Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 27: Chương 27




Sau khi gõ cửa có người mở cửa bước vào, là mấy người Hàng Húc, Cao Mỹ Nhân, Cố Tiểu Bạch, còn có Đỗ Phong và Thẩm Văn Vũ, bọn họ lo lắng đến bên giường, phát hiện Lưu Tịnh Dung đã tỉnh, Thẩm Văn Vũ vui mừng kêu lên:- Chị Tịnh Dung, chị tỉnh rồi sao? Chị cảm thấy thế nào?Lưu Tịnh Dung ngượng ngùng rút lại tay bị Thẩm Văn Đào nắm lấy, vẻ mặt hơi không được tự nhiên cười cười đáp lại:- Chị không sao, chút vết thương nhỏ thôi mà.- Không ngờ lần này bọn họ chơi lớn như vậy, tôi còn tưởng thật đó chứ - Cố Tiểu Bạch oán giận.- Đúng rồi, vừa thoát ra tôi đã ngất đi, kết quả thế nào? – Lưu Tịnh Dung thắc mắc.Cố Tiểu Bạch thở dài một cái trả lời:- Hai người bị trễ một phút, nhưng hai người đã cứu người, chắc chắn không sao đâu.Lưu Tịnh Dung nhíu mày, vẫn bị trễ sao, Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng chắc chắn mượn cớ này để loại cô và Hạng Hạo, huống chi còn có sự nhúng tay của Thẩm Quốc Thuấn, cô phải nghĩ xem tiếp theo làm gì để kế hoạch của hai cha con tên cáo già giã tràng xe cát.

Thấy bộ dáng trầm tư của Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào lo lắng hỏi:- Tịnh Dung, có chuyện gì sao?- Không có gì – Lưu Tịnh Dung lắc đầu đáp, chuyện này không thể nói với Thẩm Văn Đào được.Bọn họ ngồi không bao lâu thì Lưu Quốc Hùng đến, mọi người đều hiểu ý rời khỏi để cha con bọn họ nói chuyện.

Lưu Quốc Hùng vừa quan tâm lo lắng vừa cằn nhằn hồi lâu mới lưu luyến rời khỏi, còn căn dặn cô sau khi xuất viện thì quay về nhà ở một thời gian.

Lưu Tịnh Dung còn thuận tiện nhờ chú Lưu lấy giúp cô một thứ, đợi có thứ này rồi cô nghĩ có thể giải quyết chuyện cô đang lo nghĩ.Đồ đến tay Lưu Tịnh Dung không thể tiếp tục chờ đợi trốn khỏi bệnh viện, đầu tiên ở bên ngoài trường quân đội đợi được Lưu Thiên Vũ đi ra ngoài rồi theo hắn, nhìn thấy hắn gặp Lưu Thiên Trạch.


Không cần biết họ đang nói gì, chỉ nhìn sắc mặt của Lưu Thiên Vũ không tốt, Lưu Tịnh Dung cũng đoán được không phải chuyện tốt gì.

Khi bọn họ nói chuyện xong, Lưu Thiên Trạch rời đi trước, Lưu Tịnh Dung chặn lại Lưu Thiên Vũ ở trong một ngõ nhỏ.- Lưu giáo quan – Đợi Lưu Thiên Vũ phát hiện sự xuất hiện của cô, Lưu Tịnh Dung mới tiếp tục lên tiếng – Có những chuyện đã làm sai thì khó quay đầu trở lại.Kinh ngạc nhìn cô một lát, sau đó ánh mắt láo liên né tránh, Lưu Thiên Vũ nói:- Tôi không hiểu cô đang nói gì.Lưu Tịnh Dung không vòng vo nữa trực tiếp nói với Lưu Thiên Vũ:- Lúc nãy, tôi cũng ở trong quán cafe, chuyện hai người nói tôi đã nghe tất cả.

Lưu giáo quan, tôi hỏi anh, lẽ nào anh định làm trái lương tâm hủy hoại tương lai của Hạng Hạo sao?- Tôi… - Lưu Thiên Vũ ngập ngừng, hắn thật sự không cách nào mở miệng giải thích.Nhìn vẻ mặt khó xử của Lưu Thiên Vũ, Lưu Tịnh Dung thở dài một tiếng, đi đến gần Lưu Thiên Vũ lấy trong túi một ít tiền đưa cho hắn nói:- Ở đây có một ít tiền để cho anh giúp anh trai của anh trả nợ cờ bạc, nhưng tôi khuyên anh hãy đợi tới mức cuối cùng hắn ta bị đẩy đến bước đường cùng thì mới lấy tiền ra trả nợ cho hắn, nếu không hắn sẽ không chừa đâu, không bỏ được cờ bạc đâu.

Còn bên Thẩm quân trưởng tôi sẽ nói chuyện với ông ấy, nếu còn không được nữa tôi sẽ nghĩ cách để Lưu Thiên Trạch điều đến Lưu gia quân.Trong lúc hắn còn đang khó xử không biết làm sao, không ngờ Lưu Tịnh Dung đã nghĩ ra cách giải quyết, Lưu Thiên Vũ thật sự có chút kinh ngạc, mờ mịt hỏi:- Tại sao?Lưu Tịnh Dung nhíu mày hỏi ngược trở lại:- Tại sao gì chứ?- Tại sao lại giúp cho tôi? – Lưu Thiên Vũ lại hỏi lần nữa.- Tôi không chỉ đang giúp anh, còn đang giúp Hạng Hạo, cũng đang giúp bản thân mình thôi, anh cũng không cần bận tâm quá nhiều – Lưu Tịnh Dung thản nhiên trả lời.Chần chừ suy nghĩ một lát, lại nhìn Lưu Tịnh Dung hồi lâu, Lưu Thiên Vũ rốt cuộc đưa tay nhận tiền nói:- Lưu Tịnh Dung, cảm ơn cô, số tiền này tôi tạm thời nhận trước, đợi kiếm đủ tôi sẽ trả lại cho cô.

Chuyện lần này cảm ơn cô.Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái đã biết, rồi quay đầu đi chỉ để lại một câu:- Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.Lưu Tịnh Dung bước chân vào Thẩm gia, báo danh lập tức được tiếp đón nồng nhiệt, Thẩm Quốc Thuấn đích thân chào đón cô, còn bảo người hầu nhanh chóng rót nước đem bánh lên mời khách, niềm nở hỏi cô tới đây có chuyện gì.

Lưu Tịnh Dung cũng không vòng vo nói thẳng những điều cô biết, sắc mặt của Thẩm Quốc Thuấn lập tức sa sầm, không cảm xúc nói:- Cô Lưu, tôi không hiểu cô đang nói gì?Từ trong người lấy ra một tờ giấy giơ ra, Lưu Tịnh Dung tiếp tục nói:- Tờ lệnh chuyển giao này chính là chứng cớ, chỉ cần ông vẫn tiếp tục hành động của mình tôi nhất định sẽ vạch trần mọi chuyện.- Lưu Tịnh Dung, vậy hôm nay ngươi tới đây là để chứng minh mình tài giỏi như thế nào sao? Hay còn có mục đích khác – Ánh mắt hung ác chiếu thẳng vào người của Lưu Tịnh Dung, giọng điệu của Thẩm Quốc Thuấn gắt lên, nếu cô dám yêu cầu quá đáng ông sẽ lập tức bắn chết cô.Lưu Tịnh Dung chẳng hề run sợ, chính diện đón nhận ánh nhìn của Thẩm Quốc Thuấn, giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên:- Thẩm quân trưởng, bác hiểu lầm rồi, con tới đây chỉ mong bác hãy dừng tay tránh để Thẩm Văn Đào biết được.


Bác ra tay với anh em của anh ấy sẽ tổn thương tình cảm của hai người.

Còn chuyện ngày hôm nay Lưu Tịnh Dung con lấy danh dự đảm bảo sẽ không tiết lộ nửa chữ, nhất là Thẩm Văn Đào càng không thể biết.

Tính tình của Văn Đào trước giờ cương trực, thắng thì thắng, thua thì thua, anh ấy chắc chắn không muốn chiến thắng bằng cách này đâu.

Hơn nữa con có chuyện nhắc nhở người, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào tuy có quan hệ cạnh tranh nhưng họ vẫn là anh em vào sinh ra tử, còn những kẻ khác chưa chắc là vậy, người đừng để kẻ có tâm lợi dụng – Lưu Tịnh Dung biết chuyện này là cha con nhà họ Lý lợi dụng Thẩm quân trưởng để trừ bỏ Hạng Hạo nên có lòng nhắc nhở đôi chút.Tuy nhiên, Thẩm Quốc Thuấn chẳng nhận tình, nghe vào tai ông Lưu Tịnh Dung rõ ràng là đang dạy dỗ ông, thẹn quá thành giận, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, đồ vật bể loảng choảng mắng:- Cút, cút cho ta.Thấy vậy, Lưu Tịnh Dung nhận ra đây không phải cơ hội tốt để nói chuyện, đành thở dài quay về trước vậy.

Họ trò chuyện nên không để ý Thẩm Văn Vũ trùng hợp trở về nhà, tình cờ nghe được tất cả và hiểu được mọi chuyện, trong lòng chấn động không biết làm sao.


Vì thế, Thẩm Văn Vũ đã chặn đường Lưu Tịnh Dung, muốn hỏi cho rõ:- Chị Tịnh Dung, sao chị lại ở đây? Chị đến nhà em làm gì vậy?Nhìn thấy Thẩm Văn Vũ, Lưu Tịnh Dung kinh hoảng, âm thầm lo lắng nhưng bề ngoài lại chẳng biểu hiện gì cả trấn định trả lời:- Không có gì, chị chỉ vâng lệnh cha đem ít đồ đem tới cho Thẩm quân trưởng.Đã tới nước này mà Lưu Tịnh Dung vẫn cố che giấu, Thẩm Văn Vũ thở dài, thanh âm buồn bã nói:- Chị Tịnh Dung, chị đừng cố che giấu nữa, em đã nghe hết cuộc nói chuyện của chị và cha của em, cũng biết rõ những chuyện cha em đã làm – Càng nói càng xấu hổ cúi gằm mặt.Lưu Tịnh Dung vuốt nhẹ đầu của Thẩm Văn Vũ, mỉm cười dịu dàng nói:- Đừng lo lắng, chị xử lý mọi thứ tốt đẹp rồi mà.

Không có chuyện gì.Đối diện với nụ cười chân thành của Lưu Tịnh Dung, chẳng biết sao lòng Thẩm Văn Vũ lại xót xa, lời bảo cô đừng làm gì cả đến bờ môi lại không thốt thành câu, chỉ còn lời lo lắng:- Chị vẫn còn bị thương, mấy chuyện này sao không bảo người khác đi làm.- Ngốc thật, chuyện này nhờ người khác đi làm được sao, càng nhiều người biết càng không tốt.

Nhớ lấy, chuyện ngày hôm nay không được nói với bất kì ai, nhất là anh trai em đó – Lưu Tịnh Dung cẩn thận dặn dò..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.