Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 19: Chương 19




Nói đến hai người Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào rơi xuống vách đá, Thẩm Văn Đào trên không trung kéo lấy tay của Lưu Tịnh Dung dùng lực ôm cô vào lòng, khi rơi xuống Lưu Tịnh Dung cảm thấy hoảng sợ kinh hoàng nhắm chặt hai mắt nhưng bỗng nhiên có người ôm lấy cô, mở mắt ra phát hiện là Thẩm Văn Đào, càng thêm kinh hoảng, mở miệng:- Anh…Thẩm Văn Đào mỉm cười nhìn thẳng vào Lưu Tịnh Dung, đôi mắt chứa chan tình cảm làm cho lời của Lưu Tịnh Dung nghẹn lại.Khi chạm đất Thẩm Văn Đào đã làm đệm lưng cho Lưu Tịnh Dung, uỳnh, rơi xuống đất, may mắn phía dưới chính là một thảm cỏ dày mềm mại, không khiến cho Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào bị thương quá nặng.


Phục hồi lại tỉnh dậy, hai người từ từ mở mắt, từ trong lòng của Thẩm Văn Đào ngước mặt nhìn lên đối diện với hắn, nghe hắn hỏi:- Dung nhi, em có làm sao không?Lưu Tịnh Dung hơi ngượng ngùng từ trong lòng của Thẩm Văn Đào ngồi dậy, khẽ lắc đầu đáp:- Tôi không sao, không sao.Nhưng lại cảm thấy vai nhói đau, Lưu Tịnh Dung chân mày khẽ nhíu đưa tay khẽ xoa đầu vai, có lẽ vết thương của cô lại tái phát nữa rồi, Thẩm Văn Đào cũng phát hiện sắc mặt của Lưu Tịnh Dung không tốt lo lắng hỏi:- Sao thế? Em bị đau ở đâu sao?- Không sao, chỉ là … là chạm vào vết thương cũ thôi – Lưu Tịnh Dung không có cách nào che giấu đành tạm thời đáp vậy.Thẩm Văn Đào nhìn quanh phát hiện xung quanh tối đen, vốn không thể nhìn rõ đường đi, bọn họ tạm thời không thể rời khỏi chỗ này được, mở miệng nói:- Bây giờ trời tối rồi chúng ta không thể rời khỏi đây được, phải làm sao đây, Dung nhi, vai của em đau lắm sao?Lưu Tịnh Dung cũng biết được hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ, khẽ lắc đầu đáp:- Không sao, chúng ta cứ đợi ở đây tới sáng rồi lại tìm đường rời khỏi đây.

Văn Đào, sao anh lại ở đây thế? – Lưu Tịnh Dung lại hỏi.- Lúc nãy, anh nhìn thấy em đi theo mấy người Hạng Hạo tới đây nên lo lắng đi theo em mà thôi – Thẩm Văn Đào giải thích, Lưu Tịnh Dung gật đầu xem như đã biết không thắc mắc gì thêm.Trời tối khuya, sương rơi dày đặc, hơi lạnh lẽo, Lưu Tịnh Dung cũng có chút run lên vì lạnh, Thẩm Văn Đào nhìn thấy có chút chần chừ nắm lấy cô, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô hỏi:- Dung nhi, em lạnh lắm sao?- Anh… anh… Văn Đào, anh từ lúc nào thay đổi xưng hô thế? – Lưu Tịnh Dung có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Văn Đào ngập ngừng hỏi.Thẩm Văn Đào không trả lời Lưu Tịnh Dung mà lại hỏi:- Dung nhi, anh gọi em như thế có được không?Bỗng chốc Lưu Tịnh Dung có chút ngượng ngùng xấu hổ khi nhìn Thẩm Văn Đào, hơi né tránh ánh mắt của Thẩm Văn Đào, khe khẽ trả lời:- Được.Nói thật, lúc hỏi câu này Thẩm Văn Đào cũng có chút hồi hộp, nghe Lưu Tịnh Dung trả lời như vậy rất vui vẻ nhoẻn miệng cười, tay lại càng thêm siết chặt tay của Lưu Tịnh Dung, cô cũng không rút tay lại.Không biết hai người họ đã nói những gì, không biết hai người họ thiếp đi từ lúc nào, và khi nào đã dựa vào nhau truyền cho nhau hơi ấm, đợi tới lúc hai người họ thức giấc thì trời đã sáng.- Chúng ta mau quay về thôi, chắc mọi người đang rất lo lắng tìm chúng ta đó – Thẩm Văn Đào nói.Lưu Tịnh Dung cũng gật đầu đồng ý, nắm lấy tay của Thẩm Văn Đào đứng dậy, may mắn Thẩm Văn Đào rất giỏi trong việc xác định phương hướng bọn họ rất nhanh tìm được đường ra, còn nhìn thấy mấy người Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân đang tìm bọn họ.- Văn Đào, Tịnh Dung, hai người không sao chứ? – Hàng Húc lo lắng hỏi.Lưu Tịnh Dung vốn đang nắm lấy tay của Thẩm Văn Đào, thấy bọn họ xấu hổ lập tức buông tay của Thẩm Văn Đào ra.

Thẩm Văn Đào có chút nuối tiếc cảm giác ấm áp khi nắm tay của Lưu Tịnh Dung, quay người nhìn hai người Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân đáp:- Không sao.Nhìn vẻ mặt xấu hổ kì lạ của Lưu Tịnh Dung, lại nhìn sắc mặt không tốt của Thẩm Văn Đào giống như bọn họ đã phá vỡ chuyện tốt của hắn, Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân có chút kinh ngạc sau đó lập tức hiểu chuyện gì đó cười cười nhìn bọn họ.- Chúng ta quay về thôi – Bị nhìn đến ngại ngùng, Lưu Tịnh Dung lên tiếng.Đi thêm vài bước, lại nghe có người hô lớn:- Cứu mạng, ai đó mau cứu mạng đi.Bọn họ lo lắng chạy đến chỗ phát ra thanh âm, liền nhìn thấy Hạng Hạo đang nằm trên đất, Tiền Bảo Bảo đang sốt ruột hoảng sợ dùng hết sức muốn kéo Hạng Hạo đứng dậy.- Tiền trợ giáo, anh ta bị làm sao vậy? – Thẩm Văn Đào lo lắng hỏi.Tiền Bảo Bảo nói như sắp khóc:- Hạng Hạo, Hạng Hạo vì cứu tôi nên bị rắn cắn.


Mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi.- Vậy cô thì sao? Có sao không? – Nghe vậy, Lưu Tịnh Dung cũng lo lắng hỏi Tiền Bảo Bảo, lần nữa cảm thán hiệu ứng phim khó thể thay đổi, dù Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo không rơi xuống vách đá nhưng vẫn bị rắn cắn.Tiền Bảo Bảo không để ý lắm lắc đầu đáp:- Không, tôi không sao.Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân đỡ Hạng Hạo nằm trên lưng của Thẩm Văn Đào, hắn cõng Thẩm Văn Đào chạy đi, trước khi đi Thẩm Văn Đào còn dặn dò:- Các cậu chăm sóc cho Dung nhi và Tiền trợ giáo giúp tôiLưu Tịnh Dung thì đỡ Tiền Bảo Bảo nhưng Tiền Bảo Bảo lại ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc, Hàng Húc và Cố Mĩ Nhân lo lắng hỏi:- Tiền trợ giáo, cô không sao chứ?Tiền Bảo Bảo xua tay đáp:- Tôi không sao, cho tôi ngồi nghỉ chút đi.Sau khi xác định Hạng Hạo không sao, Lưu Tịnh Dung mới nhờ Tô Duệ khám lại vết thương ở vai của mình, Tô Duệ dùng sức bóp nhẹ vào vai của Lưu Tịnh Dung rồi lại bảo cô làm vài động tác, càng khám càng chau mày, cuối cùng thở dài nói:- Lần này lại chạm phải vết thương vai của cô làm cho nó nghiêm trọng hơn rồi, Tịnh Dung, cô đừng chần chừ nữa mà hãy mau đến Đức để phẫu thuật đi.Lưu Tịnh Dung khẽ lắc đầu từ chối:- Không được, tôi còn có việc phải làm ở đây.- Có việc? Còn có việc gì quan trọng hơn sức khỏe của bản thân chứ? Không lẽ cô cũng muốn tranh giành chức vị đội trưởng của đội chiến sĩ tinh anh sao? Vị trí đó thực sự quan trọng đến vậy sao? – Tô Duệ có chút kích động hỏi.- Không, tôi biết bản thân không sánh bằng Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, vốn không thể cạnh tranh với bọn họ nhưng tôi thực sự có việc cần làm ở đây, anh hãy giúp tôi giữ kín bí mật này – Lưu Tịnh Dung không thể giải thích mọi chuyện với Tô Duệ.Tô Duệ lại không đồng ý:- Không được, tôi sẽ nói chuyện này với Lưu tư lệnh.- Tô giáo quan, anh là một người bác sĩ, anh có trách nhiệm phải giữ kín bệnh án của bệnh nhân.


Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không muốn có người thứ ba biết được việc này – Lưu Tịnh Dung nhấn mạnh nói, sau đó đứng dậy quay người bước đi, không đợi Tô Duệ trả lời, Tô Duệ chỉ có thể nhìn theo cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.