Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 32



"Tôi chưa từng thấy con sóc nào đáng yêu như vậy, tôi có thể vuốt lông cô không?" Ngu Bái cười hỏi, khi được sóc gật đầu đồng ý, anh để sóc đứng trên lòng bàn tay, dưới sự dịu dàng vuốt về của anh, lần đầu tiên Đường Na nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc đến sắp ngất của một con sóc.
Đường Na nhìn mà than thở, cô chọc chọc Ngu Trạch mặt mày lạnh lùng, cảm thán: "Anh em song sinh của anh không giống anh chút nào."
Ngu Trạch chẳng hề hứng thú, nhíu mày: "Đừng đùa nữa, nghĩ xem làm sao ra ngoài đi."
"Tại sao tôi phải nghĩ làm sao ra ngoài? Bọn họ muốn bắt cũng không phải tôi, tôi chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi, chính bọn họ sẽ thả tôi ra ngoài." Đường Na thành công thoát khỏi thân phận yêu quái cười trên nỗi đau của người khác.
Ngu Trạch liếc cô một cái: "Bởi vì cô nên tôi mới vào đây."
Đường Na tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi xin anh vào với tôi à?"
"Cô mạnh lên rồi, thân thể sẽ lớn lên hả?" Ngu Trạch im lặng một lát, hỏi một vấn đề chẳng liên quan.
Sách tinh hoảng sợ che "sân bay": "Anh muốn làm gì?"
"... Đánh cô."
Anh duỗi hai tay, mặt không thay đổi xoa nắn gương mặt của sách tinh, gương mặt mũm mĩm trong tay anh như quả khí cầu, bị anh vò lúc tròn lúc dẹp.
Bắt nạt người khác là việc bình thường với sách tinh, lúc người khác bắt nạt mình thì không thể được, cô trợn tròn con mắt, dùng nắm đấm béo múp míp tức giận đấm người anh, cái miệng bị kéo lên biến dạng cất tiếng uy hiếp: "Tôi muốn giết anh! Cái tên bò sát cả gan làm loạn nhà anh -- "
"Nghĩ biện pháp làm sao ra ngoài đi." Ngu Trạch lặp lại lần nữa.
Sách tinh rốt cuộc tránh thoát hai tay của anh, tức giận nói: "Còn làm sao ra ngoài? Giết ra ngoài thôi!"
Ngu Trạch nhíu mày.
"Sau đó anh sẽ trở thành tội phạm truy nã nổi tiếng, bị ghi trong sách giáo khoá lịch sử để lại tiếng xấu muôn đời!"
Đường Na còn ghi hận sai lầm nghiêm trọng vò mặt mình vừa rồi, chỉ biến thành tội phạm truy nã làm sao đủ đền bù lỗi lầm của anh?
Cô giẫm ghế đứng lên, chênh lệch chiều cao đứng trên ghế cũng không đủ để cô nhìn xuống Ngu Trạch, cô dứt khoát giẫm lên đùi Ngu Trạch, thân mật ôm lấy cổ anh, sau đó --
Ghé vào lỗ tai anh hung dữ nói: "Bò sát nhỏ ngu xuẩn lại vô lễ nhà anh! Huyết tinh ma nữ vĩ đại nguyền rủa quãng đời còn lại của anh vĩnh viễn trốn đông trốn tây, sống tạm bợ nay đây mai đó dưới cầu cống là kết cục tốt nhất của anh! Ha ha ha ha ha!"
Cười quá trớn, Đường Na mất thăng bằng, bước hụt, ngã xuống đặt lông lên ghế.
"... Lúc này còn có thể đùa được, tố chất tâm lý của hai người thật là tốt." Một bên truyền đến tiếng Ngu Bái.
Đường Na quay đầu nhìn lại, con sóc đã biến về hình người, nữ yêu quái răng hô đỏ mặt, dáng vẻ thiếu nữ biết yêu nhìn Ngu Bái. Mà Ngu Bái thì vẻ mặt phức tạp nhìn hai người bọn họ.
Đường Na một giây biến về nụ cười ngọt ngào: "Tố chất tâm lý của chú cũng không tệ đâu ha."
Ngu Bái khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, vẫn không bằng cháu."
Đường Na cũng tỏ vẻ khiêm tốn nói: "Đúng đúng, xem ra bò sát nhỏ nhà chú còn có chút tự mình hiểu lấy."
Ngu Bái: "..."
Đường Na cười ngọt ngào: "Bé ngoan thì nên thành thật như cháu này."
Nụ cười bên môi Ngu Bái lung lay sắp đổ, Ngu Trạch lầm lì rốt cuộc nhặt ở đâu ra con quỷ nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, khiến người ta ghét thế này?
Anh hi vọng Ngu Trạch đứng ra nói gì đó, nhưng mà Ngu Trạch nhíu mày, làm ngơ cuộc đối thoại của hai người, chỉ lo chấp nhất phủi dấu chân nhỏ lưu trên ống quần.
"Phó trưởng phòng ở đây nói chúng ta là nửa yêu -- huyết mạch một nửa nhân loại một nửa yêu quái." Ngu Bái hỏi: "Anh cảm thấy ai là yêu?"
Anh cảm thấy bố mẹ của chúng ta, ai là yêu?
Câu hỏi của Ngu Bái làm Ngu Trạch ngừng động tác phủi phủi, anh nhìn dấu chân vẫn còn nguyên trên ống quần, thấp giọng nói: "... Không biết."
Cửa phòng thẩm vấn bỗng mở ra.
Ngu Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy Ngu Thư mặc không đổi sắc và một người phụ nữ mập mạp ở cửa ra vào.
"Tiểu Mỹ, để bọn họ đi đi." Người phụ nữ mập mạp cười nói với sóc yêu.
Sóc yêu hơi do dự, nhưng vẫn nói với Ngu Bái: "Đi đi, nhất định là Giang chính ủy gọi các anh."
Đường Na nhảy xuống ghế, kéo tay áo Ngu Trạch.
Ngu Trạch nhìn cô một cái, đứng dậy, người thứ nhất đi theo bọn họ. Ngu Bái theo sau.
Ra ngoài phòng thẩm vấn, Đường Na lập tức nghe thấy Triệu Sảng Hiệt nói chuyện với một nam nhân loại.
"Dù cho không thể sử dụng yêu thuật, hai người bọn họ cũng là đời sau của yêu quái! Đều phải kê khai hộ khẩu, coi như một yêu quái!"
"Yêu quái không thể sử dụng yêu thuật thì đâu thể gọi là yêu quái? Hai người này anh cũng không cần quan tâm, bọn họ quy về hệ thống nhân loại." Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, hói nửa đầu không kiên nhẫn nói.
"Mặc dù bọn họ là bán yêu không thể sử dụng yêu thuật, nhưng bọn họ vẫn có huyết mạch yêu quái!" Triệu Sảng Hiệt không buông tha, tức giận mặt đỏ tía tai, cố chấp nhìn người đàn ông trung niên.
Trong mắt người đàn ông trung niên lóe nét phiền chán, nhíu mày nói: "Chúng ta định nghĩa yêu quái là chủng loại hình người có năng lực sử dụng yêu thuật có khả năng phá vỡ trật tự xã hội. Hiển nhiên hai cậu chủ nhà họ Ngu đều không nằm trong phạm vi."
Không đợi Triệu Sảng Hiệt mở miệng nói chuyện, người đàn ông trung niên không cần suy nghĩ nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy, tôi không muốn nghe chất vấn của cậu nữa, nếu như cậu hoài nghi quyết định của tôi, cứ việc báo cáo lên trên. Nhưng hiện tại, nơi này do tôi quyết định."
Sắc mặt Triệu Sảng Hiệt khó coi nhìn chằm chằm ông ta nửa ngày, cố nặn ra ba chữ: "Tôi biết rồi."
Tất cả nhân viên chấp pháp bên trong phòng quản lý chủng loại đều rất kính trọng người đàn ông trung niên đứng sau lưng Triệu Sảng Hiệt, Đường Na liếc mắt liền nhìn ra đường ranh giới một bên là yêu, một bên khác là người.
Phòng quản lý chủng loại mặc dù nhìn như nhân yêu hài hòa, nhưng mâu thuẫn chủng tộc không hề ít hơn Tự Do Thiên Quốc.
Giang chính ủy bỏ lại Triệu Sảng Hiệt cắn răng nghiến lợi, mỉm cười đi về phía Ngu Thư.
"Ngu tổng, trong phòng ban còn có việc, tôi không tiễn. Khi nào cơ hội, chúng ta lại ngồi uống chén trà." Giang chính ủy cười bắt tay Ngu Thư.
Ngu Thư nở nụ cười hiếm thấy: "Lần này chúng tôi có thể giải trừ hiểu lầm còn phải cảm ơn Giang chính ủy giúp đỡ, ơn này tôi nhớ kĩ trong lòng."
"Đừng khách khí, tôi cũng chỉ làm việc theo quy định." Giang chính ủy cười nói: "Sự tồn tại của yêu quái còn chưa thích hợp công khai với mọi người, hi vọng mọi người có thể phối hợp công việc của chúng tôi, trước khi chính thức công khai, giữ bí mật cho quốc gia."
"Đương nhiên." Ngu Thư nói. Ông giương mắt nhìn mấy người sau lưng, Ngu Bái lập tức nói: "Chúng tôi đều biết sự tình nặng nhẹ, nhất định sẽ giữ bí mật."
Đường Na nhìn Ngu Thư, lại nhìn Viên Mộng thờ ơ với Ngu Thư, suy đoán huyết mạch yêu quái của Ngu Trạch có lẽ đến từ mẹ anh.
Có chính ủy của phòng quản lý chủng loại hộ tống, Đường Na và Ngu Trạch bị giam lỏng 47 giờ, cuối cùng cũng có thể rời khỏi.
Đối mặt cầu thang dốc đứng, Đường Na duỗi hai tay muốn Ngu Trạch ôm mình theo thói quen.
Lúc Ngu Trạch đang định ôm cô, Ngu Thư lạnh lùng nhìn Đường Na: "Nó không có chân sao?"
Đối mặt với lời chỉ trích của Ngu Thư, Ngu Trạch không do dự bế Đường Na lên, dẫn đầu đi xuống lầu dưới.
Đường Na đang vui mừng mừng vì nuôi được một con bò sát trung thành bảo vệ chủ nhân, Ngu Trạch nói: "Cầu thang cao quá, chân cô ấy ngắn."
Nụ cười mừng rỡ của Đường Na lập tức chuyển thành phẫn nộ.
Ngu Bái bởi vì đi đứng không tiện, là người cuối cùng rời phòng quản lý chủng loại. Anh nhìn bóng lưng Ngu Trạch, cười nói: "Anh cả thật thương Đường Na, y như con ruột của mình."
Ngu Thư lạnh lùng nhìn Ngu Bái, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu dưới.
Sau khi mọi người đều đi xuống, nụ cười trên mặt Ngu Bái chậm rãi biến mất.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là nữ yêu quái răng hô ra ngoài theo, cô ấy lo lắng nhìn Ngu Trạch, cẩn thận hỏi: "Anh cần tôi dìu anh xuống dưới không?"
Ngu Trạch ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười không hề lo lắng: "Cảm ơn, cô thật tốt bụng."
Ngu Trạch ôm Đường Na ra khỏi toà nhà, thả cô xuống, lấy điện thoại ra xem cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc mấy ngày nay.
Càng xem, lông mày anh càng nhăn chặt.
Trần Thao gửi cho anh mấy tin, cũng gọi rất nhiều cuộc, tin nhắn cuối cùng là một tiếng trước, đó là tối hậu thư đối với anh: "Tôi đợi cậu thêm mười phút cuối cùng, nếu như cậu còn chưa tới, vậy không cần tới nữa."
Ngu Trạch gọi điện cho Trần Thao, nghe tiếng máy vận vô tận.
Anh suy đoán Trần Thao đã kéo anh vào danh sách đen rồi.
Đường Na ở dưới ánh tà dương híp mắt hỏi anh: "Sao rồi?"
"Không gọi được." Ngu Trạch nói: "Đi đến chỗ hẹn xem thế nào."
Đường Na lập tức nói: "Anh thật ngốc, sao anh ta còn ở chỗ đó chờ anh được?"
Ngu Trạch đầy kiên định: "Vậy cũng mau đến xem."
"Đi làm sao? Bay qua hả?" Đường Na nhíu mày nhìn đường nhỏ mấp mô: "Địa phương quỷ quái này ngay cả taxi cũng không thấy."
Ngu Trạch mở ứng đụng gọi xe, lại phát hiện xung quanh đây không có một cái xe chờ khách nào, ánh mắt của anh chuyển về phía hai cái xe ô tô trước cổng.
Dù phải đạp xe vào thành phố, anh cũng không muốn ngồi cùng xe với Ngu Thư, cho nên anh chỉ có lựa chọn duy nhất.
Đúng lúc này Ngu Bái được sóc yêu đỡ xuống, Ngu Trạch đi về phía anh ta: "Tiếp theo em định đi đâu?"
Ngu Bái cười híp mắt nhìn anh: "Em định về công ty, anh cũng muốn đi hả?"
"Em có thể ngồi xe của bố không? Anh có chút việc gấp, muốn mượn xe em một lát."
Ngu Bái khó xử nói: "Thật ra thì em có thể ngồi xe với bố, nhưng trợ lý Trương còn phải lái xe tới sân bay đón một khách hàng quan trọng..."
"Thế thôi, tự anh nghĩ cách khác vậy." Mặt Ngu Trạch hơi thất vọng.
Tương phản với khoé miệng rủ xuống của Ngu Trạch, khóe miệng Ngu Bái hơi nhếch lên, anh ta nhìn thấy cô bé tóc vàng bên cạnh Ngu Trạch im lặng ra hiệu bằng khẩu hình với anh ta.
Cô khinh bỉ nói: "Nói láo tinh."
Ngu Bái: "..."
Đúng vào lúc này, Viên Mộng tóc đen mắt đen từ trong hành lang toà nhà đi ra, cô ấy đứng ở giao lộ, hất cằm nói với Ngu Trạch và Đường Na: "Đi thôi, tôi đưa hai người."
Ngu Trạch còn đang do dự, Đường Na đã đi về phía Viên Mộng.
Xe đưa tới cửa, vì sao không đi?
Ngu Trạch vừa muốn đuổi theo, Ngu Bái đưa tay kéo anh lại.
"Anh định lúc nào về nhà?" Ngu Bái nhìn anh, chậm rãi nói: "Anh em chúng ta đã rất lâu không ngồi nói chuyện rồi?"
"Em không cần phải để ý, làm tốt chuyện của em đi." Ngu Trạch không muốn nói chuyện nhiều.
Ngu Bái cười: "Anh cả, chúng ta là người một nhà, sao em có thể mặc kệ anh?"
Ngu Trạch trầm mặc không nói gì.
Ngu Bái nói tiếp: "Mặc dù bố không nói gì, nhưng em biết bố rất nhớ anh. Năm đó mẹ qua đời chỉ là một tai nạn, ai cũng không trách anh, chừng nào thì anh mới có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng?"
Ngu Trạch né tránh ánh mắt, đưa tay hất tay anh ta, thấp giọng nói: "Rời nhà là lựa chọn của anh, không liên quan tới người khác... Anh đi rồi thì sẽ không trở về."
Ngu Trạch quay người rời đi, Ngu Bái sau lưng anh nói: "Anh cũng không hiếu kỳ thân phận bán yêu của chúng ta sao?"
Ngu Trạch cũng không quay đầu lại nói: "Biết thì có gì khác biệt sao?"
Ngu Trạch rời đi. Đi không chút lưu luyến, nhanh mà dứt khoát. Ngu Bái nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, nắm đấm bên mép quần thấy đau.
Trong Mercedes-Benzs màu đen, Kim Thành Tường nhìn hai người Ngu Trạch đi theo Viên Mộng biến mất trong hẻm nhỏ qua gương chiếu hậu.
"Ngu tổng, Ngu Trạch đi theo Viên Mộng rồi."
Ngu Thư ngồi ghế sau nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, không hề bận tâm nói: "... Đi thôi."
Kim Thành Tường nhìn qua gương chiếu hậu, nói: "Ngu Bái đến đây."
Ngu Thư im lặng.
Một lát sau, cửa sau Mercedes bị Ngu Bái mở ra, anh ta mỉm cười ngồi xuống.
"Bố, không ngại con đi nhờ chứ?"
Ngu Thư không nói gì, im lặng đại biểu ngầm đồng ý, thế là Kim Thành Tường khởi động ô tô.
"Cậu hai, cậu muốn đi đâu?" Kim Thành Tường hỏi.
"Đâu cũng được." Ngu Bái nói: "Hai người về nhà hay là tới công ty ạ?"
Kim Thành Tường nhìn gương mặt không gợn sóng của Ngu Thư trong gương chiếu hậu, người sau mở môi mỏng, thấp giọng nói: "Về nhà."
"Vậy con cũng về nhà." Ngu Bái thoải mái nói: "Ra ngoài nhiều ngày như vậy, con rất nhớ tay nghề của dì Triệu. Bố, dì ấy nhận được quà của con chưa ạ? Con đoán dì ấy sẽ thích chai nước hoa đó."
Ngu Thư nhớ tới mấy ngày trước hình như vợ mới cưới có nhắc tới nước hoa, nói: "Đó là con tặng?"
"Vâng ạ! Con còn đặt may cho bố một bộ vest tại một hiệu may thủ công ở đó, trở về con lấy cho bố thử."
Ngu Thư khẽ gật đầu.
Ngu Bái lại nói kĩ thu hoạch chuyến công tác lần này, Ngu Thư mặt không thay đổi lắng nghe, chờ anh nói xong, lại tổng hợp chỉ ra chỗ thiếu sót trong hành động của anh.
Không giống bố con, bố con nói chuyện sẽ không lạnh nhạt như thế.
Cũng không giống cấp trên cấp dưới, Ngu Thư không kiên nhẫn chỉ đạo cấp dưới như vậy, không dùng được thì thay mới -- ông chỉ chọn nhân tài, sẽ không phí tâm dạy dỗ đào tạo nhân tài.
Ngu Bái biết cách bọn họ ở chung không giống bố con bình thường, nhưng anh không bởi vậy mà thất vọng, bởi vì bọn họ sinh ra đã không phải người bình thường, trong nhà quyền quý, quan hệ gia đình lãnh đạm mới là trạng thái bình thường, mọi người có được càng nhiều, thứ đánh đổi cũng càng nhiều, quan hệ thân mật chỉ có thể là hi vọng xa vời không thể thực hiện.
Nửa giờ sau, chiếc Mercedes màu đen dừng trước cổng biệt thự nhà họ Ngu, Ngu Bái mở cửa xuống xe, trông thấy mẹ kế anh đang đứng trước cổng biệt thự, giống như một cô hầu gái chăm chỉ, chờ nhận cặp tài liệu của ông chủ.
Tự rước lấy nhục, Ngu Bái thầm cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên, Ngu Thư không nhìn cái tay duỗi ra của mẹ kế mới, giao cặp tài liệu quan trọng cho người tin cậy là Kim Thành Tường.
Mẹ kế mới lúng túng thu tay lại, ngược lại ân cần hỏi han Ngu Bái.
Lúc đi qua vườn hoa, Ngu Thư bỗng dừng bước, Ngu Bái nhìn ra lửa giận ẩn dưới cơ mặt căng lên của ông.
Ông trầm giọng hỏi: "Ai động vào đây?"
Mẹ kế mới ngây ngốc nhìn vườn hoa, mờ mịt luống cuống nói: "Anh nói cái gì?"
"Bố hỏi dì, là ai động vào vườn hoa." Ngu Bái nói.
Từ lúc sinh ra anh đã ở biệt thự này, lớn như vậy trong vườn hoa vĩnh viễn chỉ có cây ngọc lan, mùa xuân, hoa trong vườn nở rộ, hương thơm xông vào mũi, mùa hè xanh um tươi tốt, thu đông thì lạnh lẽo trơ trọi, mỗi một năm đều như thế, chưa từng thay đổi -- ngoại trừ hôm nay.
Không còn cây ngọc lan, thay vào đó là mấy bụi hoa hồng rực rỡ như lửa cùng mấy loại hoa xinh đẹp anh không biết tên.
Trong lòng mẹ kế này cũng không phải vô dục vô cầu như vẻ ngoài, vừa mới kết hôn không bao lâu đã bắt đầu không chờ nổi muốn chứng minh địa vị của mình trong cái nhà này... đúng là ngu xuẩn.
"Kim Thành Tường." Ngu Thư nói.
Kim Thành Tường dự liệu được gì đó, chuyển cặp tài liệu cho Ngu Bái, sau đó cung kính đứng bên cạnh Ngu Thư: "Ngài nói."
"Khôi phục nơi này như cũ, những cây ngọc lan kia có lẽ chưa bị chuyển đi hoặc là tiêu hủy." Ngu Thư nói.
"Vâng." Kim Thành Tường gật đầu.
Ngu Thư không nhìn hai người khác, mặt lạnh đi về thư phòng ở riêng một góc trong toà nhà, Kim Thành Tường cũng nhận lệnh rời đi để trả lại nguyên dạng vườn hoa nhà họ Ngu.
"Dì Triệu, trước khi dì làm cái gì đó sao không hỏi con?" Ngu Bái chờ hai người đều đi xa, ra vẻ tiếc hận nói: "Cây ngọc lan trong vườn là thứ lúc ông bà nội còn sống đã có, dì chặt bỏ cây ngọc lan, chẳng phải tương đương với ném bỏ thứ cuối cùng ông bà nội để là cho bố sao ạ?"
"Vậy phải làm sao bây giờ..." Dì Triệu lúc này cũng ý thức được mình chạm vào vảy ngược của Ngu Thư, mặt mũi bà ta tràn đầy bất an và lo lắng, chỉ có thể cầu xin giúp đỡ từ người duy nhất mà bà ta có thể xin giúp đỡ: "Ngu Bái, con nhất định phải giúp đỡ dì Triệu..."
"Nếu cây ngọc lan mà chết, ai cũng không giúp được dì." Ngu Bái nhún vai, hững hờ nói: "Con sẽ cầu nguyện giúp dì."
Bỏ lại mẹ kế mới luống cuống, Ngu Bái đi về nhà chính, sau lưng truyền đến tiếng khóc yếu ớt, anh lại mỉm cười.
Đúng là ngu xuẩn, còn dễ xử lý hơn mẹ kế trước, mẹ kế trước tốt xấu cũng ở nhà họ Ngu nửa năm, người này một tháng còn chả chống đỡ được đã xám xịt cuốn gói khỏi nhà họ Ngu, người phụ nữ như vậy, sao lại được bố nhìn trúng chứ nhỉ?
"Con về rồi!" Đi vào nhà chính trống rỗng, Ngu Bái nói lớn.
Không ai đáp lại anh, anh cũng không quan tâm. Thấy dép lê trước cửa xong, anh đi lên tầng hai, đẩy cửa vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng vẫn như trước, Ngu Bái ngồi ở mép giường, cầm lấy tấm ảnh mẹ đang cười tươi như hoa trên tủ đầu giường.
"Con về rồi, mẹ ơi." Anh khẽ nói.
Ngu Trạch và Đường Na theo sau Viên Mộng, đi đến chỗ không biết tên.
Lòng anh không ở chỗ này, ký ức phủ bụi bởi vì câu hỏi của Ngu Bái mà lay động.
Cây ngọc lan tỏa hương thơm ngát, cánh hoa trắng bay lả tả trong gió, trong không khí ngày xuân ấm áp còn vương cái lạnh, có bóng dáng mảnh mai ngồi xổm cẩn thận chăm sóc cây con.
"Mẹ! Chúng con tìm khắp nhà mà mẹ lại ở chỗ này --" Ngu Bái mặc đồng phục, ngay cả cặp sách cũng chưa tháo xuống kéo cửa gỗ, quay lại đằng sau hô to với Ngu Trạch: "Anh ơi, mẹ ở trong vườn!"
Ngu Trạch cũng mặc đồng phục bước xuống cầu thang, anh cố ý thả chậm bước chân, để Ngu Bái đi đứng không tiện có thể đi trước anh.
Ngu Bái vứt toẹt cặp sách ở cửa hiên, cẩn thận bước xuống bậc thang chạy về phía mẹ. Lúc Ngu Trạch đi qua, tháo cặp sách, cầm cặp sách xộc xệch của Ngu Trạch, đặt hai cái cặp ngay ngắn một chỗ. Lúc anh giương mắt, Ngu Bái đã xà vào lòng mẹ.
Ngu Bái ôm mẹ, nũng nịu nói: "Mẹ, chúng con tìm mẹ khắp nơi, sao mẹ không trả lời chúng con ạ?"
Ngu Trạch trông thấy mẹ cười dịu dàng nhã nhặn, khẽ ôm lấy Ngu Bái: "Mẹ không nghe thấy, liệu có phải Tiểu Bái và Tiểu Trạch kêu bé quá không?"
Ngu Bái chỉ vào anh, lớn tiếng nói: "Anh có gọi đâu! Đều là con gọi!"
"Vậy về sau Tiểu Bái phải gọi to hơn nữa, lần sau hai con về nhà thì hô lớn 'con về rồi', mẹ cam đoan sẽ lập tức xuất hiện, được không nào?" Mẹ cười vươn tay với Ngu Trạch đi tới, ôm anh ở một bên khác, hỏi: "Hôm nay là ngày đầu tiên hai con lên tiểu học, có vui không?"
Ngu Trạch vô ý thức nhìn về phía Ngu Bái, Ngu Bái bị cà thọt ngày đầu tiên đi học thì bị bạn học chế giễu, chỉ cần cậu đứng lên, ánh mắt hiếu kì, đồng tình hoặc trào phúng luôn như bóng với hình, nhóc mập cùng bàn cậu không chút che giấu yêu cầu giáo viên đổi chỗ ngồi, lý do là "không muốn ngồi cùng một chỗ với người tàn tật". Làm anh em sinh đôi, Ngu Trạch có thể cảm nhận được cảm giác nhục nhã và nhoi nhói ẩn dưới nụ cười không quan tâm của Ngu Bái.
Ngu Trạch không cảm thấy cùng nhiều người đến trường là chuyện vui vẻ, huống chi sau khi anh dùng tài liệu học tiếng anh nặng trịch suýt thì đập vỡ đầu cậu nhóc mập.
"Em trai..." Ngu Trạch mở miệng.
"Con rất vui ạ!" Tiếng Ngu Bái ngắt lời anh, Ngu Trạch kinh ngạc nhìn về phía Ngu Bái nói dối, cậu không chớp mắt nhìn mẹ, cười híp mắt nói: "Bạn học và thầy cô đều rất tốt, đi học vui hơn ở nhà ạ! Ngược lại là mẹ đó, mỗi ngày chăm sóc mấy cái cây này không nhàm chán hay sao ạ? Mẹ nên cùng chúng con ra ngoài chơi đi!"
Ngu Trạch không đồng ý huých em trai song sinh: "Bác sĩ nói, mẹ phải ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt."
"Đã tĩnh dưỡng mấy năm rồi, còn tĩnh dưỡng cái gì nữa?" Ngu Bái không phục bĩu môi: "Cũng bởi vì mỗi ngày ở nhà, sức khỏe của mẹ mới không tốt lên được!"
"Mẹ ở nhà cũng rất vui." Mẹ không muốn anh em họ cãi nhau, ôm bọn họ gần hơn, bà cười nói: "Mẹ nói cho hai đứa biết một bí mật."
Ngu Bái lập tức tò mò hỏi."Bí mật gì ạ?"
"Mẹ, sinh ra từ trong gốc cây á." Mẹ ra vẻ thần bí hạ giọng, nhỏ giọng nói.
Ngu Trạch sửng sốt, mà Ngu Bái thì bật cười: "Chúng con không phải trẻ con! Mấy chuyện lừa trẻ con này chúng con sẽ không tin!"
Mẹ dùng ngón tay khẽ dí mũi Ngu Bái, cười nhìn về phía Ngu Trạch: "Con xem, Tiểu Trạch tin kìa."
Ngu Bái nhìn lại, khó có thể tin nói: "Anh cả, mấy lời này mà anh cũng tin,

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.