Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 3



Ngu Trạch ngây ngốc nhìn sách tinh và hai cảnh sát xuất hiện trước cửa nhà, hồi lâu nói không ra lời.
Hai cảnh sát nhìn mặt anh, cũng rất lâu nói không ra lời.
Chỉ có sách tinh, vừa thấy anh lập tức thân thiết nhào tới, ôm đùi phải của anh, kêu lớn: "Ba ba!" (Ba ba này nghĩa là bánh, không phải bố)
Ngu Trạch suýt thì không nhịn được xúc động đá bay cô.
Sau im lặng lúng túng nửa ngày, cảnh sát nam mở miệng nói: "Sao thói đời bây giờ loạn như vậy, trái tim anh lớn thật đấy, vậy mà quên con gái trong công viên, còn may có người có lòng tốt phát hiện cô bé sau đó gọi điện cho chúng tôi, nếu xảy ra chuyện, hậu quả cũng không thể tưởng tượng."
Sắc mặt người có lòng tốt khó coi: "..."
"Đúng đấy, lần sau chú ý một chút, mặc dù anh... Dù sao cũng là nhân vật công chúng..." Nữ cảnh sát nói thầm, ánh mắt nhìn Ngu Trạch đầy ghét bỏ: "Bí mật kết hôn sinh con cũng được, chí ít anh nên để tâm đến con cái hơn chút ----"
Sắc mặt người có lòng tốt càng thêm khó coi.
Ngu Trạch nói: "Con bé không có quan hệ máu mủ với tôi."
Nữ cảnh sát: "A ~~ "
Ánh mắt và ngữ khí ý vị thâm trường làm Ngu Trạch cảm thấy đỉnh đầu mình mọc thêm một mảnh thảo nguyên xanh xanh.
Uy tín thất bại của Ngu Trạch làm hai cảnh sát căn bản không cho anh cơ hội giải thích, sau khi tự tiến hành phê bình giáo dục anh, để lại sách tinh rồi rời đi.
Lúc hai người xuống lầu đi ra thang máy, vừa vặn gặp một người đàn ông vào thang máy, nghe phần đuôi câu chuyện của bọn họ, hơi dừng bước.
"Hai người nói Ngu Trạch thế nào?" Người đàn ông mặt ngựa tóc húi cua nhíu mày hỏi.
Dương Lượng và Tiểu Triệu liếc nhau, mập mờ suy đoán nói: "Chúng tôi không nói Ngu Trạch, anh nghe nhầm rồi."
"Ngại quá, tôi là quản lý của Ngu Trạch - Triệu Kiện." Triệu Kiện lấy danh thiếp từ trong quần áo đưa cho hai người, sợ bọn họ không tin, lại lấy điện thoại mở ảnh sinh hoạt của Ngu Trạch.
Triệu Kiện nhìn hai cảnh sát đã tin, hỏi: "Xin hỏi Ngu Trạch xảy ra chuyện gì?"
"Anh ta không có chuyện gì, nhưng anh ta mang con gái ra ngoài chơi trốn tìm, quên mất con gái ở công viên tự trở về, chúng tôi tới đưa con cho anh ta." Dương Lượng nói.
"Cậu nói cái gì? Con gái?" Triệu Kiện sợ ngây người.
"Anh có thể nói cho tôi biết vợ anh ta là ai không? Anh yên tâm, tôi sẽ không -- "
Tiểu Triệu còn chưa nói xong, Dương Lượng đẩy cô ấy đi.
"Đừng quên cô là cảnh sát!"
Tiếng trách cứ của nam cảnh sát từ xa truyền đến, Triệu Kiện còn chưa lấy lại tinh thần.
Ngu Trạch có con gái?
Sắc mặt Ngu Trạch khó coi nhìn sách tinh nước ngoài nghênh ngang leo lên ghế sô pha của anh ngồi, cắn răng nói: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"
Cô mở to đôi mắt vừa to vừa sáng, chậm rãi nói: "Anh triệu hồi tôi, tôi phải thực hiện nguyện vọng của anh mới có thể trở lại trong sách."
Ngu Trạch nói: "Bây giờ cả ma pháp ra dáng ra hình cô còn chả dùng được, có thể thực hiện nguyện vọng của tôi ư?"
"Có a, có a -- tôi có thể cho anh trẻ mãi không già!" Sách tinh vui sướng nói, nếu như cô có cái đuôi, Ngu Trạch tin tưởng giờ phút này cái đuôi kia nhất định đang vẫy vẫy rất nhanh.
"Tôi không có hứng thú với trẻ mãi không già."
Cô mở to mắt: "Vậy anh hứng thú với cái gì? Tiền? Quyền? Sắc?"
Ngu Trạch vừa muốn mở miệng, chuông cửa mười ngày nửa tháng cũng không vang, vào hôm nay vẻn vẹn chưa đến năm phút lại vang lên lần nữa.
Ngu Trạch mở cửa, trông thấy mặt quản lý xanh mét ở trước cửa.
Triệu Kiện đẩy anh ra, nhanh chân đi vào trong nhà.
"Anh Triệu, anh nghe em giải thích..."
Ngu Trạch mới vừa đi hai bước, Triệu Kiện liền ngừng lại, anh ta chỉ vào cô bé tóc vàng đang ngồi trên sô pha nhìn hai người, giận không kềm được: "Người đã ở đây rồi, cậu còn muốn giải thích thế nào?! Cậu ngại chuyện xấu trên người mình chưa đủ nhiều đúng không?!"
"Con bé thật sự không có quan hệ với em!" Ngu Trạch nói: "Nếu anh không tin chúng ta có thể đi giám định bố con!"
Triệu Kiện đi đến trước mặt cô bé ngồi xuống, cố gắng lộ ra nụ cười hiền hòa nhất: "Cháu gái, cháu có thể nói cho chú biết, cháu và cậu ấy có quan hệ gì không?"
Cô khéo léo nói: "Ba ba."
Ngực Triệu Kiện lên xuống dồn dập, anh ta như tên lửa từ dưới đất đứng lên, phẫn nộ quát: "Cậu cảm thấy người xem náo nhiệt sẽ vì hai người không có quan hệ máu mủ mà tin cậu, hay là tin lời trong miệng con bé này?!"
Ngu Trạch hết đường chối cãi, lửa giận trong lòng anh cũng từ từ phun ra: "Vậy anh nói cho em biết, em phải giải thích như thế nào? Đưa ra sổ hộ khẩu được không?!"
"Dư luận sẽ không quan tâm sổ hộ khẩu và chứng minh huyết thống của cậu! Chỉ cần đứa bé này lộ ra ánh sáng, cậu sẽ bị gắn mác chưa lập ra đình đã có con gái riêng, bọn họ có một đống lý do giải thích vì sao đứa bé này không có quan hệ huyết thống với cậu!" Triệu Kiện giận không kìm được nói: "Chính cậu ngẫm lại, người bình thường sẽ tin tưởng một người có tiền án, hay tin lời một cô bé ngây thơ?! Không có duyên cớ, đứa bé mấy tuổi sẽ nói cậu là bố của nó sao?!"
Ngu Trạch tức giận hoa mắt chóng mặt, anh nắm chặt hai bàn tay buông thõng hai bên, cắn răng nói: "Cho nên tôi cũng chỉ có thể đứng ở đây, bó tay bị người ta giội nước bẩn lại không cách nào đánh trả sao? Làm quản lý, anh có thể làm cái gì?"
"Tôi có thể làm cái gì?! Tôi có thể làm chính là hủy hợp đồng với cậu!" Giọng Triệu Kiện cao hơn Ngu Trạch, tức giận nói: "Nói thật cho cậu biết, lần này tôi đến là để hủy hợp đồng với cậu, lúc đầu trong lòng còn có chút do dự, trông thấy tình huống này, cái gì cũng không cần nói!"
Sắc mặt Ngu Trạch xanh xám: "Hợp đồng của chúng ta còn chưa tới hạn, anh vi phạm hợp đồng."
Triệu Kiện cứng cổ, gân xanh trên trán nhảy lên: "Cậu còn mặt mũi nói vi phạm hợp đồng với tôi?! Vi phạm hợp đồng xuất hiện bê bối cực lớn trước chính là cậu! Tôi còn chưa bắt cậu trả tiền vi phạm hợp đồng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi nói cho cậu biết, hợp đồng này không muốn hủy cũng phải hủy, nếu cậu không phục cứ việc kiện tôi, tôi ngược lại muốn xem tòa án nói thế nào!"
"Đứa bé này --" Anh ta chỉ vào cô bé tóc vàng không nói lời nào yên lặng nhìn hai người, dõng dạc nói: "Triệu Kiện tôi ở đây nói rõ cho cậu biết, nếu hai cảnh sát vừa rồi nói chuyện của nó ra ngoài, con đường ngôi sao của cậu đời này coi như xong! Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng về nhà làm thiếu gia nhà giàu của cậu đi!"
Triệu Kiện tức giận đóng sập cửa rời đi.
Sai khi đi thang máy rời căn hộ, sắc mặt giận dữ như sóng cả mãnh liệt của Triệu Kiện biến thành bình tĩnh.
Con thuyền Ngu Trạch này nát thật rồi, hủy diệt đã trở thành kết cục đã định, còn may trong tay anh ta đã bồi dưỡng người nối nghiệp Ngu Trạch, chỉ là anh ta bỏ ra nhiều tiền tài lẫn tinh lực trên người Ngu Trạch, trước khi thuyền chìm không vớt được chút gì thật sự là thua thiệt.
Anh ta ngồi trong xe, lấy điện thoại gọi cho cẩu tử quen biết. (Cẩu tử: paparazi)
Vu Tâm, một trong hai đại cẩu tử trong ngành giải trí, chuyên bế bối chuyện xấu của nhóm tiểu hoa tiểu sinh, mặc dù nhóm tiểu hoa tiểu sinh này thầm hận cái tên này đến nghiến răng, như gặp mặt vẫn khách khí gọi một tiếng "anh Vu" .
"Ấy, ngọn gió đông nào ổi quản lý kim bài của AM chúng ta tới đây?" Tiếng nói không đứng đắn của Vu Tâm từ trong điện thoại truyền đến: "Lần trước bài báo chuyên đề về Bạch Á Lâm tôi có thể nói là toàn lời khen ngợi."
"Tôi biết anh Vu chiếu cố Á Lâm, anh nhìn tôi còn không phải có qua có lại, đưa đầu đề tới cho anh sao?"
Vu Tâm hứng thú: "Ồ? Đầu đề gì? Nếu thật sự nổ tung lên đầu đề, tôi tuyệt đối nhớ một nhân tình của cậu."
Triệu Kiện nói: "Ảnh con gái riêng của Ngu Trạch, thế nào -- đủ đổi một nhân tình của anh Vu không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.