Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 15: Thái cổ Thần thụ




Hắc Thủy Huyền Xà bởi vì hình thể quá khổng lồ, mà Tần Thiên lại ở ngay sau nó, nó căn bản không cách nào làm gì được, chỉ có thể đón đở một kích kia của Hỏa Vân Mân Côi.
Hắc Thủy Huyền Xà hé miệng ra, từ trong đó bắn ra một đạo quang diễm, âm ba đáng sợ tựa như cơn lốc bắn đi, đón nhận đạo quang trụ kia.
Nháy mắt, quang diễm cùng quang trụ va chạm vào nhau, sóng xung kích cường đại kéo dài không dứt, thôi động lực hủy diệt, hướng Hắc Thủy Huyền Xà tiến tới gần hơn.
Thiên Kiếm Đồ Long Thiên Kiếm tông cực kỳ bá đạo, được xưng là vô kiên bất tồi.
Song, Hắc Thủy Huyền Xà chính là thượng cổ dị thú, thân thể khổng lồ không người nào có thể tưởng tượng được, lấy lực lượng mà nói, nhân loại rất khó đánh đồng với nó.
Mặc dù, một chiêu Thiên Kiếm Đồ Long của Hỏa Vân Mân Côi phát ra uy lực vượt quá tưởng tượng, dù cho tạo thành uy hiếp cực lớn đến Hắc Thủy Huyền Xà, nhưng cũng không cách nào chém giết được, mà chỉ đánh nó bị thương thôi.
Kết quả đại khái giống như suy đoán vậy, điểm khác duy nhất là Hỏa Vân Mân Côi gặp chịu lực lượng cắn trả xâm nhập vào thân, thân mang trọng thương ngay đương trường.
Từ góc độ khách quan mà nói, Hỏa Vân Mân Côi đánh cùng Hắc Thủy Huyền Xà đánh một trận, đều lưỡng bại câu thương.
Nhưng về bản chất mà nói, Hỏa Vân Mân Côi vẫn là chiếm tiện nghi, bởi vì Hắc Thủy Huyền Xà không có phát huy ra thực lực thật sự, ngược lại còn nhận lấy hạn chế địa vực.

Ở bên trong Tuyệt Thiên lĩnh, Hắc Thủy Huyền Xà cùng Đa Mục thiên vương hoàn toàn không muốn phá hư hoàn cảnh ở nơi này, vì vậy mới có nhiều chiêu thức không dùng tới được.
Đối với thân thể khổng lồ như bọn hắn mà nói, công kích nguyên thủy mới là điều đáng sợ nhất, loài người căn bản không có thể ngăn cản.
Phiêu phiêu lui về phía sau, Hỏa Vân Mân Côi máu từ trong miệng phun ra như suối, trong ánh mắt lộ vẻ ảm đạn cùng khổ sở, hết thảy mọi chuyện như không trong suy nghĩ của hắn.
Thu hồi trường kiếm, Hỏa Vân Mân Coi ở một bên chữa thương, một bên lưu ý đến tình huống Tần Thiên.
Nhưng thấy, Tần Thiên lúc đụng phải cành cây Thần thụ thái cổ, hai tay, trán đều bị rách toát, máu tươi chảy xuống trên vỏ cây thái cổ Thần thụ.
Đây nói cho cùng cũng là điều bình thường, nhưng mà tình huống lại ngoài dự đoán của mọi người.
Sau khi máu Tần Thiên thẩm thấu vào Thần thụ thái cổ liền dẫn phát một số biến hóa.
Đầu tiên, trên thái cổ Thần thụ phát ra một cổ hấp lực, đem thân thể Tần Tiên dính chặt gắt gao lên trên đó.
Sau đó, trên Thần thụ thái cổ khổng lồ hiện ra một ít tia sáng, những đường vân trên cành cây cứng cáp mang phong cách cổ xưa, hồn nhiên thiên thành kia bắt đầu lóe sáng lên.
Cổ Liệt sớm đã phát ra tình huồng này, bật thốc lên nói: “Này … này … không tốt a, thái cổ Thần thụ muốn cắt nuốt hắn”
Hét lên một tiếng giận dữ, Cổ Liệt hướng Tần Thiên phóng đi, cố gắng cứu hắn ra.
Đa Mục thiên vương thấy thế liền phi thân chặng lại, song phương một lần nữa triển khai chiến đấu.
Hỏa Vân Mân Côi sau khi nhìn thấy tình huống của Tần Thiên, cũng phán đoán giống như Cổ Liệt, thân thể chưa kịp chữa thương, nhanh chóng hướng Tần Thiên phóng đi.
Hắc Thủy Huyền Xà nhìn thái cổ Thần thụ một cái, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cũng ngăn cản Hỏa Vân Mân Côi đúng lúc, không để cho hắn tới gần Tần Thiên.
Cứ như thế, song phương thân mang trọng thương lại lao vào cuộc chiến, người nào cũng không chịu lui bước, đều giành giật từng giây.
Trên thái cổ Thần thụ, quang mang lóe lên như toát ra một loại âm tiết, thỉnh thoảng ở phía Đông, thi thoảng ở phía Tây, lộ ra vẻ vẻ huyền diệu nào đó.

Bởi vì, thái cổ Thần thụ quá khổng lồ, đường vân trên cành cây giống như một bức tranh vẽ cỡ lớn, giờ phút này đang lóe ra những tia sáng hoa mỹ.
Loại lóe sáng này có tần số nhất định, có quy luật nhất định, cũng không phải toát ra lung tung.
Tần Thiên bị Thần thụ hấp chặt, thân thể nhúc nhích không được, nhưng thần trí hắn cũng không mất đi, ngược lại dị thường thanh tĩnh, năng lực cảm ứng nhạy bén đạt đến trình độ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua.
Thái cổ Thần thụ vô cùng khổng lồ, quang mang trên cành cây lóe lên liên tục không ngừng, người bên ngoài nhìn thấy nó hơi có chút hỗn độn, nhưng giờ phút này qua Tần Thiên, biến hóa của thái cổ Thần thụ, đều nhất nhất phản ứng lên trên người của hắn.
Mỗi khi mặt ngoài thái cổ Thần thụ lóe lên một đạo quang mang, thì trên người Tần Thiên xuất hiện một đường văn đặc thù, phân bố ở những nơi khác nhau.
Theo quang mang lóe ra bên ngoài thái cổ Thần thụ càng lúc càng nhiều, thì đường vân trên người Tần Thiên càng ngày càng nhiều, từ từ tạo thành một trận đồ bao quát toàn thân hắn, huyền diệu mà thâm ảo.
Quá trình huyền diệu này kéo dài hơi lâu, nhưng không một ai biết được.
Giờ phút này, mặt ngoài của thái cổ Thần thụ quang mang lóe lên càng lớn càng rộng hơn, tần số lóe lên càng ngày càng cao, phạm vi bao trùm rộng hơn nửa, bắt đầu lấy từ gốc rễ kéo dọc theo thân cây rồi đến từng cành lá.
Cổ Liệt, Hỏa Vân Mân Côi, Đa Mục thiên vương, Hắc Thủy Huyền Xà vẫn như cũ đang khổ chiến, dây dưa với nhau.
Cổ Liệt cùng Hỏa Vân Mân Côi thì vô cùng nôn nóng, còn Đa Mục thiên vương và Hắc Thủy Huyền Xà một chút kinh khoảng cũng không có.
Dưới tình huống này, hai đại cao thủ nghĩ muốn đột phát phòng tuyến, cướp đoạt Tần Thiên, hiển nhiên là không quá thực tế rồi.
Giờ khắc này, bởi vì Thần thụ thái cổ hiển linh, tất cả các loại dị thú trên Thần thụ rối rít rời đi, chạy đi xa xa, không dám có chút không tôn trọng.
Kể từ đó, thái cổ Thần thụ không có ngoại vật quấy nhiễu, từng cái biến hóa rõ ràng nhất đều hiện lên tại chỗ sâu trong đầu óc Tần Thiên.
Đó là một loại biến hóa vô cùng lớn, chi tiết của nó làm cho người ta không thể tưởng tượng ra được.
Tần Thiên cũng không biết, tại sao mình có thể ghi nhớ rõ ràng thế, tựa hồ như có liên quan đến trái tim bất tử của mình a.
Chớp mắt, quang mang lóe lên bao trùm mỗi một tấc da của thái cổ Thần thụ, trên mỗi phiến lá cây đều hiện rõ đường kinh lạc tế bào.
Tại sương mù che trên Tuyệt Thiên lĩnh, toàn thân thái cổ Thần thụ sáng lên, thật giống như một đoàn mây hà mang sắc thái bảy màu, huyết lệ tráng quan, vô cùng lớn.

Từ xa nhìn lại, ánh sáng mờ tỏa ra vạn trượng trên Tuyệt Thiên lĩnh, trong đại thế giới Khởi Nguyên, một trong mười cây Thần thụ thái cổ đang phát ra quang mang lóng lánh.
Trên người Tần Thiên, vô số đường vân chồng chéo lên nhau, trải rộng khắp toàn thân, bao trùm khoảng chừng ba mươi lăm tầng, vẫn còn tiếp tục tăng lên nữa.
Những đường vân kia thật giống như từng đạo lực trói buộc, gia tăng ở trên người Tần Thiên, làm cho hắn gào thét không ngừng, đau tận tâm can, công kích đến Hỏa Vân Mân Côi và Cổ Liệt thật sâu.
Trong lòng hai đại cao thủ, một màn này nhất định thái cổ Thần thụ đang cắn nuốt Tần Thiên, đây là điều mà bọn họ không cho phép xảy ra.
Đa Mục thiên vương cùng Hắc Thủy Huyền Xà với lực lực ngự thập phần cường đại, song phương đều bị thương trong người, nhưng thể chất của huyền linh dị thú so với nhân loại mạnh hơn nhiều.
Trên thái cổ Thần thụ, từng từng tia sáng lóe lên hoa mỹ, quang hoa chói mắt chiếu rọi khắp bốn phương, diện tích bao trùm càng lúc càng lớn.
Chỉ chốc lát, cả thái cổ Thần thụ toàn thân trên dưới đều hiện ra quang mang chói mắt.
Tần Thiên bị dính chặt hấp thụ trên cành cây, toàn thân da thịt căng như dây đàn, tiếng gào từ trong miệng trào ra đau đớn tận xương cốt.
Một khắc kia, đường vân chồng chất trên người Tần Thiên đạt hơn ba mươi sáu tầng, sau khi đường vân cuối cùng khắc trên người Tần Thiên, một cái thủ ấn hoàn chỉnh đặc thù mà huyền diệu đã được tạo thành.
“Ngao”
Một tiếng cuồng khiếu vang tận mây xanh, từ chỗ đau đớn sâu nhất phát ra tiếng reo hò từ nội tâm.
Khi ấn ký hoàn chỉnh được hình thành, ba mươi sáu đường vân chồng chất trên người Tần Thiên bắt đầu tự động vận chuyển, một tầng lại một tầng dung hợp lẫn nhau, sắp thành hàng, tại bên ngoài Tần Thiên tốc hành chạy vào huyết nhục, tiến vào cốt tủy, xuyên thấu tế bào, nơi dung hợp cuối cùng chính là trái tim.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.