Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 24



Đang lúc anh ta phiền não phải dùng phương thức gì để vào vấn đề chính, tiểu yêu quái đúng lúc đó nói: "Chú ơi, buổi tối tụi cháu chuẩn bị ăn cà ra, chú ăn với tụi cháu nhé."
Can Bành làm một người theo chủ nghĩa ăn chay, không có hứng thú với hải sản, nhưng đây là một cơ hội khó được, Can Bành không chút do dự đáp ứng.
Can Bành xỏ dép lê trước cửa, đi theo tiểu yêu quái mới sinh vào phòng khách, anh vừa đánh giá căn phòng bày trí đơn giản, vừa nói: "Người đàn ông trẻ tuổi ở cùng cháu đâu?"
"Trong phòng ngủ ạ, tối hôm qua chú ấy thức đêm chơi game." Tiểu yêu quái nói.
Đây thật là cơ hội nghìn năm có một, Can Bành đang định nói chuyện, trông thấy tiểu yêu quái mới sinh xỏ đôi dép lê vịt vàng phát ra tiếng, một đường chít chít píp píp đi tới phòng ngủ, không đến một lát, cô lại ôm một cái hộp kẹo đỏ trắng đan xen đi ra.
Tiểu yêu quái hỏi: "Chú muốn ăn kẹo không?"
Can Bành không muốn làm cô mất hứng, nói: "Ăn một cái đi."
Tiểu yêu quái ngồi trên sofa, mở hộp kẹo, lấy ra một cái kẹo giấy gói màu xanh, cẩn thận bóc giấy gói kẹo.
Can Bành ngồi xuống sofa bên cạnh, nhìn tiểu yêu quái mới sinh nghĩ thầm, cô bé thật lễ phép, sau khi mang về Tự Do Thiên Quốc, anh ta nhất định bắt đám yêu quái cấp dưới quan tâm tiểu yêu quái mới sinh yếu ớt này nhiều một ít.
Tiểu yêu quái bóc vỏ xong, lúc Can Bành vươn tay, a ô một tiếng đưa kẹo vào miệng mình.
Cô ngậm kẹo que, vẻ mặt tiếc nuối, nói mơ hồ không rõ: "Vì sao tất cả mọi người không ăn chứ? Rõ ràng rất ngon mà."
Can Bành giả vờ giũ ống tay áo, thu hồi cái tay lúng túng của anh ta, hoài nghi chẳng lẽ vừa rồi mình nói nhỏ quá?
Xem nhẹ khúc nhạc dạo ngắn này, Can Bành tận lực tỏ vẻ mình rất hòa ái dễ gần: "Bạn nhỏ này, nói cho chú biết cháu tên là gì?"
Tiểu yêu quái nói tròn vành rõ chữ: "Cháu tên Đường Na."
"Bố mẹ cháu ở đâu?"
"Không biết." Nét mặt cô vẫn như thường nói: "Lúc cháu mở mắt không thấy bọn họ."
Can Bành hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ đây là một tiểu yêu quái bị vứt bỏ?
Yêu quái cũng chia hai loại, một loại là yêu do yêu sinh ra, một loại là một thứ nào đó sinh ra linh trí, ví dụ như con khỉ sinh ra từ đá trong câu chuyện thần thoại - Tôn Ngộ Không.
Hiện tại xưa đâu bằng nay, yêu quái mới sinh phần lớn là loại tình huống thứ nhất.
Từ khi tiến vào thời đại mạt pháp, Can Bành nghe nói con mới sinh lác đác không có mấy, một đôi vợ chồng yêu quái có lẽ phải mất mấy trăm năm mới sinh được một hậu duệ của mình, trong đó đã có yêu quái gần như tuyệt chủng, sinh sản vượt chủng tộc lại cực kỳ khó khăn, thời đại mạt pháp cũng là nguyên nhân khiến đám yêu quái càng ngày càng yếu ớt.
Bé gái trước mắt chính là đại biểu yêu lực yếu ớt điển hình của thời đại mạt pháp, Can Bành hoài nghi trải qua thêm 200 năm nữa, yêu có lẽ hoàn toàn biến thành sinh vật hình thường như nhân loại.
Chính là vì phòng ngừa tương lai như thế xuất hiện, Trác tiên sinh mới tập hợp Yêu giới, dẫn mọi người thành lập liên minh yêu quái lớn nhất - Tự Do Thiên Quốc.
Can Bành nhìn Đường Na, hoài nghi bố mẹ cô là bởi vì không thích cô suy yếu, cho nên mới vứt bỏ cô.
Ví dụ như vậy dĩ vãng cũng không ít.
Can Bành hỏi: "Cháu biết mình không phải nhân loại không?"
Tiểu yêu quái chớp chớp đôi mắt to màu tím nhạt, kẹo que phồng má từ bên trái đổi sang bên phải: "Vậy cháu là cái gì?"
"Cháu là yêu." Trong lúc vô tình Can Bành bị cô dỡ xuống lòng phòng bị, mỉm cười nói với cô: "Giống như chú, chúng ta đều là yêu."
"Thật sao?" Đường Na bán tín bán nghi nhìn anh ta.
Để chứng minh bọn họ mới là đồng loại, Can Bành xòe bàn tay ra, một đoạn bụi gai từ trong lòng bàn tay anh ta chui ra.
"Hiện tại cháu tin chú chưa?" Can Bành nói.
". . . Thế nhưng cháu không làm được như chú. Cháu là yêu thật sao?"
Đường Na tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn anh ta, đôi mắt chó con ướt át trong sáng khiến Can Bành không tự chủ được sinh lòng trìu mến.
Can Bành không đành lòng nói cho cô chân tướng lúc này, nhẹ giọng an ủi: "Hiện tại cháu không làm được là bởi vì cháu còn quá nhỏ, chờ khi cháu lớn như chú, cháu cũng có thể làm được những chuyện tương tự."
Đường Na khẽ gật đầu, hình như đã hiểu.
"Lần này, chú tới đón cháu đi." Can Bành rốt cuộc vào vấn đề chính: "Có một nơi tên là Tự Do Thiên Quốc, nơi đó là quốc gia của yêu, yêu bên trong đều là đồng loại của chúng ta, đến nơi đó, có người sẽ dạy cháu làm sao để sử dụng yêu thuật, sẽ nói cho cháu biết làm sao ngụy trang trong xã hội loài người, cháu không cần phải lo lắng bị người khác làm hại, bởi vì ở nơi đó yêu đều là người một nhà. Nơi đó mới là chỗ cháu nên ở."
Theo Can Bành, bất kỳ một yêu quái nào nghe đề nghị của anh ta đều sẽ không chút do dự đáp ứng, khiến anh ta không tưởng tượng được là, tiểu yêu quái mới sinh lại có vẻ mặt xoắn xuýt, một lát sau, nói với anh ta: "Cháu có thể không đi không?"
"Vì sao không đi?" Cảm giác tốt đẹp đối với tiểu yêu quái mà Can Bành tích luỹ được lúc trước khi nghe câu nói này đều biến về không.
Lại là một yêu quái bị nhân loại đầu độc, lạc mất phương hướng.
"Bởi vì cháu ở chỗ này còn có chuyện chưa làm xong." Tiểu yêu quái nói năng rất chính đáng.
Can Bành không muốn nghe cô giảo biện, chỉ tiếc lòng tốt của anh đều uổng phí.
"Nếu cháu không muốn gia nhập chúng ta, chú cũng sẽ không miễn cưỡng, cháu tự lo thân đi."
Can Bành không muốn nói chuyện nhiều, anh ta hận nhất loại yêu quái bị nhân loại lừa bịp còn không biết hối cải, anh ta đứng dậy đi về phía cửa chính.
"Chú muốn đi đâu đấy?" Tiếng Đường Na từ phía sau truyền đến.
"Đối với người lòng mang dị tâm, tôi không thể trả lời." Can Bành lạnh lùng nói.
"Tôi cho phép anh đi rồi ư?"
Tiếng Đường Na mang theo ý cười, sau lưng Can Bành tự dưng dâng lên lạnh lẽo, trong lòng anh vàng lên tiếng còi báo động, vô ý thức muốn tránh né nguy hiểm không biết, trong chớp mắt, anh nhớ tới ba tiểu yêu quái mất tích lúc trước, giờ phút này, còn có cái gì không hiểu chứ?
Không có thời gian do dự, Can Bành tung ra sát chiêu của mình, lúc bụi gai cứng rắn như điện như rắn bay về phía Đường Na, dưới chân anh ta dâng lên một trận pháp màu u lam thần bí, trong nháy mắt, anh ta bị ép hiện ra nguyên hình, một cái lồng giam từ trên trời giáng xuống hoàn toàn khóa lại nguyên hình muốn chạy trốn của anh ta.
Anh ta vượt lên trước bay ra một phần bụi gai bản thể, đụng vào một trận pháp như lá chắn phòng hộ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Na, trước công kích mạnh mẽ có thể đánh tan phòng hộ của đại yêu, trận pháp như pha lê yếu ớt, trong nháy mắt vỡ thành bột mịn, mà một đoạn bản thể của anh ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau khi đánh tan trận pháp, bụi gai cứng rắn máu me đầm đìa rơi trên mặt đất.
Biến cố bất ngờ liên tiếp khiến Can Bành có miệng khó trả lời, anh khiếp sợ nhìn tiểu yêu quái mới sinh ngay cả yêu khí cũng không có cách đó không xa, cuối cùng biết nguyên nhân ba con tiểu yêu quái mất tích.
Yếu đến không có yêu khí, lại mạnh đến mức có thể để anh ta bị thương, sinh vật trước mắt thật sự là một tiểu yêu quái mới sinh như anh ta nghĩ ư?
Tiểu yêu quái giả heo ăn thịt hổ giẫm dép lê vịt vàng, chít chít píp píp đi về phía anh ta, Can Bành muốn xông phá lồng giam, lại phát hiện cố gắng chỉ là phí công.
"Cô muốn làm cái gì?" Dù cho đã thân kinh bách chiến, nhưng đã mấy chục năm không bị thương, Can Bành vẫn không tự chủ được cảm thấy kinh hoảng.
Tiểu yêu quái ngâm nga bài hát, nói: "Dẫn anh đi gặp đồng bọn của anh."
Cô nhấc chiếc lồng, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Sau khi cửa phòng tắm mở ra, Can Bành kinh hồn táng đảm nhìn thấy ba chiếc lồng giống như anh ta. Anh ta thấy ba tiểu yêu quái mất tích, giờ phút này ở trong lồng khóc sướt mướt.
Trong mắt con chuột nhỏ màu xám chứa lệ nóng, không ngừng dùng móng vuốt chật vật bóc hạt dưa: "Vì sao cô ấy không tin sóc và chuột không giống nhau chứ. . ."
Một bông hoa dại màu trắng đang run rẩy cánh hoa, nơm nớp lo sợ vắt nước hoa của cô nàng vào trong một cái hộp trụi lủi: "Hướng dương bé bỏng xin mày mau nảy mầm. . . Mày không nảy mầm, cỏ trên mộ tao sẽ nảy mầm. . ."
Trong cái lồng gần nhất nhốt một cua khóc ròng ròng: "Xin cô ấy, chớ ăn tôi! Bây giờ không phải là mùa ăn cua, tôi dùng cua cách đảm bảo tôi rất khó ăn!"
Khi bọn họ trông thấy Can Bành bị Đường Na xách trong tay đều không ngoại lệ mở to hai mắt nhìn.
Trong đầu chuột nhỏ ít noron bắt lấy lồng giam, phảng phất nhìn thấy cứu tinh, ngạc nhiên kêu lên: "Can tiên sinh, anh cuối cùng cũng tới cứu chúng tôi ư?!"
Can Bành: ". . ." Con chuột tinh này mắt mù sao?
Đường Na đi lên trước, để chiếc lồng bên cạnh ba chiếc lồng kia, híp mắt vui vẻ đánh giá bọn họ.
"Cô biết hành vi hiện tại không khác gì khai chiến với Tự Do Thiên Quốc không?!" Can Bành tức giận trừng Đường Na: "Tôi khuyên cô trước khi lớn chuyện lập tức thả chúng tôi, bằng không đối diện cô sẽ là lửa giận của toàn bộ Tự Do Thiên Quốc!"
Yêu quái trong ba lồng giam bên cạnh liều mạng gật đầu theo.
Đường Na ngoẹo đầu hỏi: "Trong Tự Do Thiên Quốc đều là yêu quái giống như anh?"
"Biết sợ rồi? Sợ thì lập tức thả chúng tôi ra!" Can Bành trong lồng muốn dùng bụi gai quất lồng giam, nhưng mà bất luận anh ta giãy giụa như thế nào, lồng giam dẻo dai không nhúc nhích tí nào.
"Đều là yêu quái giống như anh. . . Vậy tôi còn sợ cái gì?"
Tiểu yêu quái giương cao khoé môi, cô cười ngây thơ đáng yêu, Can Bành lại cảm thấy mình nhìn thấy tiểu ác ma trong địa ngục.
Anh ta hối hận mình lơ là, thế nhưng lúc này nói cái gì đã trễ rồi.
"Chẳng cần biết cô là người ai phái tới, muốn chém giết muốn róc thịt đều tùy cô, nhưng tôi quyết sẽ không phản bội Tự Do Thiên Quốc!" Can Bành thấy chết không sờn.
Tiêu yêu bên cạnh nhao nhao ném cho anh ta ánh mắt kính nể, làm Can Bành càng cảm thấy hào khí vạn trượng.
"Tôi xác thực muốn róc xương lóc thịt anh." Tiểu yêu quái. . . Không, lời tiểu ác ma nói làm người nghe kinh sợ: "Da trên người anh là vật liệu chế tác tốt nhất."
Hoa yêu ở bên bị dọa bật khóc hu hu, nước mắt to như hạt đậu từ trong nhuỵ hoa liên tiếp rơi xuống, chuột yêu và cua yêu đều bị dọa run rẩy không thôi.
Can Bành tức giận không thôi, cô muốn mạng của mình thì thôi, thế mà còn muốn róc thịt da anh ta, thật sự là ức hiếp yêu quá đáng!
Can Bành vừa định muốn nói chuyện, một đôi chân đàn ông bước vào phòng tắm, tiếp đó, người đàn ông này dễ dàng nhấc tiểu ác ma mặt mũi tràn đầy nụ cười tà ác như nhấc một con mèo cưng nuôi trong nhà.
. . . Dũng sĩ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.