Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 25



". . . Tôi đã nói đừng nuôi thứ gì trong nhà rồi mà." Người đàn ông nhân loại đen mặt nói.
Thứ gì ngơ ngác: "? ? ?"
Đường Na cũng ngơ ngác, cô nhìn Ngu Trạch, khó có thể tin nói: "Sao anh tỉnh được?"
"Ngủ đủ chẳng phải tỉnh sao?" Ngu Trạch lạnh nhạt nhìn cô một cái, dường như cô đang hỏi một vấn đề cực kì ngu ngốc.
. . . Thế nhưng rõ ràng cô đã thiết kế ma pháp trận khiến người ta ngủ say ở trong phòng, cho dù là một con voi cũng phải nằm ngáy o o trong ma pháp trận của cô.
Đường Na nghĩ đủ kiểu cũng không ra, là ma lực của cô không đủ cho nên khiến ma pháp trận mất đi hiệu lực ư?
"Thêm nữa, đã nói với cô rất nhiều lần, rác rưởi đừng ném lung tung." Ngu Trạch cầm một túi rác, bên trong là một bụi gai chảy chất lỏng màu ngà sữa.
Nguồn gốc rác rưởi: "? ? ?"
Can Bành không thể nhịn được nữa, tức giận mở miệng: "Sĩ có thể giết, không thể nhục! Các người quá đáng lắm rồi!"
"Đúng đấy, không cho phép các người vũ nhục yêu như thế. . ." Hoa yêu cảm động lây, khóc nói: "Các người đang làm trái pháp luật Tự Do Thiên Quốc, xâm phạm tự do thân thể yêu của chúng tôi!"
"Đúng vậy, anh cũng làm trái pháp luật của nhân loại, theo luật đột nhập phi pháp nhà riêng của người khác, anh sẽ bị tù ba năm." Ngu Trạch lạnh lùng nói.
"Thật sự là lố bịch!" Can Bành tức giận máu chảy ngược: "Một nhân loại thấp kém như anh có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện?!"
"Ha ha." Ngu Trạch giật giật khóe miệng: "Vậy anh ra đây đánh tôi đi."
"Can tiên sinh, anh chịu đựng nhá!" Hoa yêu nới nói dây leo đang chảy chất lỏng màu ngà sữa - Can Bành, lo lắng nói.
"Đúng đấy, đừng thua một nhân loại vô sỉ!" Chuột yêu cũng nói to với bụi gai.
Chỉ có cà ra, vào lúc hai yêu quái khác vội vàng động viên tù nhân mới, anh ta ngầm nài nỉ Đường Na: "Cô thả tôi ra đi, tôi cam đoan sau khi rời khỏi đây sẽ không nói cái gì." Anh ta cầu khẩn: "Cô phải tin tưởng tôi, cô có nuôi tôi thêm 100 năm nữa, một con cua đực như tôi cũng không tạo được gạch cua. . ."
Không có ai nghe anh ta nói chuyện.
"Đây là tên cuối cùng, anh để tôi nuôi đi!" Đường Na ngồi trên cánh tay Ngu Trạch đung đa đung đưa.
"Lúc nuôi cà ra cô cũng nói là tên cuối cùng." Ngu Trạch thờ ơ nói.
"Tôi cam đoan đây thật sự là tên cuối cùng!" Đường Na dựng thẳng một ngón tay với anh.
Lời cam đoan của sách tinh? Ngu Trạch vững tin 100%, lời hứa của sách tinh tựa như là giấy vệ sinh đã dùng rồi, không có chút giá trị.
Ngu Trạch nói: "Chúng ta không thể mang bọn họ lên máy bay."
"Không sao, tôi sẽ làm bọn họ chết tạm thời!" Đường Na vỗ ngực nói.
Lời phát biểu này quá đáng sợ rồi, hoa yêu nghe vậy sợ hãi khóc lớn.
"Đừng dọa bọn họ, để bọn họ tỉnh lại đi." Ngu Trạch nhìn thoáng qua hoa yêu thút thít, ôm Đường Na ra khỏi phòng tắm.
Đường Na ấm ức: "Tôi làm sao dọa bọn họ rồi? Tôi nói thật lòng mà."
Ngu Trạch đóng cửa phòng tắm, đi tới phòng khách: "Lời thật lòng mới dọa người hơn."
"Bọn họ cũng không phải người." Đường Na nghi ngờ nhìn Ngu Trạch: "Ngay cả sống chết của yêu quái anh cũng muốn can thiệp sao?"
"Bọn họ cũng không làm cái gì." Ngu Trạch đặt Đường Na xuống ghế sofa phòng khách, xách theo bụi gai đã khô đi tới cửa: "Tôi ra ngoài vứt cái này, cô ở nhà chờ tôi, trở về chúng ta sẽ ăn cơm."
"Đừng vứt đừng vứt, tôi còn dùng mà!" Đường Na nhảy xuống ghế sofa, vội vàng cướp lấy túi rác trong tay anh.
"Cô giữ lại rác rưởi này làm cái gì?"
"Bò sát nhỏ ở nông thôn này, đây chính là vật liệu chế tác tốt nhất! Những yêu quái kia —— mỗi tên đều là tài nguyên có thể tái sinh bảo vệ môi trường! Tôi nuôi bọn họ, hôm nay cắt cái này, ngày mai lột cái kia, vật liệu ma pháp dùng mãi không hết!" Đường Na ôm túi rác, giống như ôm ngọn núi vàng.
"Bọn họ đều là sinh vật có tư duy, có tình cảm, biết khóc biết đau." Ngu Trạch nhìn cô nói.
Đường Na né mắt anh, ở trong miệng nói thầm: ". . . Vậy thì thế nào?"
Ngu Trạch vừa muốn mở miệng nói chuyện, Đường Na ngẩng đầu, bỗng nhiên tức giận lớn tiếng nói: "Anh cứ việc đồng tình với bọn họ đi, tôi sẽ không đồng tình với người khác! Dù sao tôi cũng là huyết tinh ma nữ tà ác!"
Đường Na ôm túi rác, giận đùng đùng xông vào phòng ngủ, dùng sức đóng cửa lại.
Nhân loại ngu xuẩn được một tấc lại muốn tiến một thước!
Thật sự là tức chết cô!
Đường Na xả giận lên tủ quần áo, đá một phát, lực lượng nghiệt ngã phản hồi, cô cố nén tiếng thét bị đau ngồi xổm xuống, nước mắt rưng rưng xoa đầu ngón chân đau nhức dưới con vịt vàng.
Cảm xúc ấm ức không hiểu sao dâng lên đầu, nước mắt như hạt châu của Đường Na rơi lộp bộp nhanh hơn.
Nghi ngờ ——
Mạnh được yếu thua không phải là quy tắc sinh tồn của mỗi thế giới sao?
Ấm ức ——
Vì sao Ngu Trạch lại nói chuyện vì mấy yêu quái chẳng quen biết?
Đau lòng ——
Vì sao mấy yêu quái kia có Ngu Trạch nói chuyện vì bọn họ, mà đến lượt cô, lại không có ai giúp cô?
Đường Na càng nghĩ càng đau lòng, lúc cô nhìn vịt vàng yên lặng khóc lóc, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, Đường Na nhảy lên giường theo phản xạ có điều kiện, như cá chạch chui vào trong chăn.
Hừ! Đường Na thầm khịt mũi một tiếng.
Cô cầm chăn, chấp nhận lấy lau nước mắt, hung dữ nghĩ, hiện tại biết đến dỗ cô, muộn rồi!
Cô đã hạ quyết tâm muốn tìm bò sát nhỏ mới!
"Đứng dậy đi, kẻo ngạt chết." Ngu Trạch ở bên ngoài, cách một lớp chăn đẩy cô.
Anh không biết nói mấy câu hữu ích à?!
Đường Na tức giận giãy đành đạch, đá văng cái tay anh đặt trên chăn.
Ngu Trạch thuận thế xốc cái chăn bị cô che phủ rất chặt.
"Đi ra!" Đường Na tức giận kêu.
Bốn năm đám lửa nhỏ bỗng dưng xuất hiện, bay về phía Ngu Trạch, bọn chúng đốt xuyên quần áo của Ngu Trạch, sau đó đụng phải làn da trần của anh, xèo một tiếng dập tắt.
"Đây là quần áo tôi mới mua tháng trước." Ngu Trạch cúi đầu nhìn lỗ đen trên người, gân xanh thái dương nhảy lên.
"Kệ anh!" Đường Na liếc mắt, lật người, dùng cái lưng đối diện anh.
Một lát sau, sau lưng chợt nhẹ, Đường Na cảm giác Ngu Trạch đứng dậy.
Người này từ bỏ ư? Thật sự là bò sát không có tính nhẫn nại! Đường Na tức giận nghĩ thầm, cô thực sự nên đi tìm một bò sát mới ký kết khế ước.
Một lát sau, sức nặng của Ngu Trạch một lần nữa làm chỗ sau lưng cô lún xuống.
Một cái kẹo que lủng lẳng trước mặt Đường Na, bên trên kẹo que buộc một sợi dây, sợi dây gắn một que gỗ, giống như cái cần câu thô sơ.
Đường Na nhìn chằm chằm kẹo que lủng lẳng giữa không trung.
Ha ha, chẳng lẽ bò sát nhỏ cho rằng chỉ một cái kẹo que của con người có thể lay động được huyết tinh ma nữ vĩ đại sao?
Đây là vũ nhục nghiêm trọng đối với cô, bò sát nhỏ quả nhiên đáng chết!
Kẹo que di chuyển trong không trung trong chốc lát, thấy cô không có phản ứng, dời khỏi tầm mắt cô.
Sau lưng lại vang lên tiếng sột soạt, kẹo que một lần nữa rơi xuống, lần này còn buộc một túi bánh quế nguyên vị.
Đường Na không chớp mắt nhìn chằm chằm kẹo que và bánh quế cùng nhau lắc lư như đang niềm nở mời cô "mau tới ăn tôi đi, mau tới ăn tôi đi", cưỡng chế xúc động muốn ăn mồi.
. . . Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
Thấy cô không nhúc nhích, kẹo que và bánh quế lần nữa bị dời đi.
Một lát sau, trở lại trước mắt cô chính là kẹo que, bánh quế, còn có một tờ giấy nhỏ.
"Tôi xin lỗi" ——
Trên tờ giấy nhỏ, ba chữ tuấn tú đi kèm đồ ăn vặt cùng lắc lư.
Tiếng Ngu Trạch từ đỉnh đầu truyền đến: "Không có hồi 4, không ăn tôi lấy đi đó."
Đường Na vươn tay cướp mồi nhử trên cần câu, nhảy bật trên giường, chống nạnh cười to.
"Ha! Nhân loại ngu xuẩn, cuối cùng anh cũng biết anh làm sai hả?! Tôi ra lệnh cho anh lập tức ba quỳ chín lạy với huyết tinh ma nữ vĩ đại, nếu không tôi lập tức đốt trụi tóc anh!"
Ngu Trạch bình tĩnh nhìn cô, vô số ngọn lửa to chừng ngón tay trẻ con lơ lửng bên cạnh sách tinh phách lối, lay động theo cái bụng nhỏ của cô.
Cô ngây thơ, trong ngây thơ lại lộ ra vẻ tà ác.
Cô cuồng vọng, trong cuồng vọng lại có nét sợ hãi.
Giống như là động vật nhỏ gặp nguy hiểm không cách nào tự vệ, liều mạng nhe răng há miệng lộ ra răng nanh.
Ngu Trạch vẫn luôn cho rằng mình là một người không có tình cảm, không chỉ anh cho rằng như vậy, mọi người cũng đều nói như vậy.
Mãi đến khi anh gặp sách tinh.
"Tôi không sai." Ngu Trạch bình tĩnh nhìn Đường Na.
Đường Na ngẩn người, lập tức trở nên tức giận hơn trước: "Anh đang chơi tôi hả?!"
Cô vươn tay, trên lòng bàn tay trắng trắng mập mập là tờ giấy nhỏ của Ngu Trạch.
Đường Na tức giận không xả ra được, mép tờ giấy nhỏ bắt đầu cháy.
Một cánh tay khớp xương rõ ràng từ trên trời giáng xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô
Lòng bàn tay dán chặt vào nhau khiến ngọn lửa không thể cháy tiếp, im lặng dập tắt.
Ngu Trạch cầm tay cô, thuận thế kéo cô về phía mình.
Đường Na trợn mắt trong lòng anh, không thể tin bò sát nhỏ làm người ta ghét vào lúc này lại còn dám ôm lấy mình!
Lúc cô muốn ngọ nguậy theo bản năng, Ngu Trạch đặt tay trên lưng cô, vỗ nhè nhẹ.
"Tôi xin lỗi là bởi vì. . . Vừa rồi hình như đã tổn thương cô." Giọng nói của Ngu Trạch gần trong gang tấc, anh nhẹ nói: "Tôi xin lỗi."
Đường Na chẳng biết tại sao có chút bối rối, cô vội vàng đẩy anh ra lớn tiếng phản bác: "Tôi mới không bị thương! Bò sát chết tiệt nhà anh đừng tự cho là đúng, ghê tởm đến cực điểm, mơ tưởng làm bẩn anh danh một đời của huyết tinh ma nữ!"
Ngu Trạch nhìn cô: "Nếu cô có anh danh một đời, vậy cô cũng không để ý từ bi tha cho bọn họ một lần nhé?"
Đường Na lần nữa tức giận nhảy trên giường, giận không kiềm được nói: "Tôi không cho phép anh nói chuyện vì bọn họ!"
"Vậy cứ thế nhé." Ngu Trạch hơi suy nghĩ một chút, nói: "Về sau để tôi làm người kêu đánh kêu giết, cô làm người lòng dạ Bồ Tát. Như thế tôi sẽ không nói chuyện vì người khác."
Đường Na trừng lớn mắt: "Dựa vào cái gì thanh danh tốt đều là anh chiếm?"
Dưới cái nhìn chăm chú im lặng của Ngu Trạch, Đường Na bất đắc dĩ nói: "Được thôi được thôi. . ."
Ngu Trạch ôm Đường Na trở lại phòng tắm, bốn yêu quái bị cầm tù thái độ không đồng nhất.
Chuột yêu tới sớm nhất tức giận bất bình nhìn chằm chằm vào cô, hoa yêu vừa đau lòng rơi lệ, vừa không quên đưa nước mắt theo cánh hoa rót vào hộp hoa hướng dương trụi lủi. Cua yêu ưu sầu tự hỏi vấn đề gạch cua, bụi gai tới gần đây nhất như tổng giám đốc bá đạo, một dây leo gác lên trên "đầu gối chân phải", trông thấy Đường Na và Ngu Trạch đi vào, quay đầu nhìn về nơi khác.
"Giữ lại rất chiếm diện tích, vẫn là một mồi lửa xử lý hết đi." Ngu Trạch nói.
Đường Na ước gì: "Được được."
Vô số bọn lửa nhỏ bỗng dưng sinh ra, hoa yêu và cua yêu bị dọa khóc lớn.
Ngu Trạch đen mặt nhìn Đường Na.
Cắt, thật không thú vị.
Đường Na nhếch miệng, nói với bốn yêu quái: "Nếu anh ấy nói muốn đốt mấy người, vậy tôi liền giữ mấy người lại. Về phần mấy người có thể sống bao lâu, vậy phải xem thái độ của yêu quái tới cửa kế tiếp. Nếu anh ta ăn nói linh tinh như chuột yêu, vậy cũng đừng trách tôi một mồi lửa thiêu hủy mấy người."
Đường Na nói xong, mếu máo nói với Ngu Trạch: "Tôi đói."
Ngu Trạch ôm cô đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, bốn yêu quái trong lao tù hai mặt nhìn nhau.
"Kế tiếp ai đến?" Cua yêu hỏi.
Ở đây có khả năng trả lời vấn đề này nhất chỉ có Can Bành, ba yêu quái khác đều vô ý thức nhìn về phía anh ta.
Can Bành lúng túng nói: "Tôi cũng không biết. . ."
"Anh không nói với người khác biết anh tới đây sao?" Hoa yêu khó có thể tin.
"Ha ha. . . Không có."
Can Bành căn bản cũng không nghĩ tới lần "tiếp đãi người tới du lịch" lại gian khổ hiểm trở như vậy được không?
Trong suy nghĩ của anh ta, anh ta tự dưng xuất hiện ở chỗ này, đón lấy ánh mắt sùng bái khiếp sợ của tiểu yêu quái, trả lời vấn đề ngu xuẩn lại ngây thơ của cô, lại vẻ vang mang theo tiểu yêu quái trở lại thủ đô.
Hiện thực thật sự quá tàn khốc! Một tiểu yêu quái ngay cả yêu lực cũng không thấy, tại sao có thể thi triển ra nhiều yêu thuật anh ta chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy như vậy?
"Vậy chẳng phải chúng ta chết chắc rồi?" Hoa yêu vừa khóc vừa than.
Can Bành an ủi: "Không sao, không bao lâu Trác tiên sinh sẽ phát hiện tôi mất tích, chúng ta nhất định sẽ được cứu."
"Đúng đấy, chờ Trác tiên sinh đến, một yêu một người kia sẽ không chịu nổi!" Chuột yêu tức giận bất bình nói.
Can Bành cũng không khỏi thầm yên lặng cầu nguyện Trác tiên sinh có thể mau chóng phát hiện anh ta mất tích.
Tự Do Thiên Quốc đang trong thời gian hoà bình hiếm có.
Không có yêu quái tranh chấp với nhân loại, cũng không có đại yêu dã tâm bành trướng kiếm chuyện tạo phản, mãi đến ba ngày sau, Trác Vũ tâm huyết dâng trào hỏi thăm cấp dưới chuyện tiếp đón tiểu yêu quái mới sinh, mới phát hiện phụ tá đắc lực vũ lực trấn áp bạo loạn mất tích.
"Chuyện quan trọng như vậy, sao cậu không nói sớm cho tôi biết!" Trác Vũ tức giận không thôi.
Mất tích ba ngày, món ăn cũng đã nguội, tướng tài tâm phúc của anh ta còn sống không?
Yêu quái bò vàng bị trách cứ ngoài sức lớn, trong Tự Do Thiên Quốc có tiếng chất phác và ngu dốt. Anh ta bị trách cứ, vẻ mặt mờ mịt lẫn ấm ức: ". . . Cậu cũng đâu hỏi tôi."
Trác Vũ rất muốn đập chết anh ta, nhưng ngẫm lại trong Tự Do Thiên Quốc rất nghiêm trọng vấn đề yêu quái lớn tuổi, anh ta vẫn dằn xuống xúc động giết chết yêu quái bò vàng tráng niên này.
Tiểu yêu quái mới sinh rốt cuộc có năng lực gì, phái đi bốn yêu quái đều liên tiếp có đi không về?
Chẳng lẽ đây là âm mưu của phòng quản lý chủng loại? Trác Vũ nghi ngờ nghĩ.
Khả năng không lớn, những tên ở phòng quản lý chủng loại bị đạo đức nhân loại làm hỏng đầu óc, không làm chuyện đánh bẫy người khác thế này.
Trác Vũ suy đi nghĩ lại, quyết định tự đi một lần.
Từ lúc hạ quyết tâm tự mình đến thăm đến mượn bóng đêm xuất hiện trước cửa nhà Đường Na, Trác Vũ trước sau chỉ tốn 40 phút.
Sau khi anh ta gõ cửa phòng, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động xung quanh, ngay cả không khí tự nhiên lưu động cũng không buông tha.
Đánh bại bốn yêu quái đã đủ nói rõ nơi này là đầm rồng hang hổ, nếu phớt lờ, vậy anh ta cùng một mặt hàng với yêu quái bò vàng ngu dốt.
Chẳng được bao lâu, cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mắt.
Trác Vũ không nhúc nhích đánh giá anh, cảnh giác toàn thân nâng lên mức cao nhất, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi là yêu."
"Ồ." Nhân loại nhìn anh ta một cách qua loa, quay người đi vào: "Vào đi."
Trác Vũ cho là anh không nghe rõ, lại nói một lần: "Tôi nói tôi là yêu!"
"Yêu thì thế nào?" Người đàn ông quay đầu, lạnh giọng nói với anh ta: "Anh còn chờ tôi mời anh?"
Trác Vũ: ". . ." Mở đầu này không giống với tưởng tượng của anh ta.
Trác Vũ do dự một chút, cùng vào nhà theo.
Không có ngăn cách, trong phòng khách liền với huyền quan có một cô bé tóc vàng đang ngồi mở TV xem bộ phim chiếu mạng đang hot hiện nay "Tôi xuyên thành bạch nguyệt quang mang con bỏ trốn của bá đạo tổng tài", cô ngồi xếp bằng trên sofa, hững hờ chuyển điều khiển từ xa, trong miệng ngậm một cái bánh quế.
"Ngồi đi." Nhân loại lời ít ý nhiều nói một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô bé tóc vàng.
Trác Vũ không dám ngồi xuống, sợ bị dính bẫy.
Anh ta đứng tại chỗ, sửa sang nếp gấp trên âu phục, nở nụ cười hoàn mỹ: "Lần đầu gặp mặt, lời đầu tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên Trác Vũ, là người đề xuất kiêm người lãnh đạo tổ chức yêu quái Tự Do Thiên Quốc, trước đó, cô cũng đã gặp bốn cấp dưới của tôi, bọn họ nhận mệnh lệnh của tôi, tới đây đón cô về quốc gia yêu quái của chúng ta."
Dưới bề ngoài nhã nhặn của Trác Vũ, cơ thể anh ta đang vận sức chờ phát động, anh ta nhìn chằm chằm cô bé tóc vàng không chớp mắt, đề phòng cô đột nhiên có hành động bất thường.
Trác Vũ hỏi: "Toàn bộ yêu quái tôi phái tới đón cô đã mất đi tin tức, tôi có thể biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì ở đây không?"
Cô bé tóc vàng cười lạnh một tiếng, cái bánh quế trong miệng theo động tác cô nói chuyện lúc lên lúc xuống.
"Cũng không có gì, đơn giản nói rằng tôi yếu tôi xấu đầu óc cũng không thông minh mà thôi."
Trác Vũ: ". . ." Oán khí khá lớn, hình như không tốt lành gì.
"Tôi có thể gặp bọn họ một chút không?" Trác Vũ hỏi.
Đường Na ném cho Ngu Trạch một ánh mắt, Ngu Trạch đứng dậy xách bốn cái lồng phát ra ánh sáng u lam từ trong phòng tắm đi ra.
Sau khi trông thấy Trác Vũ, bốn yêu quái trong lồng lập tức kích động.
"Trác tiên sinh! Mau cứu chúng tôi!"
Sau khi bị yêu lực công kích, lồng giam lập tức phát ra hào quang màu u lam, yêu quái đụng phải ánh sáng màu lam đều không ngoại lệ phát ra tiếng kêu đau điếng.
Trác Vũ vốn còn muốn giải quyết việc này một cách văn minh, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, dù anh ta tu dưỡng tốt, cũng không nhịn được không vui.
Sắc mặt Trác Vũ không vui nhìn về phía Đường Na: "Chỉ là đôi câu vô tâm cô đã nhốt bọn họ lại?"
Cà ra trong lồng khóc nức nở, ấm ức lên án: "Trác tiên sinh, không chỉ cầm tù! Cô ta còn buộc một con cua đực như tôi tạo ra gạch cua!"
Trác Vũ giận tái mặt, mới vừa nhấc chân về phía Ngu Trạch, chân trái nâng lên giữa không trung cứng đờ.
"Người lớn không nói cho anh biết, trong sào huyệt của ma nữ nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm sao?"
Đường Na dùng hai ngón tay kẹp phần đuôi bánh quế, giống như hút thuốc, lấy ra sau đó khẽ thở nhẹ một hơi ra không trung.
Trong tưởng tượng của Đường Na, cô nhất định giống một ma đầu anh minh thần võ, làm cho người ta không rét mà run đại, mà trong hiện thực, cô ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Ngu Trạch.
". . . Làm sao, anh có ý kiến với tôi?" Đường Na hung tợn nói.
"Không, cô tiếp tục." Ngu Trạch đứng dậy, dành sân khấu cho diễn tinh, một mình đi tới cửa trước: "Tôi ra ngoài chạy bộ, cô có cái gì muốn mua không?"
"Bánh kẹo! Bánh xốp quế! Kem!" Đường Na lập tức hưng phấn, nói với bóng lưng của anh.
Ngu Trạch lạnh lùng nói: "Không được."
Đường Na tức giận cầm gối trên ghế sofa, dùng sức ném về phía Ngu Trạch: "Vậy anh hỏi tôi làm cái gì?!"
Ngu Trạch cũng không quay đầu lại, giống như mọc mắt phía sau, dễ dàng nghiêng người tránh thoát gối dựa. Anh thay giày ở trước cửa xong, nhặt gối dựa đặt trên tủ giày, dặn dò: "Lúc về tôi mua táo cho cô, cẩn thận một chút ——" Anh nói: "Đừng quên cô đã hứa với tôi, đừng giết người linh tinh, yêu cũng không được."
Trác Vũ: ". . ." Hai người trước tiên phải tôn trọng tôi, xem trọng tôi được không?
"Biết biết, mau mau cút đi đi." Đường Na không kiên nhẫn liên tục phất tay.
Ngu Trạch mở cửa rời đi.
Lưu lại Trác Vũ bất tri bất giác chảy ra mồ hôi lạnh và Đường Na mặc không cảm xúc bốn mắt nhìn nhau.
Trác Vũ vẫn duy trì động tác sau cùng vừa rồi, giơ chân trái mãi rất mệt mỏi, nhưng Trác Vũ không dám tùy tiện để chân xuống đất.
Bởi vì cùng lúc anh ta nâng chân trái, một trận pháp rất lớn màu u lam hiện lên dưới chân anh ta.
Trong bốn yêu quái bị nhốt cũng lần lượt nhìn ngây người, miệng cà ra mở rộng, phun bong bóng cua, dáng vẻ kinh ngạc đến mức mất đi ngôn ngữ.
Trác Vũ cũng khiếp sợ không thôi.
Anh ta vừa mới nhìn thấy ánh sáng này trên bốn cái lồng giam, mà cái dưới chân anh ta, hiển nhiên là trận pháp cao thâm tinh diệu hơn lồng giam, đồng thời lực sát thương lớn hơn, giác quan thứ sáu được Trác Vũ bồi dưỡng quanh năm suốt tháng khiến lông tóc anh ta dựng đứng, một chân đứng trong trận pháp rất buồn cười, động cũng không dám động.
Sắc mặt Trác Vũ khó coi nhìn về phía Đường Na, anh ta thu hồi cảm giác hơn người, dùng giọng điệu bình đằng nói với đại yêu: "Nếu các hạ có thực lực như vậy, vì sao lúc mới bắt đầu không bày ra? Hiện tại thực lực yêu giới suy tàn, chúng ta là đồng tộc, không nên tự giết lẫn nhau, tiểu yêu còn như vậy, đại yêu càng nên bảo tồn thực lực, các hạ nói sao?"
Can Bành trong lồng cũng mở miệng nói: "Trác tiên sinh nói rất đúng, nếu cô thực sự chưa hết giận, cô giết một mình tôi đi!"
Ba tiểu yêu quái còn lại run lẩy bẩy, đặc biệt là chuột yêu ngay từ đầu không biết ăn nói.
Anh ta ngậm chặt miệng của

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.