Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 54



    Từ Sài đặt cà phê và bánh gatô trên khay lên bàn, rồi thả khay lên kệ, ngồi xuống trước mặt Đường Na.


Từ Sài lấy một cái giá đỡ, dựng điện thoại lên, camera phía sau vừa vặn đối diện Đường Na.


Cô bé mặc áo lông cừu màu hồng bên trong, áo khoác jean bên ngoài, mái tóc hơi xoăn tự nhiên xoã tuỳ ý trên vai, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu hạnh, cô nhìn ống kính điện thoại, lông mi cong dài như quạt lông mang theo ánh nắng, vẫy vẫy trên con ngươi màu xanh tím to tròn.


Màn hình trực tiếp xuất hiện vô số bình luận:


"Na Na! Mẹ đây con ơi!"


"Na Bảo của tui đáng yêu xỉu!!"


"Na Na!! Đừng sợ! Chị bảo vệ em!"


"Chào buổi sáng Na Na!!"


Từ Sài bưng cà phê, bờ môi vừa chạm vào ly cà phê, nhìn thấy một bình luận lướt qua: "Từ Sài sẽ không truyền lời cho chúng ta đâu, tôi coi như anh ta chết rồi, sau khi unfollow anh ta chỉ xem tin nóng của Vu Tâm."


Từ Sài đứng trong gió rét một giờ, lúc này vừa định nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy bình luận này suýt sặc cà phê.


Anh ta đặt cà phê đến bên miệng xuống, vội vàng nói: "Na Na, chú đang phát trực tiếp, cư dân mạng đều đang chào hỏi cháu đó."


Đường Na nghe vậy, mỉm cười xán lạn, giơ tay nhỏ mũm mĩm vẫy vẫy.


Bình luận:


"A, chết tôi rồi, chết vì cục cưng bé nhỏ rồi."


"Na Na của tôi đáng yêu quá! Trái tim mẹ già của tôi!"


Từ Sài ho một tiếng, nói với Đường Na: "Na Na, chú nghe nói cháu thích ăn bánh ngọt, đây đều là mua cho cháu, ăn đi."


"Cảm ơn chú Từ Sài." Đường Na cười ngọt ngào, cầm lấy dao nĩa.


"Cháu có nói với Ngu Trạch, cháu nhận phỏng vấn của chú không?"


Đường Na cẩn thận xắn một góc bánh ngọt, không ngẩng đầu lên nói: "Na Na là người lớn rồi, có thể tự mình quyết định."


Một loạt bình luận trôi qua: "Chẳng trách, chờ Đản Đản mặt đen ra, Từ Sài có thể vào phòng cấp cứu bệnh viện."


Từ Sài hỏi: "Cháu biết Ngu Trạch vào trong đó làm gì không?"


Đường Na gật đầu, nói: "Nói chuyện bằng chứng cứ."


"Đây là Ngu Trạch nói với cháu sao? Ngu Trạch còn nói cái gì không?"


"Đản Đản nói, anh ấy sẽ nói cho những người có mục đích khác, chỉ cần còn một người ở sau lưng ủng hộ anh ấy, anh ấy mãi mãi sẽ không ngã xuống." Đường Na che miệng cười một tiếng, nói: "Rõ ràng là hai người."


"Hai người nào?"


"Na Na và chị của Na Na."


Từ Sài nghe đến đó mừng rỡ, vội vàng hỏi gặng: "Chị Na Na là ai?"


Bình luận không ngừng hiện lên cũng đang hỏi cùng một vấn đề.


Fan bạn gái của Ngu Trạch không còn mấy mống, bây giờ còn đang ăn dưa xem náo nhiệt phần lớn đều là người đi đường hóng hớt, bọn họ nghe thấy lời nói của Đường Na, nhao nhao hưng phấn như điên cuồng:


"Là ai? Chị gái Na Na là ai?!"


"Tôi nhớ rồi! Trong show Đường Na từng nhắc đến rồi, phải cáo trạng với chị gái! Cho nên, rốt cuộc chị gái này là thần thánh phương nào?"


"Đường Na rốt cuộc có thân phận gì? Thật sự khiến người ta tò mò chết mất!"


"Cư dân mạng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chú hỏi, cháu trả lời chú nhé......" Từ Sài dừng một chút, tăng thêm một câu: "Không muốn trả lời thì nói không muốn nói, được không?"


Từ Sài không sợ bị Đản Đản mặt đen đánh, lại sợ không cho bậc thang xuống đài mà bị Đường Na nguyền rủa.


Khoá lại với Ngu Trạch coi như xong, Ngu Trạch mắt thấy sắp nổi tiếng lại rồi, anh ta không muốn khoá với tuyến mười tám bị vùi dập giữa chợ khác nữa đâu.


Trải qua đủ sự kiện không thể tưởng tượng, bây giờ Từ Sài cảm thấy, trong giới này đắc tội ai cũng được...


Tuyệt đối đừng đắc tội Đường Na.


Nhìn Vu Tâm đi, sau khi từ Thái Lan về, đến nay còn chưa khôi phục sức sống.


Trước đó không lâu lúc Vu Tâm muốn ra tay với "Na cũng quá tuyệt vời", anh ta biết lão cẩu Vu Tâm sắp toang rồi, quả nhiên, mặc dù tài khoản công chúng "Na cũng quá tuyệt vời" biến mất, nhưng bóng dáng lão cẩu Vu Tâm cũng biến mất theo.


...Vu lão cẩu còn sống không?


Từ Sài rùng mình một cái, ngồi ngay ngắn hơn trước mặt cô bé tóc vàng.


Anh ta chọn ra một câu khá hoà hoãn từ vô số câu hỏi tràn ngập màn hình trực tiếp, hỏi: "Cháu lo cho Ngu Trạch không?"


"Không lo lắng." Đường Na cười ngọt ngào: "Cháu tin tưởng Đản Đản, anh ấy sẽ không lừa người."


"Nghe nói xe sang mới mua của hai người bị đập rồi?"


"Là của cháu." Đường Na uốn nắn: "Cháu mua, Đản Đản là tài xế của cháu."


...Rick.


Từ Sài thầm phát ra cảm thán giống bình luận đầy màn hình.


"Gần đây trong dàn diễn viên của các đoàn làm phim lớn liên tục xuất hiện tên Ngu Trạch, nơi này có dân mạng đặt câu hỏi, phía sau Ngu Trạch có..."


Từ Sài dừng lại một lát, đổi "bao nuôi" trong bình luận thành: "Một loại sức mạnh thần bí nào đó dìu dắt cậu ấy không?"


Đường Na sảng khoái nói: "Có."


"Ai?"


"Cháu nè." Cô ngoẹo đầu, chớp chớp đôi mắt to sáng rực: "Mấy cô chú mời cháu đi đóng phim, Đản Đản đi cháu mới đi, Na Na muốn cùng với Đản Đản."


Trên màn hình xuất hiện một chuỗi bình luận:


"Na Bảo của tôi tốt bụng quá!"


"Hình như bây giờ Ngu Trạch không có đại ngôn? Không sao, mẹ tăng tỉ lệ người xem cho Đản Đản của con! Cục cưng ngoan, con chờ đó! Mẹ nhất định sẽ làm Đản Đản của con nổi tiếng lại!"


"Thiên sứ nhân gian, huhuhu."


Từ Sài lại hỏi: "Về sau sẽ thường xuyên diễn phim sao?"


Đường Na lắc đầu: "Không muốn diễn, Na Na bề bộn nhiều việc."


"Chị cháu và Ngu Trạch là quan hệ như thế nào?"


"Bạn rất thân."


...Thân bao nhiêu?


Nghi vấn trong lòng Từ Sài lần nữa không mưu mà hợp với nghi vấn trên màn hình, nhưng vì mạng nhỏ của mình, anh ta thức thời nuốt vấn đề này xuống.


Lúc Từ Sài và Đường Na một hỏi một đáp, bánh ngọt trên bàn dần dần biến mất, lúc cô ăn xong miếng bánh ngọt vị ô mai cuối cùng, Từ Sài nhìn thời gian, mở miệng nói: "Ngu Trạch sắp ra rồi, cháu muốn đi cùng với chú đón cậu ấy không?"


"Muốn." Đường Na gật đầu, nhảy xuống ghế: "Cảm ơn chú Từ Sài mời Na Na ăn bánh ngọt."


Chỉ xem bề ngoài, Từ Sài suýt nữa cho rằng cô là cô bé đáng yêu.


Anh ta vội lắc đầu, xua suy nghĩ đáng sợ này đi, ở trong lòng nhắc nhở mình, đây là tiểu tổ tông!


Anh ta nhớ lúc Ngu Trạch chung đụng với cô, chủ động hỏi: "Cần chú ôm cháu không?"


Đường Na lắc đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Na Na tự đi."


Cô bé tóc vàng đeo ba lô khủng long nhỏ đặt trên ghế dài lên, nhảy lên một cái, trong bụng khủng long nhỏ sột soạt một trận.


"Đi nào, chú Từ Sài." Đường Na ngẩng đầu nháy mắt mấy cái.


Một đám mẹ già trong bình luận lại rít gào lần nữa.


Lúc Từ Sài và Đường Na xuất hiện trước cửa cơ quan giám định tư pháp, không hề nghi ngờ đã gây ra một trận xôn xao.


Vô số phóng viên ném ánh mắt "hâm mộ" mãnh liệt với Từ Sài, đọc hiểu là "Lão cẩu nhà anh lại hẹn được người có một không hai".


Đường Na vẫy tay với Từ Sài, một mình đi vào cửa cơ quan, Từ Sài nâng điện thoại tiếp tục phát trực tiếp.


Có phóng viên quen mặt đi qua, cười lấy lòng, hỏi: "Anh Từ, sao anh gọi được người có một không hai thế? Chia sẻ kinh nghiệm với tụi em đi."


"Cái này còn không đơn giản?" Từ Sài nở nụ cười dối trá: "Cố gắng! Khắc khổ! Một ngày nào đó có một không hai cũng là cậu!"


Đối phương ngại trả lời.


Từ Sài thầm khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục nhìn toà nhà cơ quan yên lặng.


Phóng viên chờ đợi cách đó không xa tụ tập tốp năm tốp ba trò chuyện:


"Còn bao lâu nữa?"


"Đường Na đã vào rồi, sắp thôi."


"Lần này Ngu Trạch có thể xoay người không?"


"Nếu là có thần chuyển hướng là được."


"Không có thần chuyển hướng việc này cũng hoàn toàn xứng đáng là tiêu đề nổi bật nhất hôm nay."


"Vì sao?"


Đám người bỗng nhiên rối loạn, vô số âm thanh "cậu ta ra rồi" lần lượt vang lên.


Phóng viên bị hỏi "Vì sao" không kịp trả lời, lập tức kéo thợ quay phim xông tới, anh ta còn chưa chạy được hai bước, một bóng dáng bỗng nhiên loé qua trước mắt, xông nhanh về phía Ngu Trạch đang bước ra cơ quan tư pháp.


Tay chân Từ Sài linh hoạt né được mấy đồng nghiệp, mục tiêu rõ ràng chạy về phía Ngu Trạch đang ôm Đường Na đứng tại cửa chính.


Vì sao?


Bởi vì đây là Ngu Trạch tuyên bố với thiên hạ...


Lưu lượng thần thoại trước đây ngóc đầu trở lại.


"...Lúc trước tôi không khuất phục, hôm nay càng sẽ không vì lời đồn đại mà khuất phục, nếu tiếp tục nói xấu, chúng ta gặp nhau ở toà án."


Trong căn phòng xa hoa nhất khách sạn cao cấp Boston Hildon, trong không gian đen nhánh lóe lên ánh sáng ảm đạm.


Ngoài cửa sổ sát đất được che bởi tấm rèm nhung màu đỏ tía vang lên tiếng gió yếu ớt.


Gió thổi không lay động nổi rèm nhung, cũng thổi không lay động nổi dòng máu lạnh lẽo gần như đóng băng của Ngu Bái.


Mặt Ngu Bái không thay đổi nhìn chăm chú anh cả mang theo ánh hào quang trong màn hình điện thoại, trong lòng giống như bùn đất rót đầy đang đông lại, trĩu nặng, làm người ta không thở nổi.


Anh ta không ngủ được, tắt điện thoại, tháo tai nghe ném sang một bên, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.


Anh ta dậy rất chậm, đùi phải vẫn truyền đến cơn đau rút gân.


Mỗi một cái đều giống như có người dùng ná cao su đánh mạnh lên cơ thể của anh ta.


Hằng đêm, anh ta đều không thể yên giấc, lâu là ba giờ, ngắn thì hai giờ, mạch máu tắc nghẽn cuối cùng sẽ khiến anh ta tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ.


Mỗi đêm, anh ta đều không thể không mặt đối với thiếu hụt khiến người chán ghét của mình.


Anh ta ghét ban đêm.


    Ban đêm lưu cho anh ta phần lớn là mồ hôi ướt đẫm, đau đớn và ác mộng, chỉ có rất ít lần lưu lại cho anh ta chút đẹp đẽ.


    "Vì sao Tiểu Bái ghét ban đêm vậy?"


    Vì anh ta không thể ngủ, mẹ dịu dàng ngồi bên giường, nhè nhẹ xoa đùi phải cho anh ta.


    "...Chỉ có con không ngủ được." Anh ta nằm trên giường thấp giọng nói.


    Vì  sao.. Chỉ có anh ta không ngủ được?


Anh ta quay đầu nhìn về phía cái giường trẻ con cách đó không xa, Ngu Trạch hít thở đều đặn, không nhúc nhích.


    Không hề lo lắng nỗi đau đớn của anh ta.


    "Mẹ cũng không ngủ được." Mẹ dịu dàng nói: "Tiểu Bái còn có mẹ bên cạnh mà."


    Ngu Bái yên tĩnh không nói mà nhìn Ngu Trạch đang ngủ gần đó.


    Vì sao chung quanh đều là người bình thường... Vì sao chỉ có một mình anh ta bẩm sinh tàn tật chứ?


    Anh ta biết đây là vấn đề vô lý, nên trước nay không muốn hỏi.


    Mỗi đêm khi không thể ngủ được, vấn đề không muốn nghĩ lại ập đến, bức bách anh ta tự hỏi vấn đề này.


    Anh ta biết không thể hỏi người khác vấn đề này.


    Cho nên lần nào anh ta cũng tự hỏi mình, vì sao chỉ có anh ta bị cà thọt?


    Rõ ràng anh ta không muốn nghĩ.


    Nhưng hằng đêm anh ta đều bước vào mê cung không có lối ra, bên trong mê cung này chỉ có mình anh ta, anh ta ở bên trong đau đớn đầu rơi máu chảy, lớn tiếng la tên người thân nhưng không một ai có mặt.


    Trước sau anh ta chỉ một mình, anh ta vốn chỉ là một mình.


    Cho nên anh ta ghét ban đêm.


    Nếu như không có anh trai thì tốt.


    Nếu như chỉ có một mình anh ta, so sánh cũng sẽ không mãnh liệt như vậy, vì sao người khác cũng không... Vì sao ngay cả anh em sinh đôi cũng không...


    Chỉ có một mình mày.


    Chỉ có một mình mày thôi.


    Nhưng nếu không có anh trai, những che chở và yêu mến kia cũng sẽ không tồn tại.


    Lúc vào trường học cần phải bước qua đoạn cầu thang dài, sẽ chỉ có một mình anh ta, lúc các bạn học ức hiếp anh ta cà thọt, cũng không có người đứng ra, trong đêm đùi phải đau đớn vì bị tắt nghẽn mạch máu, mở mắt cũng sẽ không có ai ở bên cạnh.


    "Tiểu Bái."


    Tiếng mẹ làm anh ta kinh ngạc nhìn qua.


    "Con ghen ghét anh hả?" Mẹ chau mày, khuôn mặt lo lắng.


     Anh ta ghen ghét Ngu Trạch sao?


    Ghen ghét sao?


    Ngu Bái từ trên giường đi xuống, ánh mắt của anh ta lướt qua bên kia giường, dưới lớp chăn mỏng lộ ra mái tóc dài.


    Anh ta xoay người đi vào phòng tắm, không có gậy chống trợ giúp, cơ thể anh ta nghiêng đi rất nhiều, mỗi một bước đi, bả vai đều bên cao bên thấp.


    Anh ta lướt qua công tắc điện, mò mẫm vào phòng tắm, tìm tòi đến mặt bàn đá cẩm thạch hứng ánh trăng ngồi xuống, bên cạnh chính là bồn tắm rộng rãi đủ cho hai người đang lấp lánh dưới ánh trăng.


    Anh ta xắn ống quần ngủ bên phải từng chút một, ở dưới ánh trăng lộ ra cái chân đầy u máu.


    Có một cái chân như thế, so với dứt khoát hai chân tàn tật ngồi xe lăn, cái nào tốt hơn?


    Có một anh trai kiên định chấp nhất, vĩnh viễn không sợ chạy về phía mục tiêu, và không có anh trai, cái nào tốt hơn?


    "Anh không ngủ được sao?"


    Một giọng nói vang lên, Ngu Bái nhìn về phía cửa phòng tắm, Trương Tử Nhàn mặc áo choàng tắm tơ tằm đi tới.


    "Cút ra ngoài." Anh ta lạnh lùng nói.


    "Lại đau hả?"


    Cô ta xem như không nghe thấy đi tới, ngồi xuống trước mặt anh ta.


    Ngoài dự đoán của anh ta, Trương Tử Nhàn không chút do dự duỗi tay nắm lấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.