Sau khi Lâm Uyên cứu Tễ Nguyệt trở về, Tễ Nguyệt không có khẩn cấp nhào vào trong ngực hắn như trong tưởng tượng của hắn, mà là đứng ở trước mặt hắn lãnh đạm nhìn hắn, "Không phải ngươi muốn chia tay với ta sao? Ta là tu sĩ chính đạo nào dám đi theo bên người đại ma đầu như ngươi?"
Lâm Uyên tưởng tượng qua muôn vàn tình huống lúc này, Tễ Nguyệt khóc hoặc là cười nhào vào trong ngực hắn, kìm lòng không được hôn hắn, có lẽ bọn họ còn có thể ở trên giường lăn lộn mấy ngày để ôn lại tình cũ, hoặc là linh hồn Tễ Nguyệt bị rửa sạch sẽ, hoàn toàn không nhớ rõ hắn, bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu, hắn mang theo Tễ Nguyệt tìm lại ký ức thuộc về bọn họ. Ai ngờ ký ức của Tễ Nguyệt chỉ đến đoạn hắn đuổi y đi, còn muốn cùng hắn chia tay!
Tễ Nguyệt đợi một hồi, cái gì cũng không đợi được, tức giận dậm chân, "Nếu quân thượng không muốn tại hạ ở lại, vậy tại hạ sẽ không ở trước mắt quân thượng làm ngài chán ghét, khó chịu. Dù sao quân thượng luôn luôn không thích người ngoài đặt chân vào Ma Vực Điện." Tễ Nguyệt nói xong liền quật cường tập tễnh đi ra ngoài Ma Vực Điện.
Tễ Nguyệt vừa mới khôi phục, tu vi hoàn toàn mất đi, chính là thời điểm suy yếu, pháp khí phù triện đều không thể sử dụng. Thế giới này của bọn họ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tu giả các phái bụng dạ khó lường, còn có yêu thú ma thú, mặc kệ gặp phải cái nào, Tễ Nguyệt đều vô lực ứng đối. Cho dù như vậy, Tễ Nguyệt cũng không muốn ở bên cạnh hắn tĩnh dưỡng, được hắn che chở. Hẳn là rất tức giận với hắn đi. Hắn không thích người ngoài đặt chân vào Ma Vực Điện, nhưng Tễ Nguyệt cũng không phải người ngoài, rõ ràng là, là người trong cuộc.
Lâm Uyên không dám tiến lên ngăn cản hay chạm vào Tễ Nguyệt, sợ càng chọc Tễ Nguyệt thương tâm, lặng lẽ đi theo phía sau Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt sắc mặt tái nhợt, bước chân suy yếu, thân ảnh đơn bạc không chịu nổi một kích, Lâm Uyên trong lòng vừa thương vừa yêu, Tễ Nguyệt tu vi Phân Thần kỳ trong một sớm sẽ tan hết, tuy rằng Phân Thần kỳ ở trong mắt hắn cũng không tính là cái gì, nhưng tu vi mức này cũng có thể xưng là đại năng một phương, cho dù ở trong những đại tông phái kia, cũng có thể lập phong thu đồ đệ, làm trưởng lão. Rõ ràng tiền đồ như gấm, tiền đồ bằng phẳng, nhưng tên tiểu ngốc tử này, hết lần này đến lần khác muốn chui đầu vào lưới, lấy thân nuôi ma, không hề oán hận.
"Không có tu vi, thân thể quả nhiên yếu ớt rất nhiều, còn chưa đi bao lâu, chân đã vô lực." Tễ Nguyệt kéo thân thể oán giận nói, đi chầm chậm, thỉnh thoảng dừng lại đấm chân.
Lâm Uyên vừa nhìn Tễ Nguyệt mệt mỏi, âm thầm di chuyển một cái động phủ giấu cách nơi Tễ Nguyệt muốn đi qua không xa, vừa vặn làm cho Tễ Nguyệt "ngoài ý muốn" phát hiện.
Lâm Uyên chỉ thấy Tễ Nguyệt không hề có tâm cảnh giác liền đi vào, một chút cũng không biết cảnh giác nguy hiểm, không hề hoài nghi liền đi vào tìm một chỗ thoải mái nằm nghỉ ngơi, trong lòng vừa lo vừa giận, thật không biết Tễ Nguyệt là như thế nào bình an lớn lên đến bây giờ, tu chân một đường nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, hơi không cẩn thận sẽ thân vẫn đạo tiêu, sao có thể bất cẩn tùy tiện như thế. Xem ra Tễ Nguyệt còn rất nhiều thứ cần học.
Tễ Nguyệt thoải mái nằm cũng không biết, lão công của y bị một loạt hành động yên tâm không cố kỵ của y làm cho lại muốn trở thành sư tôn của y.
Lâm Uyên ỷ vào tu vi cao thâm, thân hình ẩn nấp ở bên cạnh Tễ Nguyệt, suy nghĩ như thế nào mới có thể làm cho Tễ Nguyệt hết tức giận, một lần nữa theo đuổi không chia tay với hắn. Nhưng Tễ Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy hắn, hắn không cách nào xuất hiện ở trước mặt Tễ Nguyệt, thì phải theo đuổi như thế nào đây? Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt đang ngủ say cực kỳ khổ não, giơ tay gạt tóc dính trên mặt Tễ Nguyệt ra sau tai, cúi đầu hôn trộm một cái.
Dưới vầng sáng nhu hòa, đôi môi Tễ Nguyệt trơn bóng, hơi chạm môi một chút, khóe miệng cong lên, một bộ dáng vô tâm vô phế.
Thật là, Lâm Uyên bất đắc dĩ nở nụ cười, đổi lại là người khác, cửu tử nhất sinh, tu vi tẫn tán, nỗ lực trăm ngàn năm kết quả bị hủy trong chốc lát, cũng không chịu được sụp đổ thất thố, khó có thể buông bỏ, Tễ Nguyệt ngược lại, tâm lớn tìm một chỗ là có thể ngủ yên, một chút cũng không lo lắng nguy hiểm của bản thân.
Lâm Uyên âm thầm canh giữ Tễ Nguyệt vài ngày, đan dược đặt ở trong động phủ luyện đan thất, ngụy trang thành của chủ nhân động phủ trước để lại, còn có một ít linh quả, đồng dạng rải rác ở linh dược điền, làm cho Tễ Nguyệt không cần ưu sầu mỗi ngày tìm phải các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt, cho nên xem Tễ Nguyệt mấy ngày nay lười biếng chỉ biết ăn rồi ngủ, Lâm Uyên trong lòng có chút sốt ruột.
Tễ Nguyệt thật sự muốn buông hắn ra sao? Sao hoàn toàn không có dấu hiệu muốn đi tìm hắn, dây dưa với hắn?
Không được! Lâm Uyên trong lòng quyết định chú ý, ngày mai hắn sẽ xuất hiện trước mặt Tễ Nguyệt, thân thể Tễ Nguyệt so với ngày mới trở về tốt hơn rất nhiều, cho dù tức giận công tâm, thân thể cũng chống đỡ được. Hắn không lo lắng Tễ Nguyệt thấy hắn sẽ tức ngất đi.
Buổi tối gần đến thời gian Tễ Nguyệt ngủ, Lâm Uyên ngồi trên ghế đá trong phòng, nhìn Tễ Nguyệt rút đai lưng, cởi ngoại bào, một hồi sau thừa dịp Tễ Nguyệt ngủ say, hắn có thể nằm bên cạnh ôm Tễ Nguyệt cùng nhau ngủ.
Nhưng không giống như mấy ngày trước, còn lưu lại trung y, Tễ Nguyệt không dừng động tác, tiếp tục cởi quần áo, sau đó lấy ra một cái gương, hướng về phía mông vẹo cổ nhìn. Lâm Uyên tự nhiên cũng nhìn thấy vị trí Tễ Nguyệt muốn nhìn kia, chữ "Uyên" màu đen tràn đầy lưu quang, phông chữ rất nhỏ, nhưng trên da thịt trắng nõn, nét bút màu đen phảng phất lưu động quang mang, khiêm tốn lại biểu hiện ra cảm giác tồn tại.
Lâm Uyên cực kỳ khiếp sợ, vội vàng nhìn biểu tình của Tễ Nguyệt, chỉ thấy Tễ Nguyệt sắc mặt hồng nhuận, một bên nhìn một bên cười trộm, giống như một tiểu hồ ly tinh ranh, còn vui mừng khôn xiết ôm mặt lăn vài cái trên giường.
Tễ Nguyệt làm sao biết được? Y nếu không có ký ức của những tiểu thế giới kia, căn bản không có khả năng phát hiện ấn ký trên vị trí ẩn nấp kia. Vậy chỉ có một lời giải thích, Tễ Nguyệt rõ ràng không có mất trí nhớ, là đang lừa gạt hắn. Trách không được Tễ Nguyệt không sợ hãi như vậy. Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, hắn từng có lúc tưởng tượng Tễ Nguyệt đối với hắn tâm như tro tàn, không yêu không hận, quả nhiên là suy nghĩ nhiều.
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt trên giường ngọc dùng tư thế kỳ lạ thưởng thức ấn ký, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ý vị không rõ.
Hắn vốn không cần ngủ, chỉ là cùng Tễ Nguyệt tu dưỡng thần hồn, trước khi Tễ Nguyệt tỉnh lại liền tỉnh, sửa nếp gấp vốn không tồn tại trên người, nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt đang ngủ vù vù, thản nhiên ra khỏi động phủ.
Lâm Uyên chờ ở bên ngoài, nhận thấy Tễ Nguyệt rời giường, liền cố ý tạo ra một ít động tĩnh, chậm rãi đi vào động phủ.
"Bắt được một tiểu tu sĩ đơn độc."
Tễ Nguyệt nghe được thanh âm cả kinh, mở to hai mắt nhìn Lâm Uyên chậm rãi đi vào. Một thân bạch y tinh xảo hoa quý, không nhiễm bụi trần, trên mặt có ánh sáng mơ hồ lưu chuyển, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, theo hắn đến, toàn bộ động phủ tựa như đều sáng ngời, thì ra thật sự có "bồng tất sinh huy".
"Những tu giả kia liên hợp tặng bổn quân một phần lễ lớn như vậy, bổn quân phải báo đáp bọn họ như thế nào đây? Lần trước niệm tình ngươi cứu bổn quân, tha cho ngươi một mạng thả ngươi rời đi. Không nghĩ tới lần này ngươi lại rơi vào trong tay bổn quân, lần này bổn quân làm sao có thể tha cho ngươi?" Môi Lâm Uyên khẽ nhếch, cảm giác tà mị khốc huyễn đập vào mặt, thật không hổ là ma quân khiến người ta nghe tin sợ mất mật.
Tễ Nguyệt đều nhìn ngây người, ma quân Lâm Uyên thường thấy nhất chính là bộ dáng lạnh lùng mặt vô biểu tình, mà ở trước mặt y, dáng vẻ vui cười của hắn càng ngày càng thường xuyên, nhưng loại tà tứ này lại hầu như không có. Lâm Uyên giết địch sẽ không giống như những tu sĩ ma tộc kia có thú vui đùa giỡn, trêu chọc địch nhân, hắn đều là dứt khoát lưu loát trong nháy mắt giải quyết, biểu tình cùng lời nói như ai nợ tiền hắn.
Tễ Nguyệt cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Uyên im lặng trong chớp mắt, đem câu trả lời đến bên miệng cố ý xem nhẹ, như nhìn con mồi trong tay tuần tra toàn thân Tễ Nguyệt, càng đi càng gần, bước đến trước mắt Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt vô ích né tránh chung quanh vài cái, không nói tu vi hiện tại của y đều mất hết, cho dù là thời kỳ toàn thịnh của y, cũng căn bản trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ma quân.
"Ngươi trốn thoát được sao?" Lâm Uyên ung dung nhìn Tễ Nguyệt giãy dụa vài cái, lúc Tễ Nguyệt cho rằng đã an toàn đang thở phào nhẹ nhõm, sau đó không chút tốn sức bắt được y trong tay, chặn ngang bế lên, người đã bị hắn giam cầm vào trong ngực.
Lâm Uyên giống như nhàn nhã tản bộ ôm Tễ Nguyệt từng bước đi về phía Ma Vực Điện, bởi vì thân thể Tễ Nguyệt không chịu nổi lực lượng trong nháy mắt chèn ép, cho nên cũng không sử dụng các thuật pháp như ngự không phi hành, súc địa thành thốn, đơn thuần đi về.
Tễ Nguyệt vừa rồi chạy vài cái, còn đang thở hổn hển, biết mình trốn không thoát, nhận mệnh hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
"Tự nhiên là nhốt vào Ma Vực Điện của bổn quân."
Yết hầu Tễ Nguyệt không tự nhiên giật giật, ngửa mặt nhìn về phía Lâm Uyên, lại phảng phất như bị ánh mặt trời trên đỉnh đầu đâm vào mắt, nghiêng đầu vùi mặt vào quần áo trước ngực Lâm Uyên, nghe bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn mà nhịp điệu.
Lúc trước Tễ Nguyệt tỉnh lại liền ở Ma Vực Điện, sau khi đi ra cũng không đi được bao xa liền mệt mỏi, sau đó liền ở trong động phủ Lâm Uyên chuyển tới, cho nên Lâm Uyên đi không qua một hồi, liền đến Ma Vực Điện, đi đến trước một cửa trong điện đem người thả xuống.
Tễ Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Nguyệt Các ở chính giữa, nhướng mày, làm bộ nhìn chung quanh, "Tên không tệ, không nghĩ tới nơi ma đầu ở còn có cái tên tao nhã như vậy."
Trong Lâm Nguyệt Các linh khí nồng đậm, trong viện trồng thiên linh địa bảo quý hiếm, phảng phất như tiên cảnh.
Sau khi Tễ Nguyệt ở Lâm Nguyệt Các, mỗi ngày đều có ý đồ chạy trốn, một lần không cẩn thận đụng phải cấm chế, bị phát hiện bắt trở về. Còn có một lần vòng qua con đường nhỏ sắp đi ra ngoài, kết quả xui xẻo gặp Lâm Uyên đang luyện kiếm quyết.
Lần này, Tễ Nguyệt quy hoạch lộ tuyến hoàn mỹ, cành ngô đồng trước cửa sổ lá cây tươi tốt, có một cành cây tráng kiện từ trên tường kéo dài đến viện bên cạnh. Tễ Nguyệt thừa dịp Lâm Uyên không có ở đây, gian nan bò lên cây, sau đó đến đầu tường, chỉ cần trèo qua, liền đến viện hẻo lánh, nơi đó có một con đường tránh được Lâm Uyên, y có thể thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài.
Thế nhưng, Tễ Nguyệt ngồi ở đầu tường mới phát hiện vấn đề, y không xuống được. Các bức tường ở đây chỉ là trang trí mà thôi, khoảng cách thực tế căn bản không gần như thoạt nhìn. Nếu y có thể thi triển ngự phong quyết, cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng hiện tại, Tễ Nguyệt chỉ có thể run rẩy nằm sấp ở đầu tường, nhảy không nổi, lại không trở về được. Đợi đến khi y đói bụng, đành phải khóc gọi Lâm Uyên.
Lâm Uyên từ bí cảnh trở về liền nghe được thanh âm của Tễ Nguyệt, vừa nhìn thấy tình cảnh này liền sửng sốt. Điểm mũi chân một chút liền ôm người xuống, tò mò nói: "Em đây là đang làm cái gì vậy?"
Tễ Nguyệt đang nghẹn một trận, tự nhiên không muốn nói chuyện mất mặt như vậy, che dấu chột dạ lớn tiếng la hét: "Ta đói bụng, sao ngươi giờ mới trở về?"
"Tại sao trái ngọt trên bàn không ăn? Chán rồi sao?"
Tễ Nguyệt mới không nói là y xuống không được mới ăn không, đành phải tức giận hừ một tiếng để trả lời. Nhưng hừ quá mức dùng sức, nước mũi cũng hừ ra.
Lâm Uyên nghiêng đầu làm bộ như không nhìn thấy một màn này, Tễ Nguyệt luống cuống tay chân lấy ống tay áo của hắn lau mặt cũng cắn răng làm bộ như không nhìn thấy, lại không thể một chưởng đánh chết, hắn ngoại trừ chịu đựng còn có thể làm sao bây giờ. Chờ Tễ Nguyệt lau sạch sẽ, Lâm Uyên vội vàng dùng tịnh trần quyết, đem nước mũi trên tay áo làm sạch sẽ, sau đó thuấn di trở về tẩm điện của hắn, một lần nữa thay quần áo.
Lại xuất hiện trước mặt Tễ Nguyệt, Lâm Uyên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, "Ăn."
Tễ Nguyệt vừa mở bình ra, một cỗ đan hương liền tràn ngập ra, nghe thấy tinh thần chấn động, ngay cả đầu óc cũng rõ ràng vài phần, nhìn kỹ, phía trên miệng bình còn có tiên khí mơ hồ lượn lờ. "Không hổ là tiên đan cực phẩm, quả nhiên không tầm thường." Vào miệng là tan, cũng không có hương vị đặc biệt. Nhưng lại có hiệu quả lập tức, thường ngày y cùng thế gian phảng phất cách tầng tầng sương mù, vừa ngây ngô lại khốn độn, mà nay tinh thần thanh minh, thần hồn ngưng thật. Nguyên lai là tìm đan dược cho y, trách không được hôm nay trở về có chút muộn.
Tễ Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Uyên đang ngồi ngay ngắn trên ghế ngọc, trên mặt bày ra một bộ kiêu ngạo ngạo mạn, thà chết không phục, hỏi: "Này, ma đầu, ngươi muốn làm thế nào mới có thể thả ta rời đi?"
Lâm Uyên vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, nghe vậy biết còn phải nhẫn nại cùng Tễ Nguyệt chơi, "Trộm bảo vật của bổn quân còn muốn dễ dàng rời đi, nào có chuyện đẹp như vậy."
Không hiểu sao bị đội nồi Tễ Nguyệt có chút bối rối, "Ta trộm ngươi cái gì? Đừng cố vu khống ta. Ma Vực Điện linh bảo đông đảo, nhưng ta một cái cũng không có lấy."
"A," Lâm Uyên lười biếng đáp một tiếng, từ đầu đến chân quét qua Tễ Nguyệt vài cái, "Xiêm y trên người ngươi là tiên cấp thượng phẩm, đối với những chưởng môn trưởng lão tông môn kia mà nói đều là pháp bảo linh khí khó có được."
Tễ Nguyệt á khẩu không nói nên lời, nhất thời nghĩ không ra lời gì để phản bác, trong cơn tức giận liền rút thắt lưng, "Đều trả lại cho ngươi, ta hiện tại có thể đi chưa?"
Lâm Uyên quang minh chính đại chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới vài lần, thấy người sắp nổi giận mới nói: "Còn có tinh nguyên của bổn quân."
Người vừa rồi cởi quần áo còn bình thản tự nhiên, lần này đều nổ tung, mặt trong nháy mắt đỏ lên, thầm mắng vài câu lão lưu manh, sau khi hoãn lại lại không muốn nhận thua, ngạnh cổ nói: "Ai đưa vào thì tự người đó lấy ra đi." Nói xong ánh mắt sáng ngời, tự giác nghĩ đến chủ ý hay, không có ý tốt đi tới trước mặt Lâm Uyên, "Quân thượng muốn lấy thì cứ việc lấy, ta lại không ngăn cản. Nếu ngài không lấy, ngài không thể đổ lỗi cho ta nha." Nói xong còn khiêu khích vặn vẹo thắt lưng.
A, đã hấp thu hết đồ vật của hắn lấy ra như thế nào. Lâm Uyên tiện tay lấy quần áo quấn lên người Tễ Nguyệt, tự mình mặc chỉnh tề cho y.
Tễ Nguyệt nhu thuận duỗi tay bảo Lâm Uyên thắt đai lưng cho y, "Nếu quân thượng cố ý muốn nhốt ta, không cho ta rời đi, vậy kính xin ma quân nói cho ta biết chỗ nào không thể đi, miễn cho ta không cẩn thận phạm phải kiêng kị lại bị phạt."
Lâm Uyên vân đạm phong khinh nói: "Ngoại trừ trong lòng bổn quân, chỗ nào cũng không thể đi."
Tễ Nguyệt ngẩn ra, tay hạ xuống có ý đặt vào đai lưng, lại muốn cởi đai lưng.