Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 23



Quỷ khí vừa tan, trận pháp của Tiêu Nguyệt nhất thời cũng bày ra rõ ràng.

Trận pháp này thực sự rất quỷ dị, mọi người vừa mới khá hơn một chút bây giờ lại đau đầu như sắp nứt, thân thể Lâm Ngân Chi đột nhiên lung lay một hồi.

Khanh Linh cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, trong đầu ong ong một tiếng.

Cô không khỏi cau mày: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi có thể đoán xem.” Cố Vọng thoạt nhìn không mảy may thay đổi, hắn hời hợt nói, “Hoặc là nói, ta cũng muốn giết bọn họ.”

Tầm mắt Khanh Linh có chút mơ hồ, nhưng cũng nhìn thấy được Phật châu của Cố Vọng đánh tan quỷ khí của cô, vững vàng xâm nhập vào chính giữa trận pháp.

Lúc này trận pháp không còn phát huy hiệu quả lớn nhất, nhưng cũng đủ hành hạ mọi người không hề nhẹ.

Hắn không phải muốn giết mọi người.

Mà bên kia, Tiêu Nguyệt nhìn thấy tình huống này lại vui mừng khôn xiết, nhân cơ hội tiến lên.

“Sư huynh cẩn thận!”

Theo tiếng thét kinh hãi của Cổ Vũ Yên, toàn thân Lâm Ngân Chi đột nhiên bộc phát kiếm ý mãnh liệt, buộc Tiêu Nguyệt và tất cả mọi người phải lùi về phía sau vài bước.

Quanh người y đều bao phủ trong kiếm ý hư ảo, Tiêu Nguyệt cách y gần nhất, cả người ngã vào tường.

Còn Lâm Ngân Chi thì đang lơ lửng trên không trung, hơi cúi đầu, cầm kiếm không nói một lời, cũng không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy thanh kiếm mơ hồ phát ra ánh sáng.

Cố Vọng thấy thế thì chỉ nhẹ nhàng xùy một tiếng, đối với việc này không mảy may bất ngờ.

“Tiểu Quỷ Chủ.” Cố Vọng lại thay đổi cách xưng hô, ngữ khí của hắn ôn hòa, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không thể giải thích, “Nếu ngươi lại động vào trận pháp này, ta sẽ khiến ngươi trở thành một trong những linh hồn trong Tỏa Hồn trận này.”

Khanh Linh: “...”

Hắn đang uy hiếp cô? Nhưng cô ghét nhất là bị uy hiếp.

Khanh Linh lập tức tỉnh táo, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tại sao ta không thể động vào?”

Màu mắt của Cố Vọng hơi trầm xuống: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi không nói cho ta biết nguyên nhân ngươi muốn làm như vậy, thế thì tại sao ta không thể động vào?” Khanh Linh cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, “Trước tiên không nói đến việc Tỏa Hồn trận này cũng ảnh hưởng đến ta, ngoài ra ta cũng muốn giúp bọn họ.”

Cố Vọng: “Giúp bọn họ?”

Hắn kéo lấy Khanh Linh, lạnh lùng nói: “Ngươi là Bồ Tát sao, nhìn thấy ai cũng muốn giúp đỡ?”

Cổ tay của Khanh Linh bị hắn nắm trong tay, tựa như một khắc sau sẽ bị bẻ gãy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng đen lại, cô tức giận nói: “Cố Vọng, ngươi thả ta ra.”

Cố Vọng nhìn thấy vẻ mặt của cô, hơi nhíu mày, muốn cười nhưng không cười: “Sao vậy, chịu không nổi nữa à?”

Khanh Linh lại nói: “Ta nói, ngươi thả ta ra.”

Cố Vọng nghe thấy nhưng không thả ra, trái lại còn cười nhẹ một tiếng: “Khá lắm, ngươi tốt nhất là sớm chút chịu không nổi ta.”

Tiểu Kim Uyên ở bên cạnh cắn một cái vào tay Cố Vọng, lúng búng nói: “Ngươi buông tay!”

Cố Vọng như không phát hiện được đau đớn, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ không hài lòng.

Hắn thẳng thừng giơ một tay khác lên điểm nhẹ vào ấn đường của Tiểu Kim Uyên, Tiểu Kim Uyên trong nháy mắt liền mềm nhũn.

Cố Vọng nhấc cổ áo của nó lên, tiện tay bỏ qua một bên, không chút để ý nói: “Tiểu Mộc Đầu cũng khá quan tâm ngươi đấy chứ.”

“Cố Vọng, ngươi điên rồi phải không!” Lâm Ngân Chi đả thương Tiêu Nguyệt xong, Tống Đoan rốt cuộc cũng hít một hơi thật sâu, mắt thấy Cố Vọng động thủ với Khanh Linh, hắn lập tức xông lên, “Ngươi đang làm gì vậy!”

Cố Vọng hơi giương mắt, vung ống tay áo một cái, dùng mấy viên Phật châu ngăn động tác chạy tới đây của Tống Đoan, ngữ khí âm u nói: “Ồn ào.”

Trong cái động này, chỉ có một mình Cố Vọng là vẻ mặt vẫn như thường.

Khanh Linh lúc này đã hoa mắt chóng mặt, còn chưa nghĩ ra nguyên do, trước mắt đã có thêm một ngón tay.

Cố Vọng dùng đầu ngón tay thon dài của bàn tay bên kia điểm nhẹ trước mắt cô, dẫn dắt tầm mắt của cô ngưng tụ lại, hỏi: “Muốn giúp bọn họ?”

Khanh Linh vẫn đang tức giận, không thèm đếm xỉa đến hắn, nhưng vẫn gật đầu: “Không sai.”

“Thú vị.” Cố Vọng nhìn mí mắt đang rủ xuống của cô, đột nhiên muốn nhìn rõ tròng mắt của cô, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói, “Thân là Quỷ Chủ, nhưng lại có trái tim của Phật, ngược lại càng giống Bồ Tát.”

Đến cùng thì ai mới có trái tim của Phật?

Khanh Linh không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho một người có tấm lòng từ bi, ẩn nhẫn chịu đựng như Cố Vọng trong kịch bản biến thành như vậy.

Cô tạm thời không muốn để ý đến hắn, tay khẽ động đậy, không ngờ vừa động đã thoát khỏi sự trói buộc.

“Được đấy.” Cố Vọng buông lỏng tay ra, lúc này ấy vậy lại đặc biệt dễ nói chuyện. Hắn đẩy Tống Đoan tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói, “Nếu muốn giúp bọn họ thì dẫn bọn họ đi đi.”

Hắn quả nhiên không muốn giết bọn họ.

Khanh Linh nhớ tới cảnh tượng ở thần cảnh Kim Uyên trước đây, hắn cũng như thế, tuy rằng thả hết oán linh ra, nhưng cũng không để mọi người chết.

Mục đích của hắn...

Khanh Linh không khỏi nhìn về phía Lâm Ngân Chi.

Lâm Ngân Chi vẫn đang lơ lửng giữa không trung, chuyện vừa đột ngột xảy ra cũng không tổn thương được đến y, lúc này xem ra, trận pháp này dường như không ảnh hưởng đến y là bao. Cổ Vũ Yên ở bên cạnh y, lo lắng kiểm tra tình huống của y.

Một kiếm đó của y dường như đã đả thương Tiêu Nguyệt rất nặng, đến hiện tại nàng ta vẫn đang nằm sấp trên mặt đất, trong miệng phun ra máu đen.

Chịu ảnh hưởng của Tỏa Hồn trận, tầm mắt của Khanh Linh lại bắt đầu tan rã, hỏi: “Vậy còn ngươi?”

“Ta?” Cố Vọng như nghe được chuyện cười, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên mặt cô, cười như không cười nói, “Nếu ngươi đã lựa chọn giúp bọn họ, còn quản đến sự sống chết của ta làm gì?”

Sao nghe cứ như giận lẫy thế nhỉ.

“Bọn họ cứu ta, ta không thể ngồi yên mặc kệ bọn họ được.” Khanh Linh buồn buồn giải thích, “Ta đâu có không quan tâm ngươi.”

“Cứu ngươi?” Cố Vọng cười nhạo, “Nếu không phải bọn họ ngu xuẩn không tự biết, cho rằng mình là Chúa cứu thế, ngươi cho rằng Tỏa Hồn trận này sẽ mở khóa ra sao?”

Tống Đoan rốt cục cũng vòng qua được mấy viên Phật châu đang cản đường, đi tới cả giận nói: “Ngươi có ý gì?!”

Cố Vọng xoay người, khinh thường liếc nhìn Tiêu Nguyệt trên mặt đất đang muốn bò dậy: “Là ai đã dẫn nàng ta tới đây, có cần ta nhắc nhở ngươi không?”

Tống Đoan: “Chúng ta rõ ràng là muốn nàng ta dẫn chúng ta đến cứu các ngươi! Ngươi còn không biết lòng tốt của người khác.”

“Cứu chúng ta?” Khanh Linh sững sờ, nghi hoặc nói, “Nhưng chúng ta lúc đó đang đồng cảm, nàng ta căn bản không biết bản thể của chúng ta là ai.”

Tống Đoan: “…”

“!!!”

Hắn đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, Tiêu Nguyệt rõ ràng nói người đi vào là người phàm, cho dù muốn tìm cũng là tìm hai người phàm kia.

Vì sao lại dẫn bọn họ đây để tìm?

“Chết tiệt!”

Tống Đoan nghĩ thông suốt xong, Cố Vọng tự biết điểm dừng không nói nữa, hắn liếc nhìn trận pháp này: “Được rồi, muốn đi thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”

“Ai muốn đi chứ?” Tống Đoan rất có khí phách, thiết nghĩ sự tình này là do bọn họ làm ra, bèn muốn tự mình giải quyết, “Hôm nay chúng ta nhất định phải thu phục được yêu nữ này.”

Cố Vọng tựa như đã có dự định của mình, Khanh Linh tạm thời kìm nén sự khó chịu vừa rồi.

Cô vẫn không nhìn Cố Vọng, cứng nhắc nói: “Ta ở cùng với ngươi.”

Ánh mắt của Cố Vọng hơi thay đổi, sau đó nhướng mắt, ném viên Phật châu vào không trung: “Không cần.”

“Có hai sự lựa chọn.” Hắn duỗi hai cái ngón tay thon dài ra, ung dung thong thả đếm cho cô nghe, “Một, bây giờ đi ngay, hai, tiếp tục ở lại đây, chờ đến khi bị Tỏa Hồn trận nuốt lấy.”

Cố Vọng nhếch môi: “Ta đếm ba tiếng.”

“Ba.”

“Hai.”

Khanh Linh đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Vọng hơi híp mắt lại.

Hắn đang muốn đếm tiếng cuối cùng, thì bên kia Lâm Ngân Chi đột nhiên mở miệng: “Các ngươi đi đi.”

Cổ Vũ Yên nghe xong có chút sửng sốt, lập tức quay đầu nói: “Sư huynh, ngươi nói cái gì?”

Lâm Ngân Chi cụp mắt, ngưng tụ kiếm ý ở trên thanh kiếm trong tay: “Lên trên chờ ta.”

“Lâm huynh, ngươi nói mê sảng gì vậy!” Tống Đoan nghe xong cũng không vui, “Chúng ta làm sao có thể để một mình ngươi ở lại đây!”

Tiêu Nguyệt cuối cùng cũng hít một hơi bò dậy, nàng ta cắn răng, cất giọng khàn khàn nói: “Ai cũng đừng nghĩ đến việc đi!”

Nàng ta giơ tay lên, thân thể dần dần trở nên trong suốt.

Nếu vốn dĩ thân thể của nàng ta là xác thịt, thì hiện tại được xem là một linh hồn thực sự, trận pháp bùa chú ở trong động vì sự thay đổi này cũng đột nhiên bắt đầu di chuyển.

Viên Phật châu mà Cố Vọng vốn dĩ khảm vào trong mắt cũng mất đi hiệu dụng.

Khanh Linh cảm giác như sức lực trong cơ thể bị rút hết đi, hai chân run rẩy ngồi sụp xuống đất. Không thể như vậy được, vì tự vệ, cô theo bản năng dẫn quỷ khí ra.

Quỷ khí vừa mới thành hình, trong bóng tối dường như có một tia sáng đột nhiên sáng lên, Khanh Linh nhướng mắt.

Xung quanh Cố Vọng phảng phất như được Phật quang chiếu qua, hắn đứng ở trước mặt cô, cụp mắt nói: “Tại sao ngươi lại không nghe lời?”

Hắn ngồi xổm xuống, cả người đều ngâm ở trong ánh sáng, không thấy rõ toàn bộ diện mạo: “Thật sự muốn bị Tỏa Hồn trận nuốt lấy?”

Khanh Linh phát hiện hắn giơ tay lên, trong giọng nói ngậm lấy ý cười: “Vậy ta có nên tác thành cho ngươi không?”

Trong động bỗng vang lên một tiếng thét chói tai thảm thiết: “A!!!”

Khanh Linh trong lòng run lên, không phải mình.

Thanh âm này là... Tiêu Nguyệt.

Nhưng Khanh Linh không nhìn thấy gì cả, trước mặt cô chính là Cố Vọng, vậy là Lâm Ngân Chi ra tay.

Nghĩ đến nữ nhân hai mắt vô hồn ôm thi thể của hài tử, nghĩ đến cái xác của nữ nhân bị tuyết bao trùm trong mùa đông khắc nghiệt không một ai hỏi thăm...

Khanh Linh ngẩng đầu hỏi: “Nàng ta sẽ chết sao?”

Cố Vọng cười một tiếng: “Ngươi ngay cả bản thân còn lo chưa xong, còn quản đến sống chết của người khác?”

Khanh Linh hỏi ngược lại: “Ngươi cũng nhìn thấy mà, không phải sao?”

“Nhìn thấy thì đã sao?” Cố Vọng cất cao âm cuối, “Ta không phải ngươi, không có trái tim Bồ Tát.”

“Nhưng mà, Lâm Ngân Chi có.” Cố Vọng nói, “Ngươi đoán xem, Lâm Ngân Chi có thể giết nàng ta không?”

“Ta ngược lại đã quên mất.” Cố Vọng cười khẽ, “Ngươi hình như không có cơ hội này.”

Hắn chậm rãi tới gần, thấp giọng nói: “Tiểu Quỷ Chủ, nhớ kỹ, ta không phải người tốt.”

Cho dù đầu đau sắp nứt, Khanh Linh vẫn lẳng lặng nhìn hắn, từ lần thứ nhất gặp mặt, Cố Vọng đã muốn giết cô.

Chẳng biết vì sao sau đó lại thay đổi thất thường, cô thường xuyên có thể cảm nhận được Cố Vọng có ý giết mình.

Nhưng lần này, cô không thấy.

Cố Vọng đối diện với tầm mắt của cô, động tác bỗng nhiên dừng lại, có chút bất ngờ nói: “Không sợ?”

Khanh Linh: “Ngươi động thủ đi.”

Cố Vọng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Đây là ngươi nói đấy nhé.”

“A Linh.” Tay hắn buông cổ Khanh Linh ra, “Kiếp sau nếu gặp phải loại người như ta thì phải chạy đi, chạy càng xa càng tốt, biết không?”

Dưới tình huống bị Tỏa Hồn trận ảnh hưởng, Khanh Linh căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Nhớ tới trạng thái hiện tại của Tiêu Nguyệt, trước khi hắn định đẩy mạnh ra, Khanh Linh cố gắng tóm lấy tay hắn.

Cố Vọng đanh mặt lại, nghĩ tới tình huống của cô trước mắt, cũng để mặc cho hành động của cô, thậm chí còn cúi đầu: “Hửm?”

Khanh Linh dùng sức, ở trên mu bàn tay của hắn cắn một cái.

Đồng tử của Cố Vọng hơi trầm xuống, để mặc cho Khanh Linh cắn, thậm chí còn có tâm tình nhấc cằm của cô lên, thở dài nói: “Đúng là một chút ngọt ngào cũng không muốn bỏ qua.”

Thấy Khanh Linh cắn xong, đầu ngón tay của hắn khẽ di chuyển, dùng sức ấn xuống môi cô một cái: “Đủ chưa?”

Khanh Linh: “?”

Cô không có sức lực, chỉ có thể lưu lại một dấu vết như vậy mà thôi.

Cô nói: “Chắc là đủ rồi.”

“Cũng không tham lam lắm nhỉ.” Cố Vọng nhìn đầu ngón tay của mình, khó hiểu nói, “Chỉ như vậy đã thấy đủ.”

Nói xong, hắn dứt khoát giơ tay lên, Khanh Linh chỉ cảm thấy cơn đau như xé rách trong thân thể đột nhiên biến mất, cần cổ tê rần, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.

Thân thể cô sõng xoài trên mặt đất.

Ở nơi Cố Vọng không nhìn thấy, một tia quỷ khí tản ra, theo góc tường âm u chuyển qua người Tiêu Nguyệt đang nằm trên mặt đất, chậm rãi thấm vào.

Một tia ý thức của Khanh Linh tiến vào thân thể Tiêu Nguyệt: “Mượn thân thể của ngươi dùng một chút, đa tạ.”

Tiêu Nguyệt lúc này là trạng thái hồn thể, so với vừa nãy nửa hồn nửa người thì càng dễ kiểm soát hơn, Khanh Linh có thể mượn tạm một hồi.

Nhìn tình huống thì có vẻ Tiêu Nguyệt đã bị thương rất nặng, trên người nàng ta tràn đầy vết kiếm, nằm nhoài trong góc tường, ngẩng đầu lên không cam lòng nhìn chằm chằm Lâm Ngân Chi.

Lâm Ngân Chi chống thanh kiếm xuống mặt đất, ngược lại không vội vã muốn giết nàng ta, mà đi về hướng của Cố Vọng.

Khanh Linh chú ý thấy, lúc này Lâm Ngân Chi giống như đang bị ảnh hưởng, rồi lại giống như không bị ảnh hưởng.

Bởi vì y rất bình tĩnh, nhưng trên tay y đã lộ gân xanh, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, trong mắt tràn đầy tia máu màu đỏ.

Lại nhìn  Cổ Vũ Yên và Tống đoan, lúc này đã sắp thần trí mơ hồ.

Lâm Ngân Chi vừa nhấc đầu ngón tay, kiếm của Cổ Vũ Yên liền bay lên, y nói: “Đi.”

Cổ Vũ Yên: “Không, sư huynh, ta…”

Lời còn chưa nói hết, kiếm của nàng ta đã bay đến dưới chân nàng ta, bất đắc dĩ phải đạp lên.

Lâm Ngân Chi: “Mang theo Tống Đoan rời đi, sau một canh giờ ta sẽ tới tìm các ngươi.”

Bây giờ Tiêu Nguyệt đã không còn sức phản kháng, cộng thêm chuyện của Cố Vọng, Lâm Ngân Chi chưa bao giờ để cho nàng ta nhúng tay vào, còn không đi nữa, nàng ta và Tống đoan đều sẽ chết ở chỗ này. Cổ Vũ Yên cắn răng nói: “Sư huynh, có việc nhất định phải dùng ngọc truyền âm gọi ta.”

Nói xong, nàng ta mang theo Tống Đoan đang muốn điều khiển kiếm rời khỏi.

Tống Đoan cố gắng quay đầu: “Khanh Linh thì sao!”

Tiếng nói vừa dứt, giữa những oán khí đen kịt đó, Cố Vọng đang ôm trong lồng ngực hai người một lớn một nhỏ.

Khanh Linh nhìn mình dựa vào lồng ngực của Cố Vọng, còn trong lồng ngực của cô là Tiểu Kim Uyên.

Tống Đoan: “Các ngươi làm sao vậy?”

Cố Vọng: “Bị dọa sợ.”

Khanh Linh: “…”

Cố Vọng ôm cô đi, nhưng cân nhắc lại một giây, cuối cùng vẫn giao cô cho Tống đoan: “Mang nàng ấy về Cấm Nhai.”

Tống Đoan nửa tin nửa ngờ thử hơi thở của Khanh Linh, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Nàng ấy, nàng ấy không còn thở nữa!”

Cố Vọng: “…”

Ấn đường của hắn khẽ giật giật: “Quỷ tu không có hơi thở.”

Tống Đoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Cổ Vũ Yên và Tống Đoan ôm Khanh Linh rời khỏi, Cố Vọng chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lâm Ngân Chi.

Khanh Linh thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế, hắn chính là muốn đối phó với Lâm Ngân Chi.

Cố Vọng cười nói: “Ngươi cho rằng, ngươi có thể nhốt ta được bao lâu?”

Lâm Ngân Chi lạnh lùng nhướng mắt: “Không phải ta.”

“Phải, không phải ngươi.” Cố Vọng giễu cợt nói, “Vậy thì đã sao?”

Hắn liếc nhìn trận pháp bên trong động, nói: “Ông trời đang giúp ngươi, nhưng thành hay không thì tùy thuộc vào ngươi.”

“Ta ngược lại muốn xem thử, là ngươi có thể đi ra ngoài, hay là ta có thể đi ra ngoài.”

Khanh Linh trong lòng hơi kinh ngạc: Bọn họ muốn ở chỗ này quyết đấu đến chết?

Ý của Cố Vọng là, trước đây hắn bị Lâm Ngân Chi nhốt lại?

Cô đang suy nghĩ đến xuất thần, lại nhìn thấy bàn tay đang cầm Phật châu của Cố Vọng đột nhiên nhìn về hướng này.

Khanh Linh:!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.