Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 80: C80: Chương 80



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thuyền điện của Julian ở ngay bờ biển, Julian lên thuyền kiểm tra một lát, tiếng động cơ lập tức vang lên, cô ấy hớn hở nói: "Thuyền không có vấn đề!"

Thuyền không có vấn đề, vậy còn chờ gì nữa?

Đường Na và Ngu Trạch chuẩn bị đặt chân lên thuyền thì một nhóm thổ dân da đen lao ra khỏi rừng với một tràng âm thanh hu la hu la..

Julian sinh ra bóng ma với tiếng hu la hu la này, hai chân run lên và ngã xuống thuyền.

Khi Đường Na giương mắt nhìn lại, thanh niên da đen dẫn đầu đã lao tới trước mặt cô không xa.

Như có một sự hiểu biết ngầm nào đó, những thổ dân da đen đều dừng lại cách Đường Na bốn năm bước, bọn họ quỳ trên mặt đất và kính cẩn giơ cao những quả dừa đổ đầy nước, hoa quả dại, thịt tươi, còn có cả mấy tấm da sói, da hươu và những thứ khác trên đầu của họ.

"Cái này cho tôi?" Đường Na nhìn Julian.

Julian nơm nớp lo sợ nói: "Phải, phải.. Bọn họ nói đây là cống phẩm, chúc cô khải hoàn trở về..."

Đường Na lấy quả dừa đựng quả dại và nước trong, chuyển tay đưa cho Ngu Trạch, nói: "Bảo bọn họ mang những thứ khác về đi."

Julian truyền đạt xong, thanh niên da đen đi đầu thất vọng, anh ta thử chậm rãi đứng lên, thấy Đường Na không có tức giận liền chỉ vào đùi của mình, hu la hu la nói một hồi lâu, cũng không biết lấy một món đồ ở chỗ nào trên người đưa cho cô.

Đường Na nhìn thấy một vài viên đá vụn trắng xám giữa những ngón tay đen của anh ta.

Đường Na nhận món quà, cất những viên đá vào túi, Julian ở phía sau nghi ngờ nhìn cô, không rõ cô thu thập đá để làm gì.

Cuối cùng, Đường Na và những thổ dân man rợ biểu diễn một phiên bản yên tĩnh trang nghiêm của "tiễn hương thân" bên bờ biển, một đám da đen đứng bên bờ lẳng lặng đưa mắt nhìn con thuyền chạy bằng điện vù vù lái đi.

Julian trên thuyền xúc động muốn ngất, cô ấy lau nước mắt và nói: "Chúa ơi, tôi không thể tin được! Chúng ta là những người kẻ ngoại lai đầu tiên thoát khỏi đảo Rouffach để trở về xã hội hiện đại!"

Dù thoát chết nhưng trên mặt Ngu Trạch và Đường Na không hề khoan khoái chút nào.

Đường Na đang nghĩ làm sao khai thác mithril ở nơi đất khách, còn Ngu Trạch đang cân nhắc những vấn đề cấp bách hơn.

"Baliro có đại sứ quán Trung Quốc không?" Ngu Trạch hỏi Julian.

"Đại sứ quán Trung Quốc? Đừng đùa." Julian ngạc nhiên nói: "Balliro là một trong hai mươi mốt quốc gia trên thế giới chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc."

Ngu Trạch: "..."

Trong vòng một đêm không chỉ bị ném đến một hòn đảo hoang sơ ở bên kia thế giới, mà quốc gia gần nhất còn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, bọn họ không có căn cước công dân, không có tiền mặt, thẻ ngân hàng thì làm sao có thể trở về đất nước của mình từ một đất nước xa lạ?

Thực sự rất gấp, online đợi.

"Gần đây chính là Tây Ban Nha và Pháp, hai người có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ và chờ bọn họ đến cứu. Cho đến lúc đó, hai người có thể ở nhà tôi." Julian nhiệt tình nói: "Xin hai người đó! Hai người là cứu tinh của tôi, tôi nhất định sẽ ghi hai người vào cuốn sách mới "Thoát khỏi đảo ăn thịt người" của mình!"

"... Không cần ghi vào sách đâu." Ngu Trạch nói: "Tôi muốn mượn điện thoại của cô một lát."

"Được, không sao! Điện thoại của tôi lúc trước bị dính nước nên hỏng rồi, hai người có thể về nhà với tôi trước, tôi có máy riêng ở nhà." Julian nói.

Hai giờ sau, bờ biển và các tòa nhà thành phố xuất hiện ở phía chân trời, Julian lại xúc động bật khóc: "Chúa ơi! Không thể tin được tôi đã thực sự trở lại!"

Cô ấy chú ý tới cách ăn mặc "không theo một khuôn mẫu nào" trên người mình, bỗng nhiên đỏ mặt, kéo chiếc áo khoác jean trên người mình, nhỏ giọng nói: "Tôi biết điều này làm người ta rất khó xử... Lúc hai người tìm kiếm trợ giúp có thể không nhắc đến tôi không? Theo luật của Balliro, tự ý tiếp cận Rouffach mà không được phép là hành động phạm pháp..."

Đúng lúc Đường Na và Ngu Trạch cũng không muốn phức tạp, đồng ý với yêu cầu của cô ấy.

Sau khi đáp xuống bến tàu, Julian ôm ngực nhanh chóng chặn một chiếc taxi trống chuẩn bị rời đi.

Bộ quần áo lạ mắt của cô và phần trên c ởi trần của Ngu Trạch đều rất thách thức khả năng tiếp nhận của mọi người, cộng với việc Đường Na cũng chen vào hàng ghế sau, người tài xế nhìn bộ ba kỳ lạ này từ gương chiếu hậu với một vẻ mặt quái lạ.

Sau khi taxi rời bến, dần dần đi đến đại lộ thành phố... cái gọi là đại lộ chỉ có thể tương đương với một con đường nhỏ trong khu dân cư ở Thượng Kinh.

Đường Na nằm dựa vào cửa sổ và tò mò nhìn thành phố xa lạ.


Ngoài những tòa nhà theo phong cách châu Âu kỳ lạ và ánh nắng chói chang, sự phát triển ở đây chẳng khác gì những thị trấn nhỏ xung quanh Thượng Kinh, không thể tưởng tượng nổi đây là thủ đô của một quốc gia, nơi ở của vương thất.

Julian ở trong xe hỏi thăm người lái xe những chuyện đã xảy ra trong hai tháng qua.

"Cô hỏi cái gì? Tôi có thể nói với cô, mỗi ngày khách hàng phàn nàn với tôi về việc giẫm phải cứt chó, đất nước này đã có nhiều chó hoang đến nỗi muốn bò lên đầu người ta ỉa đến nơi rồi. Còn một nhà Nữ vương vẫn bền lòng vững dạ tuần tra trên đại lộ Royal vào bốn giờ chiều thứ năm hàng tuần mà không giải quyết được tỷ lệ việc làm hóng bét ở đất nước này... Ngoài ra, xin lỗi quý cô đây, đất nước này ngay cả một chuyện đáng để nói là chuyện cũng không xảy ra."

Người lái xe hận đời như b ắn rap, châm chọc khiêu khích một tràng dài.

Julian ở phía sau an ủi: "Nghĩ theo hướng tích cực, tỷ lệ sinh đẻ của chúng ta tăng lên rồi!"

"Tỷ lệ sinh tăng cao thì có ích lợi gì?" Người lái xe ở hàng trước chế nhạo: "Tôi thậm chí còn không thể nuôi nổi con gái và con trai của mình, chính phủ vô dụng, chỉ biết hô khẩu hiệu! Muốn tôi nói, vương thất nên rút lui rồi, bây giờ ngay cả dân chúng còn sống cũng khó khăn, có thể nuôi nổi vương thất sao?"

Julian nhíu mày, nói: "Chỉ có mọi người chúng ta hợp lực mới có thể khiến đất nước này trở nên tốt đẹp hơn, anh không tôn trọng vương thất cũng chẳng ích gì..."

"Vô dụng thì vô dụng, tôi mắng tôi vui vẻ!" Tài xế khịt mũi lớn tiếng.

Julian có vẻ là một người theo phe bảo hoàng, cô ấy vẫn cố gắng vãn hồi tôn nghiêm cho vương thất:

"Thực ra, năm nay tốt hơn nhiều so với năm ngoái." Cô ấy nói: "Nửa năm trước Nữ vương Evans đã đạt được thỏa thuận xuất nhập khẩu với một thương hội lớn, quảng trường Thời Đại của chúng ta chính là bọn họ bỏ vốn xây dựng lại. Lúc đầu em trai tôi đang thất nghiệp cũng được thuê đến làm việc tại thương hội đó, điều này đã giúp nó rất nhiều... Bởi vì nó đang có kế hoạch chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn để chào đón đứa con trai thứ hai của bọn họ."

"Điều này thật tuyệt vời, Evans ít nhất đã làm một điều tốt trước khi bà ta từ nhiệm, phải không?" Tài xế châm chọc nói.

Julian đỏ bừng mặt giận dữ, nhưng cô ấy không giỏi ăn nói, không thể tìm ra điều gì để bác bỏ.

Cô ấy quay đầu tức giận nói với hai người trong xe: "Đừng nghe anh ta nói bậy, tình hình đất nước chúng tôi vẫn rất tốt. Ông chủ thương hội hợp tác buôn bán mậu dịch với chúng tôi hình như là người Trung Quốc hai người đó!"

Đáng tiếc, hai người trên xe đều thờ ơ.

Đối với Ngu Trạch, việc có một người Trung Quốc kinh doanh là chuyện quá bình thường, nhưng đối với Đường Na thì là... Ai quan tâm đ ến số tiền ít ỏi này, ngay khi mỏ mithril của cô được khai thác, mua lại thương hội rách nát này chỉ là một bữa ăn sáng.

Một ma pháp sư cấp Truyền kỳ trẻ tuổi - công chúa của một đất nước - người chiến thắng cuộc đời - người giàu nhất thế giới tiếp theo không có lòng dạ để tâm đ ến việc kinh doanh nhỏ của đám bò sát này.

Đợi đã... Đường Na bỗng nhiên giật mình.

Cô nắm lấy ghế lái phụ, ngả đầu về phía trước, nhìn Julian và tài xế ngồi ghế trước, hỏi: "Kinh tế ở Balliro không tốt sao?"

"Cô gái, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có bao nhiêu cửa hàng đang mở cửa? Cô không nhìn thấy một việc đơn giản như vậy sao?" Người lái xe tức giận nói.

"Đất nước này có bán đảo không?" Đường Na hỏi.

"Không phải cô muốn..." Julian khiếp sợ nhìn Đường Na.

"Đảo nghỉ phép sao? Chúng tôi có, nhưng không nhiều như ở Tây Ban Nha bên cạnh. Nếu cô muốn mua thì đến công ty môi giới là biết những hòn đảo đang được rao bán."

"Còn những đảo không được rao bán thì sao? Ý tôi là những cái mà quyền sở hữu vẫn hoàn toàn nằm trong tay chính phủ ấy."

"Ôi, bé cưng à, vậy cô phải đi hỏi Nữ vương bệ hạ của chúng tôi rồi." Người tài xế nắm lấy cơ hội, lại một lần nữa châm chọc xỉa xói: "Đúng lúc hôm nay là thứ năm, một nhà vương thất sẽ xuất hiện ở đại lộ Royal vào lúc bốn giờ. Bà ta sẽ rất vui khi được gặp hai người đó... Bởi vì dân chúng đi tìm bà ta không phải phe lật đổ vương thất thì là khóc lóc van xin bà ta cho họ một công việc. Nhân tiện nhắc đến, nếu không phải là để nuôi gia đình, tôi cũng sẽ tham gia mắng chửi vào thứ hai hàng tuần."

Sau khi taxi đến nơi cần đến, Julian nói với Đường Na và Ngu Trạch: "Tôi quay về lấy tiền, hai người ở trên xe đợi tôi."

Người lái xe sốt ruột nói: "Trong ba người không có ai có tiền sao?"

"Tiền của chúng tôi rơi xuống biển rồi." Đường Na nói.

"...Tội nghiệp các người, đây là kết quả của việc ủng hộ Nữ vương." Lái xe nhìn thoáng qua bọn họ, không thúc giục nữa.

Sau khi Julian chạy về căn hộ chỉ có ba tầng, mười phút sau cô ấy chạy ra ngoài trong bộ quần áo bình thường, dùng số tiền boa ngoài định mức để chặn lại cái miệng hùng hùng hổ hổ của lái xe, đón Đường Na và Ngu Trạch xuống xe, dẫn bọn họ đến căn hộ của mình.

"Cô điên rồi, cô muốn mua hòn đảo đó sao? Tôi không hiểu, hòn đảo đó có gì hay ho?" Julian hoang mang không hiểu hỏi.

"Có tiền, tùy hứng, tôi vui vẻ là được rồi." Đường Na nói.


Julian bị lý do tươi mát thoát tục này làm nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời.

"Nhưng những người nguyên thủy ở trên đảo đều được nhà nước bảo hộ, bọn họ cũng không thể bán đảo cho cô."

Đường Na nhún vai: "Cái này khó mà nói chắc được."

Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi có tiền có thể ma xui quỷ khiến.

Đường Na tin rằng tiền bạc có thể giải quyết được mọi rắc rối, nếu không thể, chắc chắn là số tiền của bạn còn chưa đủ để làm đối thủ dao động.

Julian không thuyết phục được cô, vừa lúc bọn họ tới cửa, cô ấy từ bỏ thuyết phục, thay vào đó mở cửa mật khẩu: "Mời vào, chắc mọi người vội vã muốn gọi điện thoại, điện thoại ở..."

"Không, chúng tôi không gọi điện thoại." Đường Na ngắt lời cô ấy: "Chúng tôi muốn đi tắm, sau đó đi gặp Nữ vương bệ hạ."

Cô nhìn thoáng qua Ngu Trạch vẫn đang c ởi trần, nói: "Nếu cô có thể chuẩn bị một chiếc áo nam cho anh ấy thì tốt."

"Ồ! Đúng, quần áo của anh vẫn còn ở chỗ tôi, cảm ơn anh rất nhiều, anh còn cần một cái áo thun, anh có thể mặc áo của bạn trai tôi!" Julian vội vàng đi vào phòng ngủ.

Ngu Trạch nhìn Đường Na: "Em thật sự muốn đi gặp Nữ vương?"

"Em muốn hòn đảo đó." Đường Na dừng lại, sửa lại lời của mình, nói một cách kiên quyết: "Em nhất định phải lấy được hòn đảo đó."

Ngu Trạch có vẻ hơi hoang mang: "Bởi vì những khoáng thạch kia?"

"Vấn đề không phải là mithril, mà là viên đá lẫn trong mithril." Đường Na nhìn vào mắt anh và nói từng chữ: "Nếu chúng ta có thể tìm thấy một viên đá 'hồng tháp mã' mấy vạn năm mới có một lẫn trong đó, em sẽ có cách phá vỡ khế ước giữa chúng ta."

"... Cho nên khi em thấy mithril mới có thể để ý như vậy?"

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em lại để bò sát nhỏ của mình lên lên xuống xuống trên sợi dây... Bị bãi phân chó Bạch Á Lâm kia xem thường sao?"

Ngu Trạch nói: "... Nếu em đổi xưng hô, tôi sẽ càng cảm động hơn."

"Đản Đản, Bính Bính, hay là Kê..."

Không hề ngoài ý muốn chút nào, Đường Na rơi vào một vòng tay ấm áp: "... Cảm ơn em, Na Na."

Đường Na vẫn luôn yếu ớt với lòng tốt thẳng thắn, cô cảm thấy hai má hơi nóng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cảm ơn em gọi anh là bò sát nhỏ sao?"

"Ôi... Chúa ơi, xin lỗi." Julian bước ra khỏi phòng ngủ, lập tức phanh lại: "Tôi sẽ quay lại sau."

"Không cần." Ngu Trạch đẩy Đường Na vào phòng tắm: "Em tắm trước đi."

"Tôi tìm cho hai người mấy món đồ, tất cả đều mới, không ngại thì thay đi." Julian đưa quần áo trong tay cho hai người.

"Cảm ơn." Ngu Trạch nói.

"Không cần khách sáo, hai người đã cứu mạng tôi." Julian nói.

Hai người tắm rửa, thay quần áo mới ở nhà Julian, ngoại trừ chiếc áo hoodie Đường Na mặc thành oversize, Ngu Trạch mặc quần dài thành quần lửng, mọi thứ đều rất suôn sẻ.

"Hai người thật sự muốn đi gặp Nữ vương sao?" Lúc tiễn hai người ra cửa, Julian vẫn lo lắng cho bọn họ.

"Chúng tôi lại không phải kh ủng bố đi tập kích, cô không cần lo lắng thế đâu." Đường Na nói.

Đối với Julian, việc đến gặp Nữ vương và đề nghị mua một phần đất nước cũng gây sốc không xê xích gì nhiều với tấn công kh ng bố.

"Được rồi... Tôi không thể làm gì được cho hai người, cầm lấy cái này." Cô ấy lấy từ trong túi ra một xấp bảng Anh được gấp gọn gàng, nhét vào tay Ngu Trạch: "Không nhiều tiền, đủ để hai người ở vài đêm, ăn gì đó đơn giản. Nếu có rắc rối, đây là số điện thoại của tôi..."

Cô ấy đưa cho Đường Na một tấm danh thiếp: "Chỉ cần không để lộ chuyện tôi tới hòn đảo, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức."


Ngu Trạch do dự một lát, cuối cùng nhận tiền: "Cám ơn, chúng tôi thực sự rất cần cái này."

Đường Na liếc nhìn thông tin trên tấm danh thiếp và bỏ nó vào túi quần chung với mithril của cô.

Hai người trở lại đường cái, bắt một chiếc xe trống chạy ngang qua rồi lên xe.

"Đại lộ Royal." Đường Na nói.

Tài xế liếc nhìn hai người trong gương chiếu hậu nói: "Du khách? Đến xem gia đình Nữ vương?"

"Đúng vậy." Đường Na không ngại trò chuyện với tài xế, nắm thêm chút tình báo: "Ông biết nhiều về bọn họ không?"

"A, Evans là một Nữ vương đầy tham vọng, mặc dù không ít người không hài lòng với chính sách của bà ấy, nhưng nói thế nào đây, tôi cảm thấy cũng ổn." Ông ta cầm tay lái nhún vai: "Dù sao chính sách việc làm của bà ấy đã giúp tôi tìm được công việc lái xe taxi."

Sau khi trả lời câu hỏi của Đường Na, ông ta nhìn hai người, hỏi: "Hai người đến từ đâu vậy?" Ông ta nhìn Ngu Trạch nói: "Trông cậu giống người Trung Quốc... Hoặc là người Hàn Quốc, đối với chúng tôi, mặt mũi mọi người không khác nhau mấy."

"Chúng tôi đến từ Trung Quốc." Ngu Trạch nói.

"Tôi thích Trung Quốc." Người lái xe gật đầu: "Thương hội lớn của Trung Quốc đã cho chúng tôi rất nhiều cơ hội việc làm. Tôi hy vọng Nữ vương Evans sẽ không giữ mãi quy tắc có sẵn, thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc sớm hơn, mang lại nhiều lợi ích hơn cho người dân... A ha, thảo luận về chính trị là chuyện không thể nghĩ đến ở đất nước cuar hai người nhỉ, nghe nói bọn họ sẽ bắt những người oán trách vào tù, đúng không?"

"Tin đồn thất thiệt." Ngu Trạch nhíu mày.

Trong lúc một hỏi một đáp với lái xe, Đường Na cũng nắm rõ một chút tình hình đất nước này.

Balliro là một quốc gia quân chủ lập hiến, Đảng cầm quyền hiện nay là Đảng Cộng Vinh, theo phe bảo hoàng, Nữ vương Evans của Balliro hiện tại có nhiều quyền quyết định trong các vấn đề chính trị.

Nữ vương Balliro cả đời chỉ có một con trai và một con gái, con gái bà mất trước khi đến tuổi trưởng thành, nhưng con trai và con dâu thì lại có năng lực sinh đẻ đáng kinh ngạc, ông có bốn người con gái và hai người con trai.

Đối với cái này, Đường Na bày tỏ: "Amazing."

"Hai cô con gái nhỏ của Vương tử chưa từng lộ diện, bọn họ không tham gia hoạt động tuần tra vào thứ năm hàng tuần, thành thật mà nói... Tôi cũng chỉ biết Vương tử còn có hai người con gái nữa mấy tháng trước, nghe nói bọn họ du học ở nước ngoài... Cũng có giả thiết là sức khỏe bọn họ không tốt, không thể gặp người khác... Trên phố có đủ loại tin đồn, mọi người luôn rất tò mò với bí mật." Người tài xế lại nhún vai.

Xe taxi dừng ở cuối đại lộ Royal, khi Đường Na và Ngu Trạch xuống xe, người tài xế tốt bụng ló đầu ra khỏi cửa kính xe và nói: "Đi lên trước một chút, ở nơi có đội vệ sĩ danh dự, Nữ vương bệ hạ sẽ tiếp kiến dân chúng có nhu cầu, cô đến đó xếp hàng là được."

Một câu hỏi quanh quẩn trong đầu Ngu Trạch, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Nữ vương không sợ gặp tai nạn bất ngờ sao?"

"Tai nạn? Ý của cậu là? Phần tử kh ủng bố tấn công Nữ vương?" Người lái xe cười đắc ý: "Làm ơn đi, người Trung Quốc! Lát nữa ngồi chỗ đó chính là Evans, không phải Trump, sẽ không có ai rảnh rỗi bị khùng mà tấn công Nữ vương của một nước nhỏ đâu!"

Sau khi chiếc taxi phóng đi trước mắt Đường Na, cô đưa tay về phía Ngu Trạch.

Ngu Trạch chú ý tới, anh nắm tay cô trong lòng bàn tay và đi về phía trước.

"Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên liên lạc với đại sứ quán Trung Quốc trước thì hơn." Ngu Trạch cau mày, nói: "Chúng ta không có hộ chiếu... Thậm chí không có căn cước công dân, nói không chừng sẽ bị xem như dân di cư bất hợp pháp."

"Em có thẻ căn cước." Đường Na vỗ nhẹ vào túi quần, không để bụng nói: "Yên tâm, không sao đâu."

"Tôi cảm thấy từng nghe thấy cái tên Evans này ở đâu rồi..." Ngu Trạch nói.

"Em cũng thế." Đường Na nhìn anh, nói: "Là tên của nhân vật nữ chính trong bộ phim mà chúng ta đã xem tuần trước à?"

Ngu Trạch không chắc lắm.

"Dù sao nhìn mặt sẽ biết có quen hay không mà." Đường Na nói.

Bọn họ đến nơi có đội vệ sĩ danh dự, nơi đó đã có mười người xếp hàng chờ được gặp Nữ vương, Đường Na đi đến phía sau đội ngũ, tham gia vào đội ngũ chờ đợi.

Trước mặt bọn họ là một cặp đôi người da trắng, dường như đang yêu nhau mặn nồng, lúc nào cũng dính vào nhau, không phải kề mặt thì thầm thì là cười đùa với nhau, thỉnh thoảng còn thâm tình nhìn nhau vài lần, lại hôn nhau nồng nhiệt mấy bận, sợ người ta không biết bọn họ đang yêu nhau.

Đường Na hâm mộ nhìn bọn họ.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, tia nắng chói mắt làm cô không mở mắt ra được, nheo mắt cũng không ngăn được ánh nắng gắt, lúc cô đưa tay lên che lại thì một bóng đen đột nhiên rơi xuống trước mặt cô.

Ngu Trạch kéo mũ áo hoodie của cô đội lên đầu cô, chặn ánh mặt trời chói chang.

"Em đói không?" Anh nói.

"... Có chút."

"Em ở đây đợi tôi."


Ngu Trạch xoay người đi về phía con đường đằng xa, Đường Na nhìn anh bước vào một tiệm bánh mì, không bao lâu, anh trở về, mang theo một chiếc bánh mì baguette cá ngừ và hai tách cà phê.

"Ăn từ từ thôi." Anh đưa bánh mì kẹp cho Đường Na, cô đưa tay ra một nửa lại rụt về.

Ngu Trạch thấy cô chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to chớp mắt với anh.

"... Em muốn làm gì?" Ngu Trạch có dự cảm không tốt.

"Công chúa đều là áo đến đưa tay, cơm đến há miệng." Cô bày vẻ mặt thành thật nói hươu nói vượn.

"..."

Sau khi ranh giới cuối cùng bị cô giẫm lên hàng nghìn lần, Ngu Trạch cảm thấy mình không còn điểm mấu chốt nào nữa, anh bóc lớp giấy thấm dầu trên chiếc bánh mì kẹp và đưa chiếc bánh mì kẹp vào miệng Đường Na với vẻ bất đắc dĩ.

Cô vui vẻ a ưm, bánh mì baguette xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.

Ngu Trạch đang định lau lòng đỏ trứng dính trên khóe miệng cô thì cô đột nhiên nghiêng đầu, bất mãn nhìn anh.

"Những lúc thế này, nam chính trong phim truyền hình đều hôn lấy đi vụn đồ ăn." Cô chu môi, nhìn anh đầy mong đợi.

Ngu Trạch không thể hiểu nổi ý nghĩa tồn tại của hành vi này.

"...Sến súa."

Sau khi anh đưa tay ra, Đường Na lại nghiêng đầu tránh thoát tay của anh.

"Đến đi, đã gần hai ngày rồi anh không hôn em, anh không muốn hôn Na Bảo Bảo đáng yêu sao?" Cô chớp chớp mắt.

Nhịp tim liên tục tăng nhanh vì vẻ ngoài đáng yêu của cô, Ngu Trạch cảm thấy hàng lông mi chớp chớp kia muốn trực tiếp giết anh.

"Bảo Bảo của tộc người khổng lồ?" Anh xụ mặt nói.

Huyết tinh ma nữ một giây online, cô hung dữ nói: "... Em thấy anh muốn chết thì có."

Đường Na nhấc đầu gối đá anh, Ngu Trạch phản ứng nhanh chóng, lập tức đưa tay giữ cái chân định mưu đồ bất chính của cô.

Sau khi tấn công không thành công, huyết tinh ma nữ lập tức biến trở về Bách Đế Na thiên sứ, nắm lấy cánh tay của anh, trong đôi mắt tím nhạt loé nước mắt làm người ta đau lòng.

Cô lã chã chực khóc: "Anh thay đổi rồi, không còn yêu em nữa!"

"..."

"Anh còn không muốn hôn em, chắc chắn là không yêu em nữa, không sao, em không phải một người sẽ ép buộc người khác." Cô đẩy anh ra với vẻ mặt ấm ức: "Anh đi đi! Em sẽ không giữ anh nữa, anh cứ vứt bỏ em cũng được! Dù sao anh cũng có mọi thứ của em, em... "

"Em đang nói nhảm gì vậy?" Ngu Trạch nghiến răng che miệng cô, nhân tiện lau sạch lòng đỏ trứng trên miệng cô.

"Anh đi đi! Hôm nay không muốn hôn em, ngày mai anh sẽ không thèm nắm tay em, a, đàn ông! Em hiểu mà, em hiểu mà!"

Cô che mặt, đau buồn nói.

Ngu Trạch: "...Quay về thì hôn."

Đường Na quay người đi đến đường cái: "Trái tim em đã tan nát, còn cần cơ thể bị người ta nghét bỏ này làm cái gì?!"

Trái tim của Ngu Trạch lệch một nhịp, nhanh chóng kéo cô lại.

"Anh đi đi... Em không muốn nhìn thấy anh! Em thả anh tự do đó!"

Cô vừa buồn vừa phẫn nộ đẩy ng ực anh, bộ dạng như muốn dốc hết sức lực, biểu cảm nhìn như hận không thể đẩy anh ra đường lớn, nhưng lực tác dụng thực tế trên ngực anh gần như bằng 0.

... Diễn xuất của ảnh hậu tóc vàng luôn làm anh phải sợ hãi thán phục.

"Chơi chán chưa?" Ngu Trạch nói.

Giống như một đạo diễn ở nơi không nhìn thấy hô "Cut", vẻ đau buồn và tức giận trên khuôn mặt cô biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là sự mong đợi và đắc ý sau khi đùa ác thành công, và, một cái miệng nhỏ hơi chu ra.

Là một thẳng nam lớn lên ở Trung Quốc, Ngu Trạch chỉ từng hôn hai người ở nơi công cộng, hai người đều là cùng một người, hai lần trước là tên đã trên dây, không bắn không được, tình hình lần này hoàn toàn khác.

Ranh giới cuối cùng của anh luôn bị cô phá vỡ hết lần này đến lần khác, lần này cũng không ngoại lệ.

Anh từ từ cúi đầu về phía cô, tim đập thình thịch như thể anh đang làm điều gì đó phạm pháp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.