàng, nhưng cũng không có tác dụng gì. Sắc mặt Tố Dĩ ngày càng tái nhợt, hơi thở ngày càng mỏng manh. Nàng chính là linh vật do thiên địa linh khí biến ảo mà thành, sao có thể dễ dàng chết đi như vậy? Mạc Duật không tin!

“Đây là......Phệ Hồn Kiếm, có thể cắn nuốt hồn phách của ta.”

Tố Dĩ đè lại tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Mạc Duật, mười năm nay ta đã hiểu thấu đáo huyền cơ, hồn phách trọng tố, niết bàn trọng sinh.”

“Chỉ có chết......mới được sao?”

“Vạn vật tồn tại đều có lý do của nó, ai biết được......Qua nhiều thế như vậy luôn dựa theo số mệnh mà đi, nếu đánh vỡ vận mệnh......lúc này đây, quyền chủ động đã nắm ở trong tay của ta......”

Mạc Duật trầm mặc, lốc xoáy trong đáy mắt lại càng ngày càng thâm trầm.

“Tuy rằng còn có chút chuyện chưa thể hoàn thành, Mạc Duật......”

Mạc Duật bỗng nhiên nhắm mắt, sau đó đột ngột ngẩng đầu, giống như dùng hết toàn lực nhìn nàng. Hắn nhanh chóng rút ra kiếm trên vai nàng, dùng sức đâm vào ngực mình. Tố Dĩ theo lực rút kiếm phun ra một ngụm máu, mở to hai mắt nhìn.

“Lấy hồn đổi hồn......đem tâm của ta ăn đi! Phải chết cũng là ta chết, muốn thay đổi cũng là từ ta làm, tất cả thống khổ cứ để ta đến gánh vác!”

Tố Dĩ khiếp sợ lắc đầu. Nàng bối rối ôm lấy lòng ngực đầy máu của hắn:

“Không......không......Ngươi để cho ta đi đi. Kiếp sau, ta sẽ đắp nặn một hồn phách kiện toàn, sẽ cùng ngươi gặp lại.”

Mạc Duật lại hướng về phía ngực đâm một kiếm, máu tươi đã muốn nhiễm ướt y phục của hắn:

“Ngươi muốn ta đem tu vi cống hiến cho bọn họ, không công chết đi sao?”

“Vô dụng thôi......Mạc Duật, Phệ Hồn Kiếm...chỉ có nhát kiếm đầu tiên là hữu dụng......”

Mạc Duật không tin, bàn tay đang muốn rút kiếm lại vô lực buông xuống. Hắn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của Tố Dĩ:

"Ngươi......đang gạt ta phải không....?”

Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn khắp không gian, gió nhẹ nổi lên.

Mạc Duật bỗng nhiên phản thủ cầm kiếm đâm trúng ngực người phía sau. Máu tươi bắn về phía thiên không, Mạc Duật vẫn mặt không đổi sắc.

“Không......không có khả năng......” Sở Nghi Nhân trợn to hai mắt, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

[Người chơi tử vong, một lần nữa tái lập kịch bản.]

“Kiếp sau......nào có thể xác định, nếu như tìm không thấy......” Mạc Duật lẳng lặng ôm lấy Tố Dĩ. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mô tả hàng mi thanh tú của nàng.

Hắn cúi người xuống, hôn lên hai mí mắt đã khép lại của nàng, lần theo vết nước mắt của nàng, vẫn hôn đến trên môi. Mạc Duật trong lòng chan chát, con ngươi nhắm chặt đã dần phủ đầy hơi nước.

“Không, ta sẽ tìm được ngươi...Chờ ta, lần này đến lượt ta......” Thanh âm của Tố Dĩ càng ngày càng nhẹ.

Trời mưa sao......Từng giọt nước mưa tích táp rơi ở trên người......Không, đây là nước mắt......Nghe nói nước mắt là ấm, nhưng nàng cảm thấy thật lạnh.

Trong lòng Tố Dĩ khẽ run, cảm giác thống khổ mà tê dại từ trái tim uốn lượn mà lên, ức chế không được muốn bùng phát đi ra. Làm sao vậy? Mạc Duật, làm sao vậy......?

Linh châu phát ra hào mang chói mắt. Không gian lại dịch chuyển. Vài đạo tiếng sấm từ trên trời giáng xuống, ầm ầm vang dội. Mọi yêu quái còn đang chạy trối chết nháy mắt đều bị đánh thành tro tàn. Điện quang chớp giật, tiếng kêu khóc nổi lên bốn phía, quả thực là thảm kịch nhân gian. Mạc Duật chỉ yên lặng cúi đầu, chôn ở trong thân thể đã sớm phục hồi nguyên hình của Tố Dĩ. Phía sau lưng hắn bị đánh qua một đạo lại một đạo sấm sét, hắn lại phảng phất như cự thạch, vẫn che chở Tố Dĩ, không để cho nàng chịu thương tổn nửa phần.

Tố Dĩ ý thức mơ hồ phiêu lãng ở giữa không trung, nhìn Mạc Duật dù thân thể đã cháy đen, lại vẫn như cũ gắt gao ôm nàng, yên lặng nhắm lại hai mắt.

Tiền một năm, an tĩnh thủ sân, đợi đến thời khắc xuân hoa rực rỡ, tố hương nghênh đón cố nhân, phong trần mệt mỏi, lục trúc gầy gò, tiều tụy trang dung, mời quân an phủ.*

*Một năm đó, ta lẳng lặng ở trong sân chờ đợi, đời đến thời điểm hoa nở rộ, tản ra mùi hương nghênh đón người quen cũ, cho dù thân thể gầy gò, mặt mày tiều tụy, ta sẽ mời người vào nhà.

Phục một năm, tình này như trước, cười vui trong nháy mắt, thế sự vô thường, độ hồn đổi quân còn.**

**Tiếp một năm, tình cảm đó vẫn không thay đổi, khoảng thời gian vui vẻ qua đi thật nhanh, cuộc sống không thể đoán trước, ta lấy hồn đổi về tính mạng của người.

Lại một năm, hồn không về, mạch thượng hoa khai khả hái, sơn nguyệt vô hữu, trong mộng thường tư quân, hóa thành ngàn vạn duy quân thủ.***

***Lại một năm nữa, linh hồn vẫn không thể trở về, hoa nở khắp đường không ai hái, núi non không người thăm hỏi, ta vẫn thường xuyên mơ thấy người, từng giấc mộng đều hóa thành ngàn vạn nỗi nhớ nhung.

Nay, cho dù gặp lại ứng không nhìn được, gặp lại vẫn vô sự, quân ở chỗ sâu trong hồn, đợi biệt ly, đợi tương ngộ.****

****Hiện giờ, cho dù gặp lại chúng ta không quen biết, gặp lại vẫn không thể thay đổi được gì, người vẫn ở sâu trong linh hồn ta. Ta đợi đến lúc biệt ly, cũng đợi đến lúc đoàn tụ.

Nàng lại nằm mơ.

Nàng là một đóa hoa bộ dạng có chút kỳ quái, tại nơi sa mạc hoang tàn vắng vẻ, một năm lại tiếp một năm trôi qua.

Quá trình tu hành dài đằng đẵng, nàng hơi mệt, lặng lẽ nghỉ tạm, chờ tỉnh ngủ, lại đi đến phương xa kia tìm kiếm đi.

Có lẽ, nàng còn chưa bao giờ kịp cùng hắn gặp nhau.

Một thế tiếp theo, ta nhất định sẽ trước tiên tìm được chàng.



Đang tâm trạng như vậy mà muốn hóng tiểu kịch trường sao?!

Nhân tiện nói luôn, đoạn dịch nghĩa phía trên là dịch theo kiểu văn vẻ, mong rằng ai rành tiếng Trung hoặc từ hán việt đừng soi sạn kỹ quá. (x﹏x)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.