Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 42: Chương 42




Chỉ cần một câu trả lời là được rồi.

Hai mắt Cố Vọng đỏ sẫm, chiếc cổ trước mặt hắn mảnh mai như vậy, dường như chỉ cần vặn một cái là đứt gãy.

Cho dù hai mắt toàn là bóng tối, Khanh Linh cũng có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm đang bao trùm lên người mình.

Từ nãy đến giờ cô chưa từng cảm nhận được sát ý như vậy ở trên người Cố Vọng.

Cô có một loại dự cảm, nếu như bây giờ cô có nói gì thì Cố Vọng cũng không muốn nghe, thế thì cái tay ở sau cổ cô sẽ không hề lưu tình mà dùng sức, tách rời đầu và thân cô ra.

Không còn lời nói bông đùa như trước kia, cũng không phải là hứng thú ác độc của hắn.

Hắn thật sự đang muốn giết chết cô.

Cố Vọng rất khác thường, khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt kia của hắn đã có thể cảm nhận được.

Chẳng lẽ hắn thật sự nhập ma rồi sao?
Nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện, Khanh Linh không hiểu sao lại có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm, vậy có phải cô có thể đi rồi chăng?
Lúc mới đến tổng cục cô có tiếp nhận mấy đợt nhiệm vụ tân thủ, nhưng tất cả đều rất đơn giản.

Tình tiết trong sách cũng diễn ra theo tuần tự, chỉ có lần này là khác biệt, cô hơi mệt mỏi.

Cái gì cũng cần phải đoán, cái gì cũng cần phải thăm dò.

Thực ra nhiệm vụ xuyên sách ở trong tổng cục đã được coi là nhiệm vụ tương đối đơn giản, so với mức độ khủng bố vượt cấp ở các phân bộ khác thì loại nhiệm vụ biết trước kịch bản này đã là tốt lắm rồi.

Nhưng hình như quyển sách này xảy ra chút vấn đề, điều này đối với người không muốn động não như cô quả thật không ổn cho lắm.

Cô cứ qua lại như thế, trong chốc lát mới tỉnh táo lại, chợt nhận thấy người đang tựa lên cổ mình run run, hít thở nặng nề.

Đúng rồi, Cố Vọng nói hắn bị đau đầu.

Cô sờ thử đầu ngón tay của mình, đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được đau đớn nhanh như vậy, thật ra trong quá khứ cô sợ nhất là đau.

Lúc cô mới gặp Cố Vọng hắn đã bị thương, nhưng khi đó dù là hắn đang chảy máu thì vẫn cười hì hì đưa tay cho cô băng bó.

Cho dù là lúc ở trong Tẩy Linh Trì, hắn vẫn có thể chịu đựng được đau đớn thấu xương, đầy ý xấu kéo cô vào nước.

Số lần hắn bị thương nhiều vô số kể, nhưng không có lần nào yếu thế hơn cô, hắn càng thích từ trên cao nhìn xuống xem cô thất thố.

Khanh Linh biết, chỉ cần bây giờ cô lắc đầu một cái, cô thật sự sẽ chết ở dưới tay Cố Vọng, hoàn toàn rời khỏi nơi này.

Nếu như cô đi rồi, về sau Cố Vọng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Giống như Thanh Tả đã nói, trở thành vị vua mạnh nhất Ma Giới kia, giết chóc bốn phía, cuối cùng lại bị vạn người kiêng kỵ, căm hận vứt bỏ.

Cảm giác bị vứt bỏ, Khanh Linh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, chẳng lẽ cô muốn trở thành người đầu tiên vứt bỏ Cố Vọng ư?
Im lặng trôi qua hồi lâu.


Cố Vọng cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn, hắn hơi đứng thẳng người dậy, đưa tay ra phía trước dò xét động mạch trên người cô, nhỏ giọng cười nói: “Xem ra đánh cược giữa chúng ta, ngươi đã thua rồi.”
“Ta tin.”
Trong lòng đất yên ắng tĩnh mịch, giọng nói nhỏ này lại như tăng thêm một vệt ánh sáng trên nền bóng tối, làm cho cơn đau đầu như muốn nứt ra của Cố Vọng chậm lại.

Khanh Linh khẽ thở dài: “Ta vẫn luôn tin ngươi.”
Chuyện đã đồng ý, cô trước tiên phải làm được.

Khanh Linh không muốn để bản thân trở thành kẻ nuốt lời.

Đầu ngón tay Cố Vọng tạm thời dừng động tác: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, thậm chí còn mặc cho tay hắn đặt trên cổ mình, giống như không thèm để ý hắn sẽ làm ra chuyện gì, thể hiện ra mặt yếu ớt nhất của bản thân ở trước mặt hắn, không hề giữ lại chút nào.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Cố Vọng nhìn cô một cái thật sâu, dù cho bây giờ thần trí hắn vẫn chưa đủ tỉnh táo, sát ý trong đầu cũng không hề ổn định, nhưng hắn biết bản thân mình không xuống tay được.

Kỳ lạ thật!
Khanh Linh chỉ là không muốn động não, chứ không phải là không biết động não.

Người như Cố Vọng này lòng đề phòng quá nặng, hắn lúc nào cũng tâm huyết dâng trào thử đi thăm dò từng người.

Khanh Linh cũng hiểu, chỉ có để hắn nhìn thấy mặt thành thật nhất của mình mới có thể đổi lấy hiệu quả và lợi ích lớn nhất.

Cố Vọng im lặng, từ từ thả tay xuống, sát ý đè ép người kia cũng dừng lại.

Khanh Linh nghiêng đầu, hỏi: “Đầu còn đau không?”
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của hắn truyền tới: “Đau.”
“Đau chết đi được.” Cố Vọng nói xong, hơi mỉm cười: “Nhưng mà tâm trạng cũng không tệ lắm.”
Khanh Linh: “…”
Chỉ một câu như vậy mà tâm trạng của ngươi đã tốt lên rồi sao?
Cô lại thở dài, chỉ trong chớp mắt tiếp theo, một vật gì đó lạnh lẽo bao phủ lên mặt, là chiếc mặt nạ người sói kia.

Không biết mặt nạ được làm từ chất liệu gì mà vừa mới đeo lên tầm mắt của cô đã rõ ràng hơn rất nhiều, cô đi tìm vị trí của Cố Vọng trước.

Lúc này, Cố Vọng đang yếu ớt ngồi trên Xích Trói Hồn một ngày một đêm, nửa người dưới vẫn đang chìm bên trong nước đen, tóc đen chưa buộc, hoàn toàn xõa ra phía sau, nhưng không dính nước.

Mà hắn thì lại đang rũ mắt, lập tức nhìn chằm chằm vào cô, mắt đỏ giống như nhiễm phải máu, nốt chu sa ở mi tâm diễm khí bức người, hệt như một con yêu quái bất cứ lúc nào cũng có thể mê hoặc lấy mạng người ta.

Cố Vọng không nói lời nào, chỉ nhìn vào cô như thế, hoặc giống như đang đợi cô, xem coi cô muốn làm gì.

Khanh Linh suy nghĩ một lát, sau đó dùng quỷ khí nâng người lên di chuyển tới bên cạnh hắn.

Cố Vọng chợt thấy cô di chuyển sang đây, sau đó đôi tay lạnh buốt kia lập tức đặt lên huyệt Thái Dương của hắn.

Khanh Linh: “Ta xoa bóp cho ngươi.”
Cố Vọng cụp mắt, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng lồng ngực hắn khẽ run, tiếng cười cũng lan rộng ra.

Sau đó hắn thảnh thơi dựa vào bụng Khanh Linh, hơi có ý cười nói: “Nếu như ta không giết ngươi, vậy bây giờ có phải tới đoạn nói ra bí mật rồi không?”
Động tác của cô không hề ngừng lại, chỉ chậm rãi nói: “Bí mật trước tiên không vội, ta muốn biết ngươi đang có dự định gì.”

Cố Vọng không gấp, hắn sẽ đưa cô đi ra ngoài, như vậy chắc chắn hắn còn có quyết định của mình, Khanh Linh định nghe trước đã.

Cố Vọng nhíu mày, không thèm đếm xỉa nói: “Như nhau thôi.”
Hắn nhấc đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng quẹt một chút nước đen: “Có biết đây là gì không?”
Khanh Linh lắc đầu, lại nhận ra hắn không nhìn thấy, sẵn tiện nói: “Không biết.”
“Không khác gì Tẩy Linh Trì ở Vô Trần Sơn.” Cố Vọng nói: “Chẳng qua Tẩy Linh Trì muốn tẩy đi tất cả những thứ bẩn thỉu của mỗi người, còn nơi này là muốn tẩy sạch thiện niệm của mỗi người.”
“Người của Ma Giới vẫn luôn cho rằng, chỉ có linh hồn độc ác nhất mới xứng làm vua của Ma Giới.”
Khanh Linh nhíu mày: “Cho nên bọn họ muốn ngươi…”
“Không sai.” Cố Vọng hời hợt nói: “Bọn họ muốn để ta trở thành vị vua kế tiếp.”
Khanh Linh nhíu mày: “Không chỉ bởi vì chuyện này chứ?”
Nếu nói muốn tẩy sạch hết thiện niệm của người kia thì có thể, vì sao Cố Vọng lại không thể?
Cố Vọng hơi ngửa đầu, đối diện với cô: “Đương nhiên không chỉ có vậy.”
Hắn giơ tay mình lên, lúc này Khanh Linh mới nhìn thấy trên mỗi cánh tay của hắn đều có một miệng vết thương.

Miệng vết thương không lớn, nhưng có lẽ do liên tục ngâm mình trong nước đen nên vẫn đang rớm máu ra ngoài.

Là bởi vì muốn để Xích Trói Hồn này nhận ra hồn phách của hắn ư?
Cố Vọng không hề chớp mắt nặn ra một giọt máu, máu kia nhanh chóng nhỏ vào trong nước, có lẽ đúng như lời hắn đã nói, bây giờ hắn đã là ác quỷ, Xích Trói Hồn này vậy mà không hề có phản ứng.

“Đương nhiên còn có huyết mạch tôn quý này.” Hắn nhìn thoáng qua, ngược lại có chút vui vẻ: “Huyết mạch của Thiếu chủ Ma Tộc, cộng thêm huyết mạch của đế vương Nhân Giới, có bao nhiêu tôn quý kia chứ.”
Huyết mạch như vậy mới có thể đưa đến cho Ma Giới một vị vua cực mạnh.

Khanh Linh nháy mắt nhớ tới Lâm Ngân Chi: “Thế Lâm Ngân Chi đâu rồi?”
Nếu như hai người này là huynh đệ ruột, chẳng lẽ Lâm Ngân Chi cũng giống như Cố Vọng ư?
Cố Vọng nghe thấy cái tên này, lông mày lập tức nhíu lại, nhàn nhạt cười nói: “Ta ngược lại đã quên, ngươi coi hắn như bằng hữu.”
Khanh Linh âm thầm giật mình: “Sao ngươi biết?”
Cố Vọng nói thẳng: “Lo lắng cho hắn làm gì, hắn đúng thật là khách quý của Ma Giới.”
“Nếu như ta là vua của Ma Giới, vì sao ngươi không đoán thử xem bọn họ muốn biến Lâm Ngân Chi thành cái gì?”
Hai huyết mạch chí tôn, một người là vua của Ma Giới, một người là vua của Nhân Giới.

Khanh Linh bỗng nhớ tới câu nói kia của Thanh Tả, long khí bên trong thân thể của Lâm Ngân Chi cũng không áp chế được huyết mạch của y, muốn biến y thành “Lâm Ngân Chi” chân chính, đứng đầu chính đạo.

Khanh Linh cảm thấy khó hiểu: “Không phải Lâm Ngân Chi là tu sĩ sao?”
Cố Vọng nghe cô nói như vậy thì biết cô đã đoán ra, hắn có chút hào hứng: “A Linh, nói chuyện với ngươi thật là thoải mái.”
Khanh Linh: “?”
Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy?
Cố Vọng dứt lời rồi lại nói tiếp: “Không phải tu sĩ cũng là người sao? Sợ cái gì?”
Khanh Linh: “Cho nên bọn họ muốn có hai vua, một là vua của Ma Giới, một là vua của Nhân Giới, một người cực ác, một người cực thiện.”
Cố Vọng từ chối cho ý kiến.

Điều này lại càng xác nhận suy đoán trước đó của Khanh Linh, vì sao trong kịch bản cuối cùng Cố Vọng lại trở mặt với Lâm Ngân Chi, cùng sinh ra từ một bụng mẹ, vậy mà Cố Vọng lại phải chịu đựng nhiều hơn y như vậy.

Khanh Linh lại hỏi tiếp: “Vậy trước đó ngươi nói bây giờ ngươi là ác quỷ, nhưng đây chỉ là tạm thời, chuyện này là sao nữa?”
Cố Vọng nghe đến đây, vẻ mặt hiếm khi có chút cứng nhắc, hắn dựa vào Khanh Linh, nhắm mắt lại: “Đau đầu.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy tên này còn biết chơi xấu.


Mặt cô không cảm xúc chọc chọc huyệt Thái Dương của hắn: “Cố Vọng, vừa rồi ta vẫn đang tức giận đấy, chưa tính sổ xong đâu, ngươi muốn thêm một lần nữa sao?”
Mí mắt Cố Vọng khẽ chuyển động, từ từ mở ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ cô đang đeo, cong môi nói: “Ngươi là người đầu tiên dám uy hiếp ta.”
Kiểu lời kịch tổng tài ngang ngược này cô đã nghe qua không dưới một lần ở nhiệm vụ tân thủ, bèn ồ lên một tiếng: “Vậy ra ta đã làm ngươi chú ý tới rồi sao?”
Cố Vọng cất tiếng cười ha ha, ngồi dậy: “Ngươi đã thu hút sự chú ý của ta từ lâu rồi.”
Khanh Linh không ngờ đến chuyện này, cô có chút ngạc nhiên, không phải tên này vẫn luôn thăm dò cô, muốn giết chết cô đó sao?
Cố Vọng nhướng mày, nói tiếp: “Dù sao ngươi cũng là người đầu tiên cho dù có đuổi cách nào cũng không chịu đi, còn muốn đi theo bên cạnh của ta.”
Giọng điệu câu này hơi thiếu đứng đắn, Khanh Linh cảm thấy trong mắt của hắn còn chứa một chút hàm ý sâu xa.

Có điều cô hơi không quen dáng vẻ vênh váo đắc ý này của hắn, bây giờ còn có thể hòa nhau một ván: “Mới vừa rồi không phải ngươi không cho ta đi sao?”
Cố Vọng hơi nheo mắt: “Cho nên ngươi thực sự định rời đi?”
Khanh Linh im lặng, cô đúng là có suy nghĩ này.

Nhưng cũng không thể nói là bởi vì Cố Vọng quá thảm nên cô mới không đành lòng rời đi được.

Cố Vọng thấy cô im lặng, tức đến bật cười: “Ngươi còn dám im lặng nữa ư?”
Hắn ngồi thẳng người, chặn ngang túm cô qua, vốn là định kéo cô vào trong nước, nhưng cân nhắc nước này bẩn bao nhiêu, đành phải chậc một tiếng rồi đổi hướng, kéo người nhốt vào lồng ngực.

Lúc cô rơi vào Tẩy Linh Trì còn phải loay hoay lụp chụp cả buổi, rơi vào trong này có khi lại không thể ầm ĩ lật trời với hắn.

Lúc này Khanh Linh đã không còn quỷ khí, không thể đi lại tự nhiên ở trong hồ này, còn Cố Vọng thì lại đang “chậc chậc”: “Thành thật một chút đi, muốn vào trong đúng không?”
Khanh Linh cảm thấy hắn đang bắt đầu được voi đòi tiên.

Cô nghẹn một hơi: “Thả ta lên trên bờ đi.”
Cố Vọng cười khẽ: “Như thế này ngươi không thấy vui sao?”
Khanh Linh buồn bực: “Vì sao ta phải vui?”
Cố Vọng liếc mắt nhìn cô, cũng không trả lời mà chỉ nói: “A Linh, ngươi nên biết bây giờ trong lòng ta chỉ có ác niệm, đang xem thử nếu ngươi nói ra lời làm ta vui vẻ thì ta mới không ra tay với ngươi.”
Hắn nửa thật nửa giả nói: “Nếu ngươi còn nói ra những thứ khiến ta không vui, nói không chừng ta lại đổi ý nữa đấy.”
“Tốt nhất ngươi mau đổi ý đi.” Khanh Linh cúi đầu, liếc mắt nhìn khoảng cách giữa mình và nước, tối đen như mực, cô không hề muốn ngã xuống, cũng may Cố Vọng đã gấp rút ôm cô lại, không để cho cô bị lây dính.

Bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên nói: “Ta cũng có thể rời đi nhanh hơn.”
Nét mặt Cố vọng trầm xuống: “Ngươi cứ nhất định muốn chọc ta không vui chứ gì?”
Khanh Linh cực kỳ bội phục bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn: “Không phải ngươi uy hiếp ta trước à?”
Cố Vọng nhìn cô một hồi, trong trí nhớ có rất nhiều đoạn ngắn vụn vặt.

Hắn đã biết, người này nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng nói chuyện lại có thể chọc cho người ta tức giận không nhẹ.

Cố Vọng giơ tay vén mặt nạ của cô lên, sau đó hung hăng che lại cái miệng khiến cho người ta phiền não của cô.

Hai mắt cô trừng lớn, trong nháy mắt lại không nhìn thấy thứ gì: “Ưm ưm ưm!”
Ngươi làm gì!
Tầm mắt Cố Vọng khẽ dời xuống, hơi bối rối vuốt ve: “Cũng mềm đấy nhỉ.”
Khanh Linh: “?”
Chỉ có môi của cô mới có màu đỏ như vậy, cũng không biết mùi vị ra sao, có phải là mùi máu không?
Trước đó máu ở đầu ngón tay Khanh Linh đã bị hắn mút vào miệng, lúc ấy hắn thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy có một luồng khí xông lên đỉnh đầu.

Lúc này dĩ nhiên là hơi tò mò, nếu như tách ra liệu có phải cũng là màu đỏ không? Lúc máu chảy ra, là màu môi của cô đỏ hay là màu máu của cô đỏ hơn?
Khanh Linh có một cảm giác bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, cô dựa vào cảm giác sờ lên cổ tay đang vuốt ve môi mình của Cố Vọng, kéo nó xuống.

Cố Vọng chịu đựng để cô sờ tới sờ lui, lại bị cô nắm lấy cổ tay, tay cô rất nhỏ, so với hắn đúng thực là chuồn chuồn lay cây.

Một ý niệm âm thầm xuất hiện trong đầu, ý niệm này lại bị phóng to đến cực hạn.

Cố Vọng nhìn chằm chằm một hồi, nghĩ thầm: Của ta chắc sẽ không mềm như thế.


Khanh Linh còn đang giãy giụa, đột nhiên nhận ra có một luồng khí tức đang tới gần.

Cô mờ mịt chớp mắt một cái, động tác vô thức ngừng lại: “Này?”
Sao vậy?
Cố Vọng nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, tầm mắt chậm rãi dừng trên môi cô, yết hầu khẽ giật giật.

Trong đầu điên cuồng gào thét: Cắn xé cô, nhìn cô đau đớn, nhìn cô chảy máu nóng đỏ tươi vì hắn.

Ngay lúc hắn đang muốn cắn xuống, đột nhiên phát hiện sức lực trên cổ tay hắn đã giảm bớt.

Trong đôi mắt cô cũng nhiều thêm một chút trống rỗng, mờ mịt lẫn nghi ngờ.

Cố Vọng dừng một chút, hơi thiếu kiên nhẫn, bây giờ hắn đang giận cô.

Đúng, là tức giận, dựa vào cái gì yêu cầu hắn phải cho cô loại ngon ngọt này.

Thế là Khanh Linh cảm giác khí tức phả lên mặt mình bỗng biến mất, cùng lúc đó, bàn tay đang bóp chặt miệng cô cũng thu lại, tiếp theo mặt nạ đột nhiên lại bị Cố Vọng kéo xuống.

Lực đạo không rõ, đập tới cằm cô.

Cuối cùng cô cũng nổi giận, trừng mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?”
Trong mắt Cố Vọng đã không còn màu đỏ lóa mắt kia nữa, hắn lại cảm thấy bực bội hơn, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đều là do huyết mạch này, xém chút nữa đã bị ngươi mê hoặc.”
“Chờ ta vui vẻ rồi sẽ nói sau.”
Khanh Linh đúng là chẳng hiểu ra sao, ngươi có vấn đề gì không vậy?
Cô vừa định mở miệng, lại phát hiện bản thân bị Cố Vọng kéo đi lòng vòng, lập tức trở về chủ đề chính: “Cho nên ngươi tạm thời là ác quỷ có nghĩa là gì?”
Cố Vọng quay cổ qua một bên, đang định quay lại thì lúc này lại cứng đờ không nhúc nhích.

Trong đầu có một hình dáng đang chống nạnh hai tay, dùng dáng vẻ lẫn nét mặt không sợ trời không sợ đất nói: “Sợ cái gì, nói cho nàng biết đi, nàng có thể bắt ngươi bằng cách nào? Nếu như nàng làm ầm ĩ với ngươi thì cứ một đao chém thẳng.”
Một giọng nói khác thì đang ngồi xếp bằng khảy Phật châu nhắc đi nhắc lại: “Nàng sẽ tức giận, nàng sẽ tức giận, nàng sẽ tức giận.”
Cố Vọng cau mày, trên trán chợt phát đau.

Khanh Linh quay đầu lại nhìn sắc mặt của hắn, tạm thời buông lỏng thành kiến, xoa xoa huyệt Thái Dương cho hắn: “Cố Vọng?”
Cố Vọng chống lại hai giọng nói, quay sang đây, mắt hơi cụp xuống, nhìn về phía kẻ đã bị Khanh Linh làm cho hôn mê té xuống đất ở đằng xa.

Khanh Linh nhìn theo ánh mắt hắn.

Động tác của cô chậm lại, giống như đột nhiên nhớ ra gì đó.

Thanh Tả nói đeo mặt nạ này lên sẽ nhìn thấy thứ chân thật nhất gì đó, tiếp theo cô nhìn thấy gương mặt Thanh Tả bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

Ngũ quan cũng dần dần trở nên quen thuộc, lại còn có chút giọng điệu và thói quen quen thuộc đến khó hiểu.

Có một suy nghĩ chậm rãi hiện ra.

Khanh Linh quay đầu, ngước mắt nhìn về phía Cố Vọng, nét mặt nhanh chóng bình tĩnh lại.

Không giết cô, không giết cô.

Lúc ý niệm trong đầu này chiếm thế thượng phong, Cố Vọng đã nói xong câu kia:
“Hồn có chứa thiện niệm trong ba hồn kia đã bị gạt ra, nhập vào người kẻ khác.”
Động tác xoa huyệt Thái Dương cho hắn của Khanh Linh ngừng lại.

Cùng lúc đó, giọng nói cãi thắng trong đầu Cố Vọng cuối cùng cũng dừng động tác lần chuỗi Phật châu, ngẩng đầu lên lặp lại tuyên ngôn thắng lợi: “Nàng sẽ tức giận.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.